Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 14:

Trước Sau
Trời còn chưa sáng, Vương Nhị Ma Tử liền dậy. Tam Diệp tử nghe được động tĩnh của ca ca, cũng đứng dậy, thổ sản cần bán đã sớm chuẩn bị tốt, Vương Nhị Ma Tử còn muốn mang thêm củi lửa, có thể kiếm nhiều thêm chút tiền đồng nào thì hay chút đó.

Nhìn đệ đệ ở trước mặt đang xếp củi, Vương Nhị Ma Tử nhắc nhở, “Ca ca hôm nay đi trong huyện, ngươi không cần nấu cơm cho ta, đến giờ phải ăn. Nhớ kỹ không?”

Tam Diệp tử ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo ca ca ra cửa đi xa, lúc này mới về phòng nằm lại.

Lại nói Vương Nhị Ma Tử sờ soạng lên đường, vẫn luôn đi bộ hơn hai mươi dặm đường núi, thời điểm tới trong huyện, đã là lúc mặt trời lên cao.

Tìm được cửa hàng da quen thuộc, đem da thú mấy ngày này săn được đổi tiền bạc, thuận tiện muốn nghe một chút sự tình hậu viện Huyện thái gia gia.

Lão bản nương cửa hàng da là phụ nhân mặt trogn, khuôn mặt lẫn tính cách cũng rất thiện tâm.

Da muốn bán thì cần chỉnh tề sạch sẽ mới đáng giá. Ban đầu Vương Nhị Ma Tử săn da không hiểu thủ pháp, da luôn bị tổn hại. Có cửa hàng da nghe phong thanh Vương Nhị Ma Tử mệnh cứng, hoặc là đuổi người đi hoặc không muốn mua đồ vật của hắn, nếu có liền nhân cơ hội chiếm tiện nghi, hung hăng ép giá.

Lão bản nương nghe nói nhà hắn có đệ đệ bị bệnh, không chỉ có không chê hắn thanh danh khó nghe, còn dạy hắn không ít. Nếu là có da không kém, cũng nguyện ý cho thêm mấy cái tiền đồng. Lão bản nương phủ vừa nghe hắn nói có nhà thúc bá muốn đem nữ nhi đưa đến hậu viện Huyện thái gia làm di nương, tức khắc sắc mặt cổ quái, hạ giọng nói: “Đó là nơi ăn thịt người a, kêu nhà thúc bá cửa ngươi đừng vì chút bạc liền đạp hư khuê nữ trong nhà.”

Nói xong chỉ chỉ cửa hàng đối diện, nói: “Nhà lão bản kia ngươi cũng biết, hắn có khuê nữ mười ba tuỏi, mới vừa đưa vào hậu viện của Huyện thái gia gia làm di nương mới hai tháng, sau đó nói là thời điểm du hồ không cẩn thận chết đuối.”

“Chết đuối? Khuê nữ nhà hắn cùng khuê nữ của ta đi lại gần, thường cùng nhau chơi quanh hồ, biết bơi còn bơi rất tốt. Không biết thế nào lại nói là chết đuối.”



Vương Nhị Ma Tử quay đầu lại nhìn lại, đối diện cũng là cửa hàng da, sinh ý lại không có tốt bằng nhà này, trước đó thu hàng của hắn ép giá lợi hại nhất.

Liền hỏi: “Khuê nữ không còn, hắn không đi cáo quan sao?” Nhưng lại nghĩ, quan còn không phải là Huyện thái gia sao.

Lão bản nương duỗi một cái bàn tay ra tới, “Phí an táng năm mươi lượng bạc. Cáo quan, một xu đều không có.”

“Cho nên nhanh cùng thúc bá của ngươi nói rõ ràng, nếu là làm cha mẹ có lương tâm, liền không cần đưa hài tử đi địa phương quỷ quái kia.”

Hắn vội vàng gật đầu đồng ý, trong tâm nói nhất định phải đem việc này nhanh nói cho Thúy Thúy cô nương.

Vội vàng đi hiệu thuốc cầm dược liệu, lại đi mua đủ lương thực cho trong nhà, theo đường đi về cơ hồ là chạy về thôn.

Nhưng tới phụ cận Khánh gia, đột nhiên nhớ tới thanh danh chính mình bị ghét bỏ, nếu tới cửa, người khác chẳng phải sẽ biết chính mình cùng Thúy Thúy cô nương đã gặp mặt sao.

Cho nên liền trốn ở góc tường, vẫn luôn chờ tới hiện tại.

Cũng may mắn Thúy Thúy cô nương ra cửa, có thể thấy được hắn cũng có chút có vận khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau