Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 27

Trước Sau
Edward quay đầu, không nhìn tới August dáng vẻ đầy tự tin, lập tức hạ lệnh trục khách: “Mời đi ra ngoài.”

August biết ngày hôm nay nói chuyện chỉ có thể đẩy mạnh đến một bước này, y không kiên trì ở đây, thuận theo đứng lên: “Ngài có cần ta đi gọi người hầu khác vào đây không?”

“Cảm ơn, không cần đâu.” Edward quay lưng, “Đừng kêu người khác đến quấy rầy ta. Ta muốn nghỉ ngơi.”

Thế là August rón rén tiến vào mật đạo trên tường, đóng lại cửa liền rời đi.

Edward lẳng lặng đứng một lúc, mới mệt mỏi ngồi xuống. Y vẫn còn rất mệt, đầu đau như búa bổ, đôi mắt khô khốc nước mắt như muốn chảy xuống, thế nhưng y còn chưa trở lại giường nghỉ ngơi, mà là nhìn chằm chằm lò sưởi màu vỏ quýt, dần dần chìm vào trong suy nghĩ.

Hòa bình giao tiếp quyền lực? Nghĩ tới đây, Edward như muốn bật cười. Cứ nghĩ y là kẻ ngu không hiểu sự đời sao? Cho dù y không có năng khiếu trong chính trị cũng chưa từng để tâm đến nó, thế nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ tin tưởng câu nói như thế này.

August dường như nhận định Edward sẽ gia nhập, loại dáng vẻ hoàn toàn tự tin kia khiến Edward ở trong lòng cười lạnh không thôi. Bởi vì ta không có sự lựa chọn nào khác sao? Quốc vương không nể mặt mũi để ngươi cảm thấy ta bị dọa sợ rồi, không thể cống hiến cho ông ta, mà vương hậu một đời trước biểu hiện cũng làm cho ta đối với bà không đề phòng, vì lẽ đó đến cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ngươi?

Lẽ nào đây chính là ý nghĩa ta sống lại? Edward hỏi ngược lại chính mình. Như một thanh kiếm sắc bén, bị người giằng co, chỉ cần bọn họ nghĩ, ai cũng có thể nắm chặt chuôi kiếm, dùng gai hướng về người khác. Y chỉ muốn làm lợi kiếm bảo vệ William, chỉ là một thanh kiếm sắc bén thì có lợi ích gì? Chung quy chỉ là một công cụ, ngay cả mình cũng không có cách nào khống chế chính mình, chỉ có thể bị người cầm ở trong tay. Nếu như có một ngày, người nắm chuôi kiếm muốn dùng gai đâm về hướng William, khi đó y nên làm gì?

Edward dựa vào ghế sa lông, vùi mặt vào trong lòng bàn tay mình. Thời khắc này, y cảm giác mình thất bại tới cực điểm. Đồng dạng là giành lấy một lần sinh mệnh, y lại bị một á thú nhân nhỏ hơn mình một tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay, đối phương như một chính khách dáng vẻ thành thục đắm chìm trong chính đàn nhiều năm, đối phương càng tôn lên giá trị vô tri cùng vô năng từ trong ra ngoài.

Cửa phòng một lần nữa bị mở ra. Người hầu và thủ vệ bên ngoài đi vào trong, Edward mặc kệ ở nơi nào, đều không thể khóa cửa, để tránh khỏi mật thất bị ngộ hại. Nghe được âm thanh mở cửa, Edward bỗng nhiên ngẩng đầu, ở sau lưng cửa nhìn thấy một cái đầu vàng nho nhỏ.

“William?” Edward thả tay mình xuống, “Ngươi làm sao tới đây?”

“Ta tới xem ngài một chút.” William chui vào, đóng cửa lại, “Điện hạ, ngài không phải đang nghỉ ngơi sao?”

Edward không trả lời vấn đề của hắn, mà là hướng về hắn đưa tay ra, ra hiệu hắn đi đến bên cạnh mình: “Thức đến giờ này, có mệt không?”

William lắc lắc đầu, lại không chịu buông tha vấn đề của chính mình: “Ngài nhanh đi lên giường nằm đi.” Hai tay hắn nắm chặt tay phải Edward hướng đến mình, quỳ một chân trên đất, môi hôn lên chiếc nhẫn, tiếp đó đứng lên, lôi tay Edward hướng đến phía giường, “Sắc mặt ngài thật đáng sợ, nhanh một chút nằm xuống đây đi!”

“Thật sao?” Edward sờ lên hai gò má mình, thuận theo trở lại nằm xuống giường. Con thú nhỏ vì y đắp kín mền, kéo màn xuống thỏa đáng, đem tất cả ánh sáng ngăn hết ra ngoài, sau đó ở bên giường y ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Ngài nhanh nhắm mắt lại, ta nhìn ngài ngủ.”

Bị tấm màn dày tối tăm bao phủ trên chiếc giường lớn, con thú nhỏ mắt vàng phản xạ lóe ra ánh sáng màu xanh lục, như hai viên dạ minh châu huỳnh lục. Đây là đặc tính sinh lý đặc hữu của thú nhân. Edward nhìn đôi con mắt xanh mơn mởn, trong lòng hơi động, vén chăn lên, vỗ vỗ giường, nhẹ giọng nói: “Đến đây, bồi ca ca nằm một lúc.”

Edward không thấy rõ vẻ mặt William, nhưng cũng có thể đoán ra hắn vừa mừng vừa sợ. Con thú nhỏ nhăn nhó ở trên giường, do dự nói: “Như vậy không hợp lễ nghi, điện hạ…”

“Ta chính là lễ nghi.” Edward đánh gãy lời hắn, “Ta là vương trữ cao quý, hành vi cử chỉ của ta, nhất cử nhất động, chính là lễ nghi điển phạm.”



William sửng sốt một chút, không phản bác lời Edward, nhanh chóng cởi áo khoác, tiến vào chăn, bó tay bó chân nằm ở bên người Edward. Edward vươn tay đem hắn ôm vào trong ngực, sờ lên đầu lông xù của hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn.

“Điện hạ…” William nhỏ giọng kêu, bất an nắm lấy cổ áo ngủ Edward, “Điện hạ, tâm tình ngài không tốt sao?”

Edward sững sờ, không nhịn được cười khổ sở, lập tức ngẩng đầu lên, năng lực thú nhân nhìn ban đêm rất mạnh, y không muốn để William phát hiện vẻ mặt của mình.

“Vừa nãy có chút không quá cao hứng.” Edward nhẹ nhàng xoa hai má William, “Thế nhưng vừa nhìn thấy William, liền cao hứng lại.”

“Vâng, vâng!” William nghe xong lời này, hiển nhiên rất vui vẻ, không nhịn được ở trong lòng ngực Edward nhẹ nhàng sượt qua.

Edward nhắm mắt lại, cằm đặt lên trán đứa bé, chậm rãi nắm chặt cánh tay của chính mình.

Trong lòng đứa nhỏ này, là lời thề chính mình đã từng tuyên thệ, muốn dùng tính mạng đi bảo vệ đứa nhỏ. Nhưng mà hiện tại, ngay cả tính mạng của mình còn không giữ nổi, thì làm sao có thể bảo vệ hắn?

Bi thương như đêm mưa ẩm ướt, lan tràn từ đáy lòng lan ra ngoài, vẫn ngưng tụ trong đôi mắt. Edward mở mắt ra, nhìn lên đỉnh lều vải hoa văn mơ hồ, hai mắt có chút chua xót.

Không bằng… Không bằng tiếp tục vì hiệu lực của bệ hạ… Kết quả kém cỏi nhất, cùng lắm là chết trong tay thủ hạ quốc vương… Kỳ thực cũng không có gì, mệnh y vốn là của William…

Như vậy, thật sự có ý nghĩa sao? Một thanh âm yếu ớt từ nơi xa xôi trong đầu vang lên. Ngài thật sự cho rằng, quốc vương xứng đáng làm phụ thân sao, ông ta có thể chăm sóc tốt William, bảo vệ hắn, giáo dục hắn, dẫn dắt hắn, để hắn trở thành quân vương hợp lệ, tiếp nhận vương vị đế quốc ư? Lẽ nào quốc vương sẽ không lợi dụng hắn, khống chế hắn, đả kích hắn, mài đi cá tính của hắn, đem hắn trở thành con rối của mình, biến thành một vũ khí mạnh mẽ lại biết nghe lời?

Ngài cam đoan sao, Edward Lancaster, ngài cam đoan quốc vương sẽ cố gắng chờ hắn? Ngài yên tâm sao? Ngài thật cam tâm tình nguyện buông tay đứa nhỏ, trở thành kẻ nhu nhược không thể thay đổi hiện trạng, trốn tránh trách nhiệm của mình, đem tất cả đẩy đi tránh để cái chết rơi vào người mình?

Không! Đương nhiên không!

Đột nhiên Edward hít một hơi thật sâu, trái tim trong lòng ngực đập bang bang, như tháp chuông đồng hồ trên nhà thờ lớn, vang vọng một tiếng rồi một tiếng, chấn động đến mức cả người y run rẩy.

Ta ở trước mặt Orgona phát lời thề, ta hứa phải bảo vệ hắn!

Quốc vương lãnh khốc, vương hậu thiếu kiên nhẫn, August tính kế kỹ càng… Khuôn mặt những người kia tràn vào óc Edward, dưới những khuôn mặt này, chỉ có xem thường miệt thị trào phúng. Bọn họ đang chê cười y, cười sự bất lực của y, cười y nhu nhược, cười y vô tri, cười y nhỏ bé, dường như bọn họ đang nói cho y biết: Một cây cỏ nhỏ nhu nhược phải làm thế nào che chở hạt giống đại thụ? Chỉ cần một cơn mưa đã quật ngươi nằm trên mặt đất!

“Điện hạ?” Thanh âm William mềm mại vang lên bên tai, “Điện hạ? ngài sao thế?”

Edward hít thở gấp gáp, ngay lập tức liền thả lỏng, lúc này mới phát hiện chính mình rơi vào tâm tư không thể tự kiềm chế, cả thân thể đổ mồ hôi ầm ầm.

Edward nghiêng người sang, xoa xoa mặt đứa nhỏ, đối đầu đôi mắt như dạ minh châu: “William, con ngoan của ta.” Y lẩm bẩm nói, “Ngươi có muốn làm quốc vương không?”

William giật mình: “Điện hạ!” Hắn đột nhiên đứng dậy, “Điện hạ, tại sao ngài hỏi ta vấn đề này?”



Edward trấn định nhìn hắn, lại đưa tay kéo hắn vào lòng ngực, “Chỉ là cái vấn đề mà thôi, sao lại phản ứng kịch liệt như thế?” Y động viên nói.

William căng thẳng nắm chặt áo Edward, hắn không biết tại sao vương trữ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, lẽ nào y đã phát hiện bí mật thân thế giữa hai người, dự định cùng mình ngả bài? Lẽ nào y muốn vứt bỏ mình?

Nghĩ đến đây, con thú nhỏ lập tức hoang mang hoảng loạn nói, “Ta không muốn làm quốc vương! Chỉ có ngài mới có tư cách ngồi trên vương vị!”

“Được rồi được rồi,” Edward nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Ta biết ngươi trung thành với ta, William, điểm này ta chưa bao giờ hoài nghi. Đây chỉ là vấn đề mà thôi, có đứa trẻ nào chưa từng nghĩ đến mình trở thành quốc vương chứ? Ai cũng sẽ hiếu kỳ, muốn biết người cao quý nhất trong toàn đế quốc sẽ sinh hoạt ra sao, có đúng không? Đến đây, nói cho ta biết, ngươi có nghĩ tới mình sẽ làm quốc vương không? Nếu như ngươi trở thành quốc vương, việc đầu tiên mà ngươi muốn làm sẽ là gì?”

Tiếng vỗ nhẹ nhàng trên lưng dần dần khiến William thả lỏng, hắn vô thức ôm lấy eo Edward, nỗ lực nghĩ đến ảo tưởng lúc mình còn bé.

“Ta không nghĩ đến mình làm quốc vương.” Hắn có chút không tiện nói, “Ta trước đây chỉ muốn làm thú nhân lợi hại nhất, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt ta.”

“Đệ đệ đáng thương của ta.” Edward trong lòng có chút chua xót, y một lần nữa ở trên thái dương hắn ấn xuống cái hôn đầy thương tiếc, “Vậy bây giờ thì sao?” Y hỏi, “Hiện tại có muốn nghĩ đến, nếu như lên làm quốc vương, ngươi muốn làm gì đây?”

“Ta… Ta…” Nụ hôn trên thái dương như một phép thuật, chỉ nhẹ nhàng đụng một cái, khiến tứ chi William trở nên mềm nhũn.

“Nếu như ta làm quốc vương, ta muốn đem vương vị tặng cho ngài.” William ngẩng đầu lên, trong ánh mắt màu xanh lục sáng càng thêm sáng, “Sau đó… Sau đó ta phải làm thiếp thân thị vệ của ngài, mỗi ngày canh giữ ở bên cạnh ngài, bảo vệ ngài, chăm sóc ngài.”

Edward nhìn đôi mắt này, bỗng nhiên nước mắt không có dấu hiệu liền rơi xuống. William sợ hết hồn, hắn chưa từng thấy Edward rơi lệ, cho dù là lúc y hôn mê trọng thương, cũng chỉ nhíu mày mà thôi. Hắn hầu như theo bản năng ngay lập tức đưa tay ra, vì y lau đi nước mắt.

“Là ta khiến ngài giận rồi sao?” Con thú nhỏ lo sợ bất an, lại đau lòng kinh hoảng.

“Đương nhiên không, làm sao có khả năng?” Edward nở nụ cười, “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.” Y tóm lấy tay đứa nhỏ, đem bàn tay mềm mại mở ra, kề sát ở trên mặt mình, “Ngươi nhất định là do Orgona ban xuống cho ta…”

William tỉnh tỉnh mê mê nhìn Edward, mà người sau đã nhanh chóng ổn định tâm tình của mình, lau đi nước mắt trên mặt, những uể oải cùng mờ mịt kia nhanh chóng trong chớp mắt biến mất tăm hơi không còn bóng dáng, y lại biến trở về vương trữ trấn định tự nhiên như William đã từng quen thuộc, rụt rè, bình tĩnh, ôn nhu, khóe miệng y mỉm cười tao nhã dường như không có gì có thể lay động chính mình.

“Ngủ đi.” Edward vì hắn đắp kín mền. William yên tâm nằm xuống, chờ thấy Edward nhắm hai mắt lại, mình mới nhắm mắt theo, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Nghe thấy bên người tiếng hít thở trở nên thâm trầm vững vàng, Edward một lần nữa mở mắt ra, y chưa bao giờ giống hiện tại như thế này, cảm thấy mình đã làm đến nơi đến chốn, trước mắt như có một con đường ánh sáng.

Nếu một cây cỏ không thể bảo vệ hạt giống đại thụ, vậy hãy để cho y cũng biến thành một thân cây đi!

Mặc kệ là “Cộng hòa dân chủ”, hay là “Hội nghị hư vị”, y cũng phải giúp William thành công ngồi trên vương vị. Mà thực hiện tất cả những việc này cần nhất phải có điều kiện căn bản, chính là nắm giữ quân đội của mình.

Edward rất muốn cảm ơn August, đối phương vì mình cấp một lối thoát mới. Thú nhân quý tộc thực lực mạnh mẽ khống chế ở trong tay quốc vương, nếu như y muốn đào góc tường quốc vương, e rằng có trọng sinh 100 lần cũng không thể làm được, thế nhưng y có thể một lần nữa thành lập một quân đội, hoặc dùng pháo năng lượng August đã nói cho y biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau