Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 117

Trước Sau
Công tước Crane là con cờ quan trọng nhất ở lại bên người quốc vương George, cũng là thứ giao thủ đã trải qua nhiều trận ải, chỉ còn lại một quân cuối cùng. Nếu như William không đúng lúc tỉnh lại, hoặc là trễ hơn mấy giây thôi, như vậy thắng lợi hiện tại chính là quốc vương George. Thế nhưng, trên thế giới này không có nếu như. Vào thời khắc sống còn William rốt cuộc cũng tỉnh lại, giết chết công tước Crane, trợ thủ cùng bọn thủ hạ của hắn ngay ngày đầu tiên đã bị tóm về quy án.

Edward còn đang dưỡng thương, thế nhưng William không có cách nào canh giữ ở bên cạnh y, hiện tại chính là thời khắc vạn phần then chốt, cho dù hắn muốn nhi nữ tình trường, Edward cũng sẽ không cho phép. Thế là sáng sớm ngày hôm sau, William liền dẫn 100 tinh binh đi tiền tuyến, đã ngàn năm chưa từng xuất hiện thú nhân cấp 9, William đối với chiến sự tiền tuyến có sức ảnh hưởng cực kỳ trọng yếu, nếu như thuận lợi, mọi người đều tin, chỉ cần một hai tháng sau, trận nội chiến kéo dài 4 năm này liền có thể kết thúc.

Trước khi đi, William nhịn suốt một đêm, đem công tác quốc vụ xử lý một lần nữa phân phối sắp xếp, trước lúc hắn hôn mê, Edward cũng thường đem hội nghị mỗi ngày có chuyện gì xảy ra nói cho hắn nghe, bởi vậy khi William biết mình hôn mê, ai cản trở Edward, vì bản thân mà tư lợi cự tuyệt phục tùng Edward quản lý, hoặc muốn nhân cơ hội đục nước béo cò vơ vét càng nhiều chỗ tốt, những người này, William đều biết rõ ràng. Trong một đêm, hắn lôi hệ phong hành bãi miễn hơn 20 vị đại thần, người có năng lực thật sự trung tâm cùng người có năng lực đề bạt được đưa đến vị trí thích hợp, trừ quốc vương tự mình làm ra quyết định quốc vụ muốn đưa đến tiền tuyến hắn tự mình ký tên làm ra quyết định bên ngoài, ngoài ra tất cả mọi chuyện bọn họ cái gì cũng được toàn quyền xử lý, tùy cơ ứng biến.

Edward lập tức thanh nhàn, mỗi ngày ngoại trừ nằm ở trên giường dưỡng thương, chính là tiến vào không gian chăm sóc bé Hanh Lợi.

Tiểu ngân long lớn lên rất nhanh, mới chỉ một tuần liền lớn hơn một vòng, lớp vảy giáp ban đầu mềm như lớp thịt non dần dần cứng lên, lòng bàn tay lớp thịt màu hồng phấn cũng bắt đầu mọc ra vảy màu đen nhỏ vụn, mỗi ngày bé phải ngủ đến 20 tiếng, chuyện thứ nhất khi thức dậy là tìm đồ ăn. Edward cùng William vì tiểu ngân long mà tìm mười mấy vú em đến đút cho bé ăn, thế nhưng tiểu ngân long không thích uống sữa người khác, tuy rằng mùi vị sữa so với ma tinh sẽ tốt hơn, thế nhưng bé càng yêu thích ở trong không gian, được Edward đút từng viên ma tinh hơn.

“Đứa nhỏ sẽ thích đồ ăn do chính cha mẹ đút hơn.” Bryant nói, ông ngồi ở bên giường Edward, nhìn cháu ngoại ở trên giường bò tới bò lui, thăm dò hướng đến cổ ông ngoại, ngửi mùi trên người ông, “Đồ ăn có ngon hay không đối với đứa trẻ mà nói đúng là quan trọng, nhưng chúng sẽ quen thuộc và thân cận coi trọng đồ ăn đến từ cha mẹ hơn, cái này cũng là một loại phương thức tăng cường tình cảm giữa cha mẹ và con cái.”

Tiểu ngân long ngửi nửa ngày, Bryant từ từ đưa bàn tay đến trước mặt bé, tiểu ngân long ngửi được trên người đối phương và ba ba có chút tương tự, đuôi phe phẩy, nhẹ nhàng dùng cằm sượt lên lòng bàn tay Bryant. Bryant cảm thấy tiểu ngân long thả xuống lòng cảnh giác, liền vươn ngón tay, muốn gãi lên cổ tiểu ngân long, không nghĩ tới đầu ngón tay vừa đụng tới cổ của bé, tiểu ngân long đột nhiên liền nhảy lên, từng bước một giẫm lên lớp chăn mềm nhũn xông đến lòng ngực Edward, không ngừng kêu chít chít, dường như đang cáo trạng đến Edward.

“Đúng là con vật nhỏ đầy cảnh giác.” Bryant cười nói, “Em trai con Daniel khi còn bé không thông minh như tiểu vương tử, ngốc nghếch chỉ biết đến ăn thôi, ai ôm cũng được.”

“Con lại cảm thấy Hanh Lợi chỉ là có chút nhát gan.” Edward một tay ôm tiểu ngân long, một tay sờ lên đầu bé và phía sau lưng, sau đó móc ra một viên ma tinh rất quen thuộc bỏ vào trong miệng bé, “Ngay cả trong không gian con nó thấy mấy thảo dược trước đây chưa từng thấy cũng sợ hãi, phải thăm dò mấy chục phút mới chịu tới gần.”

Tiểu ngân long chụt chụt mút đầu ngón tay Edward, rất nhanh liền đem viên ma tinh ăn xong, vốn dĩ bé cũng không phải quá đói, ăn một viên cũng no rồi, liền nằm trong lòng ngực Edward, ôm lấy đuôi mình, lăn qua lăn lại. Bé ngậm chóp đuôi trong miệng, dùng cái răng mới vừa nhú lên gặm chơi, sơ ý một chút cắn mạnh, lớp vảy trên đuôi bị răng cắn đau, lập tức nhả đuôi ra, hừ lên đầy thương tâm, muốn Edward hôn mình. Thân thể con thú nhỏ phát dục nhanh hơn á thú nhân, chừng 20 ngày răng đã bắt đầu dài ra.

Bryant mỉm cười nhìn một màn ấm áp trước mắt này, đã từng, một đêm về trước ông đã mất đi hạnh phúc của mình, bị ném vào tối tăm nhất, bị người cha thân sinh và anh chị em lợi dụng hãm hại, bị ép phải chia tách con trai của mình. Khi đó ông cảm thấy cả đời không thể gặp lại được đứa con của mình, nguyện vọng duy nhất của mình là, hi vọng đứa bé này có thể sống sót. Mà hiện tại, ai có thể nghĩ tới, đứa bé này dĩ nhiên trở thành vương hậu đế quốc, nắm giữ bầu bạn yêu mình tha thiết, và một đứa con đáng yêu, là một người có được hết thảy hạnh phúc.



Edward dụ dỗ con trai mình, ở trên cái đầu nhỏ cúi người hôn xuống vô số nụ hôn, nhẹ nhàng gãi da thịt trên người bé, rất nhanh đứa bé liền nín khóc mỉm cười. Edward ngẩng đầu lên, đối đầu tầm mắt Bryant, sửng sốt một chút, hỏi: “Ba ba, có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Bryant cười lên, đem bách chuyển thiên hồi trong lòng mình dời đi trước một màn ấm áp này, “Ba chỉ là đột nhiên nghĩ đến Yade Just, lần trước hắn viết thư cho ba, hi vọng ba có thể thuyết phục con cho hắn cùng hầu tước Kantra ban bố một sắc lệnh đặc biệt cho phép chiếu khiến thành hôn.”

“Anh họ đáng thương.” Edward nhỏ giọng lầm bầm, “Như vậy, hầu tước Kantra đã đồng ý chưa? Ba chuyển cáo nói với hắn một tiếng, nếu muốn chiến khiếu, hai người đồng thời phải nhất định đến trước mặt con nhắc ra lời cầu tố này.”

“Được rồi.” Bryant gật đầu, được người hầu ở bên cạnh vương hậu đưa tới một con đồ chơi sư tử, quơ trước mặt tiểu vương tử, “Tiểu Hanh Lợi, xem thử cái này là cái gì?”

Lại qua một tháng, tiền tuyến truyền đến tin tức thắng lợi, William đánh vào đại bản doanh cuối cùng của quốc vương George, tự mình cùng với lão ta đánh ròng rã suốt hai ngày. Quốc vương George kinh nghiệm tác chiến phong phú, tạo thành tổn thương không nhỏ đến William, nhưng hiện tại William đã là thú nhân cấp 9, về mặt thực lực cao hơn một đẳng cấp, dùng võ lực có thể miễn cưỡng ép lão đến gắt gao, cuối cùng tự tay bắt lão làm tù binh.

Ngày ấy đại quân thắng lợi trở về, Edward tự mình đi tới vương đô trước đại môn nghênh tiếp. Chỉ thấy đội quân dưới bầu trời tối om chậm rãi hạ xuống, dẫn đầu chính là William kim quang lóa mắt, hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Edward, không chờ Edward hành lễ trước mặt, liền đem y ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn thật sâu vào môi y.

Trên đỉnh đầu từng cơn bão cánh hoa dần dần rơi xuống, bên tai là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. William thở hồng hộc buông ra Edward, đem y từ chỗ ngồi ôm lên, sải bước ôm tới trước người hầu đứng bên dực mã, nắm chặt dây cương, hướng về vương cung chạy đi.

“Quốc vương bệ hạ cùng vương hậu bệ hạ sinh thêm trứng đi!” Không biết âm thanh ai đó hô lớn một câu, mọi người lập tức ha ha bắt đầu cười lớn, hướng về bóng lưng quốc vương hô lớn:

“Bệ hạ, vì đế quốc mà sinh thêm nhiều hơn vương tử và tiểu công chúa đi!”

“Vương hậu bệ hạ, đừng quên vương tử Hanh Lợi còn ở trong không gian ngài đấy!”



Khắp chốn vui sướng sôi trào, quốc vương George trên người cột xích sắt phòng ngừa biến thân thành thú ngồi ở trong xe ngựa, có vẻ như rất trầm mặc. William cho lão tôn nghiêm cuối cùng, không để lão chật vật hiển lộ ra trước mặt nhiều người. Một cơn gió thổi qua, nhấc lên mành cửa sổ xe, lão nhìn về phía bên ngoài quần chúng nhiệt tình nghênh tiếp William, trong lòng trống rỗng không suy nghĩ đến bất cứ điều gì.

Bỗng nhiên, lão ở trên ban công lầu hai ở một nhà hàng bên đường phố, nhìn thấy tử tước De Feinas, người đó mặc một thân hoa phục, hai đứa bé nằm nhoài trên lan can, đầy phấn khởi nhìn đám người dưới lầu. Tử tước De Feinas như cảm nhận được gì đó, ánh mắt từ trong đội ngũ nhìn một vòng, cuối cùng xuyên thấu qua cửa sổ xe chật hẹp, đối diện tầm mắt quốc vương George.

Ông sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy, quay về hướng lão làm một cái lễ thật sâu. Tuy rằng ông không yêu George, George cũng không yêu ông, nhưng cho dù ra sao, quốc vương George từ xưa đến nay không làm gì có lỗi với ông, thậm chí có thể nói là rất tốt, chỉ là, người đều phải vì mình mà cân nhắc qua, dưới tình huống tính mạng mình, chuyện này vẫn quan trọng hơn so với George, thời điểm tất cả những thứ này phát sinh xung đột, ông chỉ có thể từ bỏ lão mà thôi.

Buổi sáng William trở lại vương đô, trực tiếp dẫn Edward hướng về phía phòng ngủ, đợi đến khi hắn đi ra, cũng đã là tiệc tối. Sắc mặt hắn hồng hào, khóe mắt ngậm ý xuân, cả người vương hậu nhìn như có chút nhũn ra, tiếp nhận thần dân đến chúc mừng.

Ngay đêm đó, vương đô bắn hoàng loạt pháo hoa. William ôm Edward đứng trước cửa sổ, thưởng thức muôn hồng nghìn tía giữa bầu trời.

“Em nói.” Hắn dán vào tai Edward, “Đợi lát nữa ta về tìm thử, liệu có thể tìm ra quả trứng nào không?”

Edward mặt đỏ lên: “Nào có dễ dàng đến thế?”

William cười hì hì: “Hanh Lợi không phải là tìm như thế sao?”

Edward sờ cánh tay đang vòng qua eo mình, yên tâm đem cả trọng lượng mình tựa ở trên người William đứng phía sau, một hồi lâu sau, đột nhiên nói: “Cũng không chắc, không chỉ là một quả trứng đâu, có khi là bảy quả đấy.”

William nở nụ cười thâm trầm, tay dán lên mặt Edward, đến gần ngậm lấy môi y, cùng y trao đổi nước bọt, đợi đến khi người trong lòng bởi vì khuyết thiếu dưỡng khí mà phát ra tiếng kháng nghị rên rỉ, mới nói: “Vậy ta phải dành chút sức lực, tranh thủ làm thêm một quả, một đêm bảy lần.”

Pháo hoa màu sắc sặc sỡ rọi sáng mỗi một góc trong vương đô, tuyết mùa đông đã gần như hòa tan, gió ấm ôn hòa từ hướng đông nam từ từ thổi tới, lại một mùa xuân sắp đến, là khởi đầu khởi sắc cho một vương triều mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau