Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 12

Trước Sau
“Cho dù các người không có quan hệ, Vương Thanh Thanh từng nói cậu là bạn trai của cậu ấy, tôi sẽ phản ánh chuyện này cho cảnh sát, rồi cảnh sát sẽ đến hỏi cậu thôi.”

Nghe Hướng Vi nói sẽ báo cảnh sát thì Cao Minh thay đổi sắc mặt, nhưng biến đổi rất nhỏ, cơ hồ không có người phát hiện, giây sau anh ta lại khôi phục bình thường.

Sắc mặt của Cao Minh hơi sốt ruột hỏi: “Vương Thanh Thanh thật sự mất tích? Cô ấy từng dây dưa với tôi, luôn ảo tưởng tôi là bạn trai của cô ấy, nhưng tôi không quan tâm đến cô ấy. Đêm qua cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi đi hồ Tình Nhân tìm cô ấy, nhưng tôi không đáp lại.”

“Đến hôm nay xem di động thì thấy khoảng mười hai giờ đêm lại nhận được một tin nhắn, nói là cô ấy sẽ khiến tôi hối hận, vậy tức là cô ấy thật sự mất tích?"

. . .

Vốn chỉ nghe nội dung phần đầu, được biết thêm thông tin về quan hệ của Hướng Vi và Cao Minh khiến Hách Viện Viện rốt cuộc thỏa mãn tính hóng chuyện của mình.

Chờ nghe đến đoạn sau thì cô ấy ngạc nhiên, tim đập hơi nhanh.

Vương Thanh Thanh mất tích? Không phải chứ?

Hơn nữa nghe ý tứ của Cao Minh thì dường như Vương Thanh Thanh bị chứng vọng tưởng?!

Hách Viện Viện nhanh chóng móc điện thoại di động ra, cô ấy nhớ là hai ngày trước khi đi hỏi thăm trạng huống tình cảm của Hướng Vi còn gặp Vương Thanh Thanh, trông cô ta khá bình thường mà sao bỗng dưng mất tích?!

Hách Viện Viện lấy điện thoại ra, lục xem Moment* của Vương Thanh Thanh, bài post cuối cùng được gửi vào buổi tối hôm kia, nội dung viết là "Rất đau lòng, đã đến lúc chấm dứt.”



(*) Công năng của Wechat, giống Facebook

Sau đó không có tin tức gì nữa.

Cố Khanh ở bên cạnh vốn chỉ cùng Hách Viện Viện nghe drama, nhưng lúc nghe có người mất tích thì cô bất giác nhớ tới khói đen giữa hai chân mày của Hướng Vi mà lần trước nhìn thấy, cô nhìn hướng bên hồ, trông thấy tình huống khiến cô giật mình.

Cố Khanh:???

Cố Khanh:!!!

Lách cách lách cách!

Hàm răng trên và dưới của Cố Khanh va vào nhau phát ra tiếng, cô đang run.

"Khanh Khanh? Cậu sao thế?”

Hách Viện Viện phát hiện Cố Khanh khác lạ, sắc mặt thì trắng xanh, răng va lách cách, làm cô ấy sợ hết hồn. Lúc này Hách Viện Viện mặc kệ bên kia còn đang cãi lộn về việc có mất tích hay không, vội dìu Cố Khanh, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Cố Khanh nắm chặt cánh tay của Hách Viện Viện, gằn từng chữ hỏi: "Bên kia . . . là hai người Hướng Vi và Cao Minh . . . đứng bên hồ cãi lộn đúng không?”

Cố Khanh nhấn mạnh vào trọng điểm ‘hai người’.

Mặc dù Cố Khanh hỏi câu không liên quan nhưng Hách Viện Viện vẫn gật đầu: “Đúng rồi, là Cao Minh và Hướng Vi đang cãi vã, chẳng phải cậu cũng nhìn thấy à? Sao thế?”



Nghe vậy, Cố Khanh mềm chân sắp ngã xuống đất, nếu không có Hách Viện Viện dìu thì cô đã té thật.

Cố Khanh lén liếc hướng hồ Tình Nhân.

Hướng Vi và Cao Minh đúng là đang giằng co khắc khẩu.

Nhưng!

Bên cạnh Cao Minh có một cái bóng bán trong suốt.

Là phụ nữ, không, là nữ quỷ.

Mặc váy áo màu trắng, cả người không ngừng nhỏ nước, mắt tối om nhìn Cố Khanh không chớp mắt.

Thân hình của nữ quỷ mặc váy áo màu trắng này sưng phù, chắc là xác chết ngâm trong nước thành ‘người khổng lồ’ như lời đồn. Chắc đây là . . . ma da?

Nhìn đau cả mắt!

Hoàng hôn ngày hè nhưng thời tiết vẫn oi bức, vậy mà tay chân của Cố Khanh lạnh lẽo, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tuy cô từng biến thành quỷ hồn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy con quỷ đầu tiên thì Cố Khanh vẫn thấy sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau