Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 4:
“Ngươi thật sự, còn sống?”
“Ta đương nhiên là chưa chết.”
Cố Nhiễm suy yếu đáp lại một câu, giọng nói khàn khàn.
Đậu bà tử nghe nàng nói chuyện, sắc mặt càng thêm kinh nghi.
Sáng nay khi được lão phu nhân nhà họ Tần gọi đến, Tần tứ thiếu phu nhân này rõ ràng chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, ai cũng nghĩ nàng không sống nổi, ngay cả quan sai áp giải bọn họ, sau khi vào xem qua một chút cũng cho rằng nữ nhân này không cứu được nữa. Chờ bà ta nhận tiền bạc, đưa tay dò xét hơi thở của nàng, rõ ràng là đã không còn thở nữa rồi.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, sao nàng lại sống lại được?
Đậu bà tử vừa kinh hãi vừa sợ hãi, gọi người canh giữ mở cửa lao, sau khi vào, đưa tay sờ lên người Cố Nhiễm một cái, rồi nhanh chóng rụt lại.
Ôi chao, vẫn còn nóng hừng hực.
Sau đó, bà ta lại đưa tay ra trước mặt nàng lắc lắc, thấy nhãn cầu của nàng chuyển động theo, lại thử hơi thở, cuối cùng xác định, vị Tần tứ thiếu phu nhân này là người sống.
Đậu bà tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất nhanh lại sốt ruột lên: “Chuyện này, ngươi chưa chết, không được, ta, ta phải đi tìm Lưu đại nhân nói rõ chuyện này.”
Đương nhiên là không được.
Cố Nhiễm từ trong ký ức của nguyên chủ đã biết, những phạm nhân bị lưu đày đều được ghi chép trong sổ sách, cho dù là trên đường đi chết vì tai nạn hay bệnh tật, cũng phải do quan sai phụ trách xử lý.
Hiện giờ mọi người đều cho rằng nguyên chủ chết vì bệnh, tên quan sai kia e là cũng định viết như vậy trong sổ nguyên nhân tiêu tịch. Đến Mân Địa tiếp nhận đám phạm nhân bị lưu đày này, quan phủ còn phải đối chiếu với quan Hộ bộ địa phương đã sớm nhận được tư liệu ấn chứng của đám phạm nhân bị lưu đày.
Nhưng nếu quan sai giải trình như báo cáo ban đầu, mà nguyên chủ ở phía trạm dịch này vẫn sống sờ sờ, nếu trên đường lưu đày quan sai làm lạc mất tù nhân, làm việc bất lực lơ là công tác, bao che phạm nhân lưu đày, hai lý do này đều đáng bị trị tội, vậy nên Đậu bà tử mới vội vã đi tìm quan sai giải quyết vấn đề này.
Đợi cho đến khi Đậu bà tử kia đi bẩm báo với Lưu đại nhân - cũng chính là vị quan dịch trạm, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, một cảm giác đã lãng quên từ lâu bỗng nhiên ùa về.
Là...lạnh lẽo?
“Ta đương nhiên là chưa chết.”
Cố Nhiễm suy yếu đáp lại một câu, giọng nói khàn khàn.
Đậu bà tử nghe nàng nói chuyện, sắc mặt càng thêm kinh nghi.
Sáng nay khi được lão phu nhân nhà họ Tần gọi đến, Tần tứ thiếu phu nhân này rõ ràng chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, ai cũng nghĩ nàng không sống nổi, ngay cả quan sai áp giải bọn họ, sau khi vào xem qua một chút cũng cho rằng nữ nhân này không cứu được nữa. Chờ bà ta nhận tiền bạc, đưa tay dò xét hơi thở của nàng, rõ ràng là đã không còn thở nữa rồi.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, sao nàng lại sống lại được?
Đậu bà tử vừa kinh hãi vừa sợ hãi, gọi người canh giữ mở cửa lao, sau khi vào, đưa tay sờ lên người Cố Nhiễm một cái, rồi nhanh chóng rụt lại.
Ôi chao, vẫn còn nóng hừng hực.
Sau đó, bà ta lại đưa tay ra trước mặt nàng lắc lắc, thấy nhãn cầu của nàng chuyển động theo, lại thử hơi thở, cuối cùng xác định, vị Tần tứ thiếu phu nhân này là người sống.
Đậu bà tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất nhanh lại sốt ruột lên: “Chuyện này, ngươi chưa chết, không được, ta, ta phải đi tìm Lưu đại nhân nói rõ chuyện này.”
Đương nhiên là không được.
Cố Nhiễm từ trong ký ức của nguyên chủ đã biết, những phạm nhân bị lưu đày đều được ghi chép trong sổ sách, cho dù là trên đường đi chết vì tai nạn hay bệnh tật, cũng phải do quan sai phụ trách xử lý.
Hiện giờ mọi người đều cho rằng nguyên chủ chết vì bệnh, tên quan sai kia e là cũng định viết như vậy trong sổ nguyên nhân tiêu tịch. Đến Mân Địa tiếp nhận đám phạm nhân bị lưu đày này, quan phủ còn phải đối chiếu với quan Hộ bộ địa phương đã sớm nhận được tư liệu ấn chứng của đám phạm nhân bị lưu đày.
Nhưng nếu quan sai giải trình như báo cáo ban đầu, mà nguyên chủ ở phía trạm dịch này vẫn sống sờ sờ, nếu trên đường lưu đày quan sai làm lạc mất tù nhân, làm việc bất lực lơ là công tác, bao che phạm nhân lưu đày, hai lý do này đều đáng bị trị tội, vậy nên Đậu bà tử mới vội vã đi tìm quan sai giải quyết vấn đề này.
Đợi cho đến khi Đậu bà tử kia đi bẩm báo với Lưu đại nhân - cũng chính là vị quan dịch trạm, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, một cảm giác đã lãng quên từ lâu bỗng nhiên ùa về.
Là...lạnh lẽo?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất