Cuộc Sống Ở Nhà Máy Những Năm 80

Chương 47: Bà Chị Làm Tốt Lắm

Trước Sau
Chưa đợi chú rể suy nghĩ thông suốt thì nghe thấy người bên trong đã hỏi: “Tác giả của Nhạc Dương lâu ký là ai?”

Đội quân đón dâu: ……

Đợi một lát phát hiện không có ai trả lời, người bên trong ra đề có lẽ biết mình ra nhầm đề rồi, vội vàng sửa lại: “Lý Bạch là nhà thơ ở triều đại nào? Hoặc là đọc một đoạn Sừ Hòa cũng được.”

Đội quân đón dâu ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau, không phải họ không biết, mà là đang mơ hồ, đang nghi hoặc mình đang đi đón dâu hay là đi thi vậy?

Cũng không nghe nói nhà cô dâu có họ hàng làm giáo viên Ngữ Văn gì mà?

Ngay lúc Tôn Biền chặn cửa, Tôn Ký đã nhặt đồng tiền lẻ xong và chạy lại bên này, nhìn thấy đám người kia bị chặn ở ngoài cửa, Tôn Ký vỗ đùi nói: "Bà chị làm tốt lắm, thời khắc quan trọng vẫn là lão đồng chí có ích."

Tôn Biền ở bên trong đang bất chấp khó khăn để chặn cửa, nghe thấy em trai mình nói vậy thì hít sâu một hơi, bây giờ cô rất muốn xông ra cho em trai biết thế nào là sự phẫn nộ của "lão đồng chí".

May mà trong thời gian Tôn Biền chặn cửa, mọi thứ trong phòng đã chuẩn bị ổn thỏa, mẹ Tôn đi ra ra hiệu cho con gái mở cửa, Tôn Biền thấy vậy thì thở phào một hơi, mở cửa nồng nhiệt chào đón, cô thầm trong lòng rằng, lần sau xem náo nhiệt sẽ không đến gần như vậy nữa, cảm giác bị bắt thóp quả thật không dễ chịu chút nào.

Cô dâu với chú rể cùng nhau lạy từ biệt cha mẹ, nhìn con gái với con rể, hai vợ chồng già nước mắt chảy dài, không ngừng dặn dò con gái đến nhà mẹ chồng phải sống cho thật tốt.

Cứ như thế, cuối cùng cô dâu cũng xem như được rước ra khỏi cổng, người nhà cô dâu lập tức tiến tới, vai vác tay khiêng chất của hồi môn lên xe lừa, cậu cả Tôn Biền sẽ phụ trách điều khiển chiếc xe cưới vui vẻ này.



Nhìn thấy cô dâu được người nhà chồng đến rước về, họ hàng bạn bè trong thôn cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ rồi, mọi người tụ tập lại trò chuyện với nhau, ông ngoại hai vừa mới gả con gái, đi đến bên cạnh anh cả mình, đưa cho ông ấy một điếu thuốc hiệu Hatamen: “Anh, hút một điếu đi.”

Ông ngoại nhà họ Điền nghe vậy thì khua khua tay với em trai mình: “Loại có ống ngậm, không có sức hút.”

Nói rồi ông ấy lấy tẩu thuốc từ sau lưng của mình ra, nhét vài lá thuốc lá vào nồi ống đồng, châm lửa và bắt đầu dùng sức hút.



Đội quân đón dâu đi ra khỏi thôn trong tiếng pháo vang trời, lần này nhà ông ngoại hai Tôn Biền mua rất nhiều pháo, cho nên dù là đón hay là tiễn đều dùng tiếng pháo trên suốt đường đi.

Người vui nhất trong chuyện này không ai khác là bọn trẻ con trong thôn, chúng tụ tập chờ đợi ở nơi nào có đốt pháo, pháo vừa nổ là chúng lập tức chạy tới lục lọi trong cặp hoa giấy và bụi bặm để tìm pháo còn sót lại chưa nổ.

Một dây pháo có 100 quả pháo, thường sẽ sót lại một hai quả pháo lép, mỗi khi tìm thấy những quả pháo nhỏ có đầu chì ngắn này, những đứa trẻ tìm thấy chúng như nhặt được kho báu vậy, chúng giơ cao chiến lợi phẩm của mình và thích thú trước những ánh mắt ghen tị của những đứa trẻ xung quanh.

Nếu như bình thường Tôn Ký nhất định sẽ là một trong những đứa trẻ đi nhặt pháo lép, nhưng mà hôm nay không cần thiết, bởi vì cậu ta đã hợp tác với anh họ lấy một dây 100 quả pháo từ chỗ ông ngoại hai cậu ta rồi.

Đây là chiến lợi phẩm mà cậu ta cùng với anh họ nhà ông ngoại hai có được, sau khi có dây pháo, hai người liền chia ra, lần theo dây để tháo từng khẩu pháo nhỏ ở trên đó, anh một cái, em một cái, chia rất kỹ.

Sau đó, hai người mang trên người rất nhiều 'đạn dược' dẫn đầu, giống như tướng quân vậy, cầm nửa tàn thuốc đang cháy không biết từ đâu ra mà đi bắn pháo khắp thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau