Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 80: Bệ hạ thích mềm hay cứng?

Trước Sau
Hơi thở của Ân Vô Chấp phả vào ngón tay y, ấm áp chứ không rát bỏng.

Khương Ngộ thoáng ngẩn ngơ.

"Trẫm ngủ lâu thế, ai xử lí chính sự".

"Văn Thái hậu đang tạm nắm quyền chấp chưởng triều đình".

Ân Vô Chấp vừa nói vừa dùng những ngón tay cọ vào lòng bàn tay y. Bàn tay Khương Ngộ rất mềm, chẳng biết vì sao lại thấy hơi ngưa ngứa, y bèn vô thức rụt lại: "Sao ngươi tới muộn thế".

Tay Ân Vô Chấp trống trơn, hắn hỏi: "Bệ hạ nhớ ta sao?".

Khương Ngộ không biết.

Nhưng vào khoảnh khắc phát hiện mình chưa chết, y nằm trên long sàng, vô thức cảm thấy lẽ ra Ân Vô Chấp nên túc trực cạnh mình mới phải.

Y cũng chẳng nghĩ người đầu tiên tới thăm lại là Văn Thái hậu.

"Ân Vô Chấp". Y không hiểu, bèn hỏi: "Sao ngươi không túc trực bên trẫm".

"Lỗi ta".

"Ngươi bận gì".

"Chỉ là chút việc quân thôi".

"Trẫm sai người gọi ngươi, sao ngươi lại đến muộn".

Ân Vô Chấp ngẩng đầu, giây lát sau mới cười mỉm: "Ta đi nấu canh đào mật cho bệ hạ".

Khương Ngộ hỏi: "Ở đâu".

Y vừa hỏi thì phía sau đã có tiếng động, Tề Hãn Miểu nheo mắt cười, ôm lồng thức ăn bước tới: "Bệ hạ xem Thế tử gia chu đáo chưa này, người nói muốn ăn đào, Thế tử điện hạ vừa vào cung đã lập tức tới ngự thư phòng rồi. Người hãy mau nếm thử lúc còn nóng đi ạ".

Lão đặt lồng thức ăn xuống bàn, mở nắp lồng, dâng bát. Cái bát không lớn, Ân Vô Chấp đỡ gọn lấy nó bằng một tay rồi bưng lên thổi: "Nếm thử xem".

Tề Hãn Miểu đứng một bên cũng khích lệ: "Đây toàn là đào mới hái từ chùa Thịnh Quốc đấy ạ, ngọt cực kì, trong canh không thêm chút đường nào đâu".

Ân Vô Chấp ôn hòa nói: "Công công hãy cứ đi làm việc đi".

"Thưa vâng". Tề Hãn Miểu đáp, thức thời chừa không gian riêng lại cho hắn và Khương Ngộ.

Một phần thịt quả đã tan ra trong khi nấu, một phần trở nên trong suốt, trông rất giống món thạch Khương Ngộ đã thấy ở thế giới ngàn năm sau. Y ăn thử một miếng, trong miệng ngập mùi đào, ngọt mà không ngấy.

Đôi mắt trong veo sáng rực.

"Ngon không?".

"Ừm".

Khương Ngộ lại ăn thêm một miếng nữa, Ân Vô Chấp kiên nhẫn đút cho y, nét mặt dịu dàng.

Nửa bát canh đào trôi xuống bụng, Khương Ngộ lên tiếng sau một khoảng lặng dài: "Đây là lần đầu tiên trẫm ăn canh đào".

"Nếu bệ hạ thích thì sau này năm nào ta cũng nấu".

Năm nào cũng nấu. Tang Phê không biết liệu mình còn ở lại trên đời được bao lâu, y không quá thích thế giới này, cũng không quá thích thân phận của bản thân trong thế giới này.

Khương Ngộ ăn hết sạch một bát, Ân Vô Chấp bèn múc một bát nữa. Y ăn thêm tận nửa bát, đến lúc bụng no căng mới dừng lại, ợ một hơi đầy mùi đào.

Ân Vô Chấp đặt bát xuống rồi lau miệng cho y: "Nếu người không ăn nữa thì thưởng phần thừa cho hạ nhân vậy".

Khương Ngộ: ".".

"Người đâu". Ân Vô Chấp gọi. "Mang xuống đi".

Khương Ngộ: ".". ".". ".".

Hạ nhân nhanh chóng thu dọn phần canh đào còn sót lại. Ân Vô Chấp đứng dậy, ôm y ra ngoài hành lang rồi nói: "Đêm nay ánh trăng rất đẹp, bệ hạ ngắm một lát rồi đi ngủ sớm nhé".

Khương Ngộ mê man suốt mùa xuân, khi tỉnh dậy thì thời tiết đã sang hè, chỉ cần đặt chân ra hành lang là nghe được tiếng côn trùng rả rích.

Ân Vô Chấp không ép y làm những chuyện y không thích nữa.

Không ép y ăn những món cứng và khó nhai, cũng chẳng ép y ra ngoài đi dạo.

Y nhìn trời một chốc, chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, bèn gọi: "Ân Vô Chấp".

"Hửm?".

"Sao ngươi không ăn nốt canh đào của trẫm".

Vài phút trôi qua, Ân Vô Chấp không trả lời.

Khương Ngộ cũng biết câu hỏi của mình rõ là vô lí. Y âu sầu nghiêng sang một bên, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, không nói gì thêm nữa.

"Thần đã no rồi".

Một khoảng lặng trôi qua, Ân Vô Chấp khẽ dịch ghế, giơ tay xoay đầu y lại: "Sao bệ hạ lại hỏi thế?".

"Trẫm không chết".

"Ừm".

"Không chết".



"Thì sao?".

"Trẫm... khó chịu".

"Khó chịu ở đâu nào?".

"Nhìn thấy ngươi, khó chịu".

"Bệ hạ muốn thần biến mất sao?".

"Không".

Tỉnh lại không nhìn thấy Ân Vô Chấp, Khương Ngộ khó chịu, hắn thong dong tới chậm, y cũng khó chịu, hắn không ăn phần canh đào còn thừa của y, y lại càng khó chịu.

Y né tránh ánh nhìn của Ân Vô Chấp, đột nhiên lại ủ ê như muốn chết.

Ghế nằm khá rộng. Ân Vô Chấp trèo lên, hai đầu gối kẹp hai bên sườn y, nâng cằm Khương Ngộ: "Bệ hạ nhớ ta".

Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Hắn cúi xuống hôn y.

Cái ghế này điều chỉnh được, chỉ cần ngả ra sau là gần như có thể nằm thẳng người.

Mái tóc xoã trên lưng ghế, ánh trăng nép mình sau mây, ghế nằm dần lắc lư, lại thêm những lọn tóc dài rũ xuống lúc ẩn lúc hiện.

Cái ghế càng lúc càng đung đưa mạnh hơn, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Những ngón tay trắng nõn chật vật bấu lấy phần tay vịn.

Điện Thái Cực lặng như tờ.

Chẳng biết bao lâu sau, mái tóc dài được vén khỏi bả vai Khương Ngộ, có người chôn mặt vào cổ y, hơi thở bỏng rát.

Y ngẩng đầu, mặt trăng bị mái hiên che khuất một nửa, nửa còn lại lạnh lẽo như nước.

Cả người Khương Ngộ xụi lơ, ngón tay khẽ gập.

Y nhanh chóng thiếp đi vì mệt rã rời.

Lúc Khương Ngộ tỉnh Ân Vô Chấp đang nằm ngay bên cạnh, y mơ màng mở mắt, vừa nghiêng đầu đã phát hiện hắn đang nhìn mình.

"Bệ hạ tỉnh rồi, mới giờ Mão thôi". Ân Vô Chấp nhỏm dậy, chống tay hai bên má Khương Ngộ, lớp chăn tuột xuống tận eo để lộ những đường cong đầy sức sống.

Khương Ngộ: "...".

Ân Vô Chấp nói: "Văn Thái hậu bảo... để người nghỉ ngơi đàng hoàng".

Hắn thở đều đều, cái gối Khương Ngộ đang nằm cũng theo đó mà lay lay, y đáp: "Phải ngủ".

"Ngủ ngoan". Ân Vô Chấp tựa trán vào trán y. "Ta sẽ chăm nom bệ hạ thật tốt".

Khương Ngộ: ".".

Lần thứ hai y tỉnh dậy đã là giữa trưa, khắp cơ thể tê rần, há miệng mới thấy cổ họng khô không khốc, bèn khàn giọng gọi: "Ân Vô Chấp".

Tiếng bước chân vang lên, màn giường được vén, Khương Ngộ thấy Ân Vô Chấp đã đổi y phục. Không phải quần áo chỉnh tề cùng mái tóc búi gọn, mà là bộ đồ mỏng dành cho nam sủng trước đây y cho người chuẩn bị để hạ nhục hắn.

Những bộ đồ đó đều được làm từ lụa mỏng, không có kiểu dáng mà cũng chẳng có hoa văn, mặc vào trông vừa phong lưu lại vừa xốc xếch. Ân Vô Chấp vốn là võ tướng, cơ thể vạm vỡ rắn chắc, trước đây hắn cực kì ghét mặc thứ này vì chỉ cần hơi cử động một tí là đã rách toạc ra.

Nhưng giờ thì...

Đâu chỉ mỗi y phục, cả tóc tai cũng thay đổi rồi.

Mái tóc dài bao giờ cũng búi cẩn thận trong ngọc quan giờ lại chỉ được vấn tạm sau gáy bằng một cây trâm mộc mạc, tóc mái xõa ra trên trán, tóc mai khẽ rủ, nốt ruồi son bên khóe mắt ươn ướt đẹp đẽ, trông chẳng khác nào một con hồ ly tinh vừa chạy từ núi ra.

Khương Ngộ nhìn hắn một lúc rồi mới nói: "Khát".

Ân Vô Chấp bón nước cho y: "Nếu người đã tỉnh thì dùng bữa một chút nhé".

Khương Ngộ được đút ăn, súc miệng sạch sẽ, rồi tiếp tục nằm ườn ra trên giường. Đôi mắt Ân Vô Chấp sóng sánh tựa làn nước, hắn hỏi: "Người muốn ra ngoài tắm nắng không?".

"Mệt".

Ân Vô Chấp mỉm cười: "Vậy cứ ngủ thêm một lúc nữa đi".

Sao tự dưng Ân Vô Chấp dễ tính thế.

Lúc Khương Ngộ mơ màng sắp ngủ, nệm giường trũng xuống. Tới lần tiếp theo y mở mắt thì hắn đã ngồi cạnh bên. Thiếu tướng mặt ngọc liếc mắt đưa tình, khẽ giọng: "Ta đã phê tấu chương suốt buổi trưa, mệt lắm, đành mượn giường bệ hạ nghỉ ngơi một lúc vậy".

Khương Ngộ lười nằm dịch sang nhường chỗ.

Ân Vô Chấp thong thả nằm xuống, quen cửa quen nẻo đè lên người y.

Khương Ngộ ngủ rồi lại thức, một ngày trôi qua.

Y tiếp tục ngủ rồi lại thức, một đêm trôi qua.

Y lại ngủ, lại thức... Khoảng mười ngày trôi qua.

Khương Ngộ: ".".

Khi Ân Vô Chấp lên giường nghỉ trưa, y nói: "Mặt trời".

Bây giờ Ân Vô Chấp cưng y như cưng trứng, y thích nằm thì nằm, thích ngồi thì ngồi, ườn ra đó cả ngày cũng không sao. Hắn chỉ ngày ngày đút cơm cho y chứ không ép y ăn những thứ nhai mỏi cả miệng, không khuyên y chăm ra ngoài, thậm chí còn chẳng thèm nhắc đến chuyện dạo chơi ngoài ngự hoa viên.



Ngày nào hắn cũng nhìn y ngủ, ngủ cùng y, đương nhiên cái ngủ của Ân Vô Chấp và cái ngủ của y không giống nhau chút nào. Y ngủ trên giường, còn Ân Vô Chấp thì ngủ trên người y.

Tang Phê lười đến mấy cũng phải nhận ra có gì sai sai.

Chuyện sai nhất là y càng ngày càng mệt, mỗi lần Ân Vô Chấp "ngủ" xong là y phải mất cả nửa ngày mới hồi được máu, vừa hồi máu đã lại bị hút khô.

Đúng là hồ ly tinh tái thế.

Ánh mặt trời mùa hè gay gắt hơn những ngày đông, Ân Vô Chấp sai người treo rèm cuốn khắp hành lang để chặn bớt ánh nắng, lại cho kẻ hầu đặt thêm một chậu băng bên cạnh rồi hỏi: "Bệ hạ còn cần thêm gì nữa không?".

Khương Ngộ nhìn hắn.

Môi Ân Vô Chấp hồng hồng, đúng rồi, cái tên này suốt ngày dùng son mà y mua cho hắn để bôi khắp người y.

Khương Ngộ nhớ lại, mấy hôm trước hắn còn cố tình dùng môi làm chuyện đó.

Khương Ngộ: ".".

Một bàn tay vuốt má y, Ân Vô Chấp ân cần hỏi: "Bệ hạ có cần thêm băng không?".

Khương Ngộ nhìn gương mặt đẹp đến nỗi chẳng khác nào một yêu tinh, im lặng nhìn sang phía khác.

Y chửi thầm. Ngày tháng vội vã, thiếu niên mặc áo choàng trắng ngây ngô đợi y bên con sông đào năm ấy giờ đã lột xác, chuyển sang hình mẫu một thiếu phụ trưởng thành.

"Bệ hạ?". Mùi đào ập tới, Ân Vô Chấp thấp giọng hỏi: "Sao thế?".

Khương Ngộ hỏi lại: "Còn đào không".

"Giờ trong kinh thành đâu đâu cũng bán đào cả".

"Trẫm muốn ăn".

Đôi môi hồng mở rồi lại khép. "Bệ hạ muốn ăn canh đào hay cháo đào, nóng hay lạnh?".

"Trẫm muốn ăn đào tươi".

"Cũng được".

"Ân Vô Chấp".

"Ừm?".

"Son, lau đi".

"Bệ hạ không thích màu này thì hôm nào cùng ta đi mua màu khác nhé?".

Khương Ngộ: "Ừm".

Ân Vô Chấp lấy khăn ra, nhìn y, kéo ghế ra ngồi xuống rồi cúi người lại gần: "Bệ hạ".

Khương Ngộ: "?".

"Bệ hạ giúp thần được không?".

Khương Ngộ: ".".

Đôi môi kia tiến tới gần, Ân Vô Chấp lại hỏi: "Được không?".

Làm nũng với Tang Phê cũng vô dụng thôi.

Y lạnh lùng nghĩ.

"Khăn".

Ân Vô Chấp nói: "Thế thì phiền".

Hắn ịn môi mình vào môi Khương Ngộ.

Xung quanh miệng y nhanh chóng mọc ra một vòng tròn nhỏ, hồng hồng, nhìn như ria mép.

Ân Vô Chấp hài lòng buông y ra.

Khương Ngộ nhìn hắn cầm khăn lau miệng cho mình, thầm nghĩ, làm thế này thì không phiền à?

Hình như cũng đúng... Dù sao người phải chịu phiền cũng là Ân Vô Chấp, không phải Khương Ngộ.

Tất nhiên mùa này trong cung sẽ chuẩn bị đào tươi, người hầu kẻ hạ nhanh chóng dâng lên vài quả. Ân Vô Chấp chỉnh lại mái tóc dài rồi quay đầu chọn lựa, ánh nhìn của Khương Ngộ bỗng khóa chặt sau gáy hắn.

Ân Vô Chấp dùng trâm Tam Sinh – cây trâm mà Thu Vô Trần đã tặng hắn.

Không ít người dùng trâm gỗ vấn tóc, nhưng với Ân Vô Chấp thì đó lại là chuyện hiếm gặp.

Điều đặc biệt là hình dạng cây trâm này rất quen.

Y nhớ tới người đá quỳ trước núi Ngộ Đạo. Nhiều người nói người đá đó trông rất sống động, nhưng hắn quỳ trên đỉnh núi ấy lâu đến thế, trải qua bao năm tháng phong sương, bao mùa đông rét lạnh và bao mùa hạ nóng bức, khắp cơ thể đã đầy những dấu tích của thời gian.

Gương mặt hắn đầy vết xước, không còn phân biệt được đường nét nữa.

Người đá ấy quỳ thẳng lưng, mái tóc đen xõa sau gáy chẳng thể trông rõ từng sợi, nhưng riêng hình dạng cây trâm lại rất rõ ràng.

"Bệ hạ thích ăn mềm hay cứng?".

Mỗi tay Ân Vô Chấp cầm một quả, hắn hơi ngẫm nghĩ: "Thôi mềm nhé, cứng thì giòn giòn, nhai thích đấy nhưng lại mỏi răng".

Tay áo phất phơ, năm ngón tay thon dài nhẹ buông, quả đào cứng bị bỏ rơi lăn xuống chân bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau