Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 45: Mau Để Bọn Chú Vào Trong Đi
Cổng ngoài nhà cô dâu là hàng rào sắt, khe hở cửa rộng đến mức có thể tùy tiện thò nắm tay ra, trên thực tế thì cổng sân của người ta ở dưới quê đều như thế này, bình thường hầu như là không khóa cửa, đi ra đi vào cũng chỉ là đóng khép cửa lại thôi, phòng chó hoặc mèo hay gia súc gì trong nhà từ trong sân chạy ra ngoài.
Lúc này chú rể khom lưng xuống, thông qua cách cửa sắt và nói với Tôn Ký: “Tiểu Ký, mở cửa cho chú được không? Chú có mang kẹo đến, mở cửa ra chú mời cháu ăn kẹo.”
Thời này, kẹo không phải là đồ ăn vặt mà trẻ con muốn ăn là có thể ăn được, hợp tác xã mua bán bên kia bán kẹo, muốn mua kẹo cần có phiếu kẹo, hơn nữa giá cả cũng rất đắt, những gia đình bình thường không nỡ lấy thứ đồ này tùy tiện cho trẻ con ăn.
Nếu như lúc bình thường dùng chiêu này thì có thể có tác dụng, nhưng tiếc là ông ngoại hai Điền muốn con gái mình vui, nên mời rất nhiều kẹo, hạt dưa, đậu phộng cho khách ăn, bây giờ đám nhóc tinh nghịch này, trong túi mỗi người đều đựng không ít kẹo.
Trong túi Tôn Ký cũng đựng không ít kẹo và hạt dưa, vì thế cậu ta từ chối “hối lộ” của chú rể một cách thẳng thừng, cậu ta lấy ra điệu bộ của tiểu tướng cách mạng, nắm chặt nắm tay và giơ cánh tay lên nói lời nghiêm chính nghĩa: “Không được, công việc hôm nay của bọn cháu chính là phải trông kỹ cánh cổng này.”
“Bạn nhỏ, như vậy được rồi đấy, mau để bọn chú vào trong đi.”
Có người trong đám người bên nhà trai đến đón cô dâu thấy đám nhóc Tôn Ký bọn chúng nhỏ tuổi, nên muốn bịp cho qua chuyện.
Ai ngờ Tôn Ký nghe vậy thì dõng dạc đáp lại: “Vị đồng chí này, hãy gọi tôi là tiểu đồng chí, quần chúng cách mạng không phân biệt lớn nhỏ.”
Cái người lúc nãy nói với Tôn Ký quả thực không ngờ Tôn Ký đáp lại như thế, anh ta ngạc nhiên trơ mắt nhìn không biết nên trả lời thế nào.
Chú rể lòng thầm may mà mình biết trước tin này, biết rõ thủ thuật chặn cổng của đám nhóc này, nếu không hôm nay đúng là khó có thể vào cổng thật.
Nghĩ đến đây, chú rể ra hiệu bằng ánh mắt với đằng sau, lập tức có người biết ý chú rể, đưa cho chú rể một cái túi vải, bên trong là tiền lẻ mà chú rể đã chuẩn bị trước, toàn là 1 xu, 2 xu lẻ.
Chú rể thản nhiên lấy trong túi vải một nắm đồng xu, những người xung quanh giúp đỡ hô những lời tốt lành, vừa nghe thấy tiếng kêu đại cát đại lợi, những đồng tiền xu rơi xuống sân, đám nhóc nghịch ngợm kia vốn dĩ đang chặn ở cổng thấy vậy thì không quan tâm gì nữa, lập tức chạy vào trong sân giật lấy tiền lẻ.
Phải biết rằng ở thời đại này không có cái gọi là tiền tiêu vặt, ở thời đại mà dầu, muối, tương, dấm của gia đình đều tính vào số trứng gà vịt đẻ, có thể cung cấp thức ăn, cung cấp quần áo, cung cấp học phí đi học là đã không tồi rồi, muốn tiêu tiền nữa thì bản thân tự nghĩ cách.
Nhưng mà bình thường thì bọn trẻ phải giúp đỡ gia đình đốn củi, chỉ đến những ngày nghỉ đông hay nghỉ hè thì mới có thời gian đào một số dược liệu, hái một ít nấm và các sản vật hoang dã khác rồi đi chợ đổi lấy vài xu, số tiền họ đổi lại được đưa một ít cho gia đình, đồng xu còn lại thực sự hận không thể bẻ làm hai để dùng.
Mấy đồng xu rơi rớt ở sân, cộng lại có thể không phải quá nhiều, nhưng đối với những đứa trẻ ở dưới quê, trong tay không có gì, cực kì khao khát tiền tiêu vặt mà nói thì đó là sức hút quá lớn, khiến chúng không còn quan tâm đến “nghĩa khí anh em nữa”.
Tôn Ký ở trong sân thấy mà tức giậm chân, hét mấy tiếng, đây là viên đạn bọc đường của kẻ địch, anh em đừng để mắc lừa.
Nhưng mà không có ai nghe cậu ta cả, đám nhóc vẫn chỉ lo cúi đầu nhặt tiền, cô lập không viện trợ Tôn Ký, cậu ta chỉ có thể giương mắt nhìn “kẻ địch” nhanh chóng mở cổng và đánh thẳng một mạch vào trong.
Lúc này chú rể khom lưng xuống, thông qua cách cửa sắt và nói với Tôn Ký: “Tiểu Ký, mở cửa cho chú được không? Chú có mang kẹo đến, mở cửa ra chú mời cháu ăn kẹo.”
Thời này, kẹo không phải là đồ ăn vặt mà trẻ con muốn ăn là có thể ăn được, hợp tác xã mua bán bên kia bán kẹo, muốn mua kẹo cần có phiếu kẹo, hơn nữa giá cả cũng rất đắt, những gia đình bình thường không nỡ lấy thứ đồ này tùy tiện cho trẻ con ăn.
Nếu như lúc bình thường dùng chiêu này thì có thể có tác dụng, nhưng tiếc là ông ngoại hai Điền muốn con gái mình vui, nên mời rất nhiều kẹo, hạt dưa, đậu phộng cho khách ăn, bây giờ đám nhóc tinh nghịch này, trong túi mỗi người đều đựng không ít kẹo.
Trong túi Tôn Ký cũng đựng không ít kẹo và hạt dưa, vì thế cậu ta từ chối “hối lộ” của chú rể một cách thẳng thừng, cậu ta lấy ra điệu bộ của tiểu tướng cách mạng, nắm chặt nắm tay và giơ cánh tay lên nói lời nghiêm chính nghĩa: “Không được, công việc hôm nay của bọn cháu chính là phải trông kỹ cánh cổng này.”
“Bạn nhỏ, như vậy được rồi đấy, mau để bọn chú vào trong đi.”
Có người trong đám người bên nhà trai đến đón cô dâu thấy đám nhóc Tôn Ký bọn chúng nhỏ tuổi, nên muốn bịp cho qua chuyện.
Ai ngờ Tôn Ký nghe vậy thì dõng dạc đáp lại: “Vị đồng chí này, hãy gọi tôi là tiểu đồng chí, quần chúng cách mạng không phân biệt lớn nhỏ.”
Cái người lúc nãy nói với Tôn Ký quả thực không ngờ Tôn Ký đáp lại như thế, anh ta ngạc nhiên trơ mắt nhìn không biết nên trả lời thế nào.
Chú rể lòng thầm may mà mình biết trước tin này, biết rõ thủ thuật chặn cổng của đám nhóc này, nếu không hôm nay đúng là khó có thể vào cổng thật.
Nghĩ đến đây, chú rể ra hiệu bằng ánh mắt với đằng sau, lập tức có người biết ý chú rể, đưa cho chú rể một cái túi vải, bên trong là tiền lẻ mà chú rể đã chuẩn bị trước, toàn là 1 xu, 2 xu lẻ.
Chú rể thản nhiên lấy trong túi vải một nắm đồng xu, những người xung quanh giúp đỡ hô những lời tốt lành, vừa nghe thấy tiếng kêu đại cát đại lợi, những đồng tiền xu rơi xuống sân, đám nhóc nghịch ngợm kia vốn dĩ đang chặn ở cổng thấy vậy thì không quan tâm gì nữa, lập tức chạy vào trong sân giật lấy tiền lẻ.
Phải biết rằng ở thời đại này không có cái gọi là tiền tiêu vặt, ở thời đại mà dầu, muối, tương, dấm của gia đình đều tính vào số trứng gà vịt đẻ, có thể cung cấp thức ăn, cung cấp quần áo, cung cấp học phí đi học là đã không tồi rồi, muốn tiêu tiền nữa thì bản thân tự nghĩ cách.
Nhưng mà bình thường thì bọn trẻ phải giúp đỡ gia đình đốn củi, chỉ đến những ngày nghỉ đông hay nghỉ hè thì mới có thời gian đào một số dược liệu, hái một ít nấm và các sản vật hoang dã khác rồi đi chợ đổi lấy vài xu, số tiền họ đổi lại được đưa một ít cho gia đình, đồng xu còn lại thực sự hận không thể bẻ làm hai để dùng.
Mấy đồng xu rơi rớt ở sân, cộng lại có thể không phải quá nhiều, nhưng đối với những đứa trẻ ở dưới quê, trong tay không có gì, cực kì khao khát tiền tiêu vặt mà nói thì đó là sức hút quá lớn, khiến chúng không còn quan tâm đến “nghĩa khí anh em nữa”.
Tôn Ký ở trong sân thấy mà tức giậm chân, hét mấy tiếng, đây là viên đạn bọc đường của kẻ địch, anh em đừng để mắc lừa.
Nhưng mà không có ai nghe cậu ta cả, đám nhóc vẫn chỉ lo cúi đầu nhặt tiền, cô lập không viện trợ Tôn Ký, cậu ta chỉ có thể giương mắt nhìn “kẻ địch” nhanh chóng mở cổng và đánh thẳng một mạch vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất