Cuộc Sống Sau Khi Bị Hào Môn Mãnh Thú Cưới Về Nhà
Chương 13: Vận rủi loãng đi rồi!
Edit: Agehakun
Beta: Cassie
Đường Thanh đã có nhận thức mới đối với mức độ không biết xấu hổ của chủ tịch Túc, cậu nhìn chằm chằm cảnh sắc thay đổi liên tục ngoài cửa sổ xe, nỗ lực điều chỉnh trạng thái, không ngừng cố gắng: “Rất xin lỗi, chuyện khác có lẽ có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không được.”
Cậu rũ mắt, giống như đang cảm thán cũng giống như đang chế giễu nói: “Nếu như bị anh ấy biết được, tôi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ. Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa các bạn ơi huhu.
Theo như phản ứng của người bình thường, chắc chắn sẽ hiểu được trong lòng Đường Thanh có người, sau đó sẽ lựa chọn thương lượng biện pháp khác.
Nhưng mà… Đừng ngược đãi editor bằng cách ủng hộ trang ăn cắp nữa các bạn ơi.
Chủ tịch Túc không phải người bình thường.
Hắn còn không biết xấu hổ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Chỉ thấy hắn che lại bả vai, vẻ mặt suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không nói tiếp, chỉ ngẫu nhiên rít nhẹ hai phát tỏ vẻ miệng vết thương rất đau.
Đường Thanh vốn định làm bộ không trông thấy, nhìn chằm chằm cửa sổ tiếp tục nói.
Kết quả Túc Thiên Dục nghiêng đầu, tỏ vẻ mình hôn mê rồi.
Đường Thanh: “…”
truyenfull, truyenhd như *** vậy á, mình rất thích đọc ở đây hihi.
Được rồi anh là nhất, nhất anh rồi, tôi thua.
Cậu thật sự thua trước độ dày da mặt của chủ tịch Túc.
Hai người giằng co cả đường về, cuối cùng Đường Thanh lựa chọn tạm dừng chủ đề, cùng Quyền Lê đỡ người trở về phòng, Túc Thiên Dục cũng ăn ý ngậm miệng không hề nhắc tới một chữ nào về chuyện vừa rồi.
Nhìn thì cứ như hai người đều đã nhất trí, không ai đề cập tới vấn đề lúc nãy, nhưng thật ra hướng đi của Đường Thanh đã bị phá hỏng.
Cậu khó chịu trong lòng, hơn nửa đêm nhắn tin cho Bạch Trạc bảo anh ta mau mau trị thương cho Túc Thiên Dục đi.
Bạch Trạc vừa mới bị tẩn một trận, khóc hu hu trả lời: [Tôi phải nằm vài hôm, sắp tới không thể tới khám bệnh tại nhà được.]
Đường Thanh: [Anh bị sao vậy?] Hãy vào trang chính chủ đọc nhé.
Bạch Trạc công khai: [Rớt xuống cống.]
Đường Thanh hiểu, gửi cái sticker sờ đầu chó: [Thế nghỉ ngơi sớm chút nhé.]
Bạch Trạc: [Muốn xem ảnh của “xẻo cưa cưa” để giảm đau cơ QAQ]
Đường Thanh lãnh khốc vô tình: [Câm miệng đi, ngủ ngon.]
Bạch Trạc: [*khóc to* *khóc to* *khóc to*]
Phải có so sánh mới thấy đau thương, thấy Bạch Trạc thảm như vậy Đường Thanh cũng được an ủi phần nào, tâm trạng của cậu cũng không còn quá bết bát nữa, vừa ăn cơm vừa nghĩ đối sách.
Uống nước nhớ nguồn, ủng hộ ăn cắp thì như ***.
Mà bên kia, chủ tịch Túc vốn dĩ phải hôn mê cũng đang ăn cơm, cười nhếch mép, vừa nhìn đã biết tâm trạng cực kỳ tốt.
Quyền Lê ngồi đối diện hắn, cẩn thận suy xét hai lần về chuyện đêm nay, ngạc nhiên hỏi: “Mèo con đã nhận ra?”
Vào trang chính chủ đề không phải đọc những dòng như này nhé.
Túc Thiên Dục ừ một tiếng.
Nếu không phải đã nhận ra, thì cậu sẽ không làm mấy trò đó.
Quyền Lê càng cảm thấy bùi ngùi: “Cảm giác của cậu ta nhạy bén thật, phát hiện còn sớm hơn cả tôi.” Nói xong lại nghĩ tới trận tranh đua đêm nay, cười tủm tỉm nói: “Vừa xinh đẹp vừa có tiền lại còn thông minh, trình độ đóng kịch thì không phân cao thấp với cậu, là một chú mèo con tinh ranh, bảo sao cậu cảm thấy hứng thú, đến tôi cũng thấy động l…”
Đối diện với ánh mắt của chủ tịch Túc, Quyền Lê lặng lẽ nuốt từ ‘lòng’ vào, vững vàng bình tĩnh quay lại chủ đề: “Nếu cậu ta đã nhìn ra được và cũng biểu hiện ra là không muốn, vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Túc Thiên Dục nói: “Tìm hiểu rõ vì sao cậu ấy lại không muốn.”
Quyền Lê nói: “Chuyện này khá là khó, có đôi khi thích một người hay ghét một người đều không cần lý do.”
Túc Thiên Dục nói: “Cậu ấy không giống thế, cậu ấy từ khi xuất hiện đã xác định sẽ từ chối tôi.”
Quyền Lê nhìn hắn một phát, không hé răng.
Hình như chủ tịch Túc đang có hiểu lầm rất lớn đối với sự tồn tại của bản thân nhể, ví dụ như thanh danh của hắn không tốt lắm đâu, ví dụ như hắn quỷ súc độc miệng keo kiệt không biết xấu hổ… Úi úi úi, cứ nhắc tới khuyết điểm là lại khiến cho người ta dừng hông nổi mà, từ chối hắn là nhẹ rồi đấy, hắn không tự thấy bản thân mình còn chả có nổi mấy mống bạn à.
Túc Thiên Dục đột nhiên nhìn về phía y, giọng nói dịu dàng rợn người: “Nghĩ cái gì đấy?”
Quyền Lê suýt chút nữa bị sặc cháo, nhân lúc nuốt thức ăn vội suy nghĩ: “Hẳn là khí tràng của cậu quá mạnh, khiến mèo con theo bản năng sinh ra tâm lý muốn chạy trốn.”
Túc Thiên Dục: “Hửm?”
Quyền Lê đầy mặt nghiêm túc nói: “Thật mà. Thứ nhất, nguyên hình của cậu lớn hơn mèo con gấp trăm lần, lực công kích mạnh mà lại còn là động vật ăn thịt, cực kỳ nguy hiểm đối với mèo nhỏ.”
“Thứ hai, giữa yêu quái cũng phân chia cấp bậc. Với thân phận năng lực của cậu, ngoại trừ mấy vị kia ra thì ai dám đánh đồng với cậu chứ? Sắp xếp ra thì cậu chính là ở đỉnh kim tự tháp, đại yêu nhìn thấy còn phải gọi là tổ tông, huống chi là mèo con mới hai trăm tuổi?”
Nói xong, Quyền Lê cũng không nhịn được thổn thức: “Mèo con không biết thuật pháp nhưng lại có cảm giác nhạy bén, chắc chắn có thể nhận thấy được hai tầng áp bách đến từ cậu. Nếu trong lòng lại còn có khúc mắc gì nữa, khéo có đánh chết cũng không chịu ở bên cậu.”
Túc Thiên Dục bắt lấy điểm mù: “Khúc mắc?”
Quyền Lê nói: “Tôi nói là nếu.”
Túc Thiên Dục không quá vừa lòng: “Nếu xảy ra thật thì sao?”
Quyền Lê: “Chờ chết đi chứ còn gì nữa.”
Túc Thiên Dục lập tức nở nụ cười: “Lặp lại lần nữa.”
Quyền Lê: “… Nếu xảy ra thật, vậy phải cố mà dỗ người ta, liệt nữ sợ triền lang*, thiệt tình đổi thiệt tình.”
*Phụ nữ mạnh mẽ cũng sợ người đàn ông dây dưa không ngừng
Túc Thiên Dục nhìn chằm chằm y thật lâu, vuốt cằm hỏi: “Hình như cậu không sợ tôi?”
Quyền Lê: “Không không không, tôi sợ.”
Túc Thiên Dục: “Vậy vì sao ngày trước cậu lại lựa chọn ở lại?”
Quyền Lê nhỏ giọng xấu hổ, nói một câu: “Bởi vì tiền.”
Túc Thiên Dục biết ngay câu trả lời là thế, nhưng tính ra cũng có ý tham khảo được, chờ cơm nước xong đuổi Quyền Lê đi, bản thân ngồi lại suy nghĩ một lát.
Túc Thiên Dục và Đường Thanh suy nghĩ một buổi tối, lúc chạm mặt vào sáng sớm ngày hôm sau, đầu tiên là nở một nụ cười thân thiện nhưng dối trá với đối phương, tựa như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì hết, khách khí ăn sáng.
Hiện tại hai người đều tự rõ trong lòng, chỉ là xuất phát từ tính toán riêng nên chưa đâm thủng lớp cửa sổ giấy ấy.
Nhưng mà động tác của Túc Thiên Dục nhanh hơn Đường Thanh chút, móc một hộp quà được gói tinh xảo ra đẩy tới, lý do đã có sẵn rồi: “Chuyện tối hôm qua là do tôi không đúng, rõ ràng đã đồng ý với cậu Đường là sẽ trở về nhà trước khi mặt trời lặn, kết quả đã không hoàn thành rồi còn có thái độ không đứng đắn, cuối cùng lại phiền cậu Đường phải lo lắng, thật sự xin lỗi.”
Đường Thanh định từ chối: “Sau này chủ tịch Túc chú ý là được, quà thì thôi, đây là điều mà tôi nên làm để trả ân.”
Túc Thiên Dục không đồng ý: “Sao có thể để cậu Đường nỗ lực một mình được chứ, cậu Đường không nhận quà là do vẫn còn giận tôi đúng không? Hay là tôi đổi qua món quà khác nhé?”
Khóe miệng Đường Thanh giật giật: “Không cần.”
Cuối cùng vẫn nhận hộp quà.
Bởi vì không vui, Đường Thanh vốn dĩ không định mở ra xem, nhưng mà mùi hương từ hộp bay ra cực kỳ thơm, cậu không nhịn được liếc qua.
“Nhìn thấy không, bọn ăn cắp ỉa chảy đấy, truyenhd, truyenfull đó.”
Bên trong không đựng mấy thứ như kiểu đá quý, mà là mười tầng đồ ăn vặt chật kín. Túi giấy dầu màu trắng, mặt trên viết hai chữ ‘đào khô’, mùi hương phát ra từ nơi này.
Quyền Lê ngồi ở bên cạnh liếc nhìn, khóe mắt giật nhẹ.
Đào khô do Vân gia ở Tây Sơn sản xuất, lấy từ cây ăn quả ở núi Bất Chu, ăn xong sẽ hết muộn phiền và mệt nhọc.
Hai mươi vạn một bao!!!
*1 CNY = 3.552,58 VND
Quyền Lê che trán, trong lòng rỉ máu.
Chủ tịch Túc tiền nhiều như nước không hề thấy tiếc tí nào: “Chỉ là mấy món ăn vặt, nếu cậu Đường thích, ta sẽ chuẩn bị nhiều chút.”
Đường Thanh thấy túi đào khô không có ngày sản xuất, không có nơi sản xuất, cũng không có chứng thực an toàn thực phẩm “ba không”, nhướng mày hỏi: “Đây là do tập đoàn Túc thị sản xuất à?”
Túc Thiên Dục nói: “Không phải, tôi mua ở nơi khác.”
Đường Thanh đợi một lúc, thấy hắn không giới thiệu tiếp, liền ngừng đề tài, cũng không có hỏi lại.
Mùi món đào khô này cực kỳ thơm, lúc Đường Thanh ra cửa thì thuận tay xách cái bao cất vào trong túi, chờ lúc bọn họ xử lý công việc, liền xé giấy bọc ngồi ở bên cạnh bọn họ nhai chóp chép.
Lại nói, tuy rằng đào khô là một sản phẩm “ba không”, nhưng mà hương vị không gì sánh được, ngọt lịm ngon miệng lại nhai rất thích, ăn rất là ngon.
Quyền Lê cảm thấy cậu không phải đang nhai đào khô mà là đang nhai vàng, đau lòng suốt một buổi sáng, cuối cùng bị Túc Thiên Dục đá vào phòng nghiên cứu tiếp tục xử lý sự vụ.
Tình trạng phòng nghiên cứu không khác phỏng đoán lúc trước của bọn họ là bao. Nhân viên báo cáo đã bị người đổi mất ngay trên đường, có lẽ người đó đang ở trong tay Quản gia, giấu rất kín, bọn họ không có chứng cứ nên có biết cũng vô dụng.
Đương nhiên, dù có tìm được đối phương thì cũng không chắc có thể đứng ra làm nhân chứng, biết đâu người ta là cùng một hội với Quản gia, cắn ngược lại bọn họ thì sao?
Cho nên Quyền Lê và Túc Thiên Dục cùng bàn bạc, sớm từ bỏ con đường này rồi, ẩn vào bóng tối chờ động tác tiếp theo của đối phương.
Cơ hội tới rất nhanh. Tổ điều tra cực khổ vài hôm, cuối cùng cũng xác định được thành phẩm trong phòng nghiên cứu đều là do máy móc kiểm tra, dưới khâu sàng lọc của hệ thống, thành phẩm trộn lẫn thuốc cấm chưa từng qua được kiểm tra, đã bị tiêu hủy từ sớm.
Nói cách khác, dù đối phương có bắt mấy nghiên cứu viên đi mất, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ bị vả mặt thôi, tập đoàn Túc thị không bị bất cứ tổn hại thực tế nào.
Người đứng sau chắc chắn sẽ không nhịn được, hơn nữa gia chủ Quản gia còn bị đánh rất thảm không tiện hành động, sẽ sớm có người tự cho là mình thông minh chuẩn bị chơi cái trò chọc gậy bánh xe.
Quyền Lê chính là đang chờ kẻ đó, ngay trong ngày hôm đó liền xách theo một con chuột nhỏ chạy vào Cục Yêu quái, dựa vào da mặt dày cùng với tiếng tăm của Túc Thiên Dục làm loạn một hồi.
Lại nói tiếp, ngọn nguồn của mấy cái chuyện tầm bậy này đều là từ bọn họ. Cán bộ cấp cao đuối lý, chỉ có thể hạ lệnh ôm việc này vào người, để cho ngành đặc biệt đi điều tra.
Đều là người quen, có rất nhiều chuyện không cần lừa gạt, có thể nói trắng ra.
Cấp trên cũng biết ân oán giữa hai vị đại lão, xác định dược phẩm của viện nghiên cứu không có lỗi, mau chóng áp chuyện này xuống.
Còn chuyện trên mạng thì lại càng dễ xử lý, bọn họ có đội xã giao chuyên nghiệp, xách hai người giống nhau như đúc ra trước màn hình, dùng phương pháp khoa học giải thích rằng: “Em trai từ nhỏ được yêu thương không có bản lĩnh mấy, hâm mộ tiền lương của anh trai cao hơn nên sinh lòng đố kỵ, lấy danh nghĩa riêng ác ý báo cáo công ty muốn hại chết anh…”
Đọc tại wordpress Butterfly nhé.
Chủ đề tình thân này vĩnh viễn là tiêu điểm của xã hội, hơn nữa liên quan tới tập đoàn Túc thị đang cực kỳ hot dạo gần đây, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại leo lên hot search.
[Loại người này là một thằng em, cũng chỉ có thể làm một thằng em*.]
*Tụi tui không tra được câu này, nhưng chắc vế 2 nó ý chỉ cái ấy ấy đó mọi người, hoặc ám chỉ suốt đời cũng chỉ là một kẻ thất bại.
[Tự hỏi gia trưởng phải bất công tới cỡ nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ không nên hồn như thế.]
[Liệu có phải tập đoàn Túc thị bị công ty nước ngoài nào nhằm vào không hử? Sao dạo gần đây luôn xảy ra mấy chuyện xui xẻo lung tung rối loạn vậy.]
[Chắc gì đã là công ty nước ngoài. Bồ nhìn tập đoàn Thẩm thị kìa, tức đến giậm chân, có chết cũng không chịu nhận.]
Lời này lập tức khiến cư dân mạng nhớ tới mấy ngày hôm trước tập đoàn Thẩm thị hướng đầu mâu vào Túc thị, tức khắc đều vui vẻ, sôi nổi tag weibo chính thức của Thẩm thị: [Ra xin lỗi đi!]
Weibo chính thức của Thẩm thị im như gà, từ mấy ngày trước đã không có động tĩnh gì rồi.
Weibo chính thức của Túc thị chia sẻ lại thông báo từ phía chính phủ xong, lại đăng một cái sticker mà bọn họ tự tạo, viết “Mọi chuyện đều là do tôi sai, khiến bạn phải rơi lệ một mình rồi”
Cư dân mạng cười sảng, sôi nổi lưu sticker về, dùng để ví von bản thân quá mạnh.
Tập đoàn Túc thị lật ngược ván cờ hai đợt liên tiếp, lại bằng vào sticker cọ một đợt cảm tình và độ hot, thành công vượt qua chuyện khi trước.
Ngay cả Túc Thiên Dục cũng từ thương nhân có lòng dạ hiểm độc biến trở về thành kim chủ quốc dân, người đời gọi là người đàn ông vàng trong làng độc thân, vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền.
Mà những điều này thể hiện rằng, vận rủi trên người Túc Thiên Dục — đã loãng đi rồi!
Beta: Cassie
Đường Thanh đã có nhận thức mới đối với mức độ không biết xấu hổ của chủ tịch Túc, cậu nhìn chằm chằm cảnh sắc thay đổi liên tục ngoài cửa sổ xe, nỗ lực điều chỉnh trạng thái, không ngừng cố gắng: “Rất xin lỗi, chuyện khác có lẽ có thể thương lượng, nhưng chuyện này thì không được.”
Cậu rũ mắt, giống như đang cảm thán cũng giống như đang chế giễu nói: “Nếu như bị anh ấy biết được, tôi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ. Đừng đọc ở trang ăn cắp nữa các bạn ơi huhu.
Theo như phản ứng của người bình thường, chắc chắn sẽ hiểu được trong lòng Đường Thanh có người, sau đó sẽ lựa chọn thương lượng biện pháp khác.
Nhưng mà… Đừng ngược đãi editor bằng cách ủng hộ trang ăn cắp nữa các bạn ơi.
Chủ tịch Túc không phải người bình thường.
Hắn còn không biết xấu hổ.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn cắp thì ăn đầu buồi ăn cứt.
Chỉ thấy hắn che lại bả vai, vẻ mặt suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi, cũng không nói tiếp, chỉ ngẫu nhiên rít nhẹ hai phát tỏ vẻ miệng vết thương rất đau.
Đường Thanh vốn định làm bộ không trông thấy, nhìn chằm chằm cửa sổ tiếp tục nói.
Kết quả Túc Thiên Dục nghiêng đầu, tỏ vẻ mình hôn mê rồi.
Đường Thanh: “…”
truyenfull, truyenhd như *** vậy á, mình rất thích đọc ở đây hihi.
Được rồi anh là nhất, nhất anh rồi, tôi thua.
Cậu thật sự thua trước độ dày da mặt của chủ tịch Túc.
Hai người giằng co cả đường về, cuối cùng Đường Thanh lựa chọn tạm dừng chủ đề, cùng Quyền Lê đỡ người trở về phòng, Túc Thiên Dục cũng ăn ý ngậm miệng không hề nhắc tới một chữ nào về chuyện vừa rồi.
Nhìn thì cứ như hai người đều đã nhất trí, không ai đề cập tới vấn đề lúc nãy, nhưng thật ra hướng đi của Đường Thanh đã bị phá hỏng.
Cậu khó chịu trong lòng, hơn nửa đêm nhắn tin cho Bạch Trạc bảo anh ta mau mau trị thương cho Túc Thiên Dục đi.
Bạch Trạc vừa mới bị tẩn một trận, khóc hu hu trả lời: [Tôi phải nằm vài hôm, sắp tới không thể tới khám bệnh tại nhà được.]
Đường Thanh: [Anh bị sao vậy?] Hãy vào trang chính chủ đọc nhé.
Bạch Trạc công khai: [Rớt xuống cống.]
Đường Thanh hiểu, gửi cái sticker sờ đầu chó: [Thế nghỉ ngơi sớm chút nhé.]
Bạch Trạc: [Muốn xem ảnh của “xẻo cưa cưa” để giảm đau cơ QAQ]
Đường Thanh lãnh khốc vô tình: [Câm miệng đi, ngủ ngon.]
Bạch Trạc: [*khóc to* *khóc to* *khóc to*]
Phải có so sánh mới thấy đau thương, thấy Bạch Trạc thảm như vậy Đường Thanh cũng được an ủi phần nào, tâm trạng của cậu cũng không còn quá bết bát nữa, vừa ăn cơm vừa nghĩ đối sách.
Uống nước nhớ nguồn, ủng hộ ăn cắp thì như ***.
Mà bên kia, chủ tịch Túc vốn dĩ phải hôn mê cũng đang ăn cơm, cười nhếch mép, vừa nhìn đã biết tâm trạng cực kỳ tốt.
Quyền Lê ngồi đối diện hắn, cẩn thận suy xét hai lần về chuyện đêm nay, ngạc nhiên hỏi: “Mèo con đã nhận ra?”
Vào trang chính chủ đề không phải đọc những dòng như này nhé.
Túc Thiên Dục ừ một tiếng.
Nếu không phải đã nhận ra, thì cậu sẽ không làm mấy trò đó.
Quyền Lê càng cảm thấy bùi ngùi: “Cảm giác của cậu ta nhạy bén thật, phát hiện còn sớm hơn cả tôi.” Nói xong lại nghĩ tới trận tranh đua đêm nay, cười tủm tỉm nói: “Vừa xinh đẹp vừa có tiền lại còn thông minh, trình độ đóng kịch thì không phân cao thấp với cậu, là một chú mèo con tinh ranh, bảo sao cậu cảm thấy hứng thú, đến tôi cũng thấy động l…”
Đối diện với ánh mắt của chủ tịch Túc, Quyền Lê lặng lẽ nuốt từ ‘lòng’ vào, vững vàng bình tĩnh quay lại chủ đề: “Nếu cậu ta đã nhìn ra được và cũng biểu hiện ra là không muốn, vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Túc Thiên Dục nói: “Tìm hiểu rõ vì sao cậu ấy lại không muốn.”
Quyền Lê nói: “Chuyện này khá là khó, có đôi khi thích một người hay ghét một người đều không cần lý do.”
Túc Thiên Dục nói: “Cậu ấy không giống thế, cậu ấy từ khi xuất hiện đã xác định sẽ từ chối tôi.”
Quyền Lê nhìn hắn một phát, không hé răng.
Hình như chủ tịch Túc đang có hiểu lầm rất lớn đối với sự tồn tại của bản thân nhể, ví dụ như thanh danh của hắn không tốt lắm đâu, ví dụ như hắn quỷ súc độc miệng keo kiệt không biết xấu hổ… Úi úi úi, cứ nhắc tới khuyết điểm là lại khiến cho người ta dừng hông nổi mà, từ chối hắn là nhẹ rồi đấy, hắn không tự thấy bản thân mình còn chả có nổi mấy mống bạn à.
Túc Thiên Dục đột nhiên nhìn về phía y, giọng nói dịu dàng rợn người: “Nghĩ cái gì đấy?”
Quyền Lê suýt chút nữa bị sặc cháo, nhân lúc nuốt thức ăn vội suy nghĩ: “Hẳn là khí tràng của cậu quá mạnh, khiến mèo con theo bản năng sinh ra tâm lý muốn chạy trốn.”
Túc Thiên Dục: “Hửm?”
Quyền Lê đầy mặt nghiêm túc nói: “Thật mà. Thứ nhất, nguyên hình của cậu lớn hơn mèo con gấp trăm lần, lực công kích mạnh mà lại còn là động vật ăn thịt, cực kỳ nguy hiểm đối với mèo nhỏ.”
“Thứ hai, giữa yêu quái cũng phân chia cấp bậc. Với thân phận năng lực của cậu, ngoại trừ mấy vị kia ra thì ai dám đánh đồng với cậu chứ? Sắp xếp ra thì cậu chính là ở đỉnh kim tự tháp, đại yêu nhìn thấy còn phải gọi là tổ tông, huống chi là mèo con mới hai trăm tuổi?”
Nói xong, Quyền Lê cũng không nhịn được thổn thức: “Mèo con không biết thuật pháp nhưng lại có cảm giác nhạy bén, chắc chắn có thể nhận thấy được hai tầng áp bách đến từ cậu. Nếu trong lòng lại còn có khúc mắc gì nữa, khéo có đánh chết cũng không chịu ở bên cậu.”
Túc Thiên Dục bắt lấy điểm mù: “Khúc mắc?”
Quyền Lê nói: “Tôi nói là nếu.”
Túc Thiên Dục không quá vừa lòng: “Nếu xảy ra thật thì sao?”
Quyền Lê: “Chờ chết đi chứ còn gì nữa.”
Túc Thiên Dục lập tức nở nụ cười: “Lặp lại lần nữa.”
Quyền Lê: “… Nếu xảy ra thật, vậy phải cố mà dỗ người ta, liệt nữ sợ triền lang*, thiệt tình đổi thiệt tình.”
*Phụ nữ mạnh mẽ cũng sợ người đàn ông dây dưa không ngừng
Túc Thiên Dục nhìn chằm chằm y thật lâu, vuốt cằm hỏi: “Hình như cậu không sợ tôi?”
Quyền Lê: “Không không không, tôi sợ.”
Túc Thiên Dục: “Vậy vì sao ngày trước cậu lại lựa chọn ở lại?”
Quyền Lê nhỏ giọng xấu hổ, nói một câu: “Bởi vì tiền.”
Túc Thiên Dục biết ngay câu trả lời là thế, nhưng tính ra cũng có ý tham khảo được, chờ cơm nước xong đuổi Quyền Lê đi, bản thân ngồi lại suy nghĩ một lát.
Túc Thiên Dục và Đường Thanh suy nghĩ một buổi tối, lúc chạm mặt vào sáng sớm ngày hôm sau, đầu tiên là nở một nụ cười thân thiện nhưng dối trá với đối phương, tựa như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì hết, khách khí ăn sáng.
Hiện tại hai người đều tự rõ trong lòng, chỉ là xuất phát từ tính toán riêng nên chưa đâm thủng lớp cửa sổ giấy ấy.
Nhưng mà động tác của Túc Thiên Dục nhanh hơn Đường Thanh chút, móc một hộp quà được gói tinh xảo ra đẩy tới, lý do đã có sẵn rồi: “Chuyện tối hôm qua là do tôi không đúng, rõ ràng đã đồng ý với cậu Đường là sẽ trở về nhà trước khi mặt trời lặn, kết quả đã không hoàn thành rồi còn có thái độ không đứng đắn, cuối cùng lại phiền cậu Đường phải lo lắng, thật sự xin lỗi.”
Đường Thanh định từ chối: “Sau này chủ tịch Túc chú ý là được, quà thì thôi, đây là điều mà tôi nên làm để trả ân.”
Túc Thiên Dục không đồng ý: “Sao có thể để cậu Đường nỗ lực một mình được chứ, cậu Đường không nhận quà là do vẫn còn giận tôi đúng không? Hay là tôi đổi qua món quà khác nhé?”
Khóe miệng Đường Thanh giật giật: “Không cần.”
Cuối cùng vẫn nhận hộp quà.
Bởi vì không vui, Đường Thanh vốn dĩ không định mở ra xem, nhưng mà mùi hương từ hộp bay ra cực kỳ thơm, cậu không nhịn được liếc qua.
“Nhìn thấy không, bọn ăn cắp ỉa chảy đấy, truyenhd, truyenfull đó.”
Bên trong không đựng mấy thứ như kiểu đá quý, mà là mười tầng đồ ăn vặt chật kín. Túi giấy dầu màu trắng, mặt trên viết hai chữ ‘đào khô’, mùi hương phát ra từ nơi này.
Quyền Lê ngồi ở bên cạnh liếc nhìn, khóe mắt giật nhẹ.
Đào khô do Vân gia ở Tây Sơn sản xuất, lấy từ cây ăn quả ở núi Bất Chu, ăn xong sẽ hết muộn phiền và mệt nhọc.
Hai mươi vạn một bao!!!
*1 CNY = 3.552,58 VND
Quyền Lê che trán, trong lòng rỉ máu.
Chủ tịch Túc tiền nhiều như nước không hề thấy tiếc tí nào: “Chỉ là mấy món ăn vặt, nếu cậu Đường thích, ta sẽ chuẩn bị nhiều chút.”
Đường Thanh thấy túi đào khô không có ngày sản xuất, không có nơi sản xuất, cũng không có chứng thực an toàn thực phẩm “ba không”, nhướng mày hỏi: “Đây là do tập đoàn Túc thị sản xuất à?”
Túc Thiên Dục nói: “Không phải, tôi mua ở nơi khác.”
Đường Thanh đợi một lúc, thấy hắn không giới thiệu tiếp, liền ngừng đề tài, cũng không có hỏi lại.
Mùi món đào khô này cực kỳ thơm, lúc Đường Thanh ra cửa thì thuận tay xách cái bao cất vào trong túi, chờ lúc bọn họ xử lý công việc, liền xé giấy bọc ngồi ở bên cạnh bọn họ nhai chóp chép.
Lại nói, tuy rằng đào khô là một sản phẩm “ba không”, nhưng mà hương vị không gì sánh được, ngọt lịm ngon miệng lại nhai rất thích, ăn rất là ngon.
Quyền Lê cảm thấy cậu không phải đang nhai đào khô mà là đang nhai vàng, đau lòng suốt một buổi sáng, cuối cùng bị Túc Thiên Dục đá vào phòng nghiên cứu tiếp tục xử lý sự vụ.
Tình trạng phòng nghiên cứu không khác phỏng đoán lúc trước của bọn họ là bao. Nhân viên báo cáo đã bị người đổi mất ngay trên đường, có lẽ người đó đang ở trong tay Quản gia, giấu rất kín, bọn họ không có chứng cứ nên có biết cũng vô dụng.
Đương nhiên, dù có tìm được đối phương thì cũng không chắc có thể đứng ra làm nhân chứng, biết đâu người ta là cùng một hội với Quản gia, cắn ngược lại bọn họ thì sao?
Cho nên Quyền Lê và Túc Thiên Dục cùng bàn bạc, sớm từ bỏ con đường này rồi, ẩn vào bóng tối chờ động tác tiếp theo của đối phương.
Cơ hội tới rất nhanh. Tổ điều tra cực khổ vài hôm, cuối cùng cũng xác định được thành phẩm trong phòng nghiên cứu đều là do máy móc kiểm tra, dưới khâu sàng lọc của hệ thống, thành phẩm trộn lẫn thuốc cấm chưa từng qua được kiểm tra, đã bị tiêu hủy từ sớm.
Nói cách khác, dù đối phương có bắt mấy nghiên cứu viên đi mất, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ bị vả mặt thôi, tập đoàn Túc thị không bị bất cứ tổn hại thực tế nào.
Người đứng sau chắc chắn sẽ không nhịn được, hơn nữa gia chủ Quản gia còn bị đánh rất thảm không tiện hành động, sẽ sớm có người tự cho là mình thông minh chuẩn bị chơi cái trò chọc gậy bánh xe.
Quyền Lê chính là đang chờ kẻ đó, ngay trong ngày hôm đó liền xách theo một con chuột nhỏ chạy vào Cục Yêu quái, dựa vào da mặt dày cùng với tiếng tăm của Túc Thiên Dục làm loạn một hồi.
Lại nói tiếp, ngọn nguồn của mấy cái chuyện tầm bậy này đều là từ bọn họ. Cán bộ cấp cao đuối lý, chỉ có thể hạ lệnh ôm việc này vào người, để cho ngành đặc biệt đi điều tra.
Đều là người quen, có rất nhiều chuyện không cần lừa gạt, có thể nói trắng ra.
Cấp trên cũng biết ân oán giữa hai vị đại lão, xác định dược phẩm của viện nghiên cứu không có lỗi, mau chóng áp chuyện này xuống.
Còn chuyện trên mạng thì lại càng dễ xử lý, bọn họ có đội xã giao chuyên nghiệp, xách hai người giống nhau như đúc ra trước màn hình, dùng phương pháp khoa học giải thích rằng: “Em trai từ nhỏ được yêu thương không có bản lĩnh mấy, hâm mộ tiền lương của anh trai cao hơn nên sinh lòng đố kỵ, lấy danh nghĩa riêng ác ý báo cáo công ty muốn hại chết anh…”
Đọc tại wordpress Butterfly nhé.
Chủ đề tình thân này vĩnh viễn là tiêu điểm của xã hội, hơn nữa liên quan tới tập đoàn Túc thị đang cực kỳ hot dạo gần đây, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại leo lên hot search.
[Loại người này là một thằng em, cũng chỉ có thể làm một thằng em*.]
*Tụi tui không tra được câu này, nhưng chắc vế 2 nó ý chỉ cái ấy ấy đó mọi người, hoặc ám chỉ suốt đời cũng chỉ là một kẻ thất bại.
[Tự hỏi gia trưởng phải bất công tới cỡ nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ không nên hồn như thế.]
[Liệu có phải tập đoàn Túc thị bị công ty nước ngoài nào nhằm vào không hử? Sao dạo gần đây luôn xảy ra mấy chuyện xui xẻo lung tung rối loạn vậy.]
[Chắc gì đã là công ty nước ngoài. Bồ nhìn tập đoàn Thẩm thị kìa, tức đến giậm chân, có chết cũng không chịu nhận.]
Lời này lập tức khiến cư dân mạng nhớ tới mấy ngày hôm trước tập đoàn Thẩm thị hướng đầu mâu vào Túc thị, tức khắc đều vui vẻ, sôi nổi tag weibo chính thức của Thẩm thị: [Ra xin lỗi đi!]
Weibo chính thức của Thẩm thị im như gà, từ mấy ngày trước đã không có động tĩnh gì rồi.
Weibo chính thức của Túc thị chia sẻ lại thông báo từ phía chính phủ xong, lại đăng một cái sticker mà bọn họ tự tạo, viết “Mọi chuyện đều là do tôi sai, khiến bạn phải rơi lệ một mình rồi”
Cư dân mạng cười sảng, sôi nổi lưu sticker về, dùng để ví von bản thân quá mạnh.
Tập đoàn Túc thị lật ngược ván cờ hai đợt liên tiếp, lại bằng vào sticker cọ một đợt cảm tình và độ hot, thành công vượt qua chuyện khi trước.
Ngay cả Túc Thiên Dục cũng từ thương nhân có lòng dạ hiểm độc biến trở về thành kim chủ quốc dân, người đời gọi là người đàn ông vàng trong làng độc thân, vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền.
Mà những điều này thể hiện rằng, vận rủi trên người Túc Thiên Dục — đã loãng đi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất