Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 33: Giết Lợn

Trước Sau
Phiếu công nghiệp chính là phiếu dùng để mua sản phẩm công nghiệp, có công dụng tương đương với phiếu lương thực và phiếu vải, đều là phải có phiếu sau đó mới có thể dùng tiền đi mua sản phẩm tương ứng.

Phiếu công nghiệp ngày nay được tính dựa theo lương công nhân, mỗi người mỗi tháng khai ra số tiền lương, mỗi lần cứ đủ 20 đồng thì được một phiếu công nghiệp.

Nhà của Tôn Biền, tiền lương mỗi tháng của cha cô được hai phiếu công nghiệp, tiền lương tháng của mẹ cô chưa đến bốn mươi đồng nên chỉ có một phiếu, mà để mua được một chiếc xe đạp thì cần 100 tấm phiếu công nghiệp.

Cho nên nhà nào có con kết hôn, điều đầu tiên cần làm là phải đi mượn phiếu công nghiệp khắp nơi, mấy nhà góp lại cho một nhà dùng, sau đó đợi đến khi nhà tiếp theo cần dùng thì mọi người cùng nhau gom góp, ở thời đại này gần như nhà nhà người người đều sống với nhau như vậy.

Vị trí của nhà máy điện không phải ở thành phố lớn bậc nhất, năng lực kinh tế cũng có hạn, cho nên khi người trẻ kết hôn, ba quay một vang đó có thể liệu cơm gắp mắm, nhưng tiệc cưới thì nhất định không được qua loa.

Ở quê, cho dù là phía nhà trai hay phía nhà gái, sau khi đính hôn nhất định sẽ bắt một con lợn giữ lại, dốc lòng nuôi dưỡng từ mùa xuân đến mùa đông, chính là để trong tiệc cưới có thịt lợn ngon.

Con lợn mà nhà ông ngoại hai sắp giết thì càng không cần nói, vì đứa con gái út của mình, ông ngoại hai đã nuôi lợn một năm rưỡi, chính là để hôm nay dùng.

Tôn Ký đang rửa mặt, vừa nghe ông ngoại hai sắp giết lợn, cậu ta lập tức lấy lại tinh thần, cơm cũng không ăn, vừa lau mặt xong vứt cái khăn rồi chuẩn bị chạy ra xem náo nhiệt.

Mẹ Tôn bưng chén sứ để trên bàn, vừa thấy con trai út muốn chuồn, lập tức nói: “Con làm gì đấy? Lại không ăn cơm cho đàng hoàng.”

“Mẹ, nhà ông ngoại giết lợn, con muốn đi xem thử.”



“Giết lợn có gì để xem? Máu chảy ồ ạt đáng sợ lắm, con ngoan ngoãn lại đây ăn cơm đi.”

Tôn Ký bị mẹ trấn áp, không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn leo lên giường sưởi ăn cơm, nhưng tiếc là ánh mắt không ngừng nhìn về phía nhà ông ngoại hai bên ngoài cửa.

Chưa ăn được mấy miếng cơm, mọi người đã nghe thấy tiếng lợn kêu thảm thiết từ nhà trước truyền đến, thê thảm đến mức khiến Tôn Biền nghe mà da đầu tê dại.

Còn bà ngoại cô thì ngược lại, bà cụ rất điềm tĩnh, vừa bóc trứng gà cho cháu gái ngoại vừa nói: “Được rồi, giết xong rồi, Tiểu Ký cháu cũng không cần trông ngóng nữa, yên tâm ăn cơm đi.”

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, người nhà họ Điền rửa sạch bát đũa, dọn dẹp đồ đạc trong nhà gọn gàng xong thì bà cụ gọi mấy đứa cháu qua nhà trước chuyển đồ giúp.

Ở thời đại ngày nay không có một đội ngũ chuyên nghiệp nào lo đám cưới, đám hỏi, thông thường người ta phải thuê đầu bếp và tự chuẩn bị nguyên liệu, còn nồi, chảo, bàn, ghế,… chỉ có thể là mượn từ người thân, bạn bè.

Và không chỉ đồ đạc phải mượn mà con người cũng cần mượn, đầu bếp được thuê tới thường chỉ chịu trách nhiệm nấu nướng, còn rửa rau, cắt rau, lên món, dọn bát, rửa bát, những việc này đều do họ hàng trong gia đình làm.

Cho nên người nào nhân duyên không tốt thì ở trong thôn này thật sự rất khó sống, lúc có chuyện thì không có ai giúp đỡ, chỉ dựa vào người nhà mình, làm mệt chết cũng làm không xong, gọi người khác xem trò cười.

Chỉ thấy Tôn Tuấn với Tôn Ký, hai anh em mỗi người khiêng một cái bàn đi phía trước, tiếp phía sau, mợ cả với mẹ Tôn hai người hợp sức dùng cái đòn gánh gánh một cái giỏ lớn đựng đĩa và bát đũa. Tôn Biền ôm một chồng ghế đẩu đi theo sát mẹ của mình, bà cụ Điền thì cầm một cái giỏ trứng gà đi phía sau cùng đội ngũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau