Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 44: Chặn Cửa
Cô em họ nhìn đám nhóc chặn cửa với tư thế như muốn leo lên đầu lên cổ người ta mà không khỏi lắc đầu thở dài: “Haizz, em thực sự đồng cảm với dượng Thục Phân, gặp phải đám nhóc chặn cửa thế này.”
Những người lớn khác trong sân nhìn đám nhóc này đều rất vui vẻ, vài năm trở lại đây, trong thôn mấy tên nhóc này đã chịu trách nhiệm chặn cổng sân cho những cô gái lấy chồng, đám nhóc tinh nghịch này có khả năng hành hạ những người đến rước cô dâu đến dở khóc dở cười mà vẫn không tức giận, chừng mực nắm bắt thật sự vừa phải, không biết lũ nhóc nghịch ngợm này làm sao nghĩ ra được.
Sau vài lần, người lớn thấy đám nhóc chỉ là gây trở ngại chứ không làm gì quá đáng, nên cũng mặc kệ bọn chúng, dù sao thì kết hôn cũng nên có không khí vui vẻ thú vị chút sao.
Đặc biệt là những người anh rể từng phải chịu đựng dưới tay bọn nhóc này thì càng ở bên rung đùi nhìn và cười, dáng vẻ như đang đợi xem náo nhiệt.
Tiếng pháo vang lên cả đoạn đường, dẫn “đoàn xe” của nhà trai đón cô dâu đến trước cổng nhà gái, xe con la kéo hàng mà nhà trai mượn đó, mặc dù tuổi tác trông có vẻ lớn hơn con lừa màu xám của nhà ngoại Tôn Biền, nhưng lớn tuổi cũng có cái lợi của lớn tuổi, suốt đường pháo nổ vang trời, thế mà con la đó không hề có chút sợ sệt, nó vẫn thong thả kéo xe ngựa đi nhẹ nhàng vững chãi trên con đường đất ở quê, ngay cả bông hoa lớn màu đỏ trên đầu cũng không hề bị rối chút nào.
Ngược lại, có mấy thanh niên trên xe ngựa phụ trách đến đón cô dâu trông có vẻ hơi lo lắng, đặc biệt là chú rể mặc vest xám, cài hoa đỏ trước ngực, mồ hôi gần như chảy thấm ra ngoài bộ vest, cũng không biết là do nóng hay là nguyên nhân gì khác.
Phía sau xe ngựa đến đón dâu còn có sáu, bảy người thanh niên, đều chạy chiếc xe đạp sườn ngang đến, bọn họ là bạn thân của chú rể, cũng đến đón dâu cùng với chú rể, lỡ như bên nhà gái có nhiều người tiễn cô dâu đi, xe ngựa nhất định là phải nhường cho cha mẹ hai bên rồi, còn bọn họ sẽ phụ trách chở những người còn lại.
Không gian trước cổng nhà ông ngoại hai Tôn Biền đủ rộng rãi, vì thế xe ngựa đón dâu đi mãi đến cổng mới dừng lại, thấy những người đến đón dâu sắp xuống xe rồi, cổng nhà cô dâu bắt đầu bắn pháo hoa, Tôn Ký ở trong sân thì chỉ huy đám bạn của mình, mỗi người tìm một vị trí tốt để chặn cổng lớn lại.
Chúng chỉ là chặn cổng lớn, tuyệt đối không dùng then cửa để chốt lại, trong lòng đám nhóc tinh nghịch này rất rõ, chặn cổng nhà cô dâu chẳng qua chỉ là một cách để làm náo nhiệt bầu không khí, không phải thực sự muốn khóa chặt cửa không cho người ta vào.
Nếu như họ thật sự chặn, người đến đón dâu làm sao cũng không vào được, thế thì người đầu tiên không cam tâm chính là cô dâu, đến lúc đó nhất định có thứ họ dễ chịu.
Chú rể rất quen thuộc với nhà cô dâu, khi đến cổng, chú rể không lo lắng căng thẳng nữa, đợi họ hàng bạn bè đến đón dâu đều xuống xe hết, chú rể đi đến trước cổng nhà cô dâu, nhìn qua cánh cổng sắt rộng rãi, liếc mắt nhìn liền thấy Tôn Ký đứng đầu.
Chú rể là học trò của ông ngoại Điền, mấy năm trước đi theo ông ngoại Tôn Biền bọn họ học nghề thợ mộc, nói ra thì ông ngoại Tôn Biền cũng có thể xem là bà mai trong hôn sự này, dẫu sao thì nhà trai với nhà gái do ông ấy giới thiệu nên mới quen biết.
Ông ngoại Điền dạy học trò là nhất định phải dẫn theo bên mình để đích thân dạy học trò, còn ba anh em Tôn Biền nhà họ mỗi năm đến dịp nghỉ hè là nhất định sẽ về thăm nhà ngoại, vì thế mấy đứa cháu nhà họ Điền với học trò của ông cụ đều quen biết nhau.
Đặc biệt là đứa trẻ Tôn Ký này, nghịch ngợm tinh ranh, dẫn người chặn cửa nhất định là chủ ý của cậu ta.
Những người lớn khác trong sân nhìn đám nhóc này đều rất vui vẻ, vài năm trở lại đây, trong thôn mấy tên nhóc này đã chịu trách nhiệm chặn cổng sân cho những cô gái lấy chồng, đám nhóc tinh nghịch này có khả năng hành hạ những người đến rước cô dâu đến dở khóc dở cười mà vẫn không tức giận, chừng mực nắm bắt thật sự vừa phải, không biết lũ nhóc nghịch ngợm này làm sao nghĩ ra được.
Sau vài lần, người lớn thấy đám nhóc chỉ là gây trở ngại chứ không làm gì quá đáng, nên cũng mặc kệ bọn chúng, dù sao thì kết hôn cũng nên có không khí vui vẻ thú vị chút sao.
Đặc biệt là những người anh rể từng phải chịu đựng dưới tay bọn nhóc này thì càng ở bên rung đùi nhìn và cười, dáng vẻ như đang đợi xem náo nhiệt.
Tiếng pháo vang lên cả đoạn đường, dẫn “đoàn xe” của nhà trai đón cô dâu đến trước cổng nhà gái, xe con la kéo hàng mà nhà trai mượn đó, mặc dù tuổi tác trông có vẻ lớn hơn con lừa màu xám của nhà ngoại Tôn Biền, nhưng lớn tuổi cũng có cái lợi của lớn tuổi, suốt đường pháo nổ vang trời, thế mà con la đó không hề có chút sợ sệt, nó vẫn thong thả kéo xe ngựa đi nhẹ nhàng vững chãi trên con đường đất ở quê, ngay cả bông hoa lớn màu đỏ trên đầu cũng không hề bị rối chút nào.
Ngược lại, có mấy thanh niên trên xe ngựa phụ trách đến đón cô dâu trông có vẻ hơi lo lắng, đặc biệt là chú rể mặc vest xám, cài hoa đỏ trước ngực, mồ hôi gần như chảy thấm ra ngoài bộ vest, cũng không biết là do nóng hay là nguyên nhân gì khác.
Phía sau xe ngựa đến đón dâu còn có sáu, bảy người thanh niên, đều chạy chiếc xe đạp sườn ngang đến, bọn họ là bạn thân của chú rể, cũng đến đón dâu cùng với chú rể, lỡ như bên nhà gái có nhiều người tiễn cô dâu đi, xe ngựa nhất định là phải nhường cho cha mẹ hai bên rồi, còn bọn họ sẽ phụ trách chở những người còn lại.
Không gian trước cổng nhà ông ngoại hai Tôn Biền đủ rộng rãi, vì thế xe ngựa đón dâu đi mãi đến cổng mới dừng lại, thấy những người đến đón dâu sắp xuống xe rồi, cổng nhà cô dâu bắt đầu bắn pháo hoa, Tôn Ký ở trong sân thì chỉ huy đám bạn của mình, mỗi người tìm một vị trí tốt để chặn cổng lớn lại.
Chúng chỉ là chặn cổng lớn, tuyệt đối không dùng then cửa để chốt lại, trong lòng đám nhóc tinh nghịch này rất rõ, chặn cổng nhà cô dâu chẳng qua chỉ là một cách để làm náo nhiệt bầu không khí, không phải thực sự muốn khóa chặt cửa không cho người ta vào.
Nếu như họ thật sự chặn, người đến đón dâu làm sao cũng không vào được, thế thì người đầu tiên không cam tâm chính là cô dâu, đến lúc đó nhất định có thứ họ dễ chịu.
Chú rể rất quen thuộc với nhà cô dâu, khi đến cổng, chú rể không lo lắng căng thẳng nữa, đợi họ hàng bạn bè đến đón dâu đều xuống xe hết, chú rể đi đến trước cổng nhà cô dâu, nhìn qua cánh cổng sắt rộng rãi, liếc mắt nhìn liền thấy Tôn Ký đứng đầu.
Chú rể là học trò của ông ngoại Điền, mấy năm trước đi theo ông ngoại Tôn Biền bọn họ học nghề thợ mộc, nói ra thì ông ngoại Tôn Biền cũng có thể xem là bà mai trong hôn sự này, dẫu sao thì nhà trai với nhà gái do ông ấy giới thiệu nên mới quen biết.
Ông ngoại Điền dạy học trò là nhất định phải dẫn theo bên mình để đích thân dạy học trò, còn ba anh em Tôn Biền nhà họ mỗi năm đến dịp nghỉ hè là nhất định sẽ về thăm nhà ngoại, vì thế mấy đứa cháu nhà họ Điền với học trò của ông cụ đều quen biết nhau.
Đặc biệt là đứa trẻ Tôn Ký này, nghịch ngợm tinh ranh, dẫn người chặn cửa nhất định là chủ ý của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất