Chương 8: Con số tốt
Sau khi trở về ký túc xá, Sở Nghiêu nhận được một tin nhắn, là một tin nhắn công khai, do trường Quân đội Liên Bang gửi đến từng học viên.
——【Tất cả học viên sẽ tiến hành kiểm tra hàng năm trong vòng một tuần kể từ ngày mai.】
Kiểm tra hàng năm...
Hàng năm, trường quân đội Liên Bang sẽ tiến hành kiểm tra tập trung các học viên, bao gồm các bài kiểm tra tinh thần lực, pheromone, khả năng thao túng, khả năng chiến đấu cùng lý thuyết kỹ thuật.
Sẽ tiến hành chấm điểm, dựa theo tỉ lệ tiến hành phân khu, nó liên quan đến tương lai nên tất cả mọi người đều rất chăm chỉ.
"Hazz, tao không sợ gì chỉ sợ ngồi trên phi hạm một mình." Diêu Văn Phỉ nhìn thông tấn khí rồi thở dài liên tục.
"Nghiêu ca, chắc chắn mày lại đứng đầu trong đội đặc biệt."
"Mày cũng biết?" Sở Nghiêu liếc mắt nhìn.
"Hazz! Không hề lo lắng."
......
"Đều nhận được tin tức chưa?"
Hôm nay, sĩ quan Mục không quản lý thay nữa, Tần Đồ trở về rồi. Vẫn cà lơ phất phơ (1) như vậy.
(1) 吊儿郎当: một thành ngữ Trung Quốc, mô tả bề ngoài, phong cách buông thả, thái độ không nghiêm túc hay nghiêm túc.
"Nhận được, sĩ quan, anh chăm sóc đặc biệt (2) cho tôi đi!" Có người vươn cổ hét lên.
(2) 开小灶: Mở một bếp lửa nhỏ: ban đầu đề cập đến việc sắp xếp các bữa ăn tiêu chuẩn cao trong các bữa ăn theo nhóm, có nghĩa ẩn dụ là "sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt" (cre: baidu)
"Đm! Mày có thấy xấu hổ không? Sĩ quan mau nhìn tôi, chăm sóc tôi nè, tôi không biết xấu hổ!"
"Hahahahaha..."
"Chăm sóc đặc biệt?" Tần Đồ nhẹ nhàng đọc lại, ánh mắt giật giật, không biết suy nghĩ cái gì.
"Được." Tần Đồ nhướng mày, cười nói: "Ai nhìn đẹp nhất sẽ chăm sóc cho người đó."
"Đệch. Không có cơ hội chiến thắng!"
"Hahahahahaha, con mẹ nó mày cũng tự nhận thức được à."
"Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là tao."
......
——【Nhanh chóng tập hợp, thứ tự kiểm tra đã được gửi vào thông tấn khí, phải kiểm tra một cách có trật tự.】
Mọi người đều nhìn vào thông tấn khí, thảo luận sôi nổi hơn.
"Mày kiểm tra cái gì trước? Con mẹ nó tao kiểm tra chiến đấu đầu tiên."
"Đm! Đừng có nói là mày gặp tao nha? Vậy mày thua chắc rồi."
"Ah—— Tao kiểm tra kháng pheromone, please, đừng cho tao một Omega pheromone cấp S là được, nếu không tao sẽ trụ không nổi."
"Mày là cái đồ vô dụng chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ hahaha"
......
Sở Nghiêu nâng cổ tay lên, nheo mắt lại.
——【Học viên Sở Nghiêu, thứ tự kiểm tra của cậu là: Bơi lội, chiến đấu, bắn súng, điều khiển phi hạm, kháng pheromone, cơ giáp tổng hợp...】
Sở Nghiêu còn chưa xem xong, hạng mục đầu tiên là bơi lội, hạng mục hắn không am hiểu nhất.
"Thiếu tá, chăm sóc đặc biệt không?" Giọng nói Tần Đồ từ sau truyền đến, vài giây sau, người nọ đã đến bên cạnh Sở Nghiêu, cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Tôi! Tôi muốn!" Diêu Văn Phỉ vội vàng bước tới.
"Cậu?" Tần Đồ liếc mắt nhìn một cái: "Không được. "
Sở Nghiêu nhớ tới câu nói "Chỉ dành cho người đẹp nhất" vừa rồi, sắc mặt trầm xuống.
"Miệng không cần thì có thể khâu lại." Giọng Sở Nghiêu lạnh lùng.
Tần Đồ chớp chớp mắt rồi im lặng.
......
"Từng người một đến dán số báo danh, xếp hàng!"
Sở Nghiêu đến khu vực kiểm tra bơi lội, có rất nhiều người, có một sĩ quan gào lên.
Sở Nghiêu đi đến hậu trường khu kiểm tra thay đồng phục kiểm tra rồi đi ra.
Đồng phục kiểm tra chỉ có một miếng vải, nói dễ nghe là đồng phục huấn luyện không thấm nước, nói thô tục chính là quần lót. (3)
"Dáng người không tồi." Tần Đồ khoanh tay dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Sở Nghiêu đã thay xong đồng phục huấn luyện.
Sở Nghiêu dáng người cao, chân dài, vai và bụng săn chắc, ánh mắt Tần Đồ theo vòng eo thọn gọn của hắn đi xuống...
"Sao chỗ nào cũng thấy anh." Sở Nghiêu nhíu mày: "Không cần mắt nữa sao?"
Tần Đồ không nói gì, quay lưng che mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Chỉ cho mình mặc, còn không cho người khác nhìn."
Sở Nghiêu: "..."
"Chuẩn bị —— Nhảy!"
"Tùm——" Mười học viên kiểm tra một lần, nước trong hồ bơi đều khuấy động, mỗi người lao nhanh như mũi tên....
"Số 10, 3 phút 20 giây."
"Số 7, 3 phút 22 giây."
"Số 4, 3 phút 22 giây."
......
Sở Nghiêu là số 7, kết quả tốt hơn hai lần trước, lần này là điểm tối đa.
Lúc quay lại khu vực hậu trường thay quần áo, không thấy Tần Đồ, hắn suy nghĩ một chút, người này cuối cùng cũng nghe lời.
Sau đó, khi đến khu vực kiểm tra chiến đấu, Sở Nghiêu thu hồi đánh giá về anh.
Bởi vì người kia không để ý mà dựa vào tường bên ngoài khu vực kiểm tra, nghịch thông tấn khí, thấy hắn tới, vẫy vẫy tay——
"Thiếu tá, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Sở Nghiêu lười nhìn anh, lập tức đi thẳng vào trong khu vực kiểm tra chiến đấu.
"Có ý gì?" Sở Nghiêu cau mày: "Học viên đi lạc là ý gì?"
"Cái này... Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đây là danh sách do hệ thống trực tiếp đưa ra, sao lại lẻ mình cậu?" Người phụ trách kiểm tra bối rối, gãi đầu: "Chuyện này khó làm rồi."
Số lẻ, không có đối thủ, hắn chiến đấu với không khí à? Sở Nghiêu không nói nên lời.
"Làm sao vậy?" Tần Đồ lại tới gần.
"Thiếu tướng, ngài xem, học viên Sở Nghiêu này, không biết đã xảy ra chuyện gì, thành số lẻ, chắc là lỗi hệ thống, hazz..."
Tần Đồ duỗi tay cầm danh sách kiểm tra lên nhìn, sau đó lại nhìn Sở Nghiêu.
"Để tôi làm đối thủ của cậu ấy."
Sở Nghiêu: "? "
Nhân viên kiểm tra: "..."Thiếu tướng, sao anh lại bắt nạt người ta như thế, một học viên sao có thể đánh thắng ngài?
"Học viên Sở Nghiêu, Cậu thấy vậy... Được không? " Nhân viên kiểm tra cẩn thận hỏi, huhuhu, luôn cảm thấy thiếu tướng đang bắt nạt người...
Sở Nghiêu im lặng hai giây rồi gật đầu. Tần Đồ nhìn hắn, nhướng mày.
-
"——Bắt đầu!"
"Thiếu tá, xin nhường nha." Tần Đồ lười biếng mà nở nụ cười.
Sở Nghiêu không nói gì, đánh thẳng vào mặt anh, Tần Đồ dễ dàng né tránh, nắm lấy nắm đấm của Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu quét chân, khuỷu tay đánh vào bụng Tần Đồ, Tần Đồ buông nắm đấm, đá một cái vào bên hông, Sở Nghiêu rên rỉ...
"Thiếu tá, giơ cao đánh khẽ (4) nha." Lúc này Tần Đồ còn rãnh rỗi nói đùa.
(4) 手下留情: Thủ hạ lưu tình: có nghĩa là thể hiện lòng thương xót khi bạn tấn công. Đừng quá khắt khe khi giải quyết mọi việc.
Sở Nghiêu nhíu mày, một quyền đấm vào bụng Tần Đồ, Tần Đồ nhăn mày, uất ức nhìn hắn: "Suỵt——Thiếu tá, đau quá..."
Nhân viên kiểm tra: "..." Sao lúc anh đạp người khác không kêu đau.
Tần Đồ ngoài miệng kêu đau, nhưng tay lại không chút khách khí, nắm lấy vai Sở Nghiêu, xoay người lại! Thân dưới của Sở Nghiêu rất ổn định nên chiêu này không thành công, ngược lại bị hắn bắt được cánh tay của Tần Đồ rồi đè anh xuống, giơ nắm đấm lên, từ trên cao liếc xuống nhìn anh.
Tần Đồ bị hắn đè, nhưng lại không hoảng loạn chút nào, giọng nói vẫn trầm thấp và lười biếng như mọi khi: "Thiếu tá, tôi thích tư thế này. "
Sở Nghiêu: "? "
Nhân viên kiểm tra: "..."Thế giới thật kỳ lạ.
Trong lúc Sở Nghiêu nhíu mày, Tần Đồ nhướng thắt lưng lên, xoay người trở lại, anh vươn tay dùng sức kéo vai Sở Nghiêu, Sở Nghiêu không còn cách nào buông ta ra.
Ngược lại, Tần Đồ cười càng khoa trương hơn.
Nhân viên kiểm tra lau mồ hôi, kêu ngừng: "Đủ... Đủ rồi, đạt tiêu chuẩn! "
Hai người này còn đánh nữa có thể phân thắng bại được sao?...
"Buông ra!" Vai Sở Nghiêu vẫn còn bị Tần Đồ giữ, hắn lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tần Đồ buông tay ra khỏi người hắn, chớp chớp mắt vô tội.
......
Hai người chiến đấu đều đổ mồ hôi, pheromone tản ra, mặc dù nó không nồng, nhưng khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị pheromone bao phủ.
"Cậu thật ngọt, Thiếu tá." Tần Đồ đến gần hơn một chút, dựa gần vai Sở Nghiêu, nhìn chằm chằm vào gáy hắn, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.
Vị vải, thanh thanh ngọt ngọt, làm người ta muốn cắn một miếng, Tần Đồ nheo mắt lại.
"Cút." Sở Nghiêu liếc mắt nhìn anh, đẩy anh ra, lạnh lùng nhếch khóe miệng
"Đừng quấy rối tình dục."
Nhân viên kiểm tra: "..."Đây không phải là nơi tôi nên ở.
Tần Đồ nghe vậy ngẩn ra một chút, bổng nhiên nở nụ cười, à, thiếu tá nghĩ anh là Omega.
Hành vi giữa người khác giới này quả thật... Được tính là quấy rối tình dục.
Sở Nghiêu sắc mặt âm trầm cho đến khi kiểm tra xong hạng mục bắn súng, Diêu Văn Phỉ nhìn thấy Nghiêu ca từ xa, không dám bước lên hỏi, vì sợ đụng vào họng súng.
Thế nhưng nhìn thấy sĩ quan Tần viết ba chữ "tâm trạng tốt" trên mặt, nên sững sờ đi tới——
"Sĩ quan Tần, anh vừa mới đi cùng Nghiêu ca, có biết cậu ấy bị sao không?"
Trông có vẻ rất hung ác...
Tần Đồ nhíu mày nhìn hắn: "À, chắc là do cậu ấy bị tôi đùa giỡn."
Diêu Văn Phỉ: "?? "
Diêu Văn Phỉ cười to vỗ vỗ vai Tần Đồ, ho khan hai tiếng: "Sĩ quan, anh thật biết nói đùa."
Tần Đồ không phản bác, chỉ là tâm trạng thoạt nhìn vẫn tốt như cũ.
——【Tất cả học viên sẽ tiến hành kiểm tra hàng năm trong vòng một tuần kể từ ngày mai.】
Kiểm tra hàng năm...
Hàng năm, trường quân đội Liên Bang sẽ tiến hành kiểm tra tập trung các học viên, bao gồm các bài kiểm tra tinh thần lực, pheromone, khả năng thao túng, khả năng chiến đấu cùng lý thuyết kỹ thuật.
Sẽ tiến hành chấm điểm, dựa theo tỉ lệ tiến hành phân khu, nó liên quan đến tương lai nên tất cả mọi người đều rất chăm chỉ.
"Hazz, tao không sợ gì chỉ sợ ngồi trên phi hạm một mình." Diêu Văn Phỉ nhìn thông tấn khí rồi thở dài liên tục.
"Nghiêu ca, chắc chắn mày lại đứng đầu trong đội đặc biệt."
"Mày cũng biết?" Sở Nghiêu liếc mắt nhìn.
"Hazz! Không hề lo lắng."
......
"Đều nhận được tin tức chưa?"
Hôm nay, sĩ quan Mục không quản lý thay nữa, Tần Đồ trở về rồi. Vẫn cà lơ phất phơ (1) như vậy.
(1) 吊儿郎当: một thành ngữ Trung Quốc, mô tả bề ngoài, phong cách buông thả, thái độ không nghiêm túc hay nghiêm túc.
"Nhận được, sĩ quan, anh chăm sóc đặc biệt (2) cho tôi đi!" Có người vươn cổ hét lên.
(2) 开小灶: Mở một bếp lửa nhỏ: ban đầu đề cập đến việc sắp xếp các bữa ăn tiêu chuẩn cao trong các bữa ăn theo nhóm, có nghĩa ẩn dụ là "sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt" (cre: baidu)
"Đm! Mày có thấy xấu hổ không? Sĩ quan mau nhìn tôi, chăm sóc tôi nè, tôi không biết xấu hổ!"
"Hahahahaha..."
"Chăm sóc đặc biệt?" Tần Đồ nhẹ nhàng đọc lại, ánh mắt giật giật, không biết suy nghĩ cái gì.
"Được." Tần Đồ nhướng mày, cười nói: "Ai nhìn đẹp nhất sẽ chăm sóc cho người đó."
"Đệch. Không có cơ hội chiến thắng!"
"Hahahahahaha, con mẹ nó mày cũng tự nhận thức được à."
"Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là tao."
......
——【Nhanh chóng tập hợp, thứ tự kiểm tra đã được gửi vào thông tấn khí, phải kiểm tra một cách có trật tự.】
Mọi người đều nhìn vào thông tấn khí, thảo luận sôi nổi hơn.
"Mày kiểm tra cái gì trước? Con mẹ nó tao kiểm tra chiến đấu đầu tiên."
"Đm! Đừng có nói là mày gặp tao nha? Vậy mày thua chắc rồi."
"Ah—— Tao kiểm tra kháng pheromone, please, đừng cho tao một Omega pheromone cấp S là được, nếu không tao sẽ trụ không nổi."
"Mày là cái đồ vô dụng chỉ biết dùng thân dưới suy nghĩ hahaha"
......
Sở Nghiêu nâng cổ tay lên, nheo mắt lại.
——【Học viên Sở Nghiêu, thứ tự kiểm tra của cậu là: Bơi lội, chiến đấu, bắn súng, điều khiển phi hạm, kháng pheromone, cơ giáp tổng hợp...】
Sở Nghiêu còn chưa xem xong, hạng mục đầu tiên là bơi lội, hạng mục hắn không am hiểu nhất.
"Thiếu tá, chăm sóc đặc biệt không?" Giọng nói Tần Đồ từ sau truyền đến, vài giây sau, người nọ đã đến bên cạnh Sở Nghiêu, cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Tôi! Tôi muốn!" Diêu Văn Phỉ vội vàng bước tới.
"Cậu?" Tần Đồ liếc mắt nhìn một cái: "Không được. "
Sở Nghiêu nhớ tới câu nói "Chỉ dành cho người đẹp nhất" vừa rồi, sắc mặt trầm xuống.
"Miệng không cần thì có thể khâu lại." Giọng Sở Nghiêu lạnh lùng.
Tần Đồ chớp chớp mắt rồi im lặng.
......
"Từng người một đến dán số báo danh, xếp hàng!"
Sở Nghiêu đến khu vực kiểm tra bơi lội, có rất nhiều người, có một sĩ quan gào lên.
Sở Nghiêu đi đến hậu trường khu kiểm tra thay đồng phục kiểm tra rồi đi ra.
Đồng phục kiểm tra chỉ có một miếng vải, nói dễ nghe là đồng phục huấn luyện không thấm nước, nói thô tục chính là quần lót. (3)
"Dáng người không tồi." Tần Đồ khoanh tay dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Sở Nghiêu đã thay xong đồng phục huấn luyện.
Sở Nghiêu dáng người cao, chân dài, vai và bụng săn chắc, ánh mắt Tần Đồ theo vòng eo thọn gọn của hắn đi xuống...
"Sao chỗ nào cũng thấy anh." Sở Nghiêu nhíu mày: "Không cần mắt nữa sao?"
Tần Đồ không nói gì, quay lưng che mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Chỉ cho mình mặc, còn không cho người khác nhìn."
Sở Nghiêu: "..."
"Chuẩn bị —— Nhảy!"
"Tùm——" Mười học viên kiểm tra một lần, nước trong hồ bơi đều khuấy động, mỗi người lao nhanh như mũi tên....
"Số 10, 3 phút 20 giây."
"Số 7, 3 phút 22 giây."
"Số 4, 3 phút 22 giây."
......
Sở Nghiêu là số 7, kết quả tốt hơn hai lần trước, lần này là điểm tối đa.
Lúc quay lại khu vực hậu trường thay quần áo, không thấy Tần Đồ, hắn suy nghĩ một chút, người này cuối cùng cũng nghe lời.
Sau đó, khi đến khu vực kiểm tra chiến đấu, Sở Nghiêu thu hồi đánh giá về anh.
Bởi vì người kia không để ý mà dựa vào tường bên ngoài khu vực kiểm tra, nghịch thông tấn khí, thấy hắn tới, vẫy vẫy tay——
"Thiếu tá, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Sở Nghiêu lười nhìn anh, lập tức đi thẳng vào trong khu vực kiểm tra chiến đấu.
"Có ý gì?" Sở Nghiêu cau mày: "Học viên đi lạc là ý gì?"
"Cái này... Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đây là danh sách do hệ thống trực tiếp đưa ra, sao lại lẻ mình cậu?" Người phụ trách kiểm tra bối rối, gãi đầu: "Chuyện này khó làm rồi."
Số lẻ, không có đối thủ, hắn chiến đấu với không khí à? Sở Nghiêu không nói nên lời.
"Làm sao vậy?" Tần Đồ lại tới gần.
"Thiếu tướng, ngài xem, học viên Sở Nghiêu này, không biết đã xảy ra chuyện gì, thành số lẻ, chắc là lỗi hệ thống, hazz..."
Tần Đồ duỗi tay cầm danh sách kiểm tra lên nhìn, sau đó lại nhìn Sở Nghiêu.
"Để tôi làm đối thủ của cậu ấy."
Sở Nghiêu: "? "
Nhân viên kiểm tra: "..."Thiếu tướng, sao anh lại bắt nạt người ta như thế, một học viên sao có thể đánh thắng ngài?
"Học viên Sở Nghiêu, Cậu thấy vậy... Được không? " Nhân viên kiểm tra cẩn thận hỏi, huhuhu, luôn cảm thấy thiếu tướng đang bắt nạt người...
Sở Nghiêu im lặng hai giây rồi gật đầu. Tần Đồ nhìn hắn, nhướng mày.
-
"——Bắt đầu!"
"Thiếu tá, xin nhường nha." Tần Đồ lười biếng mà nở nụ cười.
Sở Nghiêu không nói gì, đánh thẳng vào mặt anh, Tần Đồ dễ dàng né tránh, nắm lấy nắm đấm của Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu quét chân, khuỷu tay đánh vào bụng Tần Đồ, Tần Đồ buông nắm đấm, đá một cái vào bên hông, Sở Nghiêu rên rỉ...
"Thiếu tá, giơ cao đánh khẽ (4) nha." Lúc này Tần Đồ còn rãnh rỗi nói đùa.
(4) 手下留情: Thủ hạ lưu tình: có nghĩa là thể hiện lòng thương xót khi bạn tấn công. Đừng quá khắt khe khi giải quyết mọi việc.
Sở Nghiêu nhíu mày, một quyền đấm vào bụng Tần Đồ, Tần Đồ nhăn mày, uất ức nhìn hắn: "Suỵt——Thiếu tá, đau quá..."
Nhân viên kiểm tra: "..." Sao lúc anh đạp người khác không kêu đau.
Tần Đồ ngoài miệng kêu đau, nhưng tay lại không chút khách khí, nắm lấy vai Sở Nghiêu, xoay người lại! Thân dưới của Sở Nghiêu rất ổn định nên chiêu này không thành công, ngược lại bị hắn bắt được cánh tay của Tần Đồ rồi đè anh xuống, giơ nắm đấm lên, từ trên cao liếc xuống nhìn anh.
Tần Đồ bị hắn đè, nhưng lại không hoảng loạn chút nào, giọng nói vẫn trầm thấp và lười biếng như mọi khi: "Thiếu tá, tôi thích tư thế này. "
Sở Nghiêu: "? "
Nhân viên kiểm tra: "..."Thế giới thật kỳ lạ.
Trong lúc Sở Nghiêu nhíu mày, Tần Đồ nhướng thắt lưng lên, xoay người trở lại, anh vươn tay dùng sức kéo vai Sở Nghiêu, Sở Nghiêu không còn cách nào buông ta ra.
Ngược lại, Tần Đồ cười càng khoa trương hơn.
Nhân viên kiểm tra lau mồ hôi, kêu ngừng: "Đủ... Đủ rồi, đạt tiêu chuẩn! "
Hai người này còn đánh nữa có thể phân thắng bại được sao?...
"Buông ra!" Vai Sở Nghiêu vẫn còn bị Tần Đồ giữ, hắn lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tần Đồ buông tay ra khỏi người hắn, chớp chớp mắt vô tội.
......
Hai người chiến đấu đều đổ mồ hôi, pheromone tản ra, mặc dù nó không nồng, nhưng khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị pheromone bao phủ.
"Cậu thật ngọt, Thiếu tá." Tần Đồ đến gần hơn một chút, dựa gần vai Sở Nghiêu, nhìn chằm chằm vào gáy hắn, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.
Vị vải, thanh thanh ngọt ngọt, làm người ta muốn cắn một miếng, Tần Đồ nheo mắt lại.
"Cút." Sở Nghiêu liếc mắt nhìn anh, đẩy anh ra, lạnh lùng nhếch khóe miệng
"Đừng quấy rối tình dục."
Nhân viên kiểm tra: "..."Đây không phải là nơi tôi nên ở.
Tần Đồ nghe vậy ngẩn ra một chút, bổng nhiên nở nụ cười, à, thiếu tá nghĩ anh là Omega.
Hành vi giữa người khác giới này quả thật... Được tính là quấy rối tình dục.
Sở Nghiêu sắc mặt âm trầm cho đến khi kiểm tra xong hạng mục bắn súng, Diêu Văn Phỉ nhìn thấy Nghiêu ca từ xa, không dám bước lên hỏi, vì sợ đụng vào họng súng.
Thế nhưng nhìn thấy sĩ quan Tần viết ba chữ "tâm trạng tốt" trên mặt, nên sững sờ đi tới——
"Sĩ quan Tần, anh vừa mới đi cùng Nghiêu ca, có biết cậu ấy bị sao không?"
Trông có vẻ rất hung ác...
Tần Đồ nhíu mày nhìn hắn: "À, chắc là do cậu ấy bị tôi đùa giỡn."
Diêu Văn Phỉ: "?? "
Diêu Văn Phỉ cười to vỗ vỗ vai Tần Đồ, ho khan hai tiếng: "Sĩ quan, anh thật biết nói đùa."
Tần Đồ không phản bác, chỉ là tâm trạng thoạt nhìn vẫn tốt như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất