Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 20: Không tiện nhúng tay
Cho nên cha mẹ Vương Đại Ny hi vọng con gái cả nhanh làm việc, chia sẻ giúp đỡ nuôi em trai em gái trong nhà.
“Đừng tùy tiện bàn tán về chuyện nhà người khác sau lưng người ta.”
Ngay khi hai chị em Tôn gia nói nhỏ với nhau, chẳng biết Tôn Thúc Minh đứng phía sau bọn họ từ lúc nào nói như vậy.
Tôn Ký nhìn thấy cha vẫn luôn như thấy thiên địch lập tức rụt cổ, nhanh chóng chạy về phòng mình.
Tôn Biền thì cười xấu hổ với cha cô, chạy chậm vào phòng bếp giúp mẹ.
Dạy dỗ hai đứa con xong, trong hành lang ngoài cửa vẫn vang lên tiếng khóc, cha Tôn khẽ nhíu mày biểu cảm không đồng ý, nhưng loại chuyện này người ngoài thật sự không tiện nhúng tay.
Cuối cùng cha Tôn thở dài một hơi, đóng cửa nhà lại ngăn cách tiếng khóc kia ở bên ngoài cửa sổ.
…
Lần này khoảng thời gian nhà máy điện tuyển công nhân chỉ có một tuần, trong một tuần lễ này, các hộ gia đình trong khu tập thể nhà máy, gần như nhà nhà đều chú ý đến lần tuyển công nhân này.
Cho dù trong nhà có người trẻ tuổi phù hợp với điều kiện hay không, lần tuyển công nhân này đều trở thành chủ đề nói chuyện trên bàn ăn sau khi các công nhân tan làm, may mắn cũng chỉ có một tuần lễ mà thôi.
Tôn Tuấn của nhà họ Tôn thuận lợi thông qua tất cả xét duyệt, bắt đầu từ ngày 1 tháng 8 năm nay, anh ấy sẽ chính thức trở thành một người học nghề trong nhà máy điện.
Đối với chuyện này người nhà họ Tôn rất vui vẻ, thậm chí cha già của cô còn lấy chai rượu bảo bối mà mình cất giữ, nói muốn cùng con trai trưởng uống mấy chén.
Đám người Tôn Biền nghe vậy thì sững sờ, bởi vì cho đến bây giờ cha bọn họ vẫn luôn không cho bọn họ động vào rượu, dùng lời của ông mà nói, những thứ đó đều không phải thứ mà tụi nhỏ nên dính vào.
Mà đối mặt với vẻ giật mình của cánh phụ nữ, Tôn Thúc Minh rất bình tĩnh, ông nói với con trai trưởng: “Sau khi đi làm con đã không còn là trẻ con nữa, có rất nhiều thứ nên học một ít, chẳng qua con phải nhớ kỹ, những thứ như rượu và thuốc lá có chừng mực là được, chúng chỉ là thứ phụ trợ để tăng tình cảm lúc con người giao tiếp, đừng để bị thứ này không chế thân thể.”
Tôn Tuấn nghe vậy có chút mê mang, không hiểu những lời này của cha mình có ý gì, trái lại Tôn Biền ở bên lại hiểu rõ, đây là cha đang phòng hờ cho anh trai, giáo dục anh ấy không được phép say rượu và nghiện thuốc lá.
Tâm trạng của mẹ Tôn cũng đang rất tốt, sau khi nghe chồng nói muốn cùng con trai uống mấy chén, lập tức lấy ra một tờ đại đoàn kết trong túi ra đưa cho Tôn Biền.
“Hôm nay là ngày lành, mẹ cũng muốn uống mấy chén với hai cha con, Tiểu Biền, con qua chỗ căn tin mua ít đồ ăn chín về nhắm rượu.”
Tôn Biền nghe vậy thì cất kỹ tiền, dùng hộp cơm to trong nhà, dưới ánh mắt hâm mộ của em trai đi ra ngoài.
Đứa nhỏ nhà họ Tôn đều thích làm chân chạy việc vặt cho cha mẹ, bởi vì cha mẹ sẽ tìm chút tiền lẻ trong số tiền thừa đưa cho bọn họ làm phí chạy vặt.
Căn tin nhà máy điện được bố trí trong khu xưởng, sau khi đi vào nhà máy từ cổng phía Tây, rẽ qua mấy lần là có thể đến, phúc lợi đãi ngộ của một đơn vị có cao hay không, điều này có thể nhìn thấy rõ từ căn tin.
Mặc dù niên đại này người người đều dùng phiếu lương ăn theo định mức, nhưng lương thực phụ hay lương thực tinh, bên trong món ăn cung ứng có bao nhiêu chất béo, điều này phải nhìn vào thực lực của đơn vị.
Từ trước đến nay đồ ăn trong căn tin của nhà máy điện luôn là sự phối hợp của chất và lượng, hơn nữa vì quan tâm đến công nhân, bên phía căn tin nhà máy còn cực kỳ bá khí mở ra quầy hàng đồ chín không cần tem phiếu cũng mua được.
Mặc dù giá cả đắt hơn thông thường còn cung ứng có giới hạn, nhưng ít nhất còn có thể mở, hơn nữa buôn bán quanh năm suốt tháng, bởi vậy có thể thấy tài lực bên nhà máy điện hùng hậu.
“Đừng tùy tiện bàn tán về chuyện nhà người khác sau lưng người ta.”
Ngay khi hai chị em Tôn gia nói nhỏ với nhau, chẳng biết Tôn Thúc Minh đứng phía sau bọn họ từ lúc nào nói như vậy.
Tôn Ký nhìn thấy cha vẫn luôn như thấy thiên địch lập tức rụt cổ, nhanh chóng chạy về phòng mình.
Tôn Biền thì cười xấu hổ với cha cô, chạy chậm vào phòng bếp giúp mẹ.
Dạy dỗ hai đứa con xong, trong hành lang ngoài cửa vẫn vang lên tiếng khóc, cha Tôn khẽ nhíu mày biểu cảm không đồng ý, nhưng loại chuyện này người ngoài thật sự không tiện nhúng tay.
Cuối cùng cha Tôn thở dài một hơi, đóng cửa nhà lại ngăn cách tiếng khóc kia ở bên ngoài cửa sổ.
…
Lần này khoảng thời gian nhà máy điện tuyển công nhân chỉ có một tuần, trong một tuần lễ này, các hộ gia đình trong khu tập thể nhà máy, gần như nhà nhà đều chú ý đến lần tuyển công nhân này.
Cho dù trong nhà có người trẻ tuổi phù hợp với điều kiện hay không, lần tuyển công nhân này đều trở thành chủ đề nói chuyện trên bàn ăn sau khi các công nhân tan làm, may mắn cũng chỉ có một tuần lễ mà thôi.
Tôn Tuấn của nhà họ Tôn thuận lợi thông qua tất cả xét duyệt, bắt đầu từ ngày 1 tháng 8 năm nay, anh ấy sẽ chính thức trở thành một người học nghề trong nhà máy điện.
Đối với chuyện này người nhà họ Tôn rất vui vẻ, thậm chí cha già của cô còn lấy chai rượu bảo bối mà mình cất giữ, nói muốn cùng con trai trưởng uống mấy chén.
Đám người Tôn Biền nghe vậy thì sững sờ, bởi vì cho đến bây giờ cha bọn họ vẫn luôn không cho bọn họ động vào rượu, dùng lời của ông mà nói, những thứ đó đều không phải thứ mà tụi nhỏ nên dính vào.
Mà đối mặt với vẻ giật mình của cánh phụ nữ, Tôn Thúc Minh rất bình tĩnh, ông nói với con trai trưởng: “Sau khi đi làm con đã không còn là trẻ con nữa, có rất nhiều thứ nên học một ít, chẳng qua con phải nhớ kỹ, những thứ như rượu và thuốc lá có chừng mực là được, chúng chỉ là thứ phụ trợ để tăng tình cảm lúc con người giao tiếp, đừng để bị thứ này không chế thân thể.”
Tôn Tuấn nghe vậy có chút mê mang, không hiểu những lời này của cha mình có ý gì, trái lại Tôn Biền ở bên lại hiểu rõ, đây là cha đang phòng hờ cho anh trai, giáo dục anh ấy không được phép say rượu và nghiện thuốc lá.
Tâm trạng của mẹ Tôn cũng đang rất tốt, sau khi nghe chồng nói muốn cùng con trai uống mấy chén, lập tức lấy ra một tờ đại đoàn kết trong túi ra đưa cho Tôn Biền.
“Hôm nay là ngày lành, mẹ cũng muốn uống mấy chén với hai cha con, Tiểu Biền, con qua chỗ căn tin mua ít đồ ăn chín về nhắm rượu.”
Tôn Biền nghe vậy thì cất kỹ tiền, dùng hộp cơm to trong nhà, dưới ánh mắt hâm mộ của em trai đi ra ngoài.
Đứa nhỏ nhà họ Tôn đều thích làm chân chạy việc vặt cho cha mẹ, bởi vì cha mẹ sẽ tìm chút tiền lẻ trong số tiền thừa đưa cho bọn họ làm phí chạy vặt.
Căn tin nhà máy điện được bố trí trong khu xưởng, sau khi đi vào nhà máy từ cổng phía Tây, rẽ qua mấy lần là có thể đến, phúc lợi đãi ngộ của một đơn vị có cao hay không, điều này có thể nhìn thấy rõ từ căn tin.
Mặc dù niên đại này người người đều dùng phiếu lương ăn theo định mức, nhưng lương thực phụ hay lương thực tinh, bên trong món ăn cung ứng có bao nhiêu chất béo, điều này phải nhìn vào thực lực của đơn vị.
Từ trước đến nay đồ ăn trong căn tin của nhà máy điện luôn là sự phối hợp của chất và lượng, hơn nữa vì quan tâm đến công nhân, bên phía căn tin nhà máy còn cực kỳ bá khí mở ra quầy hàng đồ chín không cần tem phiếu cũng mua được.
Mặc dù giá cả đắt hơn thông thường còn cung ứng có giới hạn, nhưng ít nhất còn có thể mở, hơn nữa buôn bán quanh năm suốt tháng, bởi vậy có thể thấy tài lực bên nhà máy điện hùng hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất