Chương 9: Nước Mắt Tràn Ly
Vào một quán nước nhỏ trong chợ. Minh Tinh điềm đạm ngồi xuống không dám nhìn thẳng vào Cửu Thành " Mấy năm qua em sống ổn chứ? ". Cậu ngỏ lời ấp a ấp úng, từ một người thân quen nay phải e ngại mà nói chuyện một cách không tự nhiên. " Tôi ổn...mấy năm qua cậu sống như thế nào? ". Lúc này ánh mắt vẫn nhìn xuống, bàn tay nâng ly trà nhấp một ngụm.
Có vẻ từ cách xưng hô của Minh Tinh đều thể hiện rõ mối quan hệ của đối phương hiện tại như thế nào, nhìn người con gái mình yêu, tư cách nói chuyện với cậu như một người xa lạ, trái tim cậu đau nhói tột độ. Cậu chườm tới nắm lấy bàn tay cô thì bị cô rút lại " Xin cậu hãy giữ lòng tự trọng ". Tự trọng gì chứ? Mấy năm trước còn nắm tay bình thường, nay kêu là giữ lòng tự trọng ư.
" Em...khác rồi, em không còn một chút tình cảm gì với anh sao? "
" Không!!. Tôi bây giờ không phải là một người bình thương, cũng không phải là một người con gái cậu thương hai năm trước, xin cậu thứ lỗi mà bỏ qua. "
Vẻ mặt cậu trông có vẻ rất khó hiểu trước lời nói của cô " Tại sao không phải là một người bình thường? ". Cậu trầm ngâm hỏi cô, ánh mắt vẫn nhìn gương mặt đó đang không dám ngốc đầu lên nhìn cậu, nhìn cô tránh né như vậy, tim cậu thốn.
" Chúng tôi là một kỹ nữ thấp hèn, cậu dính vào chúng tôi chỉ thêm dơ bẩn thêm, xin cậu tự trọng.". Na Li thấy Minh Tinh im lặng nên cất giọng lên giải bày, Cửu Thành rất bất ngờ khi nghe hai từ " Kỹ Nữ ", cậu không dám tin vào mắt mình, một người con gái ngây thơ hồn nhiên năm ấy, nay phải lâm vào con đường ác nghiệt như này, ngây lúc này cô mới chịu ngước mặt lên đối mắt với cậu, ánh mắt của kẻ đa tình nói lên tất cả. Hai người nhìn nhau không nói câu nào, ánh mắt nói lên sự yêu thương vô bờ bến của cô đối với cậu, nhưng cậu lại không nhận ra cô còn yêu cậu hay không. Cửu Thành nhìn cô chỉ có thể tiếc thương, cậu nắm lấy bàn tay cô thêm lần nữa thì vẫn bị cô rút lại một cách dứt khoác " Xin cậu đừng có cử chỉ thân mật như vậy...bẩn bàn tay cậu thêm thôi ". Nghe câu cuối, cậu như từ đỉnh núi rớt xuống chết một cách không nhắm mắt, từ người thân nay gặp lại nhau với thân phận là người lạ, ai mà không đau đớn.
Hai năm qua cậu vẫn luôn đợi cô. Luôn đi tìm tung tích của cô, ngày ngày đêm đêm cậu mò mẫm con đường lấy xe chạy tới chạy lui để tìm, nay gặp lại cô với thân phận là một kỹ nữ, cậu không khỏi đau lòng.
Sau một hồi nói chuyện, cả hai cũng phải xa nhau, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất, cậu đứng im trong thẩn thờ. Thật sự cậu rất muốn chạy đến và kéo cô đi một nơi xa xôi, chỉ có hai người bên cạnh. Nhưng...nhìn người con gái mình thương né tránh mà xem mình như người lạ, cậu hụt hẫng tổn thương biết bao nhiêu. Khi cô ngoảnh lại thì thấy cậu đã rời đi, cô đi lại một gốc cây to gần đó và quỳ xuống khóc nức nở, tay phải cô ôm tim, tay trái cô bịt miệng. Những giọt nước mắt đắng cay không ngừng tuông rơi, cô gào khóc " Em xin lỗi!! ". Lời xin lỗi trong vô vọng, càng khóc tim cô càng đau. Na Li ở kế bên ôm cô vào lòng an ủi, không biết cách nào để dỗ cho cô nín cả, cô khóc rất nhiều và đằng khác, cô khóc nấc lên rất nhiều. Cô còn yêu cậu rất nhiều, nhưng vì danh phận nên trả lời KHÔNG thẳng thừng. Ai lại đi quen một cô kỹ nữ cơ chứ, cô biết bổn phận đang nằm ở chỗ nào nên không muốn đón nhận.
" Chị ơi em thương anh ấy lắm. Em còn yêu anh ấy rất nhiều, tình cảm em dành cho Cửu Thành nhiều như những vì sao trên bầu trời...không bao giờ đếm hết được. ".
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
" Rồi rồi chị biết rồi mà. Ngoan chị thương, đừng khóc nữa, sẽ mệt lắm đó."
Na Li chỉ biết ôm cô dỗ dành. Từ hành động của cả hai, cô cũng biết họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều nhưng ông trời không muốn họ thật hạnh phúc quãng đời còn lại. Nhìn cô còn thương cậu, trái tim Na Li hơi quặng đau một chút, cô không biết tại sao khi nhìn hai người họ như vậy cô lại có một cảm xúc thật khó tả. Cô ôm Minh Tinh rất chặt mà dỗ dành.
Sau mấy phút trấn an lại tinh thần, hai cô lặn lội đi lại lên núi để trở về. Lên được núi thì thấy Vu Quân đang đứng tựa lưng vào chiếc ô tô chờ hai người, vẻ mặt cô thẩn thờ, đôi mắt vẫn đỏ hoe mà đẫm nước mắt. Vu Quân thấy sắc mặt cô không được ổn vẫn im lặng lên chiếc ô tô, trên con đường đang về lại khu Ngọc Nữ. Vu Quân rút một khăn giấy khô và đưa cho Minh Tinh, cô thấy ý tốt của cậu nên cũng rụt rè nhận lấy. Na Li ngồi kế nhìn thấy như vậy cũng không nói gì.
" Mama mới gọi nói với tôi là hai cô không cần tiếp khách. Khách được được những người kia tiếp hết rồi, với lại không có ai đặt cọc hai cô nên bây giờ về cũng được và không cũng chả sao."
" Chắc thấy hai chúng tôi đắt quá nên không đặt ". Na Li khoanh tay bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, mà..rõ ràng là vậy mà, ai bảo ngon quá đắt quá chi. Những mấy ông nhà giàu ấy nay lại đi đâu hết rồi nên cũng không đặt, chỉ có mấy người tầm trung trung nhưng cũng chả có tiền để chơi bọn cô nên hai cô hôm nay rất rảnh rỗi.
Vu Quân lái xe đến một con suối. Phong cảnh quanh đây quả thật rất đẹp, đẹp như một bức tranh. Cậu xuống xe, xắn hai ống quần lên vào chuyên mục bắt cá. Minh Tinh nhẹ nhàng bước xuống xe với trạng thái thoải mái, nhẹ nhõm. Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh quả thật rất quen thuộc, nhìn vào chỗ tảng đá to ấy, bất giác nhớ đến bà Nguyệt chết ở lúc ấy năm xưa. Nhìn chốc lát rồi lướt đi.
" Anh làm gì đó? ". Minh Tinh đi đến chỗ Vu Quân đang loay hoay tìm một cây củi khá to đang mài nhọn đầu cây củi " Tôi chuẩn bị bắt cá, cô ăn cá nướng không? ". Thế là vào chuyên mục bắt cá của Vu Quân. Hồi đó gia đình cậu cũng khổ sở, Vu Quân ra sông hoặc ở các suối để bắt cá kiếm sống qua ngày nên tay nghề bắt cá của anh rất đỉnh. Cô trầm ngâm đứng nhìn Vu Quân đang mãi mê bắt cá, hình ảnh lúc này làm cô chợt nhớ đến Cửu Thành...năm đó cậu cũng từng làm cá nướng cho cô ăn, cậu lấy từng miếng xương cá ra đút từng chút thịt cho cô, lúc đó cô rất hạnh phúc. Giọt nước mắt cô từ từ lăn xuống má hồng, cô đứng thẩn thơ, gió hiu hiu làm nhớ đến người thương, gạt đi những giọt nước mắt đắng cay ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc.
" Em lại khóc nữa sao? "
" À không có. Chỉ là bụi bay vào mắt nên em cay mắt thôi ạ. "
Mò mẫm một hồi thì Vu Quân bắt một con cá khá to, xem ra cũng vừa đủ cho cả ba người ăn.
" Hai người ở đây nướng cá nhé. Tôi đi lại xe lấy chút ít đồ. ". Na Li vừa đi, Vu Quân nhìn qua Minh Tinh rồi lại nhìn vào nhúm lửa đang nướng con cá to ấy.
" Bà Dung tôi thấy bà ấy càng ngày càng thâm độc. "
" Ý anh là sao? "
" Bà ấy giết mẹ tôi rồi...". Vu Quân vừa nói dứt câu, cậu gục đầu xuống mà chả nói gì nữa cả, Minh Tinh lúc này cũng hiểu ra một phần của câu chuyện, Minh Tinh chỉ bất lực nói vài ba lời an ủi anh.
Lúc Vu Quân đang đứng ở xe chờ hai cô đến. Thì một cuộc gọi reo lên từ bà Dung " Canh thời cơ ở suối đá, giết chết cô ta càng sớm càng tốt ". Vu Quân nghe thế thì cúp máy chả nói gì, trong lòng cậu không nỡ lòng nào xô cô xuống mà giết cô một cách tàn nhẫn như vậy được. Kẻ thù của cậu là bà ấy, không phải cô, việc gì cậu phải nghe lời kẻ thù mà đi giết người hợp tác của mình. Tới lúc về cậu sẽ viện cớ lí do khác để qua mặt bà Dung một cách dễ dàng, tâm địa độc ác thấm vào dây thần kinh của bà ấy rồi, khuyên bà ấy tu tâm dưỡng tính thì khó mà dưỡng được.
Có vẻ từ cách xưng hô của Minh Tinh đều thể hiện rõ mối quan hệ của đối phương hiện tại như thế nào, nhìn người con gái mình yêu, tư cách nói chuyện với cậu như một người xa lạ, trái tim cậu đau nhói tột độ. Cậu chườm tới nắm lấy bàn tay cô thì bị cô rút lại " Xin cậu hãy giữ lòng tự trọng ". Tự trọng gì chứ? Mấy năm trước còn nắm tay bình thường, nay kêu là giữ lòng tự trọng ư.
" Em...khác rồi, em không còn một chút tình cảm gì với anh sao? "
" Không!!. Tôi bây giờ không phải là một người bình thương, cũng không phải là một người con gái cậu thương hai năm trước, xin cậu thứ lỗi mà bỏ qua. "
Vẻ mặt cậu trông có vẻ rất khó hiểu trước lời nói của cô " Tại sao không phải là một người bình thường? ". Cậu trầm ngâm hỏi cô, ánh mắt vẫn nhìn gương mặt đó đang không dám ngốc đầu lên nhìn cậu, nhìn cô tránh né như vậy, tim cậu thốn.
" Chúng tôi là một kỹ nữ thấp hèn, cậu dính vào chúng tôi chỉ thêm dơ bẩn thêm, xin cậu tự trọng.". Na Li thấy Minh Tinh im lặng nên cất giọng lên giải bày, Cửu Thành rất bất ngờ khi nghe hai từ " Kỹ Nữ ", cậu không dám tin vào mắt mình, một người con gái ngây thơ hồn nhiên năm ấy, nay phải lâm vào con đường ác nghiệt như này, ngây lúc này cô mới chịu ngước mặt lên đối mắt với cậu, ánh mắt của kẻ đa tình nói lên tất cả. Hai người nhìn nhau không nói câu nào, ánh mắt nói lên sự yêu thương vô bờ bến của cô đối với cậu, nhưng cậu lại không nhận ra cô còn yêu cậu hay không. Cửu Thành nhìn cô chỉ có thể tiếc thương, cậu nắm lấy bàn tay cô thêm lần nữa thì vẫn bị cô rút lại một cách dứt khoác " Xin cậu đừng có cử chỉ thân mật như vậy...bẩn bàn tay cậu thêm thôi ". Nghe câu cuối, cậu như từ đỉnh núi rớt xuống chết một cách không nhắm mắt, từ người thân nay gặp lại nhau với thân phận là người lạ, ai mà không đau đớn.
Hai năm qua cậu vẫn luôn đợi cô. Luôn đi tìm tung tích của cô, ngày ngày đêm đêm cậu mò mẫm con đường lấy xe chạy tới chạy lui để tìm, nay gặp lại cô với thân phận là một kỹ nữ, cậu không khỏi đau lòng.
Sau một hồi nói chuyện, cả hai cũng phải xa nhau, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất, cậu đứng im trong thẩn thờ. Thật sự cậu rất muốn chạy đến và kéo cô đi một nơi xa xôi, chỉ có hai người bên cạnh. Nhưng...nhìn người con gái mình thương né tránh mà xem mình như người lạ, cậu hụt hẫng tổn thương biết bao nhiêu. Khi cô ngoảnh lại thì thấy cậu đã rời đi, cô đi lại một gốc cây to gần đó và quỳ xuống khóc nức nở, tay phải cô ôm tim, tay trái cô bịt miệng. Những giọt nước mắt đắng cay không ngừng tuông rơi, cô gào khóc " Em xin lỗi!! ". Lời xin lỗi trong vô vọng, càng khóc tim cô càng đau. Na Li ở kế bên ôm cô vào lòng an ủi, không biết cách nào để dỗ cho cô nín cả, cô khóc rất nhiều và đằng khác, cô khóc nấc lên rất nhiều. Cô còn yêu cậu rất nhiều, nhưng vì danh phận nên trả lời KHÔNG thẳng thừng. Ai lại đi quen một cô kỹ nữ cơ chứ, cô biết bổn phận đang nằm ở chỗ nào nên không muốn đón nhận.
" Chị ơi em thương anh ấy lắm. Em còn yêu anh ấy rất nhiều, tình cảm em dành cho Cửu Thành nhiều như những vì sao trên bầu trời...không bao giờ đếm hết được. ".
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
" Rồi rồi chị biết rồi mà. Ngoan chị thương, đừng khóc nữa, sẽ mệt lắm đó."
Na Li chỉ biết ôm cô dỗ dành. Từ hành động của cả hai, cô cũng biết họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều nhưng ông trời không muốn họ thật hạnh phúc quãng đời còn lại. Nhìn cô còn thương cậu, trái tim Na Li hơi quặng đau một chút, cô không biết tại sao khi nhìn hai người họ như vậy cô lại có một cảm xúc thật khó tả. Cô ôm Minh Tinh rất chặt mà dỗ dành.
Sau mấy phút trấn an lại tinh thần, hai cô lặn lội đi lại lên núi để trở về. Lên được núi thì thấy Vu Quân đang đứng tựa lưng vào chiếc ô tô chờ hai người, vẻ mặt cô thẩn thờ, đôi mắt vẫn đỏ hoe mà đẫm nước mắt. Vu Quân thấy sắc mặt cô không được ổn vẫn im lặng lên chiếc ô tô, trên con đường đang về lại khu Ngọc Nữ. Vu Quân rút một khăn giấy khô và đưa cho Minh Tinh, cô thấy ý tốt của cậu nên cũng rụt rè nhận lấy. Na Li ngồi kế nhìn thấy như vậy cũng không nói gì.
" Mama mới gọi nói với tôi là hai cô không cần tiếp khách. Khách được được những người kia tiếp hết rồi, với lại không có ai đặt cọc hai cô nên bây giờ về cũng được và không cũng chả sao."
" Chắc thấy hai chúng tôi đắt quá nên không đặt ". Na Li khoanh tay bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, mà..rõ ràng là vậy mà, ai bảo ngon quá đắt quá chi. Những mấy ông nhà giàu ấy nay lại đi đâu hết rồi nên cũng không đặt, chỉ có mấy người tầm trung trung nhưng cũng chả có tiền để chơi bọn cô nên hai cô hôm nay rất rảnh rỗi.
Vu Quân lái xe đến một con suối. Phong cảnh quanh đây quả thật rất đẹp, đẹp như một bức tranh. Cậu xuống xe, xắn hai ống quần lên vào chuyên mục bắt cá. Minh Tinh nhẹ nhàng bước xuống xe với trạng thái thoải mái, nhẹ nhõm. Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh quả thật rất quen thuộc, nhìn vào chỗ tảng đá to ấy, bất giác nhớ đến bà Nguyệt chết ở lúc ấy năm xưa. Nhìn chốc lát rồi lướt đi.
" Anh làm gì đó? ". Minh Tinh đi đến chỗ Vu Quân đang loay hoay tìm một cây củi khá to đang mài nhọn đầu cây củi " Tôi chuẩn bị bắt cá, cô ăn cá nướng không? ". Thế là vào chuyên mục bắt cá của Vu Quân. Hồi đó gia đình cậu cũng khổ sở, Vu Quân ra sông hoặc ở các suối để bắt cá kiếm sống qua ngày nên tay nghề bắt cá của anh rất đỉnh. Cô trầm ngâm đứng nhìn Vu Quân đang mãi mê bắt cá, hình ảnh lúc này làm cô chợt nhớ đến Cửu Thành...năm đó cậu cũng từng làm cá nướng cho cô ăn, cậu lấy từng miếng xương cá ra đút từng chút thịt cho cô, lúc đó cô rất hạnh phúc. Giọt nước mắt cô từ từ lăn xuống má hồng, cô đứng thẩn thơ, gió hiu hiu làm nhớ đến người thương, gạt đi những giọt nước mắt đắng cay ấy cố gắng kiềm chế cảm xúc.
" Em lại khóc nữa sao? "
" À không có. Chỉ là bụi bay vào mắt nên em cay mắt thôi ạ. "
Mò mẫm một hồi thì Vu Quân bắt một con cá khá to, xem ra cũng vừa đủ cho cả ba người ăn.
" Hai người ở đây nướng cá nhé. Tôi đi lại xe lấy chút ít đồ. ". Na Li vừa đi, Vu Quân nhìn qua Minh Tinh rồi lại nhìn vào nhúm lửa đang nướng con cá to ấy.
" Bà Dung tôi thấy bà ấy càng ngày càng thâm độc. "
" Ý anh là sao? "
" Bà ấy giết mẹ tôi rồi...". Vu Quân vừa nói dứt câu, cậu gục đầu xuống mà chả nói gì nữa cả, Minh Tinh lúc này cũng hiểu ra một phần của câu chuyện, Minh Tinh chỉ bất lực nói vài ba lời an ủi anh.
Lúc Vu Quân đang đứng ở xe chờ hai cô đến. Thì một cuộc gọi reo lên từ bà Dung " Canh thời cơ ở suối đá, giết chết cô ta càng sớm càng tốt ". Vu Quân nghe thế thì cúp máy chả nói gì, trong lòng cậu không nỡ lòng nào xô cô xuống mà giết cô một cách tàn nhẫn như vậy được. Kẻ thù của cậu là bà ấy, không phải cô, việc gì cậu phải nghe lời kẻ thù mà đi giết người hợp tác của mình. Tới lúc về cậu sẽ viện cớ lí do khác để qua mặt bà Dung một cách dễ dàng, tâm địa độc ác thấm vào dây thần kinh của bà ấy rồi, khuyên bà ấy tu tâm dưỡng tính thì khó mà dưỡng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất