Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 104

Trước Sau
Bên trong dãy hành lang ký túc xá hình vòm cung đại học thánh Saul Teddy, một bên là cửa sổ, có thể nhìn thấy bốn dãy ký túc xá quảng trường hình tròn, một bên khác là một ký túc xá sát bên, số tầng càng cao, cửa ký túc xá càng lớn, không gian trong phòng cũng lớn hơn. Ký túc xá tổng cộng có 6 tầng, mà 3 tầng cao nhất, đa số đều là chuẩn bị cho quý tộc.

Hiện tại chính là lúc nửa đêm, đa số mọi người đều đã đi ngủ, dưới lầu quảng trường tối đen như mực, không nhìn thấy một ai, trên vách tường hành lang khảm dạ minh châu tỏa ra ánh sáng nhu hòa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, 6 đường vòng cung màu lam ở trong màn đêm đặc biệt dễ thấy.

Một thú nhân mặc đồng phục thường phục do trường phát ra từ trong hành lang chậm rãi đi tới, chân mang giày đạp lên mặt đất chất liệu từ đá, phát ra tiết tấu vang lên lanh lảnh. Đột nhiên một phòng trong ký túc xá mở ra, mấy tên thú nhân kề vai sát cánh lảo đảo vọt ra, một người trong đó nhào vào trên cửa sổ, đầu vươn ra ngoài cửa sổ, phát ra từng trận nôn mửa. Tiếng cười điên cuồng kết hợp cùng tiếng nhạc từ trong ký túc xá truyền tới, tiếp đó là mùi rượu nồng nặc thúi hoắc hòa vào đồ ăn đầy dầu mỡ, cùng với hương vị có mùi xạ hương.

“Này! Andrea!” Một thú nhân từ sau lưng hắn nhìn thấy hắn nôn mửa, có chút hưng phấn quá độ nói, “Cậu cũng tới tham gia tiệc độc thân của Monica sao? Sao lại tới chậm như vậy! Có đều chẳng sao hết, vẫn còn lại rất nhiều đây!” Không chờ thú nhân Andrea lên tiếng, người kia tiếp tục nói, “Haizz! Thật đáng tiếc! Nếu như chúng ta có thể đi đến quán rượu thì quá tốt rồi, bao hết luôn cả quán, uống cho hết rượu ngon và đống thịt nướng nóng hôi hổi, lại kêu thêm mười mấy á thú nhân nhiệt tình, coi trọng người nào thì kêu người đó, đó mới gọi là tiệc đứng!”

“Mẹ nó cút hết đi cho bà!” Một giọng nữ có chút thô ráp từ trong phòng truyền tới, “Giả bộ yếu đuối mong manh cái gì, uống có mấy ly Whisky mà mấy người đã ngất? Nói ra không ngại mất mặt à!”

“Vào ngay vào liền đây!” Người này nói chuyện hô lên một tiếng, sau khi đã nôn xong suýt chút nữa chúi đầu xuống dưới liền bị thú nhân kéo trở về, một tay khác kiềm vai Andrea, đẩy hắn hướng về trong phòng, “Đến đây đi, đến đây đi, ngày mai Monica sẽ không còn là thú nhân độc thân, sau này cô ta có muốn ra ngoài lêu lỏng, cũng không dễ dàng nữa đâu.”

Andrea khẽ cau mày, thế nhưng vẫn thuận theo vào phòng, bởi vì hắn không muốn mình quá đặc biệt, người như hắn kiêng kỵ nhất chính là tự độc hành, không thể quá kiêu căng, cũng không thể quá biết điều, muốn để cho mọi người có ấn tượng phai mờ vô hại. Huống chi, hiện tại hắn cũng không muốn gặp lại người kia, quãng thời gian này, ngày nào đó cũng có thể, vận may ngày hôm nay không tốt, ngày mai lại đi tìm hắn cũng không muộn.

Trong phòng khách lớn rộng rãi các vỏ chai rượu chất đống khắp nơi, quần áo các thú nhân đều xốc xếch, mặt đỏ lên nhìn chằm chằm giữa phòng khách, không ít người một tay cầm chai rượu, một tay khác luồn vào trong quần bắt đầu tuốt động, mà chính giữa phòng khách, bày ra một tranh sách ảnh, trong không khí tản mát ra bóng mờ á thú nhân nam tính, tên á thú nhân này theo tiết tấu âm nhạc bày ra tư thái phong tao cởi quần áo ra, gần như là trần truồng, chỉ còn một miếng vải mỏng quấn lấy mông, y nâng cái mông vểnh lên như muốn khiêu khích, ngón tay dọc theo ao hãm trượt vào trong.

“Bà mẹ nó không ngờ y lại cởi đi sạch sẽ như vậy!” Một nữ thú nhân hở nửa người ném chai rượu về bóng mở chính giữa phòng, chai rượu chiếu lên trên quyển sách, như muốn làm biến mất quần lót bóng mờ á thú nhân đi.

Mọi người nhất thời hùng hổ đem tất cả vật trong tay mình vứt đến tên thú nhân này, như muốn ngay lập tức đè cô xuống đất đánh một trận.

“Đừng ầm ĩ! Đừng ầm ĩ!” Một nữ thú nhân khác la lớn, “Tôi còn hàng trữ, đều là thứ tốt, mau chóng lau khô dưới đất đi!” Cô từ trong đống sách ảnh rút ra một cuốn, đặt mở ra dưới đất, ném mấy viên năng lượng tinh thạch lên phía trên, ngay lập tức hai bóng mờ một nữ á thú nhân và một nam á thú nhân xuất hiện trong không khí, bọn họ đang ôm nhau, miệng dán miệng, trao đổi nước bọt.

Các thú nhân liền gào thét lên, huýt sáo giậm chân tại chỗ, hô to “Cái này mới kích thích chứ!” Liền hết sức chăm chú nhìn kỹ.

Andrea cầm chai rượu, một tay khác mở cổ áo mình, để cho mình có thể dung hợp với bầu không khí này, nhìn xung quanh cả phòng, quan sát tình huống ở nơi này. Hắn đã quen, mặc kệ ở nơi nào, trước tiên đem hết thảy tình huống nơi này thu vào đáy mắt. Một giây sau, hắn bởi vì lòng cảnh giác của mình mà được đền đáp.



“Stephen!” Andrea đột nhiên ngồi xuống ở bên người thú nhân xem ra có chút rầu rĩ không vui, vươn chai rượu ra đụng vào chai rượu của hắn, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn, mới nói, “Cậu cũng tới tham gia tiệc đứng độc thân của Monica sao, thật sự là không nghĩ tới đó!”

Phản ứng Stephen có chút ngốc, nửa ngày mới xoay đầu lại nhìn hắn: “Anh, mẹ nhà anh nói cái gì?” Hắn chậm rì rì mắng, đầu lưỡi như bị cồn khống chế, có chút mất linh hoạt, “Tại sao không nghĩ tới? Tôi làm sao có khả năng, khả năng không đến đây?”

Andrea không thèm để ý miệng hắn chửi thề, thời điểm không có á thú nhân, thú nhân rất thích đưa vào mấy câu chửi thề trong lúc giao tiếp: “Tôi chỉ là không nghĩ tới quốc vương bệ hạ sẽ cho phép cậu tham gia hoạt động như vậy!” Hắn nói xong dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười to nói, “Haha, Chúa ơi, bệ hạ làm sao có thể cho phép? Tử tước Stephen, cậu là lén lút chạy tới đây đi, vẫn là nhanh về ngủ đi, chớ chọc bệ hạ tức giận.”

“Mẹ mày ý mày là sao!” Stephen ném chai rượu, tóm chặt cổ áo hắn, “Tao muốn đi đâu, còn cần hắn đồng ý? Dựa vào cái gì mà hắn không đồng ý?”

“Hắc hắc, đừng kích động, đừng kích động!” Andrea giơ tay lên, làm tư thế đầu hàng, vẻ mặt kinh hoảng, con ngươi màu đen lướt qua tia đắc ý, “Tôi không có ý tứ gì khác! Đừng kích động!”

Tất cả phản ứng của đối phương đều trong dự liệu của hắn, xem ra Stephen đối với William bất mãn oán hận như những gì hắn nghĩ. Hắn thỏa mãn nghĩ. Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, cái tên thú nhân vô dụng này liền có thể đánh bại William.

Stephen chậm rãi buông cổ áo hắn ra, ngồi xuống lại, từ trên mặt đất tùy tiện mò một chai rượu khác, hé răng cắn nút gỗ rượu vang, tu hết hơn nửa chai rượu vào bụng.

Andrea ngồi ở bên cạnh hắn, lẳng lặng uống rượu. Chính giữa phòng khách lớn, hai bóng mờ á thú nhân đã cởi áo, nữ á thú nhân ôm nam á thú nhân thân thể nhẹ nhàng sượt qua nhau, trong cả căn phòng đầy tiếng nhạc, tiếng huýt gió, tiếng chửi rủa và tiếng gầm nhẹ chất chồng lên nhau, khiến cho đầu óc mọi người từng cơn choáng váng.

Andrea lại uống một hớp rượu, đưa tay vỗ lên vai Stephen, thở dài một tiếng, nói: “Đừng nóng, bệ hạ hắn cũng không còn cách nào.”

Thân thể Stephen cứng ngắc, hắn xoay đầu một chút, hai mắt đỏ đậm trừng về phía Andrea: “Có ý gì?”

“Chuyện tước vị, mọi người đều cảm thấy…” Hắn có ý riêng dừng một chút, “Quá không công bằng. Em trai yêu thương của quốc vương, lại chỉ có thể là tử tước, chuyện này quả thật khó mà tin nổi!”

Stephen nghiến chặt răng, cơ bắp trên mặt do dùng sức liền hình thành độ cong cứng rắn.

“Điều này không phải là hắn sai.” Stephen lại uống một hớp rượu lớn, “Chuyện này không phải hắn sắp xếp, danh sách đều do con hoang Edward định ra.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Lúc tôi còn nhỏ y đã nhìn tôi không hợp mắt, chỉ lo tôi quá thân cận với William, y so sánh địa vị tôi với William không bằng nhau, đều đem William buộc ở bên người. Tiện nhân không biết xấu hổ!” Hắn lại ném đi chai rượu.

“Cẩn thận một chút!” Một thú nhân hét lên.



Mắc câu! Andrea đối với việc mình nhìn thấy và nghe thấy cảm thấy hết sức thỏa mãn, hắn ôm lấy cổ Stephen bắt đầu vì hắn mà thấy bất bình. Chờ ngày mai Stephen tỉnh táo mình còn phải nói rót vào, tin tưởng sẽ nhanh thôi, chính mình sẽ trở thành người tri kỷ tín nhiệm nhất trong cả trường học này.

Edward đi xuyên qua hành lang vương cung, đi đến phòng nghị sự. Trong hành lang chật ních người tố cầu, chỉ là những ngày gần đây, thường dân rất nhiều, tất cả bọn họ đều đến xem cuộc vui. Edward ở trong lòng thở thật dài, đè nén xuống tâm tình trong lòng không biết gọi là xấu hổ hay ngọt ngào, nở ra nụ cười ôn nhu, ứng đối với những ánh mắt tò mò thăm hỏi của đám người này.

“Ngày an lành, giáo chủ Edward.” Một thường dân quần áo mộc mạc lấy mũ xuống, hướng về y hành lễ. “Ngày an lành, các hạ.” Edward gật đầu, cười nói.

“Chào buổi sáng, thần quan đại nhân.” Một người phụ nữ hướng về y quỳ gối hành lễ, Edward bận rộn trả lời: “Chào buổi sáng, phu nhân.”

Lúc này, một bé thú nhỏ đẩy ra đoàn người phía trước, lấy xuống mũ khuếch đại khom người chào: “Chào buổi sáng, vương hậu bệ hạ!”

Đoàn người phát ra tiếng cười thiện ý vang dội thật lớn, có mấy người ở trong đám người la lớn, “Nguyện Orgona phù hộ ngài, vương hậu bệ hạ Edward!”

Edward cười cứng ngắc, vội vàng hướng về bọn họ gật đầu, không trả lời thăm hỏi từ bọn họ, chen qua hành lang chen chúc, binh lính đứng gác cửa phòng nghị sự giúp y mở cửa phòng ra, y sửa sang lại áo choàng, đi vào phòng.

Trong phòng các đại thần nhìn thấy y, đều nở nụ cười vụng trộm, mọi người đều biết khoảng thời gian này Edward tao ngộ, công tước Chris Garcia tiến lên vỗ lên vai y, nói: “Anh vẫn là nên nhanh một chút đáp ứng bệ hạ đi, mỗi ngày một bản thơ tình, thật sự làm khó hắn quá rồi.”

Edward có chút xấu hổ đẩy tay cô ra, né tránh đề tài này, nói: “Tôi nghe nói George Lancaster tựa hồ như đang làm chuyện mờ ám gì đó.” George là tên quốc vương bị ép thoái vị, nếu William đã lên ngôi trở thành tân quốc vương, bọn họ sẽ không xưng George là bệ hạ nữa.

“Ha, cái đó không quan trọng.” Một đại thần khác tiến tới, cười nói, “Cậu thật là, còn muốn thử thách bệ hạ tới khi nào đây? Bệ hạ là thú nhân thâm tình như vậy, toàn thủ đô đế quốc rất khó gặp đấy.”

Edward biết mình tránh không thoát, không thể làm gì khác hơn là phải ứng phó trả lời hắn, hội nghị sẽ ngay lập tức muốn bắt đầu rồi, bây giờ có thể kéo dài một phút là một phút, chờ William đến, bọn họ cũng phải thành thật: “Tôi không phải là giả vờ, chỉ là từ lâu tôi đã tuyên thệ phải đem một đời dâng hiến cho Orgona…”

Chris quay về hắn nháy mắt một cái, bây giờ vị á thú nhân này là một trong những tâm phúc bọn họ tín nhiệm nhất, đương nhiên y có thể nói chuyện cùng William.

Rất nhanh, một vị quan truyền lệnh đi vào phòng, la lớn: “Quốc vương bệ hạ giá lâm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau