Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 12:

Trước Sau
Vương nhị một đường đi như chạy trở về tiểu viện tử nhà mình.

Đệ đệ Tam Diệp tử nghe được động tĩnh, đi ra mang theo một chén nước, “Nhị ca, hôm nay như thế nào trở về muộn như vậy?”

Vương Nhị Ma Tử tiếp nhận chén nước, toàn bộ uống hết, tùy ý lau vệt nước bên má, nhìn đệ đệ khuôn mặt nhỏ gầy ốm, trong đầu lại một lần cuồn cuộn hiện ra lời nói những người vừa nãy.

“Tam Diệp tử, trong nhà còn gạo không?”

Tam Diệp tử lắc đầu, “Nhị ca, gạo không có nhưng là còn có nửa cân hạt kê, nấu cháo còn có thể ăn được mấy ngày.”

Vương Nhị Ma Tử quay đầu nhìn xem sân viện của chính mình.

Tường viện thấp chỉ ngang nửa người vòng quanh một miếng đất không lớn lắm, trong viện quạnh quẽ đến trộm đều lười đến, trong nhà chỉ có một nhà tranh một gian đơn sơ, gió hơi chút lớn là có thể cuốn đi nóc nhà.

Càng không cần phải nói đến nồi chén gáo bồn, củi gạo mắm muối.

Ánh mắt Vương nhị dừng ở con thỏ mới vừa bắt được, “Tam Diệp tử, buổi tối nhị ca hầm thịt con thỏ cho ngươi ăn.”

Tam Diệp tử cũng nhìn qua quang gánh đang động, nghĩ đến được ăn thịt, nuốt nuốt nước miếng, “Nhị ca, vẫn là không cần ăn. Bán cho người trong thôn hoặc là đi trấn trên, có thể đổi được 30 cái tiền đồng.”



30 cái tiền đồng có thể mua hai cân gạo. Gạo lại quá xa xỉ, chính là hạt kê đều có thể mua được năm cân, còn có thể dư ba đồng mua cái bánh nhân thịt nhỏ.

Vương Nhị Ma Tử rũ tầm mắt rầu rĩ gật gật đầu. Con thỏ này không thể ăn, trong nhà cũng không có cái đẻ nuôi, bán còn có thể đổi được chút tiền.

Nhất thời lại nghĩ tới người trong thôn nói Huyện thái gia gia có bao nhiêu phú quý.

Lu nước trong nhà trống không, hắn một lần nữa vác đòn gánh, mang theo hai cái thùng nước đã tu bổ không biết bao nhiêu lần đi ra cửa. Ganh nước về còn phải đi nhanh cho kịp, bằng không chưa về tới nhà trời đã tối mịt.

Tới tới lui lui lăn lộn vài lần, mới khiến cho lu nước đầy. Chậu rửa mặt là kiện đồ vật duy nhất trong nhà còn toàn vẹn. Vì phòng ngừa bị trộm, cho nên đặt ở trong phòng.

Trời đã tối sầm, huynh đệ hai người luyến tiếc đốt củi, chủ yếu là không dám đốt, sợ hãi nếu ngủ say mê mang, vạn nhất một cái đốm lửa nhảy ra, toàn bộ nhà ở liền chát mất.

Giường nằm ở góc phòng, thực tế chính là một khối ván gỗ, bốn góc lót một khối gỗ để chống thấm, mùa đông cũng đỡ lạnh hơn. Đệm ngủ làm từ cỏ tranh cũng không ấm áp, trong nhà vải dệt trừ bỏ quần áo mà bọn họ mặc, chính là một tấm cũ chăn đã rất nhiều năm, nghe qua có một cỗ mùi hôi, mỗi khi trời nắng phơi lên cũng không dám dùng sức đập đập, sợ mạnh tay liền làm cho chăn bở ra mất.

Vương Nhị Ma Tử đem chăn hướng đệ đệ đang ngủ say phát ra tiếng hít thở trên người, thấp thấp thở dài. Hắn ngủ không được.

Trong đầu nhất thời là nụ cười rộ lên của Thúy Thúy cô nương, trong chốc lát là nhớ đến lời nghe lén của người khác nghị luận hậu viện của Huyện thái gia.

Hắn cảm thấy Thúy Thúy cô nương vẫn là không nên đi hậu viện của Huyện thái gia mới tốt.



Nghe ý tứ của Lý bà tử, Bạch gia đại cô nương là quỷ dạ xoa muốn mạng người a, vạn nhất năm nay giống đóa hoa đi vào, sang năm lại như củi khô nâng ra thì làm sao bây giờ?

Đệ đệ rầu rĩ ho khan một tiếng, Vương Nhị Ma Tử vội vàng duỗi tay sờ ở trên trán hắn, lại thử thử lại trên trán chính mình, không thấy nóng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà một thang thuốc đã sớm nấu đi nấu lại bốn năm lần, dược hiệu không còn, nếu là lúc này nóng lên, hắn không có cách gì ứng phó.

Trên người hắn lại nóng hầm hập, khi Tam Diệp tử ngủ đã quen hướng trong lòng ngực ca ca rúc để sưởi ấm, mãi cho đến khi tìm được nguồn nhiệt, lúc này mới buông mày ra.

Nương theo ánh trăng, Vương nhị thấy rõ khuôn mặt nhỏ của đệ đệ gầy yếu không chút thịt, lại than một hơi.

Người trong thôn đều nói hắn là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, khắc chết lão tử, nương không nói, đến đệ đệ cũng đều khắc. Nếu không phải đại ca đã sớm phủi tay mặc kệ bọn họ, chỉ sợ cũng muốn chịu liên lụy sống không thọ.

Có lẽ bọn họ nói chính là đúng. Vương Nhị Ma Tử nghĩ thầm. Cho nên hôm nay cự tuyệt Thúy Thúy cô nương là sáng suốt.

Đều là vì tốt cho nàng a.

Còn về sự tình Huyện thái gia gia...

Vừa lúc ngày mai muốn đi trấn trên bán da, tìm người khác hỏi một chút, nếu là thật sự, nhất định phải cùng Thúy Thúy cô nương nói rõ, để nàng cẩn thận chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau