Cuộc Sống Làm Giàu Của Quân Hộ Biên Quan
Chương 33:
Đến phủ Tây An?
Hóa ra tên này chính là “tình lang” đã bàn bạc với nguyên chủ về chuyện bỏ trốn sao?
Khương Vãn không nhịn được nhìn lên mặt hắn ta hai lần.
Ngoại hình cũng được coi là ưa nhìn, chỉ là con ngươi cứ đảo liên tục, lộ rõ vẻ tinh ranh.
Khương Vãn không ngờ rằng, người mà nàng đã tưởng mình giải quyết xong từ lâu lại tự mình tìm đến tận cửa, còn có quan hệ mờ ám với nguyên chủ. Nàng lập tức nói: “Vương công tử, ý của ta đã nhờ mẫu thân chuyển lời rồi, việc ta không rời đi là do ta tự nguyện, không liên quan đến ai khác, ta không bỏ được phụ mẫu và hai muội muội.”
Vương Vũ đương nhiên biết những gì Tống thị đã chuyển lời.
Nhưng hắn ta nào phải vì tình yêu mà bỏ trốn. Dung mạo Khương Vãn xinh đẹp nức tiếng mười dặm tám thôn, cho dù là nữ nhân đã từng gả đi thì đã sao, hắn ta từng nghe nói, ở phủ Tây An có một số vị công tử nhà giàu rất phóng khoáng, thích nhất là loại này.
Nếu như có thể đưa Khương Vãn cho những vị công tử đó, hắn ta còn lo gì chuyện không thể tạo dựng được chỗ đứng ở Tây An nữa?
Vương Vũ đảo mắt, nói: “Lúc trước ta đã nói với tẩu tẩu nàng rồi, chỉ cần nàng cùng ta đi, phụ mẫu và muội muội nàng, nhà họ Vương chúng ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
“Ta đã quyết định rồi, Vương công tử vẫn nên về đi.”
Khương Vãn không muốn nói thêm nữa, nàng vòng qua hắn ta định bỏ đi.
Vương Vũ lại chặn đường, giơ tay ra muốn kéo Khương Vãn, nhưng nàng đã nhanh chóng né tránh.
Bàn tay hắn ta bắt hụt, trên mặt có chút không nhịn được, nghĩ đến mục đích chuyến này là phải thuyết phục Khương Vãn, hắn ta đành hạ mình xuống dỗ dành: “Khương Vãn, có phải ta đã làm gì khiến nàng không vui hay không? Nàng có biết, khi nghe nàng đồng ý cùng ta rời đi, ta vui đến mức mấy đêm liền không ngủ được. Đều tại ta trước kia bất tài, khiến nàng phải gả cho tên họ Tạ kia, nàng yên tâm, chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”
“Đối xử tốt với ta cả đời?” Khương Vãn không biết nguyên chủ đã ăn trúng canh mê hồn gì thế mà lại đồng ý bỏ trốn cùng người khác, dù sao thì nàng cũng không tin một chút nào, “Công tử đừng nói những lời này nữa, mau trở về đi. Ta đã là thê tử của nhà họ Tạ, nếu để người khác nhìn thấy ta và ngươi ở cùng nhau, e là sẽ sinh ra lời đồn đại không hay.”
“Khương Vãn…” Vương Vũ định tiến lên chặn đường nàng, nhưng chân vừa bước ra ngoài, một cây gậy đã bất ngờ vụt tới, đau đến mức hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ôm chân nhảy lò cò tại chỗ.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn tiến đến gần, chống gậy đi đến trước mặt Khương Vãn, cười hỏi: “Nương tử, sao giờ mới về, ta và A Đồng đã đợi nàng cả buổi rồi.”
****
Khương Vãn có chút bất ngờ, không ngờ Tạ Dực lại đến giúp nàng giải vây.
Nàng tiến lên cạnh Tạ Dực, quan sát sắc mặt hắn, vui mừng nói: "Chàng tỉnh rồi? Thân thể còn chỗ nào khó chịu không?"
Giọng nói nàng dịu dàng, ánh mắt sáng ngời, sự quan tâm không hề che giấu.
Tạ Dực trầm ngâm một lúc, dường như đang suy xét xem sự quan tâm này là thật lòng hay giả dối, sau đó khẽ mỉm cười, "Ta không sao, nhưng vị công tử này là..." Hắn nhìn về phía Vương Vũ.
Khương Vãn sợ Vương Vũ nói ra những lời dễ gây hiểu lầm, vội vàng nói: "Là đồng hương trước đây, hôm nay tình cờ gặp gỡ."
Vương Vũ có ý đồ riêng, không muốn Khương Vãn lảng tránh như vậy.
Hắn ta ưỡn ngực, định thể hiện bản thân trước mặt Khương Vãn, khiến nàng thay đổi suy nghĩ, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, hắn ta bỗng sững sờ.
Tuy nam nhân trước mặt mặc bộ đồ vải thô, màu sắc tối tăm, còn vá chằng vá đụp, nhưng lại không che giấu được khí chất thanh cao thoát tục. Dáng người hắn cao ráo, vai rộng eo thon, tuy chống gậy nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Mái tóc đen được búi cao, để lộ đường nét gương mặt tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp dài quan sát hắn ta, sự khinh miệt không hề che giấu.
Trong nháy mắt, Vương Vũ cảm thấy mình như thấp đi một bậc.
Lời muốn nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng, hắn ta mấp máy môi, nhưng không thốt ra được một chữ.
Vương Vũ thầm an ủi bản thân, tên họ Tạ này chẳng qua chỉ là kẻ đến từ kinh thành, hiện tại bị đày đến biên quan, chẳng khác nào chó nhà có tang, hắn ta sợ gì chứ?
Nghĩ vậy, Vương Vũ như có thêm tự tin.
Ai ngờ, Tạ Dực lại lên tiếng: "Ra là đồng hương, vừa rồi ta thấy người này muốn động tay động chân với phu nhân, còn tưởng là tên háo sắc từ đâu đến. Vô ý làm vị công tử này bị thương, thật xin lỗi." Nói xong, hắn còn chắp tay về phía Vương Vũ, nhưng giọng điệu vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Vương Vũ không nói nên lời, đầu óc có chút choáng váng.
Khương Vãn không muốn dây dưa với Vương Vũ, liền nói thẳng với Tạ Dực: "Chân chàng còn đang bị thương, đừng đứng đây nữa, chúng ta về thôi."
Hóa ra tên này chính là “tình lang” đã bàn bạc với nguyên chủ về chuyện bỏ trốn sao?
Khương Vãn không nhịn được nhìn lên mặt hắn ta hai lần.
Ngoại hình cũng được coi là ưa nhìn, chỉ là con ngươi cứ đảo liên tục, lộ rõ vẻ tinh ranh.
Khương Vãn không ngờ rằng, người mà nàng đã tưởng mình giải quyết xong từ lâu lại tự mình tìm đến tận cửa, còn có quan hệ mờ ám với nguyên chủ. Nàng lập tức nói: “Vương công tử, ý của ta đã nhờ mẫu thân chuyển lời rồi, việc ta không rời đi là do ta tự nguyện, không liên quan đến ai khác, ta không bỏ được phụ mẫu và hai muội muội.”
Vương Vũ đương nhiên biết những gì Tống thị đã chuyển lời.
Nhưng hắn ta nào phải vì tình yêu mà bỏ trốn. Dung mạo Khương Vãn xinh đẹp nức tiếng mười dặm tám thôn, cho dù là nữ nhân đã từng gả đi thì đã sao, hắn ta từng nghe nói, ở phủ Tây An có một số vị công tử nhà giàu rất phóng khoáng, thích nhất là loại này.
Nếu như có thể đưa Khương Vãn cho những vị công tử đó, hắn ta còn lo gì chuyện không thể tạo dựng được chỗ đứng ở Tây An nữa?
Vương Vũ đảo mắt, nói: “Lúc trước ta đã nói với tẩu tẩu nàng rồi, chỉ cần nàng cùng ta đi, phụ mẫu và muội muội nàng, nhà họ Vương chúng ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
“Ta đã quyết định rồi, Vương công tử vẫn nên về đi.”
Khương Vãn không muốn nói thêm nữa, nàng vòng qua hắn ta định bỏ đi.
Vương Vũ lại chặn đường, giơ tay ra muốn kéo Khương Vãn, nhưng nàng đã nhanh chóng né tránh.
Bàn tay hắn ta bắt hụt, trên mặt có chút không nhịn được, nghĩ đến mục đích chuyến này là phải thuyết phục Khương Vãn, hắn ta đành hạ mình xuống dỗ dành: “Khương Vãn, có phải ta đã làm gì khiến nàng không vui hay không? Nàng có biết, khi nghe nàng đồng ý cùng ta rời đi, ta vui đến mức mấy đêm liền không ngủ được. Đều tại ta trước kia bất tài, khiến nàng phải gả cho tên họ Tạ kia, nàng yên tâm, chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.”
“Đối xử tốt với ta cả đời?” Khương Vãn không biết nguyên chủ đã ăn trúng canh mê hồn gì thế mà lại đồng ý bỏ trốn cùng người khác, dù sao thì nàng cũng không tin một chút nào, “Công tử đừng nói những lời này nữa, mau trở về đi. Ta đã là thê tử của nhà họ Tạ, nếu để người khác nhìn thấy ta và ngươi ở cùng nhau, e là sẽ sinh ra lời đồn đại không hay.”
“Khương Vãn…” Vương Vũ định tiến lên chặn đường nàng, nhưng chân vừa bước ra ngoài, một cây gậy đã bất ngờ vụt tới, đau đến mức hắn ta nghiến răng nghiến lợi, ôm chân nhảy lò cò tại chỗ.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn tiến đến gần, chống gậy đi đến trước mặt Khương Vãn, cười hỏi: “Nương tử, sao giờ mới về, ta và A Đồng đã đợi nàng cả buổi rồi.”
****
Khương Vãn có chút bất ngờ, không ngờ Tạ Dực lại đến giúp nàng giải vây.
Nàng tiến lên cạnh Tạ Dực, quan sát sắc mặt hắn, vui mừng nói: "Chàng tỉnh rồi? Thân thể còn chỗ nào khó chịu không?"
Giọng nói nàng dịu dàng, ánh mắt sáng ngời, sự quan tâm không hề che giấu.
Tạ Dực trầm ngâm một lúc, dường như đang suy xét xem sự quan tâm này là thật lòng hay giả dối, sau đó khẽ mỉm cười, "Ta không sao, nhưng vị công tử này là..." Hắn nhìn về phía Vương Vũ.
Khương Vãn sợ Vương Vũ nói ra những lời dễ gây hiểu lầm, vội vàng nói: "Là đồng hương trước đây, hôm nay tình cờ gặp gỡ."
Vương Vũ có ý đồ riêng, không muốn Khương Vãn lảng tránh như vậy.
Hắn ta ưỡn ngực, định thể hiện bản thân trước mặt Khương Vãn, khiến nàng thay đổi suy nghĩ, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, hắn ta bỗng sững sờ.
Tuy nam nhân trước mặt mặc bộ đồ vải thô, màu sắc tối tăm, còn vá chằng vá đụp, nhưng lại không che giấu được khí chất thanh cao thoát tục. Dáng người hắn cao ráo, vai rộng eo thon, tuy chống gậy nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Mái tóc đen được búi cao, để lộ đường nét gương mặt tinh xảo, đôi mắt phượng hẹp dài quan sát hắn ta, sự khinh miệt không hề che giấu.
Trong nháy mắt, Vương Vũ cảm thấy mình như thấp đi một bậc.
Lời muốn nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng, hắn ta mấp máy môi, nhưng không thốt ra được một chữ.
Vương Vũ thầm an ủi bản thân, tên họ Tạ này chẳng qua chỉ là kẻ đến từ kinh thành, hiện tại bị đày đến biên quan, chẳng khác nào chó nhà có tang, hắn ta sợ gì chứ?
Nghĩ vậy, Vương Vũ như có thêm tự tin.
Ai ngờ, Tạ Dực lại lên tiếng: "Ra là đồng hương, vừa rồi ta thấy người này muốn động tay động chân với phu nhân, còn tưởng là tên háo sắc từ đâu đến. Vô ý làm vị công tử này bị thương, thật xin lỗi." Nói xong, hắn còn chắp tay về phía Vương Vũ, nhưng giọng điệu vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Vương Vũ không nói nên lời, đầu óc có chút choáng váng.
Khương Vãn không muốn dây dưa với Vương Vũ, liền nói thẳng với Tạ Dực: "Chân chàng còn đang bị thương, đừng đứng đây nữa, chúng ta về thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất