Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 18: Săn Lợn Rừng (2)
Editor: Kingofbattle
Nhưng dù nó có cố gắng thế nào cũng không đến gần được người này chút nào, chỉ cào cào bốn chân ngắn ngủn của mình tại chỗ.
"Con này hung dữ nhỉ?"
Cô Tứ Duy nhìn con lợn rừng, cầm lấy một cây gậy gỗ, bước tới đập vào đầu lợn rừng.
Ban đầu Cô Tứ Duy nghĩ rằng, chỉ cần đập một cái, lợn rừng sẽ ngất, cùng lắm là rên rỉ hai tiếng, ai ngờ hắn đập liên tiếp hai phát, lợn rừng không ngất mà còn trở nên hung dữ hơn.
"Chết tiệt!"
Lại đập thêm hai cái, Cô Tứ Duy bắt đầu nghi ngờ sức lực của mình, vì đòn đánh này đối với lợn rừng, chẳng có chút sát thương nào.
Nếu đập vào đầu con khỉ, con khỉ sẽ không có cơ hội cầu xin, mà sẽ trực tiếp cỡi hạc về trời.
Nhưng đối với lợn rừng, lại không có chút phản ứng nào!
Đệch con mợ nó!
Lại đập thêm hai cái, Cô Tứ Duy đành từ bỏ.
Giờ đã bắt được lợn rừng, hắn ta phải nghĩ cách mang nó về làng, nhưng mang về thế nào đây? Đến cổng thôn thả lợn rừng ra, để người trong thôn vây quanh lợn rừng bắt nó?
Tỷ lệ thành công là bao nhiêu, Cô Tứ Duy lại không ngốc, con lợn rừng to thế này nếu thả ra chạy lung tung trong thôn, không biết chừng có thể giết vài người lớn hoặc trẻ em.
Chuyện này không làm khó được Cô Tứ Duy, đầu óc lão Cô vẫn còn nhanh nhạy.
Gậy đập không được, thì đổi cái khác.
Cô Tứ Duy leo lên vách đá, cao hơn bốn mét, rồi thả con lợn rừng hung dữ từ không gian ra ngoài.
Bốp!
Tiếng thịt chạm vào đá vang vọng trong thung lũng.
Hú!
Tiếng kêu đau đớn của lợn rừng làm bầy chim đang nghỉ ngơi trên cây giật mình bay tán loạn.
Chúng cảm nhận được nỗi đau của lợn rừng, cả đám không dám đậu lại cành cây, ngay lập tức bay nhảy trong thung lũng, phát ra những tiếng kêu thánh thót.
Lợn rừng vẫn có thể di chuyển, kéo lê thân thể bắt đầu chạy vào rừng, dường như biết rằng chỉ cần chạy vào rừng, thì kẻ đáng sợ kia sẽ không làm gì được nó.
Đáng tiếc, đầu óc lợn rừng đâu có khôn như người, ngay khi nó vừa định chạy, Cô Tứ Duy đã kéo nó lại vào không gian lần nữa.
Bốn mét, từ trên cao ném xuống hai ba lần, con lợn rừng to lớn thế này cũng mất nửa cái mạng, còn hung dữ gì nữa, không còn sức mà rên rỉ, mất đi bảy tám phần sinh mạng, còn muốn quậy phá cũng không còn sức.
Lúc này Cô Tứ Duy cảm nhận được nỗi đau đớn của lợn rừng, nhìn thấy lợn rừng kêu thảm, đôi môi hắn ta chảy nước miếng vì đau lòng.
"Thật tốt, săn được mày là đủ rồi, mày đừng trách tao, tao muốn cho mày một cái chết nhanh chóng, nhưng cả làng nghèo rớt mồng tơi, không mua nổi một viên đạn, mày chịu đựng chút, sắp xong rồi.
Nghe lời nhé!".
Hắn ta vỗ vỗ đầu lợn rừng, nói một cách đắc ý.
Con lợn rừng đã từ bỏ kháng cự, không chỉ từ bỏ kháng cự, mà ngay cả rên rỉ cũng không muốn, bây giờ trong đầu lợn rừng chỉ có một câu: Mạng của lão tử hết rồi!
Hài lòng nhìn lợn rừng một lúc, Cô Tứ Duy lại ném nó vào không gian, rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tìm mấy cây con, quay vào không gian, trồng cây con xuống đất, tưới nước suối, nhìn cây con lớn thành những thân cây to như cái bát, sau đó ném mấy gốc cây lớn ra khỏi không gian.
Như vậy cả bụi cây, bao gồm cả rễ nhỏ nhất cũng nằm trên mặt đất.
Bởi vì hắn chọn cây non không giống nhau, nên khi bọn chúng trưởng thành cũng khác nhau, có cây dùng được, có cây hoàn toàn vô dụng.
Cả cây mọc nghiêng ngả, chỗ thẳng cũng dài ba bốn mét, cây như vậy sao làm được cột chống nhà?
Thật sự mà nói, nếu không phải hết cách, phàm là có nồi nấu, hoặc bếp lò gì đó, Cô Tứ Duy cũng có thể đốt mấy thứ này làm than củi, bây giờ chỉ có thể vứt bừa bên ngoài, để chúng tự sinh tự diệt.
Cô Tứ Duy là thanh niên thành phố, nói thật thì không có nghiên cứu gì về cây, hắn ta có thể gọi tên được vài loại cây cũng chỉ là cây mọc trên đường phố.
Bây giờ muốn tìm cây làm cột nhà, cùng lắm là thử vài lần.
Chỉ tiếc rằng, cây mà Cô Tứ Duy thấy có ích cũng không thể làm cột nhà, vì không phải cây nào cũng có thể sống dai mấy chục đến vài trăm năm.
Phì!
Phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, Cô Tứ Duy lấy rìu ra khỏi không gian, hai chân đứng hai bên thân cây, bắt đầu dùng rìu gọt nhánh cây.
Cầm rìu lên, Cô Tứ Duy bắt đầu chặt cây, chặt hết các nhánh, chỉ còn lại phần thân cây ở giữa, đó chính là nguyên liệu dùng làm bè của Cô Tứ Duy, cũng là nguyên liệu cho cột chống nhà sau này.
Chặt xong bảy tám cây, lấy cây dài ngắn khác nhau, dùng dây leo buộc thành bó, cảm thấy gần đủ rồi, Cô Tứ Duy mới thả bè xuống nước.
Hắn lấy sào che làm mái chèo, lần thứ hai xuôi theo dòng sông bơi về hạ du.
Thực ra tâm trạng Cô Tứ Duy rất tốt, bắt được một con lợn rừng lớn mà. Nhưng khi chiếc bè trôi theo dòng sông, trong đầu hắn liền nảy ra một ý nghĩ mới.
Hắn cảm thấy bản thân không nhất thiết phải xây nhà trong thôn, những ngày qua sống ở bên ngoài cũng rất tự do tự tại, ngay cả muối hắn cũng có thể trao đổi mà có, hắn không tin rằng mình vác một con lợn rừng lại không đổi được một túi muối.
Nghĩ vậy, ý định ban đầu của hắn cũng hơi lung lay, trong lúc nhất thời hắn cũng không chắc chắn việc định cư trong thôn là chuyện tốt hay xấu.
Suy nghĩ một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Cô Tứ Duy tỉnh dậy, chiếc bè đã gần ra khỏi cửa núi.
Hắn lấy con lợn rừng nửa sống nửa chết từ không gian ra, đặt lên bè, ngay lập tức chiếc bè gần như chìm xuống mặt nước.
Cả chiếc áo lông của Cô Tứ Duy cũng ướt sũng.
"Thất sách rồi."
Nhưng dù nó có cố gắng thế nào cũng không đến gần được người này chút nào, chỉ cào cào bốn chân ngắn ngủn của mình tại chỗ.
"Con này hung dữ nhỉ?"
Cô Tứ Duy nhìn con lợn rừng, cầm lấy một cây gậy gỗ, bước tới đập vào đầu lợn rừng.
Ban đầu Cô Tứ Duy nghĩ rằng, chỉ cần đập một cái, lợn rừng sẽ ngất, cùng lắm là rên rỉ hai tiếng, ai ngờ hắn đập liên tiếp hai phát, lợn rừng không ngất mà còn trở nên hung dữ hơn.
"Chết tiệt!"
Lại đập thêm hai cái, Cô Tứ Duy bắt đầu nghi ngờ sức lực của mình, vì đòn đánh này đối với lợn rừng, chẳng có chút sát thương nào.
Nếu đập vào đầu con khỉ, con khỉ sẽ không có cơ hội cầu xin, mà sẽ trực tiếp cỡi hạc về trời.
Nhưng đối với lợn rừng, lại không có chút phản ứng nào!
Đệch con mợ nó!
Lại đập thêm hai cái, Cô Tứ Duy đành từ bỏ.
Giờ đã bắt được lợn rừng, hắn ta phải nghĩ cách mang nó về làng, nhưng mang về thế nào đây? Đến cổng thôn thả lợn rừng ra, để người trong thôn vây quanh lợn rừng bắt nó?
Tỷ lệ thành công là bao nhiêu, Cô Tứ Duy lại không ngốc, con lợn rừng to thế này nếu thả ra chạy lung tung trong thôn, không biết chừng có thể giết vài người lớn hoặc trẻ em.
Chuyện này không làm khó được Cô Tứ Duy, đầu óc lão Cô vẫn còn nhanh nhạy.
Gậy đập không được, thì đổi cái khác.
Cô Tứ Duy leo lên vách đá, cao hơn bốn mét, rồi thả con lợn rừng hung dữ từ không gian ra ngoài.
Bốp!
Tiếng thịt chạm vào đá vang vọng trong thung lũng.
Hú!
Tiếng kêu đau đớn của lợn rừng làm bầy chim đang nghỉ ngơi trên cây giật mình bay tán loạn.
Chúng cảm nhận được nỗi đau của lợn rừng, cả đám không dám đậu lại cành cây, ngay lập tức bay nhảy trong thung lũng, phát ra những tiếng kêu thánh thót.
Lợn rừng vẫn có thể di chuyển, kéo lê thân thể bắt đầu chạy vào rừng, dường như biết rằng chỉ cần chạy vào rừng, thì kẻ đáng sợ kia sẽ không làm gì được nó.
Đáng tiếc, đầu óc lợn rừng đâu có khôn như người, ngay khi nó vừa định chạy, Cô Tứ Duy đã kéo nó lại vào không gian lần nữa.
Bốn mét, từ trên cao ném xuống hai ba lần, con lợn rừng to lớn thế này cũng mất nửa cái mạng, còn hung dữ gì nữa, không còn sức mà rên rỉ, mất đi bảy tám phần sinh mạng, còn muốn quậy phá cũng không còn sức.
Lúc này Cô Tứ Duy cảm nhận được nỗi đau đớn của lợn rừng, nhìn thấy lợn rừng kêu thảm, đôi môi hắn ta chảy nước miếng vì đau lòng.
"Thật tốt, săn được mày là đủ rồi, mày đừng trách tao, tao muốn cho mày một cái chết nhanh chóng, nhưng cả làng nghèo rớt mồng tơi, không mua nổi một viên đạn, mày chịu đựng chút, sắp xong rồi.
Nghe lời nhé!".
Hắn ta vỗ vỗ đầu lợn rừng, nói một cách đắc ý.
Con lợn rừng đã từ bỏ kháng cự, không chỉ từ bỏ kháng cự, mà ngay cả rên rỉ cũng không muốn, bây giờ trong đầu lợn rừng chỉ có một câu: Mạng của lão tử hết rồi!
Hài lòng nhìn lợn rừng một lúc, Cô Tứ Duy lại ném nó vào không gian, rồi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tìm mấy cây con, quay vào không gian, trồng cây con xuống đất, tưới nước suối, nhìn cây con lớn thành những thân cây to như cái bát, sau đó ném mấy gốc cây lớn ra khỏi không gian.
Như vậy cả bụi cây, bao gồm cả rễ nhỏ nhất cũng nằm trên mặt đất.
Bởi vì hắn chọn cây non không giống nhau, nên khi bọn chúng trưởng thành cũng khác nhau, có cây dùng được, có cây hoàn toàn vô dụng.
Cả cây mọc nghiêng ngả, chỗ thẳng cũng dài ba bốn mét, cây như vậy sao làm được cột chống nhà?
Thật sự mà nói, nếu không phải hết cách, phàm là có nồi nấu, hoặc bếp lò gì đó, Cô Tứ Duy cũng có thể đốt mấy thứ này làm than củi, bây giờ chỉ có thể vứt bừa bên ngoài, để chúng tự sinh tự diệt.
Cô Tứ Duy là thanh niên thành phố, nói thật thì không có nghiên cứu gì về cây, hắn ta có thể gọi tên được vài loại cây cũng chỉ là cây mọc trên đường phố.
Bây giờ muốn tìm cây làm cột nhà, cùng lắm là thử vài lần.
Chỉ tiếc rằng, cây mà Cô Tứ Duy thấy có ích cũng không thể làm cột nhà, vì không phải cây nào cũng có thể sống dai mấy chục đến vài trăm năm.
Phì!
Phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, Cô Tứ Duy lấy rìu ra khỏi không gian, hai chân đứng hai bên thân cây, bắt đầu dùng rìu gọt nhánh cây.
Cầm rìu lên, Cô Tứ Duy bắt đầu chặt cây, chặt hết các nhánh, chỉ còn lại phần thân cây ở giữa, đó chính là nguyên liệu dùng làm bè của Cô Tứ Duy, cũng là nguyên liệu cho cột chống nhà sau này.
Chặt xong bảy tám cây, lấy cây dài ngắn khác nhau, dùng dây leo buộc thành bó, cảm thấy gần đủ rồi, Cô Tứ Duy mới thả bè xuống nước.
Hắn lấy sào che làm mái chèo, lần thứ hai xuôi theo dòng sông bơi về hạ du.
Thực ra tâm trạng Cô Tứ Duy rất tốt, bắt được một con lợn rừng lớn mà. Nhưng khi chiếc bè trôi theo dòng sông, trong đầu hắn liền nảy ra một ý nghĩ mới.
Hắn cảm thấy bản thân không nhất thiết phải xây nhà trong thôn, những ngày qua sống ở bên ngoài cũng rất tự do tự tại, ngay cả muối hắn cũng có thể trao đổi mà có, hắn không tin rằng mình vác một con lợn rừng lại không đổi được một túi muối.
Nghĩ vậy, ý định ban đầu của hắn cũng hơi lung lay, trong lúc nhất thời hắn cũng không chắc chắn việc định cư trong thôn là chuyện tốt hay xấu.
Suy nghĩ một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Cô Tứ Duy tỉnh dậy, chiếc bè đã gần ra khỏi cửa núi.
Hắn lấy con lợn rừng nửa sống nửa chết từ không gian ra, đặt lên bè, ngay lập tức chiếc bè gần như chìm xuống mặt nước.
Cả chiếc áo lông của Cô Tứ Duy cũng ướt sũng.
"Thất sách rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất