Chương 47: Thiếu niên xinh đẹp trêu ai chọc ai?
Phó Thịnh đã ngần này tuổi rồi, Viên Tinh Châu nghĩ luẩn quẩn thế nào, lại đi thích một lão già?
Diệp Hoài biết đối phương đang khích hắn, nhưng hiện tại hắn giống như một con quỷ đói, bụng kêu réo cồn cào, thịt mỡ đến miệng vừa mới liếm được hai miếng, còn chưa kịp nuốt xuống bụng, sao có thể chịu đựng nổi người khác lăm le thèm khát? Bởi vậy biết rõ là đang mắc mưu, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi sốt sắng.
"Đặt mình vào loại cảm giác này thử xem." Phó Thịnh nói, "Cậu sẽ cúi đầu xưng thần với tôi sao?"
Bọn họ quay bổ sung chính là một hồi phân cảnh phối hợp trước đó, hai vị huynh đệ luyện tập võ nghệ với nhau, Phó Thịnh cố ý chỉ điểm cho Diệp Hoài đạo lý vi nhân xử thế, Diệp Hoài lại tự cho là mình siêu phàm, so kèo hơn thua cùng với huynh trưởng.
Diện mạo của Diệp Hoài cao lãnh anh tuấn, động tác đánh võ cũng vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng, lẽ ra phải cực kỳ phù hợp với hình mẫu của nhân vật, thế nhưng khi quay cảnh diễn phối hợp, đặc biệt là những cảnh tĩnh chỉ đọc thoại, sự ngây ngô của người mới vào nghề liền biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài, khí tràng của hắn bị Phó Thịnh áp chế gắt gao, không có cách nào thể hiện ra được sức căng của trạng thái đối chọi.
Điểm này Viên Tinh Châu cũng có thể cảm giác được, trên thực tế đừng nói đến trường phái kỹ thuật diễn thuộc cấp bậc ảnh đế như Phó Thịnh, ngay cả xuất thân chính quy bình thường, những người như bọn họ nửa đường lấn sân, chung một khung hình với người ta cũng rất dễ dàng bị cho "ăn hành" tơi tả.
Cho nên idol lấn sân sang làm diễn viên, để làm được cho tốt, bên cạnh việc bản thân phải có thiên phú, đối tượng hợp tác cũng rất quan trọng, đạo diễn chịu khó kiên nhẫn rèn dũa chỉ đạo, tiền bối bỏ qua đẳng cấp không cố tình áp chế trong lúc diễn xuất, cùng với người đại diện không nóng ruột đạt được thành quả chớp nhoáng, không giục giã hoạt động quảng cáo...... Tất cả đều vô cùng tất yếu.
Viên Tinh Châu ở nghiệp diễn viên một đường thuận lợi là nhờ vận may tương đối không tồi, ngay cả fan của cậu cũng khái quát hết thảy bằng hai chữ "may mắn". Lúc trước cậu nhờ họa được phúc, khoảng thời gian được đạo diễn tuyển chọn đi đóng phim càng là thường xuyên bị người nhắc tới.
Nhưng chỉ có Viên Tinh Châu tự mình hiểu rõ, lúc ấy tin tức xấu của cậu bay đầy trời, diễn viên và đoàn phim thường xuyên dèm pha to nhỏ ở sau lưng, thậm chí sẽ đem mấy lời giễu cợt trên mạng ra nói đùa với cậu. Đợt đó vai nữ thứ xây dựng hình tượng ngay thẳng chính trực, thậm chí còn giáp mặt hỏi Tinh Châu: "Cậu có phải là đĩ tâm cơ không đấy?"
Đoạn clip bên lề kia bị người liên tục truyền bá, người người đều cười khen nữ minh tinh chân thật không giả tạo.
Viên Tinh Châu ban ngày đóng phim nghe đạo diễn mắng, buổi tối xem bình luận trên mạng lại trốn trong chăn mà khóc. Tuy vậy cậu rốt cuộc cũng không dám khóc quá dữ dội, sợ đôi mắt sưng lên sẽ ảnh hưởng đến hóa trang.
Có lẽ là bắt đầu từ khi ấy, trong lòng cậu đã vô cùng khát vọng chính mình nhanh chóng nổi tiếng lên...
Chỉ cần nổi tiếng rồi, thì sẽ không bị bắt nạt nữa.
Mấy năm nay, Lý Ngộ lựa chọn kịch bản cho cậu, Viên Tinh Châu cũng tự mình luồn cúi, luôn luôn xem mặt đoán ý, học tập người khác.
Nhưng xét cho cùng vẫn thiếu một chút tự tin, có đôi lúc cậu cảm thấy mình có thể càng tiến thêm một bước, có khi lại cảm thấy mình chắc là phải dừng bước tại đây......
Lần này đến đây thăm Diệp Hoài, bên cạnh tâm trạng nhớ nhung, cậu cũng lo lắng Diệp Hoài làm người mới bị bắt nạt. Tuy vậy lúc này xem ra, đoàn phim tuy có người không thích vị diễn viên trẻ người đẹp mã từ trên trời rơi xuống này, nhưng đạo diễn thuộc kiểu người hay khích lệ, Phó Thịnh cũng dẫn dắt Diệp Hoài nhập tâm vào vai diễn.
"...... Rất tuyệt!" Cảnh diễn phối hợp này quay bổ sung chỉ một lần là qua, đạo diễn hiển nhiên vô cùng hài lòng, khích lệ hai người, "Các cậu nắm bắt rất tốt, đêm nay đặc biệt có cảm giác đối chọi gay gắt, Diệp Hoài tiến bộ vượt bậc!"
Diệp Hoài nghiêm túc lắng nghe, bản thân cũng cảm thấy lần này bắt được đúng cảm giác, ngượng ngùng mà nhoẻn miệng cười.
Phó Thịnh cũng gật đầu, phần sau quay phân cảnh của những người khác, Diệp Hoài xoay người đi tìm Viên Tinh Châu, quay đầu lại thì thấy Phó Thịnh vậy mà đã đi theo sau.
Phó Thịnh chủ động cười với Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu bị giật mình, vội thụ sủng nhược kinh chào hỏi gã: "Chào thầy Phó!"
"Ừ, chào cậu." Phó Thịnh cười nói, "Viên Tinh Châu đúng không? Tôi xem qua màn trình diễn của cậu."
Viên Tinh Châu sửng sốt.
"Cậu đàn ca khúc kia," Phó Thịnh nói đoạn làm động tác gảy đàn guitar, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Nghe đặc biệt hay."
Viên Tinh Châu từng có hiểu biết về Phó Thịnh, biết vị này chính là xuất thân từ đoàn ca múa nhạc, sau khi lấy được danh hiệu thị đế (nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất) chuyển sang chinh chiến màn ảnh lớn, lại lấy được danh hiệu ảnh đế (nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất), người đến trung niên, danh lợi song thu*, cũng coi như là một vị nam thần lớn tuổi.
*danh lợi song thu: thu được cả danh tiếng lẫn tiền tài.
Mãi cho đến hai năm gần đây số lượng tác phẩm giảm bớt, dần dần không có phim điện ảnh nào được công chiếu, nhiệt độ lúc này mới hạ xuống.
Diệp Hoài thấy đôi mắt của Viên Tinh Châu lộ ra sự sùng bái, có chút bất mãn, không dấu vết mà dựa người qua, cầm lấy tay của Viên Tinh Châu.
Phó Thịnh lại bật cười ha ha.
"Từ sau lúc cậu đến, Diệp Hoài tỏ ra tự tin hơn nhiều." Phó Thịnh nhờ người mang hai cái ghế lại đây, ra hiệu ba người ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Hoài nắm lấy tay của Viên Tinh Châu, đặt lên trên đùi mình, ánh mắt lại hướng vào trong trường quay.
"Phải học cách thả lỏng." Phó Thịnh nói, "Năm đó lúc tôi mới đóng phim cũng cứ căng thẳng mãi, cơ bắp vẫn luôn gồng cứng. Sau này bái sư học nghệ, bài học đầu tiên chính là phải học cách thả lỏng. Con người trong lúc căng thẳng, não bị thiếu máu cục bộ, phản ứng của ngũ quan sẽ trì độn, quên lời thoại quên động tác là chuyện đương nhiên......"
Diệp Hoài quay đầu sang, đưa mắt nhìn gã, lại nhìn Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đoán Phó Thịnh là đang chỉ dạy bọn cậu đóng phim, nhưng lại không quá chắc chắn.
"Tinh Châu, bộ phim đầu tiên cậu đóng là tìm cảm giác như thế nào?" Phó Thịnh quay sang hỏi.
Viên Tinh Châu trước đó không dám tùy ý giảng giải cho Diệp Hoài, sợ chính mình chỉ sai đường cho người ta, lúc này có tiền bối giao lưu, mới ăn ngay nói thật: "Em tương đối chậm, chính là...... bắt chước. Bộ đầu tiên diễn một vai tâm cơ thâm trầm, em bèn quan sát xung quanh, xem có ai như vậy hay không......"
Trên thực tế, cậu quan sát chính là cách cư xử của nữ thứ, bởi vì Viên Tinh Châu sau khi bị cô nàng bắt nạt, biết vị này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ngày thường trong lúc đợi đến lượt diễn, cậu bèn sẽ âm thầm quan sát và ghi nhớ một ít động tác nhỏ và biểu cảm của nữ thứ, chờ đến lúc đóng phim thì bắt chước lại.
Không thể không nói những chi tiết này khiến cho nhân vật vô cùng chân thực. Nhưng mà vị đạo diễn kia là phong cách giáo dục bằng đả kích, rất ít khi khen người, thế nên một hồi lâu sau khi phim được công chiếu, Viên Tinh Châu vẫn hoài nghi chính mình phải chăng làm chưa tốt.
"Diễn viên mong manh dễ vỡ lắm. Cậu đừng nhìn tôi từng trải thâm niên, có kinh nghiệm, vậy mà lúc đóng phim, đạo diễn nhíu mày một cái, nóng ruột một chút, tôi cũng sẽ nghĩ quẩn ở trong lòng, cảm thấy bất an. Mỗi lần đạo diễn nói phải quay lại, tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn."
Phó Thịnh mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hoài, "Ưu thế bẩm sinh của cậu rất rõ ràng, mấy ngày nay tiến bộ cũng rất nhanh, thế nhưng cũng có chỗ chưa đủ, chỉ dựa vào sức lực và khả năng chịu khổ cũng không thể bù đắp được khuyết điểm của cậu. Vấn đề hiện tại của cậu là không tự tin, tâm thần rời rạc, cho nên biểu hiện không đủ tự nhiên."
Viên Tinh Châu vô thức mà trở tay nắm lấy bàn tay của Diệp Hoài.
Diệp Hoài từ trước đến nay luôn được người ta khen, lần này trên mặt quả nhiên có chút xấu hổ, lại có chút khó chịu.
"Cảm ơn Phó ca," Viên Tinh Châu nặn nặn tay hắn, nói với Phó Thịnh, "Em cũng có vấn đề này, có biện pháp giải quyết nào không ạ?"
"Không có. Các cậu có thể thử đọc sách, nghe bài giảng online, nhưng thứ này tùy thuộc khả năng tiếp thu của từng người." Phó Thịnh nói, "Với tôi mà nói, chính là mấy chữ kia, thả lỏng thân thể, tập trung tinh lực, ở dưới bất kể tình huống như thế nào, chỉ cần cậu đang biểu diễn, thì không được thoát ra khỏi vai diễn, nghĩ đến chuyện khác...... Cậu phải nhập tâm."
Phó Thịnh quay đầu, nhấn mạnh với Diệp Hoài, "Nhất định phải chuyên tâm, đừng nghĩ phải làm thể nào để chứng minh bản thân cậu, làm cho người khác tin phục. Cậu làm diễn viên, hết thảy mọi sự chú ý đều nên đặt ở nhân vật mà mình diễn."
"Cảm ơn ạ." Diệp Hoài hiểu rõ đối phương là đang chỉ bảo cho mình, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng vẫn nói cảm ơn, lại hỏi, "Sao anh không nói từ trước?"
Phó Thịnh nhìn Viên Tinh Châu, theo sau cười nói: "Sợ ở riêng một chỗ với cậu, bị truyền ra tin đồn bậy bạ."
Diệp Hoài: "......"
"Đoàn phim có vài người thích khua môi múa mép, gì cũng nói được, có người nói hai cậu là kết hôn giả, cậu tiếp cận tôi cho nên mới bị ràng buộc tiến vào." Phó Thịnh nói, "Tôi cũng buồn rầu lắm cơ, nhà có vợ dữ, cơ bản là không dám ở cùng một chỗ với cậu. May mà bà xã cậu tới, phù, tôi an toàn rồi."
Thần sắc của Diệp Hoài lập tức buông lỏng xuống, trao đổi một ánh mắt với Phó Thịnh, lại có thêm một loại ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Viên Tinh Châu còn ở bên cạnh cười ngây ngô, qua một lát mới phản ứng lại được, nói giọng kháng nghị, "Không đúng, ai nói em là bà xã của anh? Không phải nên là ông xã của anh sao?"
Đêm khuya, Phó Thịnh đã đi nghỉ trong xe bảo mẫu, Diệp Hoài nằm trên ghế đắp chăn nhắm mắt dưỡng thần, Viên Tinh Châu mặc áo khoác ngồi ở bên cạnh, đôi tay nhét vào phía dưới chăn, bị Diệp Hoài bắt lấy đùa nghịch.
Diệp Hoài hơi giương mắt lên: "Thế nào, muốn tạo phản sao?"
Viên Tinh Châu mặt mũi nóng bừng, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác: "Cũng không phải đánh giặc, gì mà nói tạo phản?"
Xung quanh không có người nào, hai người ghé vào một chỗ nói thì thầm, cảm giác ấy vừa ấm áp lại vừa kích thích.
"Sao," Diệp Hoài nghiêng người lại gần cậu, "Muốn ca ca cho xem súng à?"
Da mặt của Viên Tinh Châu không đủ dày, lườm hắn một cái.
"Em cũng dám nói kính hiển vi......" Diệp Hoài thấy xung quanh không có ai nhìn về hướng này, tóm lấy tay cậu ấn xuống phía dưới, "Thế nào?"
Mặt Viên Tinh Châu lập tức đỏ bừng lên.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Diệp Hoài vậy mà dám căng lều bạt, rồi không sợ đạo diễn đột nhiên gọi hắn đi qua ư?!
Có điều kích cỡ này...... Viên Tinh Châu có chút trợn mắt há mồm, thầm nghĩ ở nước ngoài mấy năm, phối trí cũng sẽ thay đổi theo sao?
"...... Đều là do em chọc." Diệp Hoài cũng không dám để cho cậu sờ lâu, hung hăng gãi gãi ở trên tay Viên Tinh Châu, lúc này mới nhìn cậu mà cười rộ lên.
"Quá đột ngột." Một lát sau, nhiệt độ trên mặt của Viên Tinh Châu thoáng lui xuống, có tật giật mình mà ngó nghiêng bốn phía, lúc này mới quay mặt lại, "Anh từ lúc nào thì...... có cảm giác với em?"
Diệp Hoài nhướng mày: "Em thì sao?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu cũng không thể xác định rõ bắt đầu thích Diệp hoài từ khi nào. Yêu thích, hoặc nói là mến mộ, thực chất là một khái niệm rất đỗi chung chung. Đó là một chỉnh thể tổng hợp của nhiều loại cảm xúc, có thể là từ lòng hâm mộ và ước ao chuyển hóa mà thành, cũng có thể là thói quen ỷ lại chuyển hóa mà thành.
Đây thực sự là một vấn đề vô cùng cá nhân, không có tiêu chuẩn gì để suy xét. Nếu nói khoảnh khắc động tâm trong nháy mắt, vậy "kinh hồng nhất phách*" khi ấy, hẳn là cũng xem như. Còn về giây phút trái tim rõ ràng đập loạn nhịp, có lẽ là vào một đêm Giáng Sinh đó.
*kinh hồng nhất phách: một cái nhìn thoáng qua, mình thấy cụm này rất đẹp, nên giữ lại.
- - cậu tựa vào trên vai Diệp Hoài thở dốc, tim đập rền vang như sấm, vừa lo lắng mình bị người đẩy ra, lại nhịn không được da mặt dầy thêm mà ở lì tại chỗ trong chốc lát.
Khi đó Diệp Hoài đứng dựa lưng vào tường với vẻ mặt cao lãnh, chẳng biết vì sao không hề đẩy cậu ra, thậm chí còn để cậu tựa vào mình thật lâu.
"Lúc ở trong nhóm." Viên Tinh Châu bỗng nhiên không muốn nói quá cụ thể, cậu biết Diệp Hoài là muốn mình chứng tỏ bản thân động tâm trước, vì thế thức thời mà nói, "Em yêu thầm anh trước."
"Ừ, tôi biết." Diệp Hoài quả nhiên lộ ra vẻ mặt hớn hở, sau đó suy nghĩ một lát, nói, "Tôi......"
Viên Tinh Châu mở to mắt, chuyên chú chờ đáp án.
Từng trận gió đêm thổi qua, chốc chốc vén lên tóc mái ở trên trán cậu, lộ ra vầng trán trắng nõn và chiếc mũi thanh tú. Đôi mắt hai mí của Viên Tinh Châu là kiểu rẻ quạt điển hình, đường vòng cung đến chỗ đuôi mắt sẽ dần dần mở rộng ra, bởi vậy ở trên khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, ngẫu nhiên sẽ có một loại ý vị đa tình.
Diệp Hoài biết cậu ngày thường rất chú ý bảo dưỡng, lúc này nhìn kỹ, càng thêm cảm thấy Viên Tinh Châu chăm sóc bản thân mình thật tốt, ánh mắt trong veo, lúc nhìn qua tựa như có sóng nước dập dờn.
"Bé con......" Diệp Hoài lại giơ tay, khều lấy cằm cậu, "Em lúc ấy mà thổ lộ, nói không chừng tôi cũng đồng ý."
"Lừa người!" Viên Tinh Châu còn lâu mới tin hắn, "Lúc ấy mà nói, anh khẳng định sẽ đánh vỡ đầu chó của em, sau đó ném văng em ra khỏi cửa sổ."
Diệp Hoài thoáng sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
"Được thôi." Diệp Hoài lúc này mới nói: "Là lúc quay show truyền hình, Hermaphroditus."
Viên Tinh Châu ngoài ý muốn giật mình, nỗ lực hồi tưởng xem hai ngày kia mình đã làm những gì.
Diệp Hoài lại rút tay ra từ dưới chăn, lấy di động qua, thao tác một phen đưa cho cậu.
Viên Tinh Châu vừa cúi đầu xem, tức khắc sáng tỏ -- xuất hiện ở trên trang web chính là một bức tượng điêu khắc ở Viện bảo tàng Louvre, Hermaphroditus chìm trong giấc ngủ. Vị thiếu niên xinh đẹp nằm nghiêng người ở trên giường, lộ ra bờ lưng và eo mông trơn bóng, đẹp đẽ nhưng rồi lại tràn ngập nhục dục.
Tuy rằng mình thích ngủ trong tư thế này, nhưng rõ ràng là có mặc quần áo được không?
Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu bỗng chốc đứng hình, nhớ ra có một ngày Diệp Hoài đeo vòng cổ chân cho mình, mình là mặc áo thun đi ngủ......
"Em lại không có ngực!" Viên Tinh Châu phát hiện điểm bất thường, lại hiếu kỳ nói, "Đây là người song tính?"
Diệp Hoài gật đầu: "Ừm, trong y học, dị dạng lưỡng tính chính là Hermaphroditism. Có điều cậu ta vốn là một cậu thiếu niên xinh đẹp, sau đó lọt vào mắt xanh của thuỷ thần, người sau cầu ái không được, bèn cầu nguyện được hợp hai làm một với cậu ta."
Tuy rằng biết Diệp Hoài là đang khen mình đẹp, nhưng trọng tâm của Viên Tinh Châu vẫn là trật lất.
"...... Thật là một câu chuyện xưa xui xẻo." Viên Tinh Châu có chút thương cảm, "Thiếu niên xinh đẹp trêu ai chọc ai?"
"Trêu chọc tôi." Diệp Hoài lại bắt lấy tay cậu, đùa nghịch lật tới lật lui, hạ thấp giọng mà nói, "...... Em nếu như không đồng ý, tôi cũng trói chặt em lại, khiến em muốn chạy cũng chạy không được."
Viên Tinh Châu buồn cười mà nhìn hắn: "Anh lấy cái gì mà trói?"
"Hợp đồng chứ gì," Diệp Hoài ra vẻ đương nhiên: "Xem thử em có dám chạy không."
Hai người tán gẫu đến đây, không hẹn mà cùng nghĩ tới mấy lời Phó Thịnh vừa nói ban nãy.
Trong đoàn phim tại sao cũng có tin đồn hai người bọn họ kết hôn giả? Chuyện này sao mà như thể mọi người đều đã biết......
Viên Tinh Châu càng nghĩ càng kỳ quái, không biết tin tức này được lan truyền như thế nào. Cậu chỉ biết Nguyên Trừng từng nói với dàn khách mời, nhưng mà vòng tròn giao thiệp của Nguyên Trừng có thể lớn đến mức nào? Hơn nữa, cậu và Diệp Hoài vẫn luôn ở trạng thái "buôn bán*", ngay cả có biết là kết hôn giả, đem ra bàn luận cũng có gì thú vị đâu?
*buôn bán: theo mình hiểu là ý nói fanservice, chiều lòng fan; các thần tượng làm những hành động mà fan thích, thu hút sự chú ý của fan. Nếu bạn nào đu C-biz sẽ thường xuyên đọc đến các cụm từ "bán manh", "bán hủ", "bán thảm".
Nghĩ như vậy, may là mình tới thăm đoàn phim. Mặc kệ người ngoài suy đoán như thế nào, bọn họ chỉ cần ngậm kín miệng coi như không có việc này, thì sẽ không xuất hiện phong ba gì hết. Hơn nữa bây giờ hai người đang sến sẩm ngọt ngào, người có tâm nhìn đến, hẳn là cũng sẽ nghi ngờ lời đồn.
Diệp Hoài nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bị gọi đi tiếp tục quay cảnh tiếp theo, cứ đứt quãng như vậy mà quay cho đến rạng sáng 6 giờ mới kết thúc công việc.
Viên Tinh Châu thay Tiểu Lữ, vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, thi thoảng tranh thủ chợp mắt một lát. Chờ đến lúc quay xong phân cảnh cuối cùng, thể lực của Diệp Hoài rõ ràng có chút chống đỡ hết nổi.
Tính ra hắn đã gần 30 tiếng đồng hồ không ngủ, nửa đêm sau lại vẫn luôn treo dây thép, cuối cùng lúc xuống dưới quả thật huyệt Thái Dương phồng rộp hết cả.
Viên Tinh Châu đau lòng đến nỗi hốc mắt đỏ lên, lần này lại khuyên, Diệp Hoài do dự một hồi lâu, rốt cuộc chịu dùng thế thân.
Tiểu Thiết thấy hắn chịu lơi ra, như gặp đại xá, lập tức xoay người đi tìm đoàn phim thương lượng. Viên Tinh Châu thì lại đỡ người trở về khách sạn. Diệp Hoài đơn giản xối qua người một chút, liền trèo lên giường ngủ bù. Viên Tinh Châu thấy hắn mệt rã rời, đi tới giúp hắn cởi quần áo, lúc này mới phát hiện nhiều chỗ bầm tím trên eo lưng cùng với vai cổ của Diệp Hoài.
"Không sao......" Diệp Hoài nhoài người lên giường, lẩm bẩm không rõ chữ, "Mọi người đều như thế cả......"
Nói xong hắn lại vỗ vỗ gối đầu, "Em đến đây cùng nhau ngủ nào."
Diệp Hoài kỹ tính hay xét nét, không cho trợ lý vào phòng ngủ của hắn, càng sẽ không để người thoa thuốc cho hắn.
Viên Tinh Châu vâng một tiếng, đi ra ngoài tìm Tiểu Lữ lấy dầu gió, chọn những chỗ không bị trầy da mà thoa dầu cho hắn. Lúc đầu, Diệp Hoài còn gồng cứng cơ bắp vì đau, nhưng mà rất nhanh sau đó liền thả lỏng lại.
Viên Tinh Châu giúp hắn xử lý xong hết vết bầm, lại xoa bóp một lát cho hắn thả lỏng tứ chi.
Trong phòng tràn ngập mùi hăng nhức mũi của dầu gió, Viên Tinh Châu đặt chai dầu ở đầu giường, khẽ khàng cởi quần áo ra, cũng xốc chăn lên chui vào.
Diệp Hoài quả nhiên đã ngủ rồi, mặt vùi cả vào gối đầu. Viên Tinh Châu cẩn thận giúp hắn trở mình, đổi thành nằm nghiêng, hai người liền thành mặt đối mặt.
Ngày này trải qua giống như ở trong một giấc mơ.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ Diệp Hoài mới là người con trai tuấn mỹ của các vị thần kia, mà chính mình càng như là thủy tinh linh, kể từ sau khi nhất kiến chung tình liền tâm tâm niệm niệm, chôn sâu tận đáy lòng. Đặc biệt là lúc sau nhắc đến đề tài Hoài Châu, ai mà biết được đó có phải là lời nguyện cầu của cậu với thần linh đâu cơ chứ.
Hiện giờ Diệp Hoài vậy mà thật sự bị mình trói lại rồi......
Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, Viên Tinh Châu lại không đành lòng ngủ, mãi cho đến khi rốt cuộc ngáp liên hồi, cậu mới nhẹ nhàng rướn người lại gần, hôn lên khóe miệng của Diệp Hoài một cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm trở lại, nắm lấy bàn tay của Diệp Hoài rồi thiếp đi.
==================================================
Editor: Được một nửa đường rồi nè *chấm nước mắt* Anh Hoài chuyển sang mode dere rồi, nhưng còn tsun, các cậu đừng lo:)))))
*đăng lại nếu các cậu không nhớ, bức tượng Hermaphroditus:
Diệp Hoài biết đối phương đang khích hắn, nhưng hiện tại hắn giống như một con quỷ đói, bụng kêu réo cồn cào, thịt mỡ đến miệng vừa mới liếm được hai miếng, còn chưa kịp nuốt xuống bụng, sao có thể chịu đựng nổi người khác lăm le thèm khát? Bởi vậy biết rõ là đang mắc mưu, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi sốt sắng.
"Đặt mình vào loại cảm giác này thử xem." Phó Thịnh nói, "Cậu sẽ cúi đầu xưng thần với tôi sao?"
Bọn họ quay bổ sung chính là một hồi phân cảnh phối hợp trước đó, hai vị huynh đệ luyện tập võ nghệ với nhau, Phó Thịnh cố ý chỉ điểm cho Diệp Hoài đạo lý vi nhân xử thế, Diệp Hoài lại tự cho là mình siêu phàm, so kèo hơn thua cùng với huynh trưởng.
Diện mạo của Diệp Hoài cao lãnh anh tuấn, động tác đánh võ cũng vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng, lẽ ra phải cực kỳ phù hợp với hình mẫu của nhân vật, thế nhưng khi quay cảnh diễn phối hợp, đặc biệt là những cảnh tĩnh chỉ đọc thoại, sự ngây ngô của người mới vào nghề liền biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài, khí tràng của hắn bị Phó Thịnh áp chế gắt gao, không có cách nào thể hiện ra được sức căng của trạng thái đối chọi.
Điểm này Viên Tinh Châu cũng có thể cảm giác được, trên thực tế đừng nói đến trường phái kỹ thuật diễn thuộc cấp bậc ảnh đế như Phó Thịnh, ngay cả xuất thân chính quy bình thường, những người như bọn họ nửa đường lấn sân, chung một khung hình với người ta cũng rất dễ dàng bị cho "ăn hành" tơi tả.
Cho nên idol lấn sân sang làm diễn viên, để làm được cho tốt, bên cạnh việc bản thân phải có thiên phú, đối tượng hợp tác cũng rất quan trọng, đạo diễn chịu khó kiên nhẫn rèn dũa chỉ đạo, tiền bối bỏ qua đẳng cấp không cố tình áp chế trong lúc diễn xuất, cùng với người đại diện không nóng ruột đạt được thành quả chớp nhoáng, không giục giã hoạt động quảng cáo...... Tất cả đều vô cùng tất yếu.
Viên Tinh Châu ở nghiệp diễn viên một đường thuận lợi là nhờ vận may tương đối không tồi, ngay cả fan của cậu cũng khái quát hết thảy bằng hai chữ "may mắn". Lúc trước cậu nhờ họa được phúc, khoảng thời gian được đạo diễn tuyển chọn đi đóng phim càng là thường xuyên bị người nhắc tới.
Nhưng chỉ có Viên Tinh Châu tự mình hiểu rõ, lúc ấy tin tức xấu của cậu bay đầy trời, diễn viên và đoàn phim thường xuyên dèm pha to nhỏ ở sau lưng, thậm chí sẽ đem mấy lời giễu cợt trên mạng ra nói đùa với cậu. Đợt đó vai nữ thứ xây dựng hình tượng ngay thẳng chính trực, thậm chí còn giáp mặt hỏi Tinh Châu: "Cậu có phải là đĩ tâm cơ không đấy?"
Đoạn clip bên lề kia bị người liên tục truyền bá, người người đều cười khen nữ minh tinh chân thật không giả tạo.
Viên Tinh Châu ban ngày đóng phim nghe đạo diễn mắng, buổi tối xem bình luận trên mạng lại trốn trong chăn mà khóc. Tuy vậy cậu rốt cuộc cũng không dám khóc quá dữ dội, sợ đôi mắt sưng lên sẽ ảnh hưởng đến hóa trang.
Có lẽ là bắt đầu từ khi ấy, trong lòng cậu đã vô cùng khát vọng chính mình nhanh chóng nổi tiếng lên...
Chỉ cần nổi tiếng rồi, thì sẽ không bị bắt nạt nữa.
Mấy năm nay, Lý Ngộ lựa chọn kịch bản cho cậu, Viên Tinh Châu cũng tự mình luồn cúi, luôn luôn xem mặt đoán ý, học tập người khác.
Nhưng xét cho cùng vẫn thiếu một chút tự tin, có đôi lúc cậu cảm thấy mình có thể càng tiến thêm một bước, có khi lại cảm thấy mình chắc là phải dừng bước tại đây......
Lần này đến đây thăm Diệp Hoài, bên cạnh tâm trạng nhớ nhung, cậu cũng lo lắng Diệp Hoài làm người mới bị bắt nạt. Tuy vậy lúc này xem ra, đoàn phim tuy có người không thích vị diễn viên trẻ người đẹp mã từ trên trời rơi xuống này, nhưng đạo diễn thuộc kiểu người hay khích lệ, Phó Thịnh cũng dẫn dắt Diệp Hoài nhập tâm vào vai diễn.
"...... Rất tuyệt!" Cảnh diễn phối hợp này quay bổ sung chỉ một lần là qua, đạo diễn hiển nhiên vô cùng hài lòng, khích lệ hai người, "Các cậu nắm bắt rất tốt, đêm nay đặc biệt có cảm giác đối chọi gay gắt, Diệp Hoài tiến bộ vượt bậc!"
Diệp Hoài nghiêm túc lắng nghe, bản thân cũng cảm thấy lần này bắt được đúng cảm giác, ngượng ngùng mà nhoẻn miệng cười.
Phó Thịnh cũng gật đầu, phần sau quay phân cảnh của những người khác, Diệp Hoài xoay người đi tìm Viên Tinh Châu, quay đầu lại thì thấy Phó Thịnh vậy mà đã đi theo sau.
Phó Thịnh chủ động cười với Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu bị giật mình, vội thụ sủng nhược kinh chào hỏi gã: "Chào thầy Phó!"
"Ừ, chào cậu." Phó Thịnh cười nói, "Viên Tinh Châu đúng không? Tôi xem qua màn trình diễn của cậu."
Viên Tinh Châu sửng sốt.
"Cậu đàn ca khúc kia," Phó Thịnh nói đoạn làm động tác gảy đàn guitar, sau đó giơ ngón tay cái lên, "Nghe đặc biệt hay."
Viên Tinh Châu từng có hiểu biết về Phó Thịnh, biết vị này chính là xuất thân từ đoàn ca múa nhạc, sau khi lấy được danh hiệu thị đế (nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất) chuyển sang chinh chiến màn ảnh lớn, lại lấy được danh hiệu ảnh đế (nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất), người đến trung niên, danh lợi song thu*, cũng coi như là một vị nam thần lớn tuổi.
*danh lợi song thu: thu được cả danh tiếng lẫn tiền tài.
Mãi cho đến hai năm gần đây số lượng tác phẩm giảm bớt, dần dần không có phim điện ảnh nào được công chiếu, nhiệt độ lúc này mới hạ xuống.
Diệp Hoài thấy đôi mắt của Viên Tinh Châu lộ ra sự sùng bái, có chút bất mãn, không dấu vết mà dựa người qua, cầm lấy tay của Viên Tinh Châu.
Phó Thịnh lại bật cười ha ha.
"Từ sau lúc cậu đến, Diệp Hoài tỏ ra tự tin hơn nhiều." Phó Thịnh nhờ người mang hai cái ghế lại đây, ra hiệu ba người ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Hoài nắm lấy tay của Viên Tinh Châu, đặt lên trên đùi mình, ánh mắt lại hướng vào trong trường quay.
"Phải học cách thả lỏng." Phó Thịnh nói, "Năm đó lúc tôi mới đóng phim cũng cứ căng thẳng mãi, cơ bắp vẫn luôn gồng cứng. Sau này bái sư học nghệ, bài học đầu tiên chính là phải học cách thả lỏng. Con người trong lúc căng thẳng, não bị thiếu máu cục bộ, phản ứng của ngũ quan sẽ trì độn, quên lời thoại quên động tác là chuyện đương nhiên......"
Diệp Hoài quay đầu sang, đưa mắt nhìn gã, lại nhìn Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu đoán Phó Thịnh là đang chỉ dạy bọn cậu đóng phim, nhưng lại không quá chắc chắn.
"Tinh Châu, bộ phim đầu tiên cậu đóng là tìm cảm giác như thế nào?" Phó Thịnh quay sang hỏi.
Viên Tinh Châu trước đó không dám tùy ý giảng giải cho Diệp Hoài, sợ chính mình chỉ sai đường cho người ta, lúc này có tiền bối giao lưu, mới ăn ngay nói thật: "Em tương đối chậm, chính là...... bắt chước. Bộ đầu tiên diễn một vai tâm cơ thâm trầm, em bèn quan sát xung quanh, xem có ai như vậy hay không......"
Trên thực tế, cậu quan sát chính là cách cư xử của nữ thứ, bởi vì Viên Tinh Châu sau khi bị cô nàng bắt nạt, biết vị này tuyệt đối không phải người lương thiện.
Ngày thường trong lúc đợi đến lượt diễn, cậu bèn sẽ âm thầm quan sát và ghi nhớ một ít động tác nhỏ và biểu cảm của nữ thứ, chờ đến lúc đóng phim thì bắt chước lại.
Không thể không nói những chi tiết này khiến cho nhân vật vô cùng chân thực. Nhưng mà vị đạo diễn kia là phong cách giáo dục bằng đả kích, rất ít khi khen người, thế nên một hồi lâu sau khi phim được công chiếu, Viên Tinh Châu vẫn hoài nghi chính mình phải chăng làm chưa tốt.
"Diễn viên mong manh dễ vỡ lắm. Cậu đừng nhìn tôi từng trải thâm niên, có kinh nghiệm, vậy mà lúc đóng phim, đạo diễn nhíu mày một cái, nóng ruột một chút, tôi cũng sẽ nghĩ quẩn ở trong lòng, cảm thấy bất an. Mỗi lần đạo diễn nói phải quay lại, tôi đều cảm thấy áp lực rất lớn."
Phó Thịnh mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hoài, "Ưu thế bẩm sinh của cậu rất rõ ràng, mấy ngày nay tiến bộ cũng rất nhanh, thế nhưng cũng có chỗ chưa đủ, chỉ dựa vào sức lực và khả năng chịu khổ cũng không thể bù đắp được khuyết điểm của cậu. Vấn đề hiện tại của cậu là không tự tin, tâm thần rời rạc, cho nên biểu hiện không đủ tự nhiên."
Viên Tinh Châu vô thức mà trở tay nắm lấy bàn tay của Diệp Hoài.
Diệp Hoài từ trước đến nay luôn được người ta khen, lần này trên mặt quả nhiên có chút xấu hổ, lại có chút khó chịu.
"Cảm ơn Phó ca," Viên Tinh Châu nặn nặn tay hắn, nói với Phó Thịnh, "Em cũng có vấn đề này, có biện pháp giải quyết nào không ạ?"
"Không có. Các cậu có thể thử đọc sách, nghe bài giảng online, nhưng thứ này tùy thuộc khả năng tiếp thu của từng người." Phó Thịnh nói, "Với tôi mà nói, chính là mấy chữ kia, thả lỏng thân thể, tập trung tinh lực, ở dưới bất kể tình huống như thế nào, chỉ cần cậu đang biểu diễn, thì không được thoát ra khỏi vai diễn, nghĩ đến chuyện khác...... Cậu phải nhập tâm."
Phó Thịnh quay đầu, nhấn mạnh với Diệp Hoài, "Nhất định phải chuyên tâm, đừng nghĩ phải làm thể nào để chứng minh bản thân cậu, làm cho người khác tin phục. Cậu làm diễn viên, hết thảy mọi sự chú ý đều nên đặt ở nhân vật mà mình diễn."
"Cảm ơn ạ." Diệp Hoài hiểu rõ đối phương là đang chỉ bảo cho mình, tuy rằng có chút khó chịu, nhưng vẫn nói cảm ơn, lại hỏi, "Sao anh không nói từ trước?"
Phó Thịnh nhìn Viên Tinh Châu, theo sau cười nói: "Sợ ở riêng một chỗ với cậu, bị truyền ra tin đồn bậy bạ."
Diệp Hoài: "......"
"Đoàn phim có vài người thích khua môi múa mép, gì cũng nói được, có người nói hai cậu là kết hôn giả, cậu tiếp cận tôi cho nên mới bị ràng buộc tiến vào." Phó Thịnh nói, "Tôi cũng buồn rầu lắm cơ, nhà có vợ dữ, cơ bản là không dám ở cùng một chỗ với cậu. May mà bà xã cậu tới, phù, tôi an toàn rồi."
Thần sắc của Diệp Hoài lập tức buông lỏng xuống, trao đổi một ánh mắt với Phó Thịnh, lại có thêm một loại ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Viên Tinh Châu còn ở bên cạnh cười ngây ngô, qua một lát mới phản ứng lại được, nói giọng kháng nghị, "Không đúng, ai nói em là bà xã của anh? Không phải nên là ông xã của anh sao?"
Đêm khuya, Phó Thịnh đã đi nghỉ trong xe bảo mẫu, Diệp Hoài nằm trên ghế đắp chăn nhắm mắt dưỡng thần, Viên Tinh Châu mặc áo khoác ngồi ở bên cạnh, đôi tay nhét vào phía dưới chăn, bị Diệp Hoài bắt lấy đùa nghịch.
Diệp Hoài hơi giương mắt lên: "Thế nào, muốn tạo phản sao?"
Viên Tinh Châu mặt mũi nóng bừng, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác: "Cũng không phải đánh giặc, gì mà nói tạo phản?"
Xung quanh không có người nào, hai người ghé vào một chỗ nói thì thầm, cảm giác ấy vừa ấm áp lại vừa kích thích.
"Sao," Diệp Hoài nghiêng người lại gần cậu, "Muốn ca ca cho xem súng à?"
Da mặt của Viên Tinh Châu không đủ dày, lườm hắn một cái.
"Em cũng dám nói kính hiển vi......" Diệp Hoài thấy xung quanh không có ai nhìn về hướng này, tóm lấy tay cậu ấn xuống phía dưới, "Thế nào?"
Mặt Viên Tinh Châu lập tức đỏ bừng lên.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Diệp Hoài vậy mà dám căng lều bạt, rồi không sợ đạo diễn đột nhiên gọi hắn đi qua ư?!
Có điều kích cỡ này...... Viên Tinh Châu có chút trợn mắt há mồm, thầm nghĩ ở nước ngoài mấy năm, phối trí cũng sẽ thay đổi theo sao?
"...... Đều là do em chọc." Diệp Hoài cũng không dám để cho cậu sờ lâu, hung hăng gãi gãi ở trên tay Viên Tinh Châu, lúc này mới nhìn cậu mà cười rộ lên.
"Quá đột ngột." Một lát sau, nhiệt độ trên mặt của Viên Tinh Châu thoáng lui xuống, có tật giật mình mà ngó nghiêng bốn phía, lúc này mới quay mặt lại, "Anh từ lúc nào thì...... có cảm giác với em?"
Diệp Hoài nhướng mày: "Em thì sao?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu cũng không thể xác định rõ bắt đầu thích Diệp hoài từ khi nào. Yêu thích, hoặc nói là mến mộ, thực chất là một khái niệm rất đỗi chung chung. Đó là một chỉnh thể tổng hợp của nhiều loại cảm xúc, có thể là từ lòng hâm mộ và ước ao chuyển hóa mà thành, cũng có thể là thói quen ỷ lại chuyển hóa mà thành.
Đây thực sự là một vấn đề vô cùng cá nhân, không có tiêu chuẩn gì để suy xét. Nếu nói khoảnh khắc động tâm trong nháy mắt, vậy "kinh hồng nhất phách*" khi ấy, hẳn là cũng xem như. Còn về giây phút trái tim rõ ràng đập loạn nhịp, có lẽ là vào một đêm Giáng Sinh đó.
*kinh hồng nhất phách: một cái nhìn thoáng qua, mình thấy cụm này rất đẹp, nên giữ lại.
- - cậu tựa vào trên vai Diệp Hoài thở dốc, tim đập rền vang như sấm, vừa lo lắng mình bị người đẩy ra, lại nhịn không được da mặt dầy thêm mà ở lì tại chỗ trong chốc lát.
Khi đó Diệp Hoài đứng dựa lưng vào tường với vẻ mặt cao lãnh, chẳng biết vì sao không hề đẩy cậu ra, thậm chí còn để cậu tựa vào mình thật lâu.
"Lúc ở trong nhóm." Viên Tinh Châu bỗng nhiên không muốn nói quá cụ thể, cậu biết Diệp Hoài là muốn mình chứng tỏ bản thân động tâm trước, vì thế thức thời mà nói, "Em yêu thầm anh trước."
"Ừ, tôi biết." Diệp Hoài quả nhiên lộ ra vẻ mặt hớn hở, sau đó suy nghĩ một lát, nói, "Tôi......"
Viên Tinh Châu mở to mắt, chuyên chú chờ đáp án.
Từng trận gió đêm thổi qua, chốc chốc vén lên tóc mái ở trên trán cậu, lộ ra vầng trán trắng nõn và chiếc mũi thanh tú. Đôi mắt hai mí của Viên Tinh Châu là kiểu rẻ quạt điển hình, đường vòng cung đến chỗ đuôi mắt sẽ dần dần mở rộng ra, bởi vậy ở trên khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, ngẫu nhiên sẽ có một loại ý vị đa tình.
Diệp Hoài biết cậu ngày thường rất chú ý bảo dưỡng, lúc này nhìn kỹ, càng thêm cảm thấy Viên Tinh Châu chăm sóc bản thân mình thật tốt, ánh mắt trong veo, lúc nhìn qua tựa như có sóng nước dập dờn.
"Bé con......" Diệp Hoài lại giơ tay, khều lấy cằm cậu, "Em lúc ấy mà thổ lộ, nói không chừng tôi cũng đồng ý."
"Lừa người!" Viên Tinh Châu còn lâu mới tin hắn, "Lúc ấy mà nói, anh khẳng định sẽ đánh vỡ đầu chó của em, sau đó ném văng em ra khỏi cửa sổ."
Diệp Hoài thoáng sửng sốt, ngay sau đó bật cười.
"Được thôi." Diệp Hoài lúc này mới nói: "Là lúc quay show truyền hình, Hermaphroditus."
Viên Tinh Châu ngoài ý muốn giật mình, nỗ lực hồi tưởng xem hai ngày kia mình đã làm những gì.
Diệp Hoài lại rút tay ra từ dưới chăn, lấy di động qua, thao tác một phen đưa cho cậu.
Viên Tinh Châu vừa cúi đầu xem, tức khắc sáng tỏ -- xuất hiện ở trên trang web chính là một bức tượng điêu khắc ở Viện bảo tàng Louvre, Hermaphroditus chìm trong giấc ngủ. Vị thiếu niên xinh đẹp nằm nghiêng người ở trên giường, lộ ra bờ lưng và eo mông trơn bóng, đẹp đẽ nhưng rồi lại tràn ngập nhục dục.
Tuy rằng mình thích ngủ trong tư thế này, nhưng rõ ràng là có mặc quần áo được không?
Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu bỗng chốc đứng hình, nhớ ra có một ngày Diệp Hoài đeo vòng cổ chân cho mình, mình là mặc áo thun đi ngủ......
"Em lại không có ngực!" Viên Tinh Châu phát hiện điểm bất thường, lại hiếu kỳ nói, "Đây là người song tính?"
Diệp Hoài gật đầu: "Ừm, trong y học, dị dạng lưỡng tính chính là Hermaphroditism. Có điều cậu ta vốn là một cậu thiếu niên xinh đẹp, sau đó lọt vào mắt xanh của thuỷ thần, người sau cầu ái không được, bèn cầu nguyện được hợp hai làm một với cậu ta."
Tuy rằng biết Diệp Hoài là đang khen mình đẹp, nhưng trọng tâm của Viên Tinh Châu vẫn là trật lất.
"...... Thật là một câu chuyện xưa xui xẻo." Viên Tinh Châu có chút thương cảm, "Thiếu niên xinh đẹp trêu ai chọc ai?"
"Trêu chọc tôi." Diệp Hoài lại bắt lấy tay cậu, đùa nghịch lật tới lật lui, hạ thấp giọng mà nói, "...... Em nếu như không đồng ý, tôi cũng trói chặt em lại, khiến em muốn chạy cũng chạy không được."
Viên Tinh Châu buồn cười mà nhìn hắn: "Anh lấy cái gì mà trói?"
"Hợp đồng chứ gì," Diệp Hoài ra vẻ đương nhiên: "Xem thử em có dám chạy không."
Hai người tán gẫu đến đây, không hẹn mà cùng nghĩ tới mấy lời Phó Thịnh vừa nói ban nãy.
Trong đoàn phim tại sao cũng có tin đồn hai người bọn họ kết hôn giả? Chuyện này sao mà như thể mọi người đều đã biết......
Viên Tinh Châu càng nghĩ càng kỳ quái, không biết tin tức này được lan truyền như thế nào. Cậu chỉ biết Nguyên Trừng từng nói với dàn khách mời, nhưng mà vòng tròn giao thiệp của Nguyên Trừng có thể lớn đến mức nào? Hơn nữa, cậu và Diệp Hoài vẫn luôn ở trạng thái "buôn bán*", ngay cả có biết là kết hôn giả, đem ra bàn luận cũng có gì thú vị đâu?
*buôn bán: theo mình hiểu là ý nói fanservice, chiều lòng fan; các thần tượng làm những hành động mà fan thích, thu hút sự chú ý của fan. Nếu bạn nào đu C-biz sẽ thường xuyên đọc đến các cụm từ "bán manh", "bán hủ", "bán thảm".
Nghĩ như vậy, may là mình tới thăm đoàn phim. Mặc kệ người ngoài suy đoán như thế nào, bọn họ chỉ cần ngậm kín miệng coi như không có việc này, thì sẽ không xuất hiện phong ba gì hết. Hơn nữa bây giờ hai người đang sến sẩm ngọt ngào, người có tâm nhìn đến, hẳn là cũng sẽ nghi ngờ lời đồn.
Diệp Hoài nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bị gọi đi tiếp tục quay cảnh tiếp theo, cứ đứt quãng như vậy mà quay cho đến rạng sáng 6 giờ mới kết thúc công việc.
Viên Tinh Châu thay Tiểu Lữ, vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, thi thoảng tranh thủ chợp mắt một lát. Chờ đến lúc quay xong phân cảnh cuối cùng, thể lực của Diệp Hoài rõ ràng có chút chống đỡ hết nổi.
Tính ra hắn đã gần 30 tiếng đồng hồ không ngủ, nửa đêm sau lại vẫn luôn treo dây thép, cuối cùng lúc xuống dưới quả thật huyệt Thái Dương phồng rộp hết cả.
Viên Tinh Châu đau lòng đến nỗi hốc mắt đỏ lên, lần này lại khuyên, Diệp Hoài do dự một hồi lâu, rốt cuộc chịu dùng thế thân.
Tiểu Thiết thấy hắn chịu lơi ra, như gặp đại xá, lập tức xoay người đi tìm đoàn phim thương lượng. Viên Tinh Châu thì lại đỡ người trở về khách sạn. Diệp Hoài đơn giản xối qua người một chút, liền trèo lên giường ngủ bù. Viên Tinh Châu thấy hắn mệt rã rời, đi tới giúp hắn cởi quần áo, lúc này mới phát hiện nhiều chỗ bầm tím trên eo lưng cùng với vai cổ của Diệp Hoài.
"Không sao......" Diệp Hoài nhoài người lên giường, lẩm bẩm không rõ chữ, "Mọi người đều như thế cả......"
Nói xong hắn lại vỗ vỗ gối đầu, "Em đến đây cùng nhau ngủ nào."
Diệp Hoài kỹ tính hay xét nét, không cho trợ lý vào phòng ngủ của hắn, càng sẽ không để người thoa thuốc cho hắn.
Viên Tinh Châu vâng một tiếng, đi ra ngoài tìm Tiểu Lữ lấy dầu gió, chọn những chỗ không bị trầy da mà thoa dầu cho hắn. Lúc đầu, Diệp Hoài còn gồng cứng cơ bắp vì đau, nhưng mà rất nhanh sau đó liền thả lỏng lại.
Viên Tinh Châu giúp hắn xử lý xong hết vết bầm, lại xoa bóp một lát cho hắn thả lỏng tứ chi.
Trong phòng tràn ngập mùi hăng nhức mũi của dầu gió, Viên Tinh Châu đặt chai dầu ở đầu giường, khẽ khàng cởi quần áo ra, cũng xốc chăn lên chui vào.
Diệp Hoài quả nhiên đã ngủ rồi, mặt vùi cả vào gối đầu. Viên Tinh Châu cẩn thận giúp hắn trở mình, đổi thành nằm nghiêng, hai người liền thành mặt đối mặt.
Ngày này trải qua giống như ở trong một giấc mơ.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ Diệp Hoài mới là người con trai tuấn mỹ của các vị thần kia, mà chính mình càng như là thủy tinh linh, kể từ sau khi nhất kiến chung tình liền tâm tâm niệm niệm, chôn sâu tận đáy lòng. Đặc biệt là lúc sau nhắc đến đề tài Hoài Châu, ai mà biết được đó có phải là lời nguyện cầu của cậu với thần linh đâu cơ chứ.
Hiện giờ Diệp Hoài vậy mà thật sự bị mình trói lại rồi......
Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, Viên Tinh Châu lại không đành lòng ngủ, mãi cho đến khi rốt cuộc ngáp liên hồi, cậu mới nhẹ nhàng rướn người lại gần, hôn lên khóe miệng của Diệp Hoài một cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm trở lại, nắm lấy bàn tay của Diệp Hoài rồi thiếp đi.
==================================================
Editor: Được một nửa đường rồi nè *chấm nước mắt* Anh Hoài chuyển sang mode dere rồi, nhưng còn tsun, các cậu đừng lo:)))))
*đăng lại nếu các cậu không nhớ, bức tượng Hermaphroditus:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất