Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả
Chương 4
Kỳ thật đối với tình cảm, Hà Lạc Lạc trước giờ vẫn luôn là một người vô cùng thẳng thắn.
Năm đó lúc ở nhà Yên Hủ Gia lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Hào, liền đối với anh nhất kiến chung tình, đồng thời cũng chưa từng che giấu phần tình cảm này.
Từ đầu tới cuối, cậu luôn cảm thấy chính mình vô cùng nhiệt huyết, chỉ làm một bông hoa hướng dương hướng về một người.
Trong đoạn thời gian trước khi cao khảo kia, tuy rằng bản thân Nhậm Hào cũng bận rộn việc học, thế nhưng anh vẫn kiên trì cùng cậu ôn tập, cuối cùng cậu cũng thi đậu vào trường đại học mà bản thân cậu tha thiết ước mơ.
4 năm đại học, bọn họ tuy rằng ở cùng một thành phố, nhưng khoảng cách lại cách nhau hơn 20km. Những hôm không có lớp, Hà Lạc Lạc đều sẽ đón tàu điện ngầm của thành phố, xuyên qua hơn nửa thành phố để đến tìm Nhậm Hào.
Thanh xuân của cậu, được tạo thành từ những đoạn ký ức tràn ngập hình ảnh Nhậm Hào.
Cậu thực sự rất sợ đánh vỡ sự cân bằng của bây giờ, nếu như bản thân mở miệng, có phải là đồng nghĩa với việc có thể một lần nữa mất anh không?
Cậu bắt đầu trở nên lo được lo mất, bắt đầu do dự.
_____
Trạch Tiêu Văn vừa kết thúc cuộc hội chẩn vào buổi sáng, nhớ tới buổi sáng có liếc qua thực đơn nhà ăn, phát hiện ra hôm nay có món tôm om dầu mình yêu thích, liền vô cùng lo lắng mà lập tức chạy xuống nhà ăn, rất sợ món ăn đặc biệt này sẽ bị bán hết.
Trong lúc xếp hàng mua đồ ăn lại vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện với bạn trai nhỏ nhà mình vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện Nhậm Hào đang đứng bên cạnh mình.
Doạ Trạch Tiêu Văn đang có tật giật mình, điện thoại kém chút nữa mà muốn bay ra ngoài.
"Mẹ ơi, anh của em đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh anh."
"Anh ấy gần đây đang trong trạng thái thất tình, giúp em để ý anh ấy một chút."
Trạch Tiêu Văn khi vừa đến bệnh viện cũng là lúc Nhậm Hào được nhà nước cử đi xuất ngoại, bởi vậy anh ấy luôn nghe nói ở bệnh viện thành phố có một vị bác sĩ vô cùng đẹp trai, nhưng anh ấy lại không có cơ hội nhìn thấy chân nhân, khiến cho người tự phong là có bề ngoài như anh ấy vô cùng tiếc nuối.
Đoạn thời gian trước, tại buổi toạ đàm giao lưu khi về nước Trạch Tiêu Văn cũng được gặp anh, mắt cũng đã thấy được vị phó giáo sư, phó chủ nhiệm khoa đẹp trai trẻ tuổi trong truyền thuyết của thành phố.
Gần đây nhất bởi vì một cuộc hội chẩn giải phẫu, hai người cũng dần dần quen nhau.
Trạch Tiêu Văn cảm thấy Nhậm Hào người này thực sự không tồi, không chỉ nhìn vô cùng đẹp trai, kỹ thuật cũng thật sự không có gì để nói.
Lúc bắt đầu còn cảm thấy khá là cao lãnh, nhưng sau khi làm việc chung với nhau cảm thấy thật ra chỉ là một người muộn tao thôi.
(Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường)
Chỉ là không biết nếu như anh biết Trạch Tiêu Văn đã bắt cóc em trai của anh rồi, thì không biết hành trình tinh thần này phải làm thế nào mà phát triển nữa.
Nghiêm khắc mà nói, Nhậm Hào cũng là một nửa nguyên nhân.
Nếu như anh không để Yên Hủ Gia thay anh đi tham gia hội hữu nghị, bọn họ cũng sẽ không quen biết nhau.
"Nhậm Hào, trùng hợp thật."
"Tiểu Trạch."
Nhậm Hào chỉ chỉ vào khay đồ ăn trong tay mình.
"Cùng nhau ăn đi."
Mặc dù mỹ thực trước mắt thực sự khiến cho người ta tâm như gió cuốn, nhưng Trạch Tiêu Văn cũng chưa quên lời dặn của bạn trai nhỏ nhà mình,
"Nhậm Hào, tôi thấy ấn đường của anh biến đen a, trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt, có phải là có chuyện gì phiền lòng không?"
"Không ngờ tới bác sĩ Trạch đối với xem tướng còn có nghiên cứu?"
"Tôi thấy ấn đường của anh hơi đen."
"Có nghiên cứu một chút thôi."
Trạch thần côn bắt đầu đàng hoàng chững chạc mà bịa chuyện.
(Thần côn là từ chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
"Nhìn tướng mạo thế này, hẳn là phương diện tình cảm không được như ý đi. Kỳ thực anh có thể nói với tôi một chút, sở trường lớn nhất của tôi là cố vấn tình cảm a, hahaha."
Trạch Tiêu Văn cảm thấy mình cũng chẳng hề nói dối, tần suất tư vấn tình cảm cho người trưng cầu ý kiến gần đây cũng rất cao.
Nhậm Hào tiếp tục lay cơm trong khay, suy tư một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng:
"Cậu biết... Chia tay rồi làm thế nào để tái hợp không?"
"Anh cùng đối tượng của anh chia ta à?"
"Cho là vậy đi."
"Điều này không đơn giản đâu, tìm tới nguyên nhân của vấn đề rồi giải thích rõ ràng, tặng quà một cách nhẹ nhàng đi! Nếu như lúc cần thiết, ép tường cưỡng hôn cũng có thể dùng tới!"
"Điều này nghe có vẻ không phải là một hành động đúng đắn."
"Chỉ đùa anh một chút thôi, tôi cảm thấy yêu đương ấy à, chân thành chính là quan trọng nhất, anh phải làm cho đối phương biết tâm ý chân thành nhất. Không muốn chia tay thì cứ trực tiếp nói cho cậu ấy, không có nhiều lo lắng như vậy đâu."
Sau bữa ăn Trạch Tiêu Văn liền báo với Yên Hủ Gia những tin tức mà hôm nay ăn cơm hỏi được.
"Em biết ngay là anh ấy muốn tái hợp mà! Cái tên ngốc này sao lại không có chút sức lực nào hết vậy."
"Văn Văn, em cảm thấy, bây giờ là thời điểm giúp bọn họ một chút a."
Năm đó lúc ở nhà Yên Hủ Gia lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Hào, liền đối với anh nhất kiến chung tình, đồng thời cũng chưa từng che giấu phần tình cảm này.
Từ đầu tới cuối, cậu luôn cảm thấy chính mình vô cùng nhiệt huyết, chỉ làm một bông hoa hướng dương hướng về một người.
Trong đoạn thời gian trước khi cao khảo kia, tuy rằng bản thân Nhậm Hào cũng bận rộn việc học, thế nhưng anh vẫn kiên trì cùng cậu ôn tập, cuối cùng cậu cũng thi đậu vào trường đại học mà bản thân cậu tha thiết ước mơ.
4 năm đại học, bọn họ tuy rằng ở cùng một thành phố, nhưng khoảng cách lại cách nhau hơn 20km. Những hôm không có lớp, Hà Lạc Lạc đều sẽ đón tàu điện ngầm của thành phố, xuyên qua hơn nửa thành phố để đến tìm Nhậm Hào.
Thanh xuân của cậu, được tạo thành từ những đoạn ký ức tràn ngập hình ảnh Nhậm Hào.
Cậu thực sự rất sợ đánh vỡ sự cân bằng của bây giờ, nếu như bản thân mở miệng, có phải là đồng nghĩa với việc có thể một lần nữa mất anh không?
Cậu bắt đầu trở nên lo được lo mất, bắt đầu do dự.
_____
Trạch Tiêu Văn vừa kết thúc cuộc hội chẩn vào buổi sáng, nhớ tới buổi sáng có liếc qua thực đơn nhà ăn, phát hiện ra hôm nay có món tôm om dầu mình yêu thích, liền vô cùng lo lắng mà lập tức chạy xuống nhà ăn, rất sợ món ăn đặc biệt này sẽ bị bán hết.
Trong lúc xếp hàng mua đồ ăn lại vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện với bạn trai nhỏ nhà mình vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện Nhậm Hào đang đứng bên cạnh mình.
Doạ Trạch Tiêu Văn đang có tật giật mình, điện thoại kém chút nữa mà muốn bay ra ngoài.
"Mẹ ơi, anh của em đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh anh."
"Anh ấy gần đây đang trong trạng thái thất tình, giúp em để ý anh ấy một chút."
Trạch Tiêu Văn khi vừa đến bệnh viện cũng là lúc Nhậm Hào được nhà nước cử đi xuất ngoại, bởi vậy anh ấy luôn nghe nói ở bệnh viện thành phố có một vị bác sĩ vô cùng đẹp trai, nhưng anh ấy lại không có cơ hội nhìn thấy chân nhân, khiến cho người tự phong là có bề ngoài như anh ấy vô cùng tiếc nuối.
Đoạn thời gian trước, tại buổi toạ đàm giao lưu khi về nước Trạch Tiêu Văn cũng được gặp anh, mắt cũng đã thấy được vị phó giáo sư, phó chủ nhiệm khoa đẹp trai trẻ tuổi trong truyền thuyết của thành phố.
Gần đây nhất bởi vì một cuộc hội chẩn giải phẫu, hai người cũng dần dần quen nhau.
Trạch Tiêu Văn cảm thấy Nhậm Hào người này thực sự không tồi, không chỉ nhìn vô cùng đẹp trai, kỹ thuật cũng thật sự không có gì để nói.
Lúc bắt đầu còn cảm thấy khá là cao lãnh, nhưng sau khi làm việc chung với nhau cảm thấy thật ra chỉ là một người muộn tao thôi.
(Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường)
Chỉ là không biết nếu như anh biết Trạch Tiêu Văn đã bắt cóc em trai của anh rồi, thì không biết hành trình tinh thần này phải làm thế nào mà phát triển nữa.
Nghiêm khắc mà nói, Nhậm Hào cũng là một nửa nguyên nhân.
Nếu như anh không để Yên Hủ Gia thay anh đi tham gia hội hữu nghị, bọn họ cũng sẽ không quen biết nhau.
"Nhậm Hào, trùng hợp thật."
"Tiểu Trạch."
Nhậm Hào chỉ chỉ vào khay đồ ăn trong tay mình.
"Cùng nhau ăn đi."
Mặc dù mỹ thực trước mắt thực sự khiến cho người ta tâm như gió cuốn, nhưng Trạch Tiêu Văn cũng chưa quên lời dặn của bạn trai nhỏ nhà mình,
"Nhậm Hào, tôi thấy ấn đường của anh biến đen a, trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt, có phải là có chuyện gì phiền lòng không?"
"Không ngờ tới bác sĩ Trạch đối với xem tướng còn có nghiên cứu?"
"Tôi thấy ấn đường của anh hơi đen."
"Có nghiên cứu một chút thôi."
Trạch thần côn bắt đầu đàng hoàng chững chạc mà bịa chuyện.
(Thần côn là từ chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.)
"Nhìn tướng mạo thế này, hẳn là phương diện tình cảm không được như ý đi. Kỳ thực anh có thể nói với tôi một chút, sở trường lớn nhất của tôi là cố vấn tình cảm a, hahaha."
Trạch Tiêu Văn cảm thấy mình cũng chẳng hề nói dối, tần suất tư vấn tình cảm cho người trưng cầu ý kiến gần đây cũng rất cao.
Nhậm Hào tiếp tục lay cơm trong khay, suy tư một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng:
"Cậu biết... Chia tay rồi làm thế nào để tái hợp không?"
"Anh cùng đối tượng của anh chia ta à?"
"Cho là vậy đi."
"Điều này không đơn giản đâu, tìm tới nguyên nhân của vấn đề rồi giải thích rõ ràng, tặng quà một cách nhẹ nhàng đi! Nếu như lúc cần thiết, ép tường cưỡng hôn cũng có thể dùng tới!"
"Điều này nghe có vẻ không phải là một hành động đúng đắn."
"Chỉ đùa anh một chút thôi, tôi cảm thấy yêu đương ấy à, chân thành chính là quan trọng nhất, anh phải làm cho đối phương biết tâm ý chân thành nhất. Không muốn chia tay thì cứ trực tiếp nói cho cậu ấy, không có nhiều lo lắng như vậy đâu."
Sau bữa ăn Trạch Tiêu Văn liền báo với Yên Hủ Gia những tin tức mà hôm nay ăn cơm hỏi được.
"Em biết ngay là anh ấy muốn tái hợp mà! Cái tên ngốc này sao lại không có chút sức lực nào hết vậy."
"Văn Văn, em cảm thấy, bây giờ là thời điểm giúp bọn họ một chút a."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất