Chương 7: Sĩ quan, pheramone của anh có hơi nồng
Khi đại đội đặc biệt tập trung lúc 5 giờ 30 sáng ngày thứ hai, Sở Nghiêu không nhìn thấy Tần Đồ đến.
30 phút sau khi tập hợp, có một người thong dong đến muộn.
"Xin chào, tôi là Mục Thanh, sĩ quan huấn luyện của các cậu hôm nay."
Sở Nghiêu nhìn người đó, đó là sĩ quan áo khoác đen mà hắn nhìn thấy trên sân huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay anh mặc quân phục màu trắng, khí chất cao quý, khuôn mặt cực đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ, một đôi mắt hoa đào long lanh, nhiếp nhân tâm phách.(1)
(1)摄人心魄: Nhiếp nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
"Sĩ quan Mục, sĩ quan Tần đâu?"
"Đúng vậy, một ngày không thấy như cách ba thu!"
Mục Thanh ngước mắt lên, không ngờ Tần Đồ lại rất được hoan nghênh.
"Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ, chắc là tối nay sẽ trở lại, nếu tối nay cũng chưa về, ngày mai tôi sẽ lại thay một ngày."
"Oa! Có thể nha, sĩ quan Mục, anh thay bao nhiêu ngày đều được!" Một Alpha huýt sáo.
"Không biết xấu hổ! Sĩ quan Mục là người mà mày có thể mơ ước sao?" Người bên cạnh cười trêu ghẹo nói.
"Không sao, tôi vẫn luôn được yêu thích." Mục Thanh cười rất có phong độ.
Sở Nghiêu có chút khó hiểu, sĩ quan Mục này không phải Alpha sao? Bị Alpha trêu đùa vẫn còn thái độ như vậy?
-
"Anh ấy thật đẹp trai!" Diêu Văn Phỉ ghé vào bên tai Sở Nghiêu thì thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông không rời mắt.
"Sao mày lại chân trong chân ngoài (2) như vậy?" Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nói, mỗi ngày yêu thích một người?
(2)三心二意: ý chí không kiên định, thiếu quyết đoán, cũng có nghĩa là nghĩ đi nghĩ lại điều này điều kia và do dự
"Ơ, không phải tao đã nói hết rồi sao, tao chỉ nhìn một chút, dù sao cũng không có hy vọng." Diêu Văn Phỉ có chút bối rối.
Sở Nghiêu: "? "
Cậu ta nói gì về vị sĩ quan Mục này khi nào?
"Ừm... Tôi nói thật với các cậu, tôi đi bằng cửa sau, tôi không biết các cậu muốn học gì, tôi học chuyên về điều chỉnh DNA, vì vậy... Các cậu có thể tự học được không?"
Mục Thanh tươi cười mang theo chút xin lỗi, anh cũng không muốn thay thế, đều do Tần Đồ.
Đại đội có chút hỗn loạn, không phải bởi vì bất mãn mà vì phấn khích. Trước đây cơ bản không có tự do huấn luyện kiểu này, mà nay ngắn ngủi hai ngày liền nếm mùi ngon ngọt.
Mí mắt Sở Nghiêu giựt giựt, bối cảnh lớn cỡ nào mới có thể đi cửa sau vào trường Quân đội Liên bang? Họ hàng của hiệu trưởng?
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi, tự do huấn luyện." Mục Thanh gật đầu.
Đại đội đặc biệt nhanh chóng giải tán, những người muốn luyện tập chiến đầu thì đến đội chiến đấu, những người muốn học lái phi hạm thì chọn phi hạm mình muốn...
Ánh mắt Sở Nghiêu khẽ di chuyển, chuẩn bị đi luyện bắn.
"Sở Nghiêu?"
Mục Thanh gọi hắn lại, Sở Nghiêu dừng lại, nghiêng đầu nói: "Anh biết tôi?"
"Tần Đồ nói cho tôi biết." Mục Thanh nhún nhún vai "Hắn nói người đẹp trai và bắt mắt nhất ở đội đặc biệt là cậu."
Sở Nghiêu: "..."
"Anh tìm tôi có gì không?"
"Cũng là Tần Đồ muốn tôi nói, hắn nói sẽ rời khỏi một ngày, bảo cậu đừng nhớ hắn quá."
Sở Nghiêu: "? "
"Hắn đầu óc có bệnh đúng không?" Mục Thanh nhìn thấy phản ứng của Sở Nghiêu, cười nói: "Chẳng qua hắn không như vậy với người khác."
Sở Nghiêu rũ mắt xuống: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi huấn luyện trước."
"Được rồi, đi thôi." Mục Thanh cười đến mi mắt cong cong, nhìn bóng lưng của Sở Nghiêu rời đi, không biết đang nghĩ gì, khóe môi khẽ nhếch lên.
_
Thời gian huấn luyện nhanh chóng trôi qua, đảo mắt liền tới buổi chiều rồi.
Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ kết thúc huấn luyện, chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Lâm Luyến nhìn bóng dáng hai người, do dự một chút, vẫn gọi bọn họ——
"Các anh đi ăn tối à?" Lâm Luyến thật cẩn thận nhìn hai người trước mặt, hai má đỏ ửng.
"Ừ, cùng ăn?"
"Vâng... Được ạ." Nghe Sở Nghiêu trả lời, Lâm Luyến vội vàng đi theo phía sau bọn họ.
"Lâm Liên, nhiệm vụ của cậu là tổ đội cùng ai?" Sở Nghiêu hỏi bóng dáng nhỏ nhỏ bên cạnh.
Thân thể Lâm Luyến run rẩy dữ dội khi nghe thấy giọng nói của Sở Nghiêu, vàng tai dần dần đỏ lên, lông mi khẽ run, làn da chuyển sang màu trắng hồng đáng yêu, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, trên đỉnh đầu có một vòng xoáy nhẹ nhàng.
"Cùng với... Trần Duy."Giọng nói cũng tinh tế mềm mại.
Lâm Luyến thật sự không muốn nói ra tên của Trần Duy, bởi vì người này có quan hệ không tốt với Sở Nghiêu, nhưng chuyện này là do sĩ quan ban đầu chỉ định, bây giờ mọi người đều có cộng sự, không có cách nào tùy tiện thay đổi.
"Thằng nhãi Trần Duy kia bắt nạt cậu sao?" Diêu Văn Phỉ cao hơn Lâm Luyến rất nhiều, cậu cúi đầu nhẹ giọng hỏi Lâm Luyến.
Omega dễ thương dù sao cũng khiến người ta yêu thương.
"Không có, không có, anh ấy rất tôn trọng em." Lâm Luyến vội vàng xua tay, mặt càng đỏ hơn vì nói quá nhanh.
"Nếu như có chuyện gì thì nhớ nói cho tôi biết." Sở Nghiêu nói.
"Vâng... Em biết rồi." Lâm Luyến cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm.
Nói rồi, ba người bọn họ liền đến nhà ăn, Diêu Văn Phỉ vội vàng tiến lên chiếm một chỗ ngồi, ra hiệu cho Sở Nghiêu và Lâm Luyến mau ngồi xuống, rồi đi lấy cơm.
"Tao đi." Sở Nghiêu kéo Diêu Văn Phỉ lại
"Hả? Được, vậy thì tao với Lâm Luyến đợi mày ở đây."
......
"Đinh ——" Bàn tay cầm đũa của Sở Nghiêu dừng lại, nhìn thông tấn khí trên cổ tay.
——"Hi, Thiếu tá."
Sở Nghiêu nhìn thấy tin nhắn này, có chút không thể giải thích được (3). Liếc nhìn ID của đối phương, sắc mặt hắn tối sầm lại.
(3)莫名其妙: mạc danh kỳ diệu: Thành ngữ Trung Quốc. Nó có nghĩa là bí ẩn không thể giải thích được, cho thấy chuyện đã xảy ra là kỳ lạ và không thể giải thích được.
"Omega nhà lành(*)" lại gửi một tin nhắn khác.
(*) Giống con gái nhà lành á.
—"^v^"
Sở Nghiêu ấn thông tấn khí, ngón tay khẽ nhúc nhích.
—Sở: "Làm sao anh biết ID thông tấn khí của tôi?"
—Omega nhà lành: "Tôi còn cho rằng Thiếu tá sẽ không chú ý đến tôi."
—Omega nhà lành: "Không nói cho cậu."
Sở Nghiêu trầm mặc vài giây rồi kéo "Omega nhà lành" vào danh sách đen.
Một lời nhắc nhở nổi lên trên màn hình thông tân khí —— bạn có chắc chắn muốn đưa ID này vào danh sách đen không? Kéo vào sau này không thể thu hồi.
Vẻ mặt Sở Nghiêu mặt không biểu tình, nhấn xác định.
—
Tần Đồ đang làm nhiệm vụ trên An Minh Tinh, nhìn thông tấn khí rồi cười khẽ một tiếng.
Tin nhắn "Tôi biết ID của Thiếu tá là dựa vào bản lĩnh của mình" không gửi đi được, lại hiển thị "Bạn đã bị chặn."
Làm tốt lắm, hiện tại còn bị chặn dựa vào bản lĩnh.
Ngón tay thon dài của Tần Đồ gõ nhẹ nhàng vào thông tấn khí, giọng điệu có chút thờ ơ: "Đợi lát nữa trở về cho ngươi minh oan."
Thông tấn khí: "Không liên quan đến tôi, chính anh tự làm." Tần Đồ nhướng mày, nhìn dòng chữ hiển thị trên thông tấn khí, chậm rãi nói: "Nói thêm câu nữa liền đem ngươi đi hủy."
Thông tấn khí: "......"
Không ai nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như có người nhìn thấy, khẳng định sẽ hết sức ngạc nhiên - tất cả các máy móc thông minh ở tinh hệ δ đều không có thần trí.
Thông tấn khí của người khác không thể tự gửi tin nhắn...
Tần Đồ lẳng lặng ẩn nấp trong rừng rậm, An Minh Tinh rất gần với Đế Tinh, chỉ có điều cách 1% năm ánh sáng, dân cư thưa thớt, diện tích lãnh thổ rộng lớn đều là rừng nguyên sinh, cho nên đây là môi trường thích hợp của nhân thú, rất nhiều thú nhân khởi hành từ Hôi Tinh, lấy An Minh Tinh làm trạm trung chuyển, đích đến là Đế Tinh.
Thú nhân trước mặt thân hình cao lớn, ngoại trừ hai đôi tai thú lông xù ẩn dưới mái tóc, ngoại hình của nó không khác gì người thường.
Đây là một thú nhân cấp cao.
Cấp độ thú nhân càng cao, hình dáng của chúng càng gần với con người, thậm chí những thú nhân cấp cao nhất so với phần lớn con người còn muốn đẹp và thông minh hơn.
Tần Đồ nheo mắt phải lại, cầm khẩu súng tử vi hạt trong tay nhắm về phía thú nhân kia, nhắm chuẩn——
"Đùng——"
Con mắt của thú nhân kia mở to, không thể tin được mà vươn tay sờ lên đầu của chính mình —— nơi đó có một vết thương do một viên đạn vi hạt xuyên qua, máu chảy ào ạt ra ngoài......
Nó khụy xuống, vươn tay muốn che vết thương trên đầu, nhưng vô ích, nó cảm thấy sinh mệnh của mình đang từ từ trôi đi.
Nhân loại? Vì cái gì không hề phát hiện? Như thế nào lại không nhận ra? Không có mùi nhân loại, như thể đột nhiên xuất hiện...
Nó trượt chân ngã xuống đất, mở to đôi mắt, rồi ngừng thở.
"Đi, về nhà." Tần Đồ từ trong bụi cỏ đứng lên,nói với thông tấn khí.
"Đúng rồi." Tần Đồ dừng một chút, cười nói: "Chính ngươi nghĩ cách lấy đối phó với thông tấn khí của Sở Nghiêu."
Thông tấn khí:"..."
Tôi thật sự không phải là người, nhưng anh thực sự là chó.
_
Mười giờ tối theo giờ liên bang.
Đội đặc biệt kết thúc buổi huấn luyện, Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ xoay người từ rìa sân huấn luyện trở về ký túc xá.
Mãi cho đến tối hôm nay, Tần Đồ vẫn không trở về, phỏng chừng ngày mai vẫn sẽ là vị sĩ quan Mục kia phụ trách.
Khi Sở Nghiêu nhấc chân đi qua sân huấn luyện, trong góc có một người đang nuốt mây nhả khói. (4)
吞云吐雾: thành ngữ Trung Quốc - ban đầu nó mô tả các đạo sĩ tu khí và không ăn ngũ cốc, sau là mô tả những người hút thuốc
"Sĩ quan Tần?" Diêu Văn Phỉ có chút ngơ ngác.
Tần Đồ ngồi xổm trong góc không thấy ánh sáng, giữa hai ngón tay có một điếu thuốc, những chấm đỏ nhấp nháy rồi biến mất, khiến cho sắc mặt anh có chút mơ hồ, nhìn không rõ. Chỉ có mái tóc xoăn màu vàng nhạt là bắt mắt.
"Yo, huấn luyện xong rồi?" Tần Đồ gập ngón trỏ lắc lư làn khói, một hình trụ màu xám có chấm đỏ rơi xuống dưới chân anh, sau đó ánh sáng đỏ biến mất.
Anh cầm một điếu thuốc trong tay phải, thu tay trái ra sau lưng. Ngước mắt lên nhìn hai người đang đứng ngược sáng.
Sở Nghiêu từ trên cao nhìn xuống mà liếc anh, ngược ánh sáng, Tần Đồ không thể nhìn rõ ánh mắt của anh.
"Ừm, chuẩn bị trở về ký túc xá đi. Anh đang làm gì ở đây?" Diêu Văn Phỉ nói.
Tần Đồ nhướng mày, gõ điếu thuốc trong tay: "Không nhìn thấy sao?"
"Anh hút thuốc ở nơi bừa bộn này làm gì? Bên ngoài rất rộng rãi."
"Tôi can tâm tình nguyện." Tần Đồ nhẹ nhả ra một làn khói.
Diêu Văn Phỉ bĩu môi: "Làm đi."
Sở Nghiêu từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm Tần Đồ không nói lời nào. Tần Đồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, mỉm cười với hắn: "Thiếu tá, làm một điếu?"
"Đi thôi." Sở Nghiêu phớt lờ anh, nói một câu với Diêu Văn Phỉ, trực tiếp rời đi.
Diêu Văn Phỉ chạy nhanh vài bước đuổi kịp Sở Nghiêu, có chút xúc động: "Nghiêu ca, mày đừng nói, vị sĩ quan Tần này hút thuốc, thật sự có chút hương vị, mê người."
Sở Nghiêu dừng lại, liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Làm sao vậy?" Diêu Văn Phỉ có chút không hiểu ra sao.
"Mày về ký túc xá trước đi, tao còn có việc phải làm." Sở Nghiêu nói xong lời này liền đi về phia scon đường vừa mới đi, đi vài bước rồi dừng lại hỏi: "Lâm Luyến ở đâu?"
"Lâm Luyến?" Diêu Văn Phỉ có chút ngốc, nhưng vẫn cứ theo lẽ thường nói: "Cậu ấy đi làm xét nghiệm pheromone trên tàu y tế."
"Nghiêu ca, mày tìm cậu ta có việc gì thế?"
"Ừm, mày trở về trước đi."
-
Tần Đồ lại gặp được Sở Nghiêu.
Hai mươi phút sau khi hắn rời đi.
"Nghĩ thông suốt?" Tần Đồ không hỏi hắn tại sao lại quay lại, từ trong túi quân phục lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một điếu rồi đưa cho Sở Nghiêu: "Làm một điếu?"
Sở Nghiêu nhìn chằm chằm anh không nói một lời, một lúc sau, đi tới lấy điếu thuốc từ tay anh.
"Mượn lửa."
"Không có lửa." Tần Đồ mỉm cười: "Dùng cái này của tôi?" Nói xong nghiêng người về phía bên cạnh Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào anh, ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, dùng điếu thuốc trong miệng Tần Đồ để châm lửa.
Hai người kề cận nhau.
Mùi càng nồng hơn, nồng đến mức không thể hòa tan được.
"Sĩ quan, pheromone của anh có hơi nồng."
Sở Nghiêu nheo mắt lại nhìn Tần Đồ, khói phả vào mặt Tần Đồ giữa, có chút sặc, Tần Đồ chớp chớp mắt.
"Cậu muốn giúp tôi sao?" Ý cười của Tần Đồ càng sâu, nhả khói giọng nói có chút khàn khàn, có chút cào người.
Sở Nghiêu hít một hơi thuốc rồi không nói gì.
Vừa rồi đã ngửi thấy mùi từ xa, càng lại gần thì càng đậm hơn.
Mùi thuốc thơm dịu nhẹ, nhưng hơi đắng.
Sở Nghiêu không thích cay đắng.
Hắn lấy từ trong túi ra một viên thuốc ức chế, ném cho Tần Đồ, nói: "Tôi không giúp được anh, tự cầu nhiều phúc."
Đây là vừa nãy tìm Lâm Luyến lấy.
Tần Đồ nhìn thuốc ức chế mà người nọ ném vào tay mình, im lặng một giây, khẽ cười nói: "Cảm ơn."
Điếu thuốc kia vẫn chưa hết giá trị của nó, nhưng Sở Nghiêu cũng không định dùng hết ở đây.
Hắn ấn điếu thuốc xuống đất, chấm đỏ dập tắt.
Im lặng trong vài giây.
"Tôi đi trước." Sở Nghiêu đứng dậy.
"Được, tạm biệt." Tần Đồ mỉm cười vẫy tay với hắn.
Đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sở Nghiêu nữa, Tần Đồ mới đứng thẳng người lên, cử động hai chân đã ngồi xổm hồi lâu, có chút tê.
Máu chảy từ vết thương trên cánh tay trái của anh cuối cùng cũng dừng lại, miếng vải dính vào da, không thoải mái lắm.
Pheromone liên tục tràn ra từ vết thương.
Thuốc ức chế? Anh lại không có kỳ động dục, muốn thứ này làm gì?
Tần Đồ cười một tiếng.
-
Khi Tần Đồ trở về căn hộ của sĩ quan, anh đã gặp Hàn Vệ Bang.
"Thiếu tướng, ngài đây là... Thuốc ức chế?" Hàn Vệ Bang nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay Tần Đồ, giọng điệu có chút không chắc chắn.
Anh ta là một alpha, cầm thuốc ức của Omega làm gì?
"Cái này?" Tần Đồ tung thuốc ức chế trong tay, mỉm cười nói: "Tôi gọi đó là điểm khởi đầu của một mối quan hệ tốt đẹp."
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ thật không biết xấu hổ.
30 phút sau khi tập hợp, có một người thong dong đến muộn.
"Xin chào, tôi là Mục Thanh, sĩ quan huấn luyện của các cậu hôm nay."
Sở Nghiêu nhìn người đó, đó là sĩ quan áo khoác đen mà hắn nhìn thấy trên sân huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay anh mặc quân phục màu trắng, khí chất cao quý, khuôn mặt cực đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ, một đôi mắt hoa đào long lanh, nhiếp nhân tâm phách.(1)
(1)摄人心魄: Nhiếp nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
"Sĩ quan Mục, sĩ quan Tần đâu?"
"Đúng vậy, một ngày không thấy như cách ba thu!"
Mục Thanh ngước mắt lên, không ngờ Tần Đồ lại rất được hoan nghênh.
"Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ, chắc là tối nay sẽ trở lại, nếu tối nay cũng chưa về, ngày mai tôi sẽ lại thay một ngày."
"Oa! Có thể nha, sĩ quan Mục, anh thay bao nhiêu ngày đều được!" Một Alpha huýt sáo.
"Không biết xấu hổ! Sĩ quan Mục là người mà mày có thể mơ ước sao?" Người bên cạnh cười trêu ghẹo nói.
"Không sao, tôi vẫn luôn được yêu thích." Mục Thanh cười rất có phong độ.
Sở Nghiêu có chút khó hiểu, sĩ quan Mục này không phải Alpha sao? Bị Alpha trêu đùa vẫn còn thái độ như vậy?
-
"Anh ấy thật đẹp trai!" Diêu Văn Phỉ ghé vào bên tai Sở Nghiêu thì thầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông không rời mắt.
"Sao mày lại chân trong chân ngoài (2) như vậy?" Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nói, mỗi ngày yêu thích một người?
(2)三心二意: ý chí không kiên định, thiếu quyết đoán, cũng có nghĩa là nghĩ đi nghĩ lại điều này điều kia và do dự
"Ơ, không phải tao đã nói hết rồi sao, tao chỉ nhìn một chút, dù sao cũng không có hy vọng." Diêu Văn Phỉ có chút bối rối.
Sở Nghiêu: "? "
Cậu ta nói gì về vị sĩ quan Mục này khi nào?
"Ừm... Tôi nói thật với các cậu, tôi đi bằng cửa sau, tôi không biết các cậu muốn học gì, tôi học chuyên về điều chỉnh DNA, vì vậy... Các cậu có thể tự học được không?"
Mục Thanh tươi cười mang theo chút xin lỗi, anh cũng không muốn thay thế, đều do Tần Đồ.
Đại đội có chút hỗn loạn, không phải bởi vì bất mãn mà vì phấn khích. Trước đây cơ bản không có tự do huấn luyện kiểu này, mà nay ngắn ngủi hai ngày liền nếm mùi ngon ngọt.
Mí mắt Sở Nghiêu giựt giựt, bối cảnh lớn cỡ nào mới có thể đi cửa sau vào trường Quân đội Liên bang? Họ hàng của hiệu trưởng?
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi, tự do huấn luyện." Mục Thanh gật đầu.
Đại đội đặc biệt nhanh chóng giải tán, những người muốn luyện tập chiến đầu thì đến đội chiến đấu, những người muốn học lái phi hạm thì chọn phi hạm mình muốn...
Ánh mắt Sở Nghiêu khẽ di chuyển, chuẩn bị đi luyện bắn.
"Sở Nghiêu?"
Mục Thanh gọi hắn lại, Sở Nghiêu dừng lại, nghiêng đầu nói: "Anh biết tôi?"
"Tần Đồ nói cho tôi biết." Mục Thanh nhún nhún vai "Hắn nói người đẹp trai và bắt mắt nhất ở đội đặc biệt là cậu."
Sở Nghiêu: "..."
"Anh tìm tôi có gì không?"
"Cũng là Tần Đồ muốn tôi nói, hắn nói sẽ rời khỏi một ngày, bảo cậu đừng nhớ hắn quá."
Sở Nghiêu: "? "
"Hắn đầu óc có bệnh đúng không?" Mục Thanh nhìn thấy phản ứng của Sở Nghiêu, cười nói: "Chẳng qua hắn không như vậy với người khác."
Sở Nghiêu rũ mắt xuống: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi huấn luyện trước."
"Được rồi, đi thôi." Mục Thanh cười đến mi mắt cong cong, nhìn bóng lưng của Sở Nghiêu rời đi, không biết đang nghĩ gì, khóe môi khẽ nhếch lên.
_
Thời gian huấn luyện nhanh chóng trôi qua, đảo mắt liền tới buổi chiều rồi.
Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ kết thúc huấn luyện, chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.
Lâm Luyến nhìn bóng dáng hai người, do dự một chút, vẫn gọi bọn họ——
"Các anh đi ăn tối à?" Lâm Luyến thật cẩn thận nhìn hai người trước mặt, hai má đỏ ửng.
"Ừ, cùng ăn?"
"Vâng... Được ạ." Nghe Sở Nghiêu trả lời, Lâm Luyến vội vàng đi theo phía sau bọn họ.
"Lâm Liên, nhiệm vụ của cậu là tổ đội cùng ai?" Sở Nghiêu hỏi bóng dáng nhỏ nhỏ bên cạnh.
Thân thể Lâm Luyến run rẩy dữ dội khi nghe thấy giọng nói của Sở Nghiêu, vàng tai dần dần đỏ lên, lông mi khẽ run, làn da chuyển sang màu trắng hồng đáng yêu, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, trên đỉnh đầu có một vòng xoáy nhẹ nhàng.
"Cùng với... Trần Duy."Giọng nói cũng tinh tế mềm mại.
Lâm Luyến thật sự không muốn nói ra tên của Trần Duy, bởi vì người này có quan hệ không tốt với Sở Nghiêu, nhưng chuyện này là do sĩ quan ban đầu chỉ định, bây giờ mọi người đều có cộng sự, không có cách nào tùy tiện thay đổi.
"Thằng nhãi Trần Duy kia bắt nạt cậu sao?" Diêu Văn Phỉ cao hơn Lâm Luyến rất nhiều, cậu cúi đầu nhẹ giọng hỏi Lâm Luyến.
Omega dễ thương dù sao cũng khiến người ta yêu thương.
"Không có, không có, anh ấy rất tôn trọng em." Lâm Luyến vội vàng xua tay, mặt càng đỏ hơn vì nói quá nhanh.
"Nếu như có chuyện gì thì nhớ nói cho tôi biết." Sở Nghiêu nói.
"Vâng... Em biết rồi." Lâm Luyến cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm.
Nói rồi, ba người bọn họ liền đến nhà ăn, Diêu Văn Phỉ vội vàng tiến lên chiếm một chỗ ngồi, ra hiệu cho Sở Nghiêu và Lâm Luyến mau ngồi xuống, rồi đi lấy cơm.
"Tao đi." Sở Nghiêu kéo Diêu Văn Phỉ lại
"Hả? Được, vậy thì tao với Lâm Luyến đợi mày ở đây."
......
"Đinh ——" Bàn tay cầm đũa của Sở Nghiêu dừng lại, nhìn thông tấn khí trên cổ tay.
——"Hi, Thiếu tá."
Sở Nghiêu nhìn thấy tin nhắn này, có chút không thể giải thích được (3). Liếc nhìn ID của đối phương, sắc mặt hắn tối sầm lại.
(3)莫名其妙: mạc danh kỳ diệu: Thành ngữ Trung Quốc. Nó có nghĩa là bí ẩn không thể giải thích được, cho thấy chuyện đã xảy ra là kỳ lạ và không thể giải thích được.
"Omega nhà lành(*)" lại gửi một tin nhắn khác.
(*) Giống con gái nhà lành á.
—"^v^"
Sở Nghiêu ấn thông tấn khí, ngón tay khẽ nhúc nhích.
—Sở: "Làm sao anh biết ID thông tấn khí của tôi?"
—Omega nhà lành: "Tôi còn cho rằng Thiếu tá sẽ không chú ý đến tôi."
—Omega nhà lành: "Không nói cho cậu."
Sở Nghiêu trầm mặc vài giây rồi kéo "Omega nhà lành" vào danh sách đen.
Một lời nhắc nhở nổi lên trên màn hình thông tân khí —— bạn có chắc chắn muốn đưa ID này vào danh sách đen không? Kéo vào sau này không thể thu hồi.
Vẻ mặt Sở Nghiêu mặt không biểu tình, nhấn xác định.
—
Tần Đồ đang làm nhiệm vụ trên An Minh Tinh, nhìn thông tấn khí rồi cười khẽ một tiếng.
Tin nhắn "Tôi biết ID của Thiếu tá là dựa vào bản lĩnh của mình" không gửi đi được, lại hiển thị "Bạn đã bị chặn."
Làm tốt lắm, hiện tại còn bị chặn dựa vào bản lĩnh.
Ngón tay thon dài của Tần Đồ gõ nhẹ nhàng vào thông tấn khí, giọng điệu có chút thờ ơ: "Đợi lát nữa trở về cho ngươi minh oan."
Thông tấn khí: "Không liên quan đến tôi, chính anh tự làm." Tần Đồ nhướng mày, nhìn dòng chữ hiển thị trên thông tấn khí, chậm rãi nói: "Nói thêm câu nữa liền đem ngươi đi hủy."
Thông tấn khí: "......"
Không ai nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như có người nhìn thấy, khẳng định sẽ hết sức ngạc nhiên - tất cả các máy móc thông minh ở tinh hệ δ đều không có thần trí.
Thông tấn khí của người khác không thể tự gửi tin nhắn...
Tần Đồ lẳng lặng ẩn nấp trong rừng rậm, An Minh Tinh rất gần với Đế Tinh, chỉ có điều cách 1% năm ánh sáng, dân cư thưa thớt, diện tích lãnh thổ rộng lớn đều là rừng nguyên sinh, cho nên đây là môi trường thích hợp của nhân thú, rất nhiều thú nhân khởi hành từ Hôi Tinh, lấy An Minh Tinh làm trạm trung chuyển, đích đến là Đế Tinh.
Thú nhân trước mặt thân hình cao lớn, ngoại trừ hai đôi tai thú lông xù ẩn dưới mái tóc, ngoại hình của nó không khác gì người thường.
Đây là một thú nhân cấp cao.
Cấp độ thú nhân càng cao, hình dáng của chúng càng gần với con người, thậm chí những thú nhân cấp cao nhất so với phần lớn con người còn muốn đẹp và thông minh hơn.
Tần Đồ nheo mắt phải lại, cầm khẩu súng tử vi hạt trong tay nhắm về phía thú nhân kia, nhắm chuẩn——
"Đùng——"
Con mắt của thú nhân kia mở to, không thể tin được mà vươn tay sờ lên đầu của chính mình —— nơi đó có một vết thương do một viên đạn vi hạt xuyên qua, máu chảy ào ạt ra ngoài......
Nó khụy xuống, vươn tay muốn che vết thương trên đầu, nhưng vô ích, nó cảm thấy sinh mệnh của mình đang từ từ trôi đi.
Nhân loại? Vì cái gì không hề phát hiện? Như thế nào lại không nhận ra? Không có mùi nhân loại, như thể đột nhiên xuất hiện...
Nó trượt chân ngã xuống đất, mở to đôi mắt, rồi ngừng thở.
"Đi, về nhà." Tần Đồ từ trong bụi cỏ đứng lên,nói với thông tấn khí.
"Đúng rồi." Tần Đồ dừng một chút, cười nói: "Chính ngươi nghĩ cách lấy đối phó với thông tấn khí của Sở Nghiêu."
Thông tấn khí:"..."
Tôi thật sự không phải là người, nhưng anh thực sự là chó.
_
Mười giờ tối theo giờ liên bang.
Đội đặc biệt kết thúc buổi huấn luyện, Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ xoay người từ rìa sân huấn luyện trở về ký túc xá.
Mãi cho đến tối hôm nay, Tần Đồ vẫn không trở về, phỏng chừng ngày mai vẫn sẽ là vị sĩ quan Mục kia phụ trách.
Khi Sở Nghiêu nhấc chân đi qua sân huấn luyện, trong góc có một người đang nuốt mây nhả khói. (4)
吞云吐雾: thành ngữ Trung Quốc - ban đầu nó mô tả các đạo sĩ tu khí và không ăn ngũ cốc, sau là mô tả những người hút thuốc
"Sĩ quan Tần?" Diêu Văn Phỉ có chút ngơ ngác.
Tần Đồ ngồi xổm trong góc không thấy ánh sáng, giữa hai ngón tay có một điếu thuốc, những chấm đỏ nhấp nháy rồi biến mất, khiến cho sắc mặt anh có chút mơ hồ, nhìn không rõ. Chỉ có mái tóc xoăn màu vàng nhạt là bắt mắt.
"Yo, huấn luyện xong rồi?" Tần Đồ gập ngón trỏ lắc lư làn khói, một hình trụ màu xám có chấm đỏ rơi xuống dưới chân anh, sau đó ánh sáng đỏ biến mất.
Anh cầm một điếu thuốc trong tay phải, thu tay trái ra sau lưng. Ngước mắt lên nhìn hai người đang đứng ngược sáng.
Sở Nghiêu từ trên cao nhìn xuống mà liếc anh, ngược ánh sáng, Tần Đồ không thể nhìn rõ ánh mắt của anh.
"Ừm, chuẩn bị trở về ký túc xá đi. Anh đang làm gì ở đây?" Diêu Văn Phỉ nói.
Tần Đồ nhướng mày, gõ điếu thuốc trong tay: "Không nhìn thấy sao?"
"Anh hút thuốc ở nơi bừa bộn này làm gì? Bên ngoài rất rộng rãi."
"Tôi can tâm tình nguyện." Tần Đồ nhẹ nhả ra một làn khói.
Diêu Văn Phỉ bĩu môi: "Làm đi."
Sở Nghiêu từ đầu đến cuối cứ nhìn chằm chằm Tần Đồ không nói lời nào. Tần Đồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, mỉm cười với hắn: "Thiếu tá, làm một điếu?"
"Đi thôi." Sở Nghiêu phớt lờ anh, nói một câu với Diêu Văn Phỉ, trực tiếp rời đi.
Diêu Văn Phỉ chạy nhanh vài bước đuổi kịp Sở Nghiêu, có chút xúc động: "Nghiêu ca, mày đừng nói, vị sĩ quan Tần này hút thuốc, thật sự có chút hương vị, mê người."
Sở Nghiêu dừng lại, liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Làm sao vậy?" Diêu Văn Phỉ có chút không hiểu ra sao.
"Mày về ký túc xá trước đi, tao còn có việc phải làm." Sở Nghiêu nói xong lời này liền đi về phia scon đường vừa mới đi, đi vài bước rồi dừng lại hỏi: "Lâm Luyến ở đâu?"
"Lâm Luyến?" Diêu Văn Phỉ có chút ngốc, nhưng vẫn cứ theo lẽ thường nói: "Cậu ấy đi làm xét nghiệm pheromone trên tàu y tế."
"Nghiêu ca, mày tìm cậu ta có việc gì thế?"
"Ừm, mày trở về trước đi."
-
Tần Đồ lại gặp được Sở Nghiêu.
Hai mươi phút sau khi hắn rời đi.
"Nghĩ thông suốt?" Tần Đồ không hỏi hắn tại sao lại quay lại, từ trong túi quân phục lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một điếu rồi đưa cho Sở Nghiêu: "Làm một điếu?"
Sở Nghiêu nhìn chằm chằm anh không nói một lời, một lúc sau, đi tới lấy điếu thuốc từ tay anh.
"Mượn lửa."
"Không có lửa." Tần Đồ mỉm cười: "Dùng cái này của tôi?" Nói xong nghiêng người về phía bên cạnh Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào anh, ngậm điếu thuốc nghiêng đầu, dùng điếu thuốc trong miệng Tần Đồ để châm lửa.
Hai người kề cận nhau.
Mùi càng nồng hơn, nồng đến mức không thể hòa tan được.
"Sĩ quan, pheromone của anh có hơi nồng."
Sở Nghiêu nheo mắt lại nhìn Tần Đồ, khói phả vào mặt Tần Đồ giữa, có chút sặc, Tần Đồ chớp chớp mắt.
"Cậu muốn giúp tôi sao?" Ý cười của Tần Đồ càng sâu, nhả khói giọng nói có chút khàn khàn, có chút cào người.
Sở Nghiêu hít một hơi thuốc rồi không nói gì.
Vừa rồi đã ngửi thấy mùi từ xa, càng lại gần thì càng đậm hơn.
Mùi thuốc thơm dịu nhẹ, nhưng hơi đắng.
Sở Nghiêu không thích cay đắng.
Hắn lấy từ trong túi ra một viên thuốc ức chế, ném cho Tần Đồ, nói: "Tôi không giúp được anh, tự cầu nhiều phúc."
Đây là vừa nãy tìm Lâm Luyến lấy.
Tần Đồ nhìn thuốc ức chế mà người nọ ném vào tay mình, im lặng một giây, khẽ cười nói: "Cảm ơn."
Điếu thuốc kia vẫn chưa hết giá trị của nó, nhưng Sở Nghiêu cũng không định dùng hết ở đây.
Hắn ấn điếu thuốc xuống đất, chấm đỏ dập tắt.
Im lặng trong vài giây.
"Tôi đi trước." Sở Nghiêu đứng dậy.
"Được, tạm biệt." Tần Đồ mỉm cười vẫy tay với hắn.
Đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sở Nghiêu nữa, Tần Đồ mới đứng thẳng người lên, cử động hai chân đã ngồi xổm hồi lâu, có chút tê.
Máu chảy từ vết thương trên cánh tay trái của anh cuối cùng cũng dừng lại, miếng vải dính vào da, không thoải mái lắm.
Pheromone liên tục tràn ra từ vết thương.
Thuốc ức chế? Anh lại không có kỳ động dục, muốn thứ này làm gì?
Tần Đồ cười một tiếng.
-
Khi Tần Đồ trở về căn hộ của sĩ quan, anh đã gặp Hàn Vệ Bang.
"Thiếu tướng, ngài đây là... Thuốc ức chế?" Hàn Vệ Bang nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay Tần Đồ, giọng điệu có chút không chắc chắn.
Anh ta là một alpha, cầm thuốc ức của Omega làm gì?
"Cái này?" Tần Đồ tung thuốc ức chế trong tay, mỉm cười nói: "Tôi gọi đó là điểm khởi đầu của một mối quan hệ tốt đẹp."
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ thật không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất