Chương 12
Tiếng chìa khóa lạch cạch vang lên, chọc thế nào cũng không lọt lỗ khóa.
“Haiz, đưa anh nào.” Bàn tay trắng nõn thò ra nắm lấy bàn tay lớn kia, đẩy chìa vào ổ.
Cửa vừa mở, Giang Miên đã bị ôm vào.
“Chìa… Chìa vẫn đang cắm trên ổ. Ưm…”
Giang Miên chưa kịp phản ứng đã bị ấn lên tường huyền quan, Doãn Phỉ Dương hôn xuống.
Hai kẻ trắng như tờ giấy, chỉ biết cắn lung tung, đầu lưỡi chạm đến hàm răng đối phương, một lúc sau nếm được cả vị máu nhàn nhạt.
“Ouch…” Giang Miên cau mày kêu đau, Doãn Phỉ Dương buông anh ra, kéo một đường chỉ bạc ái muội.
“Để em nhìn thử.” Doãn Phỉ Dương nói với giọng trầm lo lắng, ngón tay cẩn thận đè lên môi Giang Miên, ý bảo anh há miệng.
Giang Miên đỏ mặt thò đầu lưỡi ra, đầu lưỡi đỏ giữa hàm răng trắng, có chỗ bị trầy da.
“Xin lỗi anh.” Hô hấp Doãn Phỉ Dương càng thêm nặng nề, ánh mắt trầm xuống, tay nâng mặt Giang Miên, hôn nhẹ lên khóe môi anh, “Đau không ạ?”
“Hôn xong là hết đau…” Giang Miên vứt bỏ mặt già, nhắm mắt sáp tới.
Hai người ôm ấp xà nẹo vào phòng ngủ, anh cắn em, em mổ lên môi anh.
Giang Miên kêu lên do đụng chân vào vật gì đó, chỉ kịp kêu lên thôi đã bị Doãn Phỉ Dương đè trên giường.
Mùi bạc hà nồng cực kì, xen lẫn hương bạc hà còn có mùi hương ngọt ngào quấn quýt, trung hòa vị cay của bạc hà.
Là pheromone của mình? Giang Miên mơ màng, lần đầu thấy mình thật thơm.
Doãn Phỉ Dương vươn móng vuốt xoa eo Giang Miên, phát hiện Giang Miên cứ uốn éo né tránh.
“Anh ngứa à?” Doãn Phỉ Dương nhướn mày.
“Ừm… Cứ nhột nhột…” Giang Miên mềm mại đáp.
Doãn Phỉ Dương không nói gì, vuốt một đường từ trên xuống. Càng vuốt xuống sâu hơn, Giang Miên càng nhũn hết cả người.
“Phỉ Dương…” Giang Miên thì thầm, chu mỏ đòi hôn.
Doãn Phỉ Dương cúi đầu, lần này nụ hôn dừng trên bụng Giang Miên. Mới dùng bữa xong nên bụng mềm mềm vẫn hơi phồng lên, Doãn Phỉ Dương mê mẩn hôn thêm vài cái. Dọc theo bụng hôn đến eo, Giang Miên định trốn thì trên eo bị cắn nhẹ một cái.
“!!!”
Giang Miên tính đẩy ra, Doãn Phỉ Dương liếm dọc một đường, ngậm lấy đầu v* bên phải.
“Ưm…” Mở miệng trách móc lại thành tiếng rên rỉ, Giang Miên không cam lòng lùi về, tay ôm ấy đầu Doãn Phỉ Dương, vò loạn mái tóc cậu.
Doãn Phỉ Dương tay không hề nhàn rỗi, chầm chậm sờ soạng lột quần Giang Miên. Cặp đào mật căng mẩy trắng bóc lộ ra, hai bàn tay lớn vừa đủ bao trọn, không nặng không nhẹ bóp bóp.
Giang Miên cứng đờ, bé Giang Giang được giải thoát khỏi quần lót chọc chọc cơ bụng Doãn Phỉ Dương.
Anh nắm tóc Doãn Phỉ Dương hơi mạnh, cậu ngoan ngoãn mở miệng.
Giang Miên nhìn xuống. Ngực bên phải sưng hơn hẳn bên trái, đỏ ửng lên, cảm giác như chạm nhẹ cũng trầy da.
“Em là em bé à, bú như bú sữa ấy, bú nữa bú mãi anh cũng không có sữa đâu.” Giang Miên bật cười vuốt má Doãn Phỉ Dương, “Về sau anh gọi em là em bé Dương nhé? Được không nào?”
Hầu kết Doãn Phỉ Dương lên xuống, cúi xuống hôn môi Giang Miên: “Sau này sẽ có.”
“Hả?” Chưa kịp load xem Doãn Phỉ Dương có ý gì, Giang Miên thấy cậu đã lột hết quần mình xuống.
Anh đang không mảnh vải che thân nằm trên giường, xấu hổ đến mức bả vai cũng ửng hồng, không tin nổi cái người cợt nhả bậy bạ ban nãy là mình.
“Miên Miên ơi?” Thấy Giang Miên đột nhiên ôm mặt, Doãn Phỉ Dương lo lắng không biết có phải mình đã làm anh đau không.
“Không sao, anh ổn…” Sợ nhóc con lại tự trách, Giang Miên nhanh chóng trả lời, “Anh… Anh hơi xấu hổ…”
Xác nhận Giang Miên không ghét cũng không khó chịu, Doãn Phỉ Dương mới an tâm, đôi mắt nhìn đến “cục cưng” tinh thần phấn chấn kia.
Giang bé bi kích cỡ xinh xinh, hồng hồng đáng yêu.
Giang Miên cũng nhìn theo, tuy biết mấy cái này là kết cấu sinh lý của Omega rồi nhưng vẫn nhịn không nổi, cả người còn chẳng có mảnh vải nào che thân. Doãn Phỉ Dương ăn mặc chỉnh tề, chỉ hơi xộc xệch thôi.
Nhìn mình damdang thật đấy…
“Đừng… Đừng nhìn mà…” Giang Miên muốn ngồi dậy, chưa kịp làm gì thì đùi đã bị ấn xuống.
“Đừng động đậy.” Doãn Phỉ Dương chỉ nói tới đây, cúi đầu thấp xuống.
Giang Miên trơ mắt nhìn cậu lè lưỡi liếm lên, kích thích ở cả thị giác và xúc giác làm anh suýt thì thất thủ.
“Phỉ Dương!” Giang Miên thấy mình như đang làm chuyện xấu xa, duỗi tay cản lại, “Đừng! Buông anh ra!”
Doãn Phỉ Dương không nghe, há mồm ngậm vào, phun ra nuốt vào hai cái.
Giang Miên còn zin nguyên chịu sao nổi, rên rỉ eo mềm nhũn.
Doãn Phỉ Dương càng thêm chăm chỉ, đầu lưỡi đảo liếm một vòng, liếm dọc xong quay sang chăm sóc mắt nhỏ khóc thút thít, mút một cái.
Giang Miên ban đầu còn ỡm ờ chống cự, giờ chỉ biết rên rỉ van xin.
“Phỉ Dương… Ưm… Bé ơi… Bé à… Đừng mà…” Giang Miên sướng đến mức run rẩy da đầu, cơ thể run lên không khống chế nổi.
“Miên Miên… Miên Miên…” Doãn Phỉ Dương đáp lại, giương mắt nhìn biểu cảm Giang Miên, “Thích nghe em gọi anh vậy không?”
“Ah… Em đừng… Đừng vừa ngậm vừa nói…” Giang Miên như đang khóc, sắp chịu không nổi.
“Hay là… Gọi anh nhé?” Doãn Phỉ Dương nhả ra, thổi thổi lên, trầm giọng cười, “Anh à, anh dâm thật đấy.”
“Ưm…” Nghe Doãn Phỉ Dương gọi mình là “Anh”, Giang Miên nhịn hết nổi, nức nở lên đỉnh.
Doãn Phỉ Dương không né tránh để Giang Miên bắn lên mặt, Giang Miên run rẩy xong suýt thì ngất đi.
Mặt nhóc con loang lổ dịch trắng, còn dính cả trên mí mắt, toàn bộ đều là của anh.
Đại não Giang Miên đứng hình, cứng đờ cả người, không dám tin mình vừa làm cái gì.
Doãn Phỉ Dương lau đi dịch trắng dính trên mắt phải, nhìn chằm chằm Giang Miên, mắt sâu hun hút không rõ cảm xúc.
Cậu chầm chậm lè lưỡi, liếm sạch vào miệng.
Giang Miên không biết phải làm sao, nằm trên giường, đại não dần khôi phục lấy tay che mắt.
“Em học cái trò ấy ở đâu đấy…” Sau hưng phấn là mệt mỏi, Giang Miên nhũn nhèo nhèo, mệt lắm luôn.
“Thích không anh?” Doãn Phỉ Dương không trả lời, muốn hôn anh.
Giang Miên ngoan ngoãn để cậu hôn mấy cái, sau đấy ghét bỏ đẩy ra.
“Thích, thích muốn chết.” Giang Miên không mở nổi mắt, lười biếng đáp, “Bé ngoan đi rửa mặt đi, rửa xong đi về nằm ngủ.”
Doãn Phỉ Dương bật cười, đắp chăn cho Giang Miên rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau cầm theo khăn bông quay lại, Giang Miên đã ngủ mất rồi.
Cẩn thận lau rửa cho người ta, Doãn Phỉ Dương im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Giang Miên, dịu dàng vuốt ve.
Mấy chuyện ban nãy chỉ là một trong số những cảnh tượng trong mơ mà thôi.
Sau này cậu không cần dựa vào mấy giấc mộng hư ảo về đêm nữa, có thể chân chính ôm mặt trời của mình vào lòng.
Tự xử xong, Doãn Phỉ Dương leo lên giường, ôm lấy Giang Miên từ phía sau, dịu dàng hôn lên cổ người thương say giấc.
“Miên Miên của em ơi, ngủ ngon nhé…”
(TBC)
“Haiz, đưa anh nào.” Bàn tay trắng nõn thò ra nắm lấy bàn tay lớn kia, đẩy chìa vào ổ.
Cửa vừa mở, Giang Miên đã bị ôm vào.
“Chìa… Chìa vẫn đang cắm trên ổ. Ưm…”
Giang Miên chưa kịp phản ứng đã bị ấn lên tường huyền quan, Doãn Phỉ Dương hôn xuống.
Hai kẻ trắng như tờ giấy, chỉ biết cắn lung tung, đầu lưỡi chạm đến hàm răng đối phương, một lúc sau nếm được cả vị máu nhàn nhạt.
“Ouch…” Giang Miên cau mày kêu đau, Doãn Phỉ Dương buông anh ra, kéo một đường chỉ bạc ái muội.
“Để em nhìn thử.” Doãn Phỉ Dương nói với giọng trầm lo lắng, ngón tay cẩn thận đè lên môi Giang Miên, ý bảo anh há miệng.
Giang Miên đỏ mặt thò đầu lưỡi ra, đầu lưỡi đỏ giữa hàm răng trắng, có chỗ bị trầy da.
“Xin lỗi anh.” Hô hấp Doãn Phỉ Dương càng thêm nặng nề, ánh mắt trầm xuống, tay nâng mặt Giang Miên, hôn nhẹ lên khóe môi anh, “Đau không ạ?”
“Hôn xong là hết đau…” Giang Miên vứt bỏ mặt già, nhắm mắt sáp tới.
Hai người ôm ấp xà nẹo vào phòng ngủ, anh cắn em, em mổ lên môi anh.
Giang Miên kêu lên do đụng chân vào vật gì đó, chỉ kịp kêu lên thôi đã bị Doãn Phỉ Dương đè trên giường.
Mùi bạc hà nồng cực kì, xen lẫn hương bạc hà còn có mùi hương ngọt ngào quấn quýt, trung hòa vị cay của bạc hà.
Là pheromone của mình? Giang Miên mơ màng, lần đầu thấy mình thật thơm.
Doãn Phỉ Dương vươn móng vuốt xoa eo Giang Miên, phát hiện Giang Miên cứ uốn éo né tránh.
“Anh ngứa à?” Doãn Phỉ Dương nhướn mày.
“Ừm… Cứ nhột nhột…” Giang Miên mềm mại đáp.
Doãn Phỉ Dương không nói gì, vuốt một đường từ trên xuống. Càng vuốt xuống sâu hơn, Giang Miên càng nhũn hết cả người.
“Phỉ Dương…” Giang Miên thì thầm, chu mỏ đòi hôn.
Doãn Phỉ Dương cúi đầu, lần này nụ hôn dừng trên bụng Giang Miên. Mới dùng bữa xong nên bụng mềm mềm vẫn hơi phồng lên, Doãn Phỉ Dương mê mẩn hôn thêm vài cái. Dọc theo bụng hôn đến eo, Giang Miên định trốn thì trên eo bị cắn nhẹ một cái.
“!!!”
Giang Miên tính đẩy ra, Doãn Phỉ Dương liếm dọc một đường, ngậm lấy đầu v* bên phải.
“Ưm…” Mở miệng trách móc lại thành tiếng rên rỉ, Giang Miên không cam lòng lùi về, tay ôm ấy đầu Doãn Phỉ Dương, vò loạn mái tóc cậu.
Doãn Phỉ Dương tay không hề nhàn rỗi, chầm chậm sờ soạng lột quần Giang Miên. Cặp đào mật căng mẩy trắng bóc lộ ra, hai bàn tay lớn vừa đủ bao trọn, không nặng không nhẹ bóp bóp.
Giang Miên cứng đờ, bé Giang Giang được giải thoát khỏi quần lót chọc chọc cơ bụng Doãn Phỉ Dương.
Anh nắm tóc Doãn Phỉ Dương hơi mạnh, cậu ngoan ngoãn mở miệng.
Giang Miên nhìn xuống. Ngực bên phải sưng hơn hẳn bên trái, đỏ ửng lên, cảm giác như chạm nhẹ cũng trầy da.
“Em là em bé à, bú như bú sữa ấy, bú nữa bú mãi anh cũng không có sữa đâu.” Giang Miên bật cười vuốt má Doãn Phỉ Dương, “Về sau anh gọi em là em bé Dương nhé? Được không nào?”
Hầu kết Doãn Phỉ Dương lên xuống, cúi xuống hôn môi Giang Miên: “Sau này sẽ có.”
“Hả?” Chưa kịp load xem Doãn Phỉ Dương có ý gì, Giang Miên thấy cậu đã lột hết quần mình xuống.
Anh đang không mảnh vải che thân nằm trên giường, xấu hổ đến mức bả vai cũng ửng hồng, không tin nổi cái người cợt nhả bậy bạ ban nãy là mình.
“Miên Miên ơi?” Thấy Giang Miên đột nhiên ôm mặt, Doãn Phỉ Dương lo lắng không biết có phải mình đã làm anh đau không.
“Không sao, anh ổn…” Sợ nhóc con lại tự trách, Giang Miên nhanh chóng trả lời, “Anh… Anh hơi xấu hổ…”
Xác nhận Giang Miên không ghét cũng không khó chịu, Doãn Phỉ Dương mới an tâm, đôi mắt nhìn đến “cục cưng” tinh thần phấn chấn kia.
Giang bé bi kích cỡ xinh xinh, hồng hồng đáng yêu.
Giang Miên cũng nhìn theo, tuy biết mấy cái này là kết cấu sinh lý của Omega rồi nhưng vẫn nhịn không nổi, cả người còn chẳng có mảnh vải nào che thân. Doãn Phỉ Dương ăn mặc chỉnh tề, chỉ hơi xộc xệch thôi.
Nhìn mình damdang thật đấy…
“Đừng… Đừng nhìn mà…” Giang Miên muốn ngồi dậy, chưa kịp làm gì thì đùi đã bị ấn xuống.
“Đừng động đậy.” Doãn Phỉ Dương chỉ nói tới đây, cúi đầu thấp xuống.
Giang Miên trơ mắt nhìn cậu lè lưỡi liếm lên, kích thích ở cả thị giác và xúc giác làm anh suýt thì thất thủ.
“Phỉ Dương!” Giang Miên thấy mình như đang làm chuyện xấu xa, duỗi tay cản lại, “Đừng! Buông anh ra!”
Doãn Phỉ Dương không nghe, há mồm ngậm vào, phun ra nuốt vào hai cái.
Giang Miên còn zin nguyên chịu sao nổi, rên rỉ eo mềm nhũn.
Doãn Phỉ Dương càng thêm chăm chỉ, đầu lưỡi đảo liếm một vòng, liếm dọc xong quay sang chăm sóc mắt nhỏ khóc thút thít, mút một cái.
Giang Miên ban đầu còn ỡm ờ chống cự, giờ chỉ biết rên rỉ van xin.
“Phỉ Dương… Ưm… Bé ơi… Bé à… Đừng mà…” Giang Miên sướng đến mức run rẩy da đầu, cơ thể run lên không khống chế nổi.
“Miên Miên… Miên Miên…” Doãn Phỉ Dương đáp lại, giương mắt nhìn biểu cảm Giang Miên, “Thích nghe em gọi anh vậy không?”
“Ah… Em đừng… Đừng vừa ngậm vừa nói…” Giang Miên như đang khóc, sắp chịu không nổi.
“Hay là… Gọi anh nhé?” Doãn Phỉ Dương nhả ra, thổi thổi lên, trầm giọng cười, “Anh à, anh dâm thật đấy.”
“Ưm…” Nghe Doãn Phỉ Dương gọi mình là “Anh”, Giang Miên nhịn hết nổi, nức nở lên đỉnh.
Doãn Phỉ Dương không né tránh để Giang Miên bắn lên mặt, Giang Miên run rẩy xong suýt thì ngất đi.
Mặt nhóc con loang lổ dịch trắng, còn dính cả trên mí mắt, toàn bộ đều là của anh.
Đại não Giang Miên đứng hình, cứng đờ cả người, không dám tin mình vừa làm cái gì.
Doãn Phỉ Dương lau đi dịch trắng dính trên mắt phải, nhìn chằm chằm Giang Miên, mắt sâu hun hút không rõ cảm xúc.
Cậu chầm chậm lè lưỡi, liếm sạch vào miệng.
Giang Miên không biết phải làm sao, nằm trên giường, đại não dần khôi phục lấy tay che mắt.
“Em học cái trò ấy ở đâu đấy…” Sau hưng phấn là mệt mỏi, Giang Miên nhũn nhèo nhèo, mệt lắm luôn.
“Thích không anh?” Doãn Phỉ Dương không trả lời, muốn hôn anh.
Giang Miên ngoan ngoãn để cậu hôn mấy cái, sau đấy ghét bỏ đẩy ra.
“Thích, thích muốn chết.” Giang Miên không mở nổi mắt, lười biếng đáp, “Bé ngoan đi rửa mặt đi, rửa xong đi về nằm ngủ.”
Doãn Phỉ Dương bật cười, đắp chăn cho Giang Miên rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau cầm theo khăn bông quay lại, Giang Miên đã ngủ mất rồi.
Cẩn thận lau rửa cho người ta, Doãn Phỉ Dương im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Giang Miên, dịu dàng vuốt ve.
Mấy chuyện ban nãy chỉ là một trong số những cảnh tượng trong mơ mà thôi.
Sau này cậu không cần dựa vào mấy giấc mộng hư ảo về đêm nữa, có thể chân chính ôm mặt trời của mình vào lòng.
Tự xử xong, Doãn Phỉ Dương leo lên giường, ôm lấy Giang Miên từ phía sau, dịu dàng hôn lên cổ người thương say giấc.
“Miên Miên của em ơi, ngủ ngon nhé…”
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất