Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80
Chương 46: Hai Lần
Để mất cánh cổng, Tôn Ký thấy thật sự không chặn được nữa, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, hét lên một tiếng với đám bạn rằng “Chừa cho tớ một ít”, rồi cũng gia nhập vào hội nhặt tiền lẻ với đám bạn.
Các cô gái đứng trong nhà nhìn rất rõ mọi thứ diễn ra ở trong sân, mọi người cười nói lần này cũng xem như là Tiểu Ký gặp phải đối thủ rồi, đây có lẽ là lần chặn cửa thất bại nhất từ trước đến nay của cậu ta.
Nhìn thấy đội quân đông đảo người đón dâu chuẩn bị băng qua sân, đến trước nhà chính, mẹ Tôn vốn đang ở phòng phía Tây giúp em họ sắp xếp trang sức của hồi môn, bỗng chạy ra ngoài và nói: “Tiểu Biền, con giúp mẹ cản dượng con lại một lát, chậu châu báu của dì út con chưa bỏ đầy.”
“Cái gì? Mẹ, cái đó không phải nên chuẩn bị từ sớm rồi sao? Mẹ bảo con cản như thế nào đây?” Đối với Tôn Biền, chặn cửa là việc trước nay cô chỉ làm cho có, giờ cô nghe mẹ mình nói vậy thì không biết phải làm thế nào.
“Ai mà biết được thằng nhóc Tiểu Ký đó lại vô dụng như thế chứ, lúc trước nó có thể giữ cửa được hơn mười phút, đều nhờ nó náo nhiệt, lần này hay rồi, một phút cũng không cản được. Mẹ cũng không bảo con cản nhiều thời gian đâu, ba đến năm phút là được rồi, còn đám nha đầu mấy đứa cũng chặn lại giúp, mẹ đi chuẩn bị tiếp đây.”
Chậu châu báu chính là một chiếc chậu rửa mặt màu đỏ mà cô dâu cầm trên tay khi ra ngoài, trong đó có gương, lược, một số mỹ phẩm dành cho cô dâu, quan trọng nhất là hộp bánh sủi cảo tử tôn do gia đình nhà gái làm. Ngày nay việc tổ chức đám cưới không còn chú trọng nhiều, đây là điều duy nhất chắc chắn cần thiết, đây là lời chúc phúc của gia đình cha mẹ cô dâu dành cho đôi tân hôn, đồng thời cũng là sự mong đợi về một cuộc sống mới.
Trước khi cô dâu bước vào nhà chồng không được cho chồng nhìn thấy bánh sủi cảo tử tôn này, cho nên nhất định phải được đựng trong một cái hộp màu đỏ, sau khi vào nhà nhờ em chồng nấu chín. Tôn Biền đoán bây giờ họ đang chuẩn bị cái này, nếu không sẽ không đặc biệt đi ra bảo cô chặn cửa.
Mẹ Tôn nói xong thì đi ngay, để lại Tôn Biền với các cô gái khác chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ trong thời gian ngắn lúc họ nói chuyện, đội quân đón cô dâu đã đi qua sân và đến trước cửa, Tôn Biền nhìn thấy cánh cửa gỗ sắp bị đẩy ra, trong tình huống cấp bách, cô không nói gì mà vội vàng lao tới.
Cạch một tiếng, cánh cửa vốn dĩ đã bị đẩy lộ ra một kẽ hở thì đột nhiên bị đóng lại từ bên trong, chú rể ở ngoài đang chuẩn bị bước vào suýt chút nữa bị đập trúng vào mặt.
Chú rể kinh ngạc đứng ở bên ngoài nhớ kỹ lại, lòng thầm vợ mình cũng không có nói sẽ bị chặn lần thứ hai mà.
Chú rể khó chịu đứng bên ngoài đập cửa, nhưng cũng không dám đập quá mạnh, chỉ có thể vừa đập vừa hỏi: “Có thể mở cửa ra được không?”
Nói rồi chú rể còn móc trong túi ra mấy cái bao lì xì, nhét vào trong thông qua khe cửa.
Thời đại này chặn cửa đòi bao lì xì không có thông dụng phổ biến như thế, người bên nhà gái có tư cách nhận bao lì xì chỉ có em trai em gái phụ trách tiễn dâu với chị dâu gấp chăn.
Bên nhà trai thì là em trai đè giường, chị dâu phụ trách đón dâu và em chồng nấu sủi cảo tử tôn.
Nhưng mà người dẫn chương trình thấy nhiều biết rộng, âm thầm dặn dò chú rể đến đón dâu gói thêm mấy bao giấy đỏ, không cần bỏ quá nhiều trong đó, cho một mao tiền là được, phòng hờ bên nhà gái có mấy đứa nhỏ giống như Tôn Biền bọn họ, sợ chúng đùa quá mức.
Chú rể tưởng là mình gặp phải tình huống này nên mới nhét bao lì xì vào trong, nhưng không ngờ sau khi nhét vào, chưa được vài giây lại bị đẩy ra, bên trong một cô gái nói với giọng trong trẻo và có hơi ngượng ngùng: “Dượng ơi, bao lì xì không cần đưa vội đâu, chúng ta chơi trò chơi đi, cháu hỏi dượng đáp, dượng thấy thế nào?”
Các cô gái đứng trong nhà nhìn rất rõ mọi thứ diễn ra ở trong sân, mọi người cười nói lần này cũng xem như là Tiểu Ký gặp phải đối thủ rồi, đây có lẽ là lần chặn cửa thất bại nhất từ trước đến nay của cậu ta.
Nhìn thấy đội quân đông đảo người đón dâu chuẩn bị băng qua sân, đến trước nhà chính, mẹ Tôn vốn đang ở phòng phía Tây giúp em họ sắp xếp trang sức của hồi môn, bỗng chạy ra ngoài và nói: “Tiểu Biền, con giúp mẹ cản dượng con lại một lát, chậu châu báu của dì út con chưa bỏ đầy.”
“Cái gì? Mẹ, cái đó không phải nên chuẩn bị từ sớm rồi sao? Mẹ bảo con cản như thế nào đây?” Đối với Tôn Biền, chặn cửa là việc trước nay cô chỉ làm cho có, giờ cô nghe mẹ mình nói vậy thì không biết phải làm thế nào.
“Ai mà biết được thằng nhóc Tiểu Ký đó lại vô dụng như thế chứ, lúc trước nó có thể giữ cửa được hơn mười phút, đều nhờ nó náo nhiệt, lần này hay rồi, một phút cũng không cản được. Mẹ cũng không bảo con cản nhiều thời gian đâu, ba đến năm phút là được rồi, còn đám nha đầu mấy đứa cũng chặn lại giúp, mẹ đi chuẩn bị tiếp đây.”
Chậu châu báu chính là một chiếc chậu rửa mặt màu đỏ mà cô dâu cầm trên tay khi ra ngoài, trong đó có gương, lược, một số mỹ phẩm dành cho cô dâu, quan trọng nhất là hộp bánh sủi cảo tử tôn do gia đình nhà gái làm. Ngày nay việc tổ chức đám cưới không còn chú trọng nhiều, đây là điều duy nhất chắc chắn cần thiết, đây là lời chúc phúc của gia đình cha mẹ cô dâu dành cho đôi tân hôn, đồng thời cũng là sự mong đợi về một cuộc sống mới.
Trước khi cô dâu bước vào nhà chồng không được cho chồng nhìn thấy bánh sủi cảo tử tôn này, cho nên nhất định phải được đựng trong một cái hộp màu đỏ, sau khi vào nhà nhờ em chồng nấu chín. Tôn Biền đoán bây giờ họ đang chuẩn bị cái này, nếu không sẽ không đặc biệt đi ra bảo cô chặn cửa.
Mẹ Tôn nói xong thì đi ngay, để lại Tôn Biền với các cô gái khác chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Chỉ trong thời gian ngắn lúc họ nói chuyện, đội quân đón cô dâu đã đi qua sân và đến trước cửa, Tôn Biền nhìn thấy cánh cửa gỗ sắp bị đẩy ra, trong tình huống cấp bách, cô không nói gì mà vội vàng lao tới.
Cạch một tiếng, cánh cửa vốn dĩ đã bị đẩy lộ ra một kẽ hở thì đột nhiên bị đóng lại từ bên trong, chú rể ở ngoài đang chuẩn bị bước vào suýt chút nữa bị đập trúng vào mặt.
Chú rể kinh ngạc đứng ở bên ngoài nhớ kỹ lại, lòng thầm vợ mình cũng không có nói sẽ bị chặn lần thứ hai mà.
Chú rể khó chịu đứng bên ngoài đập cửa, nhưng cũng không dám đập quá mạnh, chỉ có thể vừa đập vừa hỏi: “Có thể mở cửa ra được không?”
Nói rồi chú rể còn móc trong túi ra mấy cái bao lì xì, nhét vào trong thông qua khe cửa.
Thời đại này chặn cửa đòi bao lì xì không có thông dụng phổ biến như thế, người bên nhà gái có tư cách nhận bao lì xì chỉ có em trai em gái phụ trách tiễn dâu với chị dâu gấp chăn.
Bên nhà trai thì là em trai đè giường, chị dâu phụ trách đón dâu và em chồng nấu sủi cảo tử tôn.
Nhưng mà người dẫn chương trình thấy nhiều biết rộng, âm thầm dặn dò chú rể đến đón dâu gói thêm mấy bao giấy đỏ, không cần bỏ quá nhiều trong đó, cho một mao tiền là được, phòng hờ bên nhà gái có mấy đứa nhỏ giống như Tôn Biền bọn họ, sợ chúng đùa quá mức.
Chú rể tưởng là mình gặp phải tình huống này nên mới nhét bao lì xì vào trong, nhưng không ngờ sau khi nhét vào, chưa được vài giây lại bị đẩy ra, bên trong một cô gái nói với giọng trong trẻo và có hơi ngượng ngùng: “Dượng ơi, bao lì xì không cần đưa vội đâu, chúng ta chơi trò chơi đi, cháu hỏi dượng đáp, dượng thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất