Cuộc Sống Nhẹ Nhàng Đến Khó Tả
Chương 8
Mùa đông năm nay bỗng nhiên trở nên dài hơn đến lạ.
Trước khi bước sang một năm mới, dịch bệnh hoành hành, cháy rừng bùng phát.
Cả thiên tai và nhân hoạ đều đang khảo nghiệm con người.
Nhậm Hào mỗi ngày về nhà đều phải nghiêm túc khử trùng nhiều lần.
Trước ngày Tết, nhóm 6 người phải khó khăn lắm mới góp mặt đầy đủ, quyết định ở nhà Nhậm Hào cùng nhau tổ chức đón năm mới sớm.
Trước khi xuất phát Trạch Tiêu Văn còn ở trong nhóm mà thét gào:
"Ai là người cuối cùng tới người đó phải hôn cá!"
Kết quả cuối cùng ai mà nghĩ tới được Yên Hủ Gia bản thân vướng phải họp, khoan thai mà tới trễ.
Kết quả là flag do chính mình dựng, lại nghiệm chứng ngay trên người của người yêu mình.
Một khúc nhạc đệm qua đi, lại bắt đầu đến với chủ đề chính là nấu ăn.
Lưu Dã và Nhậm Hào phụ trách đứng bếp. Truyện Bách Hợp
Yên Hủ Gia và Triệu Nhượng bởi vì không biết nấu ăn, liền đảm nhận nhiệm vụ rửa rau và rửa chén.
Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn vì để thoát khỏi công việc rửa chén, liền chủ động yêu cầu được trổ tài nấu nướng.
Hà Lạc Lạc đã làm sườn xào chua ngọt, nhận được rất nhiều sự khen ngợi.
(Tưởng làm bánh trứng á trời:))))
Còn Trạch Tiêu Văn thì quyết định giải quyết con cá chết tiệt kia. Dù sao anh cũng được coi là nạn nhân phải gián tiếp hôn con cá kia, dưới sự hướng dẫn từ xa qua điện thoại của mẹ Trạch, canh cá chất lượng cao cũng được hoàn thành.
Thế là Trạch Tiêu Văn lại bắt đầu bành trướng, nói chính mình cái gì cũng toàn năng, nhưng mà cả phòng ngoại trừ Yên Hủ Gia, ai cũng không thèm cổ động.
"Hà Lạc Lạc anh rất hiếu kì cậu thích Nhậm Hào nhất ở điểm nào?"
"Em thích anh ấy, bởi vì em cảm thấy dáng vẻ của anh ấy khi mặc áo khoác trắng vô cùng mê người."
"Cậu cái người này sao lại nông cạn như vậy."
"Thật ngại quá, nguyên tắc sống của em chính là nghiêm túc lại nông cạn."
"Hào ca, anh đến Đức hơn một năm như vậy có học được câu tiếng Đức nào để làm quen với con gái không, truyền thụ một chút đi."
"Ich fürchte nichts. Nichts, als dieGrenzen deiner Liebe."
("Anh không sợ gì cả, không có gì ngoài giới hạn tình yêu của em" - "The Reader" - Der Vorleser. The Reader là một quyển tiểu thuyết của một tác giả người Đức Der Vorleser (1995). Truyện được chuyển thành phim cùng tên vào năm 2008)
"Có nghĩa là gì vậy, giải thích một chút đi."
"Nhưng mà, anh có muốn để cho Lạc Lạc đọc thử không, quá ngược cẩu rồi!"
"Tự mình quay về mà tra đi."
Mọi người mỗi người một câu mà rôm rả nói chuyện, Hà Lạc Lạc thì sẽ nói về những tin tức xã hội gần đây, Yên Hủ Gia thì ngồi phàn nàn về đối tác kỳ lạ trong dự án gần đây của công ty luật, những người khác thì nói về các việc ở bệnh viện.
Nhìn những con người vừa ăn lẩu cay đến điên cuồng quạt ra gió vừa uống bia, ai có thể nghĩ tới chỉ cần bước ra khỏi căn hộ nhỏ nhỏ này, bọn họ khi ở trước bàn mỗ sẽ có dáng vẻ chững chạc đàng hoàng đến thế nào.
Nhưng đây mới chính là mị lực của cuộc sống, họ tản ra những khí tức vô cùng chân thực của khói lửa nhân gian, mỗi một cá thể nhỏ bé ở cùng một nơi có thể sáng tạo ra những bài thơ khác nhau.
Nó khiến cho bạn có thêm dũng khí để tin tưởng rằng ngày mai sẽ càng đẹp hơn.
Sau đó không biết là ai đã nhắc đến chuyện của học trưởng.
Mọi người đều trầm mặc đi một lúc
Yên Hủ Gia chậm rãi mở miệng:
"Tuy rằng không phải là những người đông nghiệp tôi gặp mặt hằng ngày gặp bất trắc, tôi không cách nào có thể hoàn toàn đồng cảm với họ được. Là một luật sư, tôi cũng biết có rất nhiều lỗ hỏng mà luật pháp không cách nào bận tâm đến được."
"Luật phòng chống náo loạn y tế đã được ban hành rồi, tuy rằng vẫn còn một con đường rất dài, nhưng luật pháp chắc chắn sẽ càng ngày càng kiện toàn* và hoàn thiện. Chúng ta phải luôn tin tưởng mọi thứ hết thảy đều sẽ càng ngày càng tốt hơn.
(Kiện toàn: mạnh mẽ và đầy đủ)
Hà Lạc Lạc đúng dậy nâng li rượu lên:
"Mặc dù nghề nghiệp của chúng ta không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng ta đều kiên trì mà tin tưởng, đều luôn hi vọng thông qua sức mạnh của chính mình, làm cho thế giới này trở nên càng tốt đẹp hơn. Sức mạnh của chúng ta tuy rằng rất có hạn, nhưng tôi tin rằng rồi sẽ có một ngày, tất cả những điều nhỏ bé hội tụ lại, cũng có thể viết nên sự vĩ đại."
"Một năm mới, sẽ càng tốt hơn."
Trạch Tiêu Văn lập tức đứng dậy.
"Vậy thì hôm nay chúng ta hãy ca tụng cảm xúc, ca tụng tín ngưỡng, để những điều đó đi đến sự thăng hoa"
"Chúc mừng năm mới!"
"Tưởng nhớ đến tất cả những người luôn kiên trì với đức tin trên thế giới này."
"Tưởng nhớ đến sự vĩ đại."
"Cũng tưởng nhớ đến những sự nhỏ bé."
"Tôn trọng lý tưởng."
"Tôn trọng tương lai."
_____
Năm mới bắt đầu, dịch bệnh bạo phát toàn diện.
Cả thành phố vốn ra nên tràn ngập không khí náo nhiệt của năm mới, giờ phút này, giờ phút này lại bao phủ bởi sự bất an sợ hãi, để lộ ra một tia tận thế vô cùng bi tráng.
Mọi người đều nỗ lực để chiến đấu trên chuyến tuyến nghề nghiệp của họ, dùng những phương thức khác nhau để tham gia chiến dịch này.
Nhậm Hào nhìn tờ đơn đã điền xong đang cầm trên tay, vẫn là cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Lạc:
"Lạc Lạc, anh muốn báo danh tham gia vào đội chi viện cho bệnh dịch lần này."
"Nếu như không cùng em bắt đầu lại từ đầu, anh có lẽ đã tự mình thu dọn đồ đạc đi đến tuyến đầu rồi."
"Hiện tại có em rồi, anh cảm thấy đối với em mà nói, có vẻ như anh thực sự rất ích kỉ."
"Nhưng anh xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ cuối cùng này của anh một lần nhé."
"Gần đây thực sự phát sinh ra rất nhiều chuyện, nhưng anh biết anh sẽ không vì những hành vi cực đoan đặc biệt lúc trước mà ảnh hưởng đến sơ tâm. Trên thế giới này, có quá nhiều những con người bất lực đang chờ đợi sự trợ giúp cùng cứu viện."
"Nhậm Hào, từ lúc còn học đại học, em liền tin tưởng rằng anh chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi."
"Anh còn nhớ cái lúc mà chúng ta khích lệ lẫn nhau không?"
"Anh muốn trở thành một bác sĩ chăm sóc những người bị thương, còn em thì muốn dùng ngòi bút của mình vạch trần hết thảy những hàm oan bất bình trên thế giới này."
"Thật không dễ dàng gì mới có thể lần nữa được ở bên nhau, em đương nhiên không hi vọng lại chia cách một lần nữa."
"Nhưng em yêu anh, em càng tôn trọng sự kiên trì và nhiệt ái của anh."
"Em tin rằng nếu như hôm nay em là người nói, muốn đi đến tuyến đầu làm người đưa tin, anh cũng nhất định sẽ ủng hộ quyết định của em."
"Phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
"Em cũng vậy."
"Ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang và kính bảo hộ thật tốt nhé."
"Anh xin lỗi, năm nay không thể cùng em qua hết một năm rồi."
"Đợi anh trở về, rồi cùng anh đi gặp bố mẹ nhé, bố mẹ anh muốn gặp em."
"Ừm, nói rõ rồi đó nhé."
"Nhậm Hào, anh sẽ ở nhà đợi anh trở về."
Tình yêu, mộng tưởng, niềm tin, trên thế giới này có quá nhiều sinh mệnh không thể chịu đựng sự nhẹ nhàng.
Nhưng điều không thay đổi chính là, bởi vì có những điều này, chúng ta mới càng yêu thế giới này.
Thế giới hôn tôi bằng nỗi đau, nhưng tôi sẽ luôn đáp lại thế giới bằng một bài hát.
Ngày mai, vô số những ngày mai, mặt trời vẫn như cũ mà mọc lên.
Tin rằng sẽ có một ngày, mặt trời sẽ soi sáng những góc khuất trên thế giới này.
END.
_____
Có lẽ là những chương gần đây khá là nhạt, chủ yếu chắc cũng là do tuyến tình cảm đã ổn định hơn rồi nên 2 chương gần đây hầu như khá là xã hội. Nhìn thời gian thì truyện này tác giả viết hồi đầu 2020 rồi. Hồi đó dịch bệnh đúng là bùng phát rất là mạnh luôn, nên tuy rằng nó có chút xa rời mạch tình cảm nhưng nó cũng đáng để nói tới ấy. Dù sao nó cũng phù hợp với nghề nghiệp của Nhậm Hào trong truyện nữa. Cái kết không tuyệt đẹp nhưng cũng không phải là khó chấp nhận, chủ yếu cũng nói lên sự vất vả của các bác sĩ tuyến đầu. Vậy nên mọi người cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ trong tình hình dịch tùm lum tùm la này nha. Nếu không có việc gì cần thiết thì hãy ở nhà rồi hóng truyện tui edit cũng được nha:)))))
Trước khi bước sang một năm mới, dịch bệnh hoành hành, cháy rừng bùng phát.
Cả thiên tai và nhân hoạ đều đang khảo nghiệm con người.
Nhậm Hào mỗi ngày về nhà đều phải nghiêm túc khử trùng nhiều lần.
Trước ngày Tết, nhóm 6 người phải khó khăn lắm mới góp mặt đầy đủ, quyết định ở nhà Nhậm Hào cùng nhau tổ chức đón năm mới sớm.
Trước khi xuất phát Trạch Tiêu Văn còn ở trong nhóm mà thét gào:
"Ai là người cuối cùng tới người đó phải hôn cá!"
Kết quả cuối cùng ai mà nghĩ tới được Yên Hủ Gia bản thân vướng phải họp, khoan thai mà tới trễ.
Kết quả là flag do chính mình dựng, lại nghiệm chứng ngay trên người của người yêu mình.
Một khúc nhạc đệm qua đi, lại bắt đầu đến với chủ đề chính là nấu ăn.
Lưu Dã và Nhậm Hào phụ trách đứng bếp. Truyện Bách Hợp
Yên Hủ Gia và Triệu Nhượng bởi vì không biết nấu ăn, liền đảm nhận nhiệm vụ rửa rau và rửa chén.
Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn vì để thoát khỏi công việc rửa chén, liền chủ động yêu cầu được trổ tài nấu nướng.
Hà Lạc Lạc đã làm sườn xào chua ngọt, nhận được rất nhiều sự khen ngợi.
(Tưởng làm bánh trứng á trời:))))
Còn Trạch Tiêu Văn thì quyết định giải quyết con cá chết tiệt kia. Dù sao anh cũng được coi là nạn nhân phải gián tiếp hôn con cá kia, dưới sự hướng dẫn từ xa qua điện thoại của mẹ Trạch, canh cá chất lượng cao cũng được hoàn thành.
Thế là Trạch Tiêu Văn lại bắt đầu bành trướng, nói chính mình cái gì cũng toàn năng, nhưng mà cả phòng ngoại trừ Yên Hủ Gia, ai cũng không thèm cổ động.
"Hà Lạc Lạc anh rất hiếu kì cậu thích Nhậm Hào nhất ở điểm nào?"
"Em thích anh ấy, bởi vì em cảm thấy dáng vẻ của anh ấy khi mặc áo khoác trắng vô cùng mê người."
"Cậu cái người này sao lại nông cạn như vậy."
"Thật ngại quá, nguyên tắc sống của em chính là nghiêm túc lại nông cạn."
"Hào ca, anh đến Đức hơn một năm như vậy có học được câu tiếng Đức nào để làm quen với con gái không, truyền thụ một chút đi."
"Ich fürchte nichts. Nichts, als dieGrenzen deiner Liebe."
("Anh không sợ gì cả, không có gì ngoài giới hạn tình yêu của em" - "The Reader" - Der Vorleser. The Reader là một quyển tiểu thuyết của một tác giả người Đức Der Vorleser (1995). Truyện được chuyển thành phim cùng tên vào năm 2008)
"Có nghĩa là gì vậy, giải thích một chút đi."
"Nhưng mà, anh có muốn để cho Lạc Lạc đọc thử không, quá ngược cẩu rồi!"
"Tự mình quay về mà tra đi."
Mọi người mỗi người một câu mà rôm rả nói chuyện, Hà Lạc Lạc thì sẽ nói về những tin tức xã hội gần đây, Yên Hủ Gia thì ngồi phàn nàn về đối tác kỳ lạ trong dự án gần đây của công ty luật, những người khác thì nói về các việc ở bệnh viện.
Nhìn những con người vừa ăn lẩu cay đến điên cuồng quạt ra gió vừa uống bia, ai có thể nghĩ tới chỉ cần bước ra khỏi căn hộ nhỏ nhỏ này, bọn họ khi ở trước bàn mỗ sẽ có dáng vẻ chững chạc đàng hoàng đến thế nào.
Nhưng đây mới chính là mị lực của cuộc sống, họ tản ra những khí tức vô cùng chân thực của khói lửa nhân gian, mỗi một cá thể nhỏ bé ở cùng một nơi có thể sáng tạo ra những bài thơ khác nhau.
Nó khiến cho bạn có thêm dũng khí để tin tưởng rằng ngày mai sẽ càng đẹp hơn.
Sau đó không biết là ai đã nhắc đến chuyện của học trưởng.
Mọi người đều trầm mặc đi một lúc
Yên Hủ Gia chậm rãi mở miệng:
"Tuy rằng không phải là những người đông nghiệp tôi gặp mặt hằng ngày gặp bất trắc, tôi không cách nào có thể hoàn toàn đồng cảm với họ được. Là một luật sư, tôi cũng biết có rất nhiều lỗ hỏng mà luật pháp không cách nào bận tâm đến được."
"Luật phòng chống náo loạn y tế đã được ban hành rồi, tuy rằng vẫn còn một con đường rất dài, nhưng luật pháp chắc chắn sẽ càng ngày càng kiện toàn* và hoàn thiện. Chúng ta phải luôn tin tưởng mọi thứ hết thảy đều sẽ càng ngày càng tốt hơn.
(Kiện toàn: mạnh mẽ và đầy đủ)
Hà Lạc Lạc đúng dậy nâng li rượu lên:
"Mặc dù nghề nghiệp của chúng ta không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng ta đều kiên trì mà tin tưởng, đều luôn hi vọng thông qua sức mạnh của chính mình, làm cho thế giới này trở nên càng tốt đẹp hơn. Sức mạnh của chúng ta tuy rằng rất có hạn, nhưng tôi tin rằng rồi sẽ có một ngày, tất cả những điều nhỏ bé hội tụ lại, cũng có thể viết nên sự vĩ đại."
"Một năm mới, sẽ càng tốt hơn."
Trạch Tiêu Văn lập tức đứng dậy.
"Vậy thì hôm nay chúng ta hãy ca tụng cảm xúc, ca tụng tín ngưỡng, để những điều đó đi đến sự thăng hoa"
"Chúc mừng năm mới!"
"Tưởng nhớ đến tất cả những người luôn kiên trì với đức tin trên thế giới này."
"Tưởng nhớ đến sự vĩ đại."
"Cũng tưởng nhớ đến những sự nhỏ bé."
"Tôn trọng lý tưởng."
"Tôn trọng tương lai."
_____
Năm mới bắt đầu, dịch bệnh bạo phát toàn diện.
Cả thành phố vốn ra nên tràn ngập không khí náo nhiệt của năm mới, giờ phút này, giờ phút này lại bao phủ bởi sự bất an sợ hãi, để lộ ra một tia tận thế vô cùng bi tráng.
Mọi người đều nỗ lực để chiến đấu trên chuyến tuyến nghề nghiệp của họ, dùng những phương thức khác nhau để tham gia chiến dịch này.
Nhậm Hào nhìn tờ đơn đã điền xong đang cầm trên tay, vẫn là cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Lạc:
"Lạc Lạc, anh muốn báo danh tham gia vào đội chi viện cho bệnh dịch lần này."
"Nếu như không cùng em bắt đầu lại từ đầu, anh có lẽ đã tự mình thu dọn đồ đạc đi đến tuyến đầu rồi."
"Hiện tại có em rồi, anh cảm thấy đối với em mà nói, có vẻ như anh thực sự rất ích kỉ."
"Nhưng anh xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ cuối cùng này của anh một lần nhé."
"Gần đây thực sự phát sinh ra rất nhiều chuyện, nhưng anh biết anh sẽ không vì những hành vi cực đoan đặc biệt lúc trước mà ảnh hưởng đến sơ tâm. Trên thế giới này, có quá nhiều những con người bất lực đang chờ đợi sự trợ giúp cùng cứu viện."
"Nhậm Hào, từ lúc còn học đại học, em liền tin tưởng rằng anh chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi."
"Anh còn nhớ cái lúc mà chúng ta khích lệ lẫn nhau không?"
"Anh muốn trở thành một bác sĩ chăm sóc những người bị thương, còn em thì muốn dùng ngòi bút của mình vạch trần hết thảy những hàm oan bất bình trên thế giới này."
"Thật không dễ dàng gì mới có thể lần nữa được ở bên nhau, em đương nhiên không hi vọng lại chia cách một lần nữa."
"Nhưng em yêu anh, em càng tôn trọng sự kiên trì và nhiệt ái của anh."
"Em tin rằng nếu như hôm nay em là người nói, muốn đi đến tuyến đầu làm người đưa tin, anh cũng nhất định sẽ ủng hộ quyết định của em."
"Phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
"Em cũng vậy."
"Ra ngoài nhất định phải mang khẩu trang và kính bảo hộ thật tốt nhé."
"Anh xin lỗi, năm nay không thể cùng em qua hết một năm rồi."
"Đợi anh trở về, rồi cùng anh đi gặp bố mẹ nhé, bố mẹ anh muốn gặp em."
"Ừm, nói rõ rồi đó nhé."
"Nhậm Hào, anh sẽ ở nhà đợi anh trở về."
Tình yêu, mộng tưởng, niềm tin, trên thế giới này có quá nhiều sinh mệnh không thể chịu đựng sự nhẹ nhàng.
Nhưng điều không thay đổi chính là, bởi vì có những điều này, chúng ta mới càng yêu thế giới này.
Thế giới hôn tôi bằng nỗi đau, nhưng tôi sẽ luôn đáp lại thế giới bằng một bài hát.
Ngày mai, vô số những ngày mai, mặt trời vẫn như cũ mà mọc lên.
Tin rằng sẽ có một ngày, mặt trời sẽ soi sáng những góc khuất trên thế giới này.
END.
_____
Có lẽ là những chương gần đây khá là nhạt, chủ yếu chắc cũng là do tuyến tình cảm đã ổn định hơn rồi nên 2 chương gần đây hầu như khá là xã hội. Nhìn thời gian thì truyện này tác giả viết hồi đầu 2020 rồi. Hồi đó dịch bệnh đúng là bùng phát rất là mạnh luôn, nên tuy rằng nó có chút xa rời mạch tình cảm nhưng nó cũng đáng để nói tới ấy. Dù sao nó cũng phù hợp với nghề nghiệp của Nhậm Hào trong truyện nữa. Cái kết không tuyệt đẹp nhưng cũng không phải là khó chấp nhận, chủ yếu cũng nói lên sự vất vả của các bác sĩ tuyến đầu. Vậy nên mọi người cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ trong tình hình dịch tùm lum tùm la này nha. Nếu không có việc gì cần thiết thì hãy ở nhà rồi hóng truyện tui edit cũng được nha:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất