Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 6: Chị Chị Em Em

Trước Sau
Một buổi hôm nọ. Minh Tinh và Na Li đang trong phòng để sửa soạn ra để tiếp khách, đồ đạc, phấn son đều đã có sẵn trên thân thể tuyệt đẹp của cô. Mama Dung từ ở ngoài đi vào phòng, dần dần đi lại bên Minh Tinh " Ra ngoài tiếp khách ". Bà Dung đứng khoanh tay một lát thì Minh Tinh cùng bà ấy đi ra ngoài.

Minh Tinh nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên vị khách B, hương thơm tỏa từ trong cơ thể cô khiến ông B phải xao xuyến mùi thơm quyến rũ ngọc ngà này. Ông nhìn cô đắm say, ông nâng cằm cô lên, miệng thì từ từ sát vào cổ hít một cái thật sâu. Ông ấy thèm thuồng cơ thể này. Minh Tinh nhẹ nhàng gỡ tay ông ấy ra và gượng một nụ cười không mấy là vui. Ông B từ từ sờ mó khắp thân thể khiến cô cũng phải khó chịu mà vùng vẫy gỡ bàn tay dơ bẩn ấy.

" Chuẩn bị phòng "- Ông ấy xoay qua nói với Mama Dung, khuôn mặt ông ấy dần khó chịu vì Minh Tinh không chịu làm theo ý của ông nên ông hết sức giận dữ.

Ông kéo Minh Tinh từ đại sảnh vào trong phòng, cô đang không ngừng sợ mà toát cả mồ hôi. Vì cô vẫn chưa quen lắm với công việc như thế này, cô cứ ám ảnh văng vẳng lần đầu cuộc cô. Thứ gã điên cuồng ấy khiến cô phải khiếp sợ. Ông B đẩy cô xuống giường, cô vùng vẫy đánh vào ông B, con thú trong người ông dần trỗi dậy, ông tát vào mặt cô trông rõ đau. Ông lấy từ trong tủ ra một sợi dây thần và đánh trực tiếp vào Minh Tinh, vừa đánh vừa hành hạ cô một cách tàn bạo. Minh Tinh vừa đau vừa khóc, cô bây giờ đã rơi vào trầm tư, miệng không ngừng chửi rủa gã điên ấy. Vì cô không phục vụ ông ấy một cách sung sướng, ông B hầm hực đi ra ngoài.

" Con điếm của bà hôm nay làm tôi không hài lòng ". Ông quăng một xấp tiền vào mặt người bà ấy, bà Dung nghe xong, khuôn mặt bà đỏ bừng, bàn tay co tròn thành nắm đấm và tiến tới phòng. Cô đang co tròn thành một góc, cơ thể không ngừng run rẫy mà khóc. Bà Dung tiến lại dành tặng cho cô một cái tát giáng trời.

" Hôm nay mày to gan. Dám để khách mắng vốn tao không ra gì, mau đi ra ngoài chịu phạt 50 roi. "

Bà ấy kêu 2 người lính kéo cô ra ngoài đại sảnh, những tiếng roi, tiếng đánh không ngừng vang lên. Cô rên la trong tuyệt vọng, chỉ cắn răng chịu đựng cho cơn đau này dần qua mau. Cơ thể cô bây giờ chỉ toàn vết thương và máu rỉ ra từ chiếc roi ấy, số phận cô quá nghiệt ngã mà lâm vào con đường này. Cô vừa khóc vừa xin tha bà Dung. Bà ấy vẫn bình thản ngồi trên ghế mà nhâm nhi tách trà, nở một nụ cười khinh bỉ. Minh Tinh nhìn thấy bà ấy mãn nguyện như vậy, trong lòng cô không ngừng câm thù bà ấy, cô muốn giết bà ấy chết đi cho xong. Minh Tinh nhìn lên bà Dung nước mắt cô không ngừng tuông rơi, bàn tay cũng đã thành một nắm đấm cứng cỏi. Một hồi sau, bà đứng lên và đi ra ngoài thảnh thơi và lườm cô một cái sắc lẻm.

Na Li đi lại, đỡ cô lên, khuôn mặt cô thể hiện sự lo lắng, bàn tay không ngừng sờ vào vết thương của Minh Tinh. Cô dìu Minh Tinh vào phòng, cô ngay lúc này không còn một chút sức lực nào, cơ thể yếu ớt xanh xao ngày càng rõ rệt.

" Minh Tinh em có sao không, chị xin lỗi vì đã không bảo vệ được em ". Na Li ôm cô vào lòng mà khóc nức nở, tự trách bản thân mình vì không bảo vệ được cô, làm cho cô phải ra cớ sự này.

" Em không sao, em ổn mà chị đừng trách bản thân mình như vậy ". Người được an ủi bây giờ lại phải đi an ủi cái người giúp mình trước mặt, Na Li vẫn ôm cô vào lòng mà khóc, cô không biết tình cảm cô dành cho Minh Tinh là gì, trước mắt cô xem Minh Tinh như một đứa em gái mà hết sức yêu thương.

Trời buông màn đêm xuống. Minh Tinh đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ, tay cô đang thoa thuốc những vệt thương đang được chưa lành " bà Dung! bà hãy xem sau này tôi làm gì bà ". Cô dìm cơn tức giận xuống, không muốn Na Li thấy mình trong bộ dạng tức giận như thế này.

" Chị à, em thèm chè hoa sen."- Cô quay sang nói với giọng điệu hơi con nít, Na Li đang ngồi dưỡng da cũng phải quay lại nhìn cô chốc lát thì mới trả lời " Chị đi mua cho em nhé, em cứ ở yên ở đây, cơ thể em chưa lành hẳn đâu ".

Na Li nở một nụ cười hiền dịu mà cũng lần mò đi ra ngoài mua cho cô, trong lúc cô ra ngoài đại sảnh, Na Li chạm mặt với mama Dung, cô cũng phải bất giác hơi giật mình khi gặp bà ấy " Giờ này con đi đâu mà lén la lén lút thế ". Bà Dung đứng khoanh tay ra ngoài đằng sau, chân mày nhau lại và hỏi.



" Dạ con thèm chè hoa sen, nên con ra ngoài mua một lát con sẽ về ngay. Má cho con đi nha "- Cô nắm tay bà, hết sức năn nỉ bà ấy. Vì cô được bà ấy cưng chiều nhất trong đây nên bà cũng gật gù cho qua.

Ở trong căn phòng yên lắng, tiếng hút hít từ Minh Tinh khiến ông trời cũng phải thương xót. Cô lại nhớ Cửu Thành rồi, người mà cô hết sức yêu thương, có lẽ... cô đã lụy nhưng cô chỉ dám để trong tâm mình, không muốn gặp Cửu Thành thêm một lần nào nữa. Số phận cô bây giờ mặt mũi nào gặp lại cậu ấy cơ chứ, Minh Tinh bây giờ chỉ dám để tình cảm trong lòng và luôn mong nhớ đến người ấy, cô không có ý định sẽ quay về bên cậu. Cô biết danh phận của mình đến đâu, nên cô không thể nào vứt bỏ thể diện của mình mà quen lại cậu ấy thêm lần nào nữa, vì cô thương cậu nên không dám quay về...

Cô nghe tiếng bước chân bên ngoài, cô liền lau đi những giọt nước mắt. Na Li vui vẻ xách cái giỏ đang đựng hai ly chè của mình, cô ngồi xuống thì thấy đôi mắt Minh Tinh đỏ hoe " Em lại khóc nữa sao? ". Hai tay cô chạm vào mặt Minh Tinh, ánh mắt cô nhìn Minh Tinh trong sự lo lắng hiện rõ.

" Không không. Chỉ là em bị đau mắt thôi ". Na Li thở một hơi thật dài trong bất lực với cô gái đang giỏi che đậy cảm xúc này. Cô cầm ly chè hoa sen, từ từ đút cho cô từng muỗng. " Ngoan, có chị bên cạnh rồi. Em đừng khóc nữa nhé sẽ mất xinh đấy." Minh Tinh vui vẻ gật gù, những ánh mắt chạm nhau khiến Minh Tinh cũng phải suy nghĩ đối phương tại sao lại tốt với cô đến thế.

" Sao chị tốt với em thế "- Minh Tinh bèn hỏi một giọng nhỏ nhẹ, Na Li ngừng tay và đặt ly chè xuống nhìn cô

" Vì chị thương em "- Ánh mắt Na Li khi thốt lên câu này nó rất ấm áp, nhìn vào thì cũng đủ biết.

" Em có gì để chị thương? "

" Không gì cả, chỉ là chị thấy em dễ mến nên...yêu quý em thôi ". Na Li xua tay mà không bạn tâm đến lời nói của Minh Tinh, hai người ăn xong thì cũng đến lúc đi ngủ. Minh Tinh vì hôm nay cô quá mệt nên cô nằm một lát ngủ lúc nào không hay, Na Li đi lại bên cạnh giường cô, vuốt ve mái tóc óng mượt ấy, miệng dần nở một nụ cười hạnh phúc. Cô biết Minh Tinh khóc vì nhớ người mình thương, mấy ngày trước Minh Tinh và cô hay tâm sự nên cũng biết rõ về nhau. Na Li không biết rằng Cửu Thành có gì mà khiến Minh Tinh phải trằn trọc nhớ nhung bao ngày, gương mặt cô tỏ vẻ không vui mấy nên cô cũng đi lại giường mà ngủ.

" Chị Na Li...Chị "- Minh Tinh khẽ lay người cô mà nói giọng gió

" Sao thế, có chuyện gì sao? "

" Em muốn đi vệ sinh, nhưng.. em sợ ma ". Na Li nghe xong cũng phải bất lực với cô mà cười thầm, nên Na Li cũng kè kế bên cô mà dẫn cô đi. Cả hai người đi rón rén vì không muốn gây ra tiếng động làm ồn để mọi người thức giấc.

Minh Tinh đi vệ sinh xong thì bất giác cô đụng trúng Na Li đang đứng đó đợi cô, vì không gian hơi tối, chỉ có những ánh đèn mờ ảo. Na Li nắm hai cánh tay cô lại vì sợ cô sẽ ngã, ngay lúc này cả hai người nhìn nhau. Ánh mặt ngại ngùng long lanh ấy khiến Na Li dần dần tiến tới gần sát mặt Minh Tinh. Cô đẩy Na Li ra nhẹ nhàng, vì cô biết chuyện sắp xảy ra sẽ như thế nào." Em.. em buồn.. ngủ rồi, về phòng thôi chị ". Cô ấp a ấp úng kéo tay Na Li về phòng. Na Li lúc đó cũng chợt nhận thức lại hành động của mình nên cô cũng hơi e ngại. Hành động lúc nãy của Na Li là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau