Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia
Chương 45:
Trước mắt vẫn nên đem nhà ở dựng lên rồi lại tình. Thời điểm trở lại tiểu viện tử, không ngờ lại thu hoạch hai ánh mắt nhiệt tình kính nể. Khánh Thúy Thúy lúc này mới hoảng mà cảm thấy vừa rồi chính mình quá khí thế, có chút thẹn thùng, “Ta ngày thường cũng không như vậy, chỉ là nhìn Tam Diệp Tử chịu ủy khuất, nhịn không nổi.”
Vương Nhị Ma Tử đôi mắt sáng rỡ, “Ta cũng nhịn không nổi, nhưng mỗi lần đều bị tẩu tử đè nặng mắng mỏ. Cũng không thể thật sự động thủ đánh nàng.”
Tôn thượng lễ giáo ở phía trước, nếu chính mình dám động thủ, truyền ra ngoài, lí chính vì thanh danh trong thôn khẳng định muốn đem bọn họ đuổi đi xa khỏi thôn, có lẽ đến gian nhà tranh này đều giữ không nổi.
Khánh Thúy Thúy tự nhiên minh bạch cố kỵ của hắn, thấy Tam Diệp Tử đang ngồi xổm trước mặt trượng phu, liền đi tới đón hắn vào trong phòng.
Trên giường có một cái chăn mới vừa làm xong, Dù chất vải bố không mềm lắm, nhưng màu xanh đen mới, trên mặt còn thêu một hình con thỏ nhỏ.
Tam Diệp Tử vui mừng mà vuốt chăn mới, nhìn con thỏ thêu trên chăn thích thú, hỏi, “Nhị tẩu tử, đây đều là cho ta sao?”
Khánh Thúy Thúy gật gật đầu vớiTam Diệp Tử, “Nhị tẩu tử làm chăn mới cho đệ, thời điểm buổi tối ngủ liền không sợ lạnh nữa, còn có chút vải lẻ, sẽ làm cho đệ một kiện tiểu sam y, được không?”
Tam Diệp Tử mắt to chớp chớp, rơi xuống vài giọt nước mắt, “Nhị tẩu tử, Tam Diệp Tử cảm thấy tẩu thật giống nương.”
Ân? Khánh Thúy Thúy sửng sốt, “Vì cái gì nói như vậy nha?”
“Nhị ca nói nương là người ấm áp như thái dương, cười rộ lên cùng hoa giống nhau.” Tam Diệp Tử nhịn không được hướng trong lòng ngực nàng nhích lại gần.
Cái mũi nhỏ hít hít, thật sự giống thái dương, rất ấm.
Khánh Thúy Thúy cười ra tới, để hắn ôm chính mình, một hồi lâu, Tam Diệp Tử lại đột nhiên chạy ra ngoài sân, nói với ca ca nói: “Nhị ca, Tam Diệp Tử có chăn mới!”
Vương Nhị Ma Tử ngẩng đầu nhìn hắn, đệ đệ lần đầu cười vui vẻ đến như vậy, ngửa đầu lộ ra một loạt rang nhỏ trắng trắng, tiếng cười ha ha vang ở trong lòng hắn. Tiểu thê tử của hắn liền ở phía sau đệ đệ, bộ mặt mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn huynh đệ bọn họ.
Hoàng hôn ấm áp, chiếu ánh sáng hoàng kim xán lạn vào tiểu viện tử, Vương Nhị Ma Tử hốc mắt đau xót, cảm thấy một màn này là hình ảnh tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới nay.
Đến đêm thời điểm nghỉ ngơi, tiểu thê tử ngồi ở dưới đèn, từng đường kim mũi chỉ mà may y sam. Quần áo tiểu hài tử không khó, phí không bao nhiêu công phu, thực nhanh có thể thấy hình dáng.
Lại thấy trong phòng tối sầm, nguyên lai là dầu thắp đèn đã dùng hết. Khánh Thúy Thúy bất đắc dĩ mà thở dài, quên lúc trước chính mình ở nhà, cũng không thể thường xuyên đốt đèn thức đêm, thật sự mong ngày mai đến nhanh để làm cho Tam Diệp Tử mặc vào bộ đồ mới, hơi có chút sốt ruột.
Trước mắt chỉ có thể thu hồi, tạm thời nghỉ ngơi.
Dù cho đã ở trên một cái giường ngủ quá hai lần, Vương Nhị Ma Tử vừa lên giường vẫn là có chút cứng đờ, thân mình tiểu thê tử thơm tho mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn, ngực hắn lại bắt đầu không yên ổn.
May mắn Thúy Thúy đang nói tính toán của nàng vào ngày mai, đang nhỏ giọng cùng hắn thương lượng, bằng không liền nghe được tiếng tim hắn đập có bao nhiêu nhanh. Vương Nhị Ma Tử may mắn mà nghĩ.
Kỳ thật Khánh Thúy Thúy đối với tất cả động tĩnh của trượng phu đều hiểu rõ, nàng ra vẻ không biết, nàng không muốn cùng Vương nhị ca xa lạ như vậy, trừ bỏ chuyện đó không có làm, bọn họ cần quen với việc thân mật nói chuyện như các cặp phu thê khác.
Cũng không phải không muốn, chỉ là hiện giờ sát gần là Tam Diệp Tử, có động tĩnh gì đều có thể truyền qua, hơn nữa, đời trước ở hậu viện Huyện thái gia, nàng ăn qua khổ.
Sau lại có di nương quen biết cùng nàng nói, hoàng hoa khuê nữ chưa đầy mười sáu tốt nhất không nên làm chuyện đó, thứ nhất là bị thương thân thể, thứ hai nếu là có thai, thực dễ dàng giữ không được.
Ngày ấy thành thân, nàng liền cùng Vương nhị ca nói rõ ràng, vừa nghe đến sẽ bị thương thân thể, Vương nhị ca vội không ngừng gật đầu đồng ý với nàng.
Kỳ thật Vương nhị ca mới so nàng lớn hơn ba tuổi, mới 18 tuổi đầu, cũng nên bảo dưỡng thân thể. Nghĩ nghĩ, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Nghe được tiếng hít thở bên cạnh thong thả, thân mình Vương Nhị Ma Tử cương cứng dần dần dãn ra, hắn thử thăm dò vươn tay phải đem người trong lòng ngực ôm lấy, lại cảm thấy không đúng, sửa sửa tư thế không đè vào nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Nhị Ma Tử đôi mắt sáng rỡ, “Ta cũng nhịn không nổi, nhưng mỗi lần đều bị tẩu tử đè nặng mắng mỏ. Cũng không thể thật sự động thủ đánh nàng.”
Tôn thượng lễ giáo ở phía trước, nếu chính mình dám động thủ, truyền ra ngoài, lí chính vì thanh danh trong thôn khẳng định muốn đem bọn họ đuổi đi xa khỏi thôn, có lẽ đến gian nhà tranh này đều giữ không nổi.
Khánh Thúy Thúy tự nhiên minh bạch cố kỵ của hắn, thấy Tam Diệp Tử đang ngồi xổm trước mặt trượng phu, liền đi tới đón hắn vào trong phòng.
Trên giường có một cái chăn mới vừa làm xong, Dù chất vải bố không mềm lắm, nhưng màu xanh đen mới, trên mặt còn thêu một hình con thỏ nhỏ.
Tam Diệp Tử vui mừng mà vuốt chăn mới, nhìn con thỏ thêu trên chăn thích thú, hỏi, “Nhị tẩu tử, đây đều là cho ta sao?”
Khánh Thúy Thúy gật gật đầu vớiTam Diệp Tử, “Nhị tẩu tử làm chăn mới cho đệ, thời điểm buổi tối ngủ liền không sợ lạnh nữa, còn có chút vải lẻ, sẽ làm cho đệ một kiện tiểu sam y, được không?”
Tam Diệp Tử mắt to chớp chớp, rơi xuống vài giọt nước mắt, “Nhị tẩu tử, Tam Diệp Tử cảm thấy tẩu thật giống nương.”
Ân? Khánh Thúy Thúy sửng sốt, “Vì cái gì nói như vậy nha?”
“Nhị ca nói nương là người ấm áp như thái dương, cười rộ lên cùng hoa giống nhau.” Tam Diệp Tử nhịn không được hướng trong lòng ngực nàng nhích lại gần.
Cái mũi nhỏ hít hít, thật sự giống thái dương, rất ấm.
Khánh Thúy Thúy cười ra tới, để hắn ôm chính mình, một hồi lâu, Tam Diệp Tử lại đột nhiên chạy ra ngoài sân, nói với ca ca nói: “Nhị ca, Tam Diệp Tử có chăn mới!”
Vương Nhị Ma Tử ngẩng đầu nhìn hắn, đệ đệ lần đầu cười vui vẻ đến như vậy, ngửa đầu lộ ra một loạt rang nhỏ trắng trắng, tiếng cười ha ha vang ở trong lòng hắn. Tiểu thê tử của hắn liền ở phía sau đệ đệ, bộ mặt mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn huynh đệ bọn họ.
Hoàng hôn ấm áp, chiếu ánh sáng hoàng kim xán lạn vào tiểu viện tử, Vương Nhị Ma Tử hốc mắt đau xót, cảm thấy một màn này là hình ảnh tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới nay.
Đến đêm thời điểm nghỉ ngơi, tiểu thê tử ngồi ở dưới đèn, từng đường kim mũi chỉ mà may y sam. Quần áo tiểu hài tử không khó, phí không bao nhiêu công phu, thực nhanh có thể thấy hình dáng.
Lại thấy trong phòng tối sầm, nguyên lai là dầu thắp đèn đã dùng hết. Khánh Thúy Thúy bất đắc dĩ mà thở dài, quên lúc trước chính mình ở nhà, cũng không thể thường xuyên đốt đèn thức đêm, thật sự mong ngày mai đến nhanh để làm cho Tam Diệp Tử mặc vào bộ đồ mới, hơi có chút sốt ruột.
Trước mắt chỉ có thể thu hồi, tạm thời nghỉ ngơi.
Dù cho đã ở trên một cái giường ngủ quá hai lần, Vương Nhị Ma Tử vừa lên giường vẫn là có chút cứng đờ, thân mình tiểu thê tử thơm tho mềm mại dựa vào trong lòng ngực hắn, ngực hắn lại bắt đầu không yên ổn.
May mắn Thúy Thúy đang nói tính toán của nàng vào ngày mai, đang nhỏ giọng cùng hắn thương lượng, bằng không liền nghe được tiếng tim hắn đập có bao nhiêu nhanh. Vương Nhị Ma Tử may mắn mà nghĩ.
Kỳ thật Khánh Thúy Thúy đối với tất cả động tĩnh của trượng phu đều hiểu rõ, nàng ra vẻ không biết, nàng không muốn cùng Vương nhị ca xa lạ như vậy, trừ bỏ chuyện đó không có làm, bọn họ cần quen với việc thân mật nói chuyện như các cặp phu thê khác.
Cũng không phải không muốn, chỉ là hiện giờ sát gần là Tam Diệp Tử, có động tĩnh gì đều có thể truyền qua, hơn nữa, đời trước ở hậu viện Huyện thái gia, nàng ăn qua khổ.
Sau lại có di nương quen biết cùng nàng nói, hoàng hoa khuê nữ chưa đầy mười sáu tốt nhất không nên làm chuyện đó, thứ nhất là bị thương thân thể, thứ hai nếu là có thai, thực dễ dàng giữ không được.
Ngày ấy thành thân, nàng liền cùng Vương nhị ca nói rõ ràng, vừa nghe đến sẽ bị thương thân thể, Vương nhị ca vội không ngừng gật đầu đồng ý với nàng.
Kỳ thật Vương nhị ca mới so nàng lớn hơn ba tuổi, mới 18 tuổi đầu, cũng nên bảo dưỡng thân thể. Nghĩ nghĩ, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Nghe được tiếng hít thở bên cạnh thong thả, thân mình Vương Nhị Ma Tử cương cứng dần dần dãn ra, hắn thử thăm dò vươn tay phải đem người trong lòng ngực ôm lấy, lại cảm thấy không đúng, sửa sửa tư thế không đè vào nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất