Cuộc Sống Thôn Nhỏ, Núi Sông Tĩnh Lặng
Chương 34: Phiền Phức (2)
Editor: Kingofbattle
Hơn nữa thịt heo có phiếu thịt heo, thịt dê có phiếu thịt dê, thịt bò còn có phiếu thịt bò, nói chung anh muốn làm gì cũng không rời được tấm phiếu, dù có tiền thì sao, anh chỉ có thể mua được mấy thứ đồ vật không ra hồn.
“Vậy khi nào ông đi thì báo cho cháu một tiếng” Cô Tứ Duy nói.
Lưu Phúc Lâm nói: “Ngày kia là được, ngày mai lão ra thôn làm giấy giới thiệu, 5 giờ rưỡi sáng ngày mốt chúng ta lên đường.”
“Sớm như vậy?”
Cô Tứ Duy có chút kinh ngạc, 5 giờ rưỡi, giờ này trời còn chưa sáng.
“Đi muộn thì không về kịp đâu?” Cô Tứ Duy nghĩ một chút hỏi.
Lưu Phúc Lâm nghe xong rất ngạc nhiên nói: “Không phải, dù sao cũng mất một ngày, đến sáng ngày kia ép dầu xong mới về, về đến nhà cũng phải 2 giờ sáng.”
Cô Tứ Duy lập tức hóa đá.
Hắn vẫn nghe người trong làng nói đi lên trấn mất công sức, hắn tưởng nhiều lắm cũng chỉ hai ba tiếng đi bộ, ai ngờ lại phải mất một ngày.
“Lên trấn phải đi xa vậy?” Cô Tứ Duy không nhịn được hỏi.
Lưu Phúc Lâm nói: “Vừa đi vừa về ít nhất mất hai ngày, còn phải là người dẫn đường chuyên nghiệp, cụ thể cháu có chịu nổi không cũng khó nói, bình thường người lần đầu tiên đi từ ngoài vào, đường này phải đi một ngày cộng thêm một buổi sáng.”
“...”
Cô Tứ Duy đột nhiên càng nhớ căn nhà thô của mình mấy chục năm sau, cũng bắt đầu nhớ đến xe buýt, dù không có những thứ này, có một chiếc xe ba gác cũng tốt.
Nhưng bây giờ tình hình thế này, nghĩ thì nghĩ, hành trình này không giảm được chút nào.
Nói chuyện với ông Lưu Phúc Lâm một hồi, Cô Tứ Duy mới về nhà.
Đến nhà, thắp đèn dầu, dưới ánh đèn lay lắt, Cô Tứ Duy bắt đầu suy nghĩ về chuyện tiếp theo phải làm.
Hắn đã tìm được đất trồng trọt, tiếp theo cần cái gì, hắn vẫn còn mờ mịt, ôi, thứ cần nhất chính là hạt giống.
Hạt giống trong thôn là có số lượng, nhà mình còn chưa chắc đủ dùng, lấy đâu ra dư để cho Cô Tứ Duy, điều này Cô Tứ Duy không cần hỏi cũng biết.
Cho nên Cô Tứ Duy phải tự nghĩ cách kiếm hạt giống.
Cô Tứ Duy biết mình phải nghĩ cách, nhưng trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra cách gì.
Tiếp tục nghĩ, có hạt giống còn phải tìm thêm gia súc, như là cày bừa gì đó đều phải dùng gia súc, Cô Tứ Duy không thể múc nước trồng từng hạt giống trong không gian thần bí.
“Ây da, não mình sắp nổ tung rồi.”
Cô Tứ Duy suy nghĩ đến nhức đầu, liền định thổi tắt đèn, vào không gian nằm một lát, hoặc trực tiếp lên giường ngủ.
Bây giờ trời tối, gần như không làm được gì.
Trước đây xem phim xưa, trời tối còn có người già khâu vá gì đó dưới ánh đèn dầu, nhưng đến thôn trang, Cô Tứ Duy mới biết, trời tối, gần như không có người già nào chịu thắp đèn dầu thêu vá, đốt biết bao nhiêu dầu, mà bây giờ dầu còn phải dùng phiếu mua.
Đang định thổi đèn, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bàn có cái bóng đen.
Ngoảnh đầu nhìn, Cô Tứ Duy thấy một con chuột đen đứng dưới ánh trăng.
Cô Tứ Duy nhìn chuột đen, chuột đen cũng nhìn Cô Tứ Duy, người một chuột cứ bốn mắt nhìn nhau, lâu mà không nói.
“Trời ạ, chuột, mày đến nhà tao làm gì?”
Cô Tứ Duy có chút kỳ quái, đồ của hắn đều để trong không gian, có gì để chuột tha đâu.
Hơn nữa nhìn con chuột này cũng không được khỏe, dù sao cũng không béo, không giống những con chuột mà hắn thấy trong cống thoát nước khu dân cư mấy chục năm sau, mấy con chuột đó con nào cũng to béo, thậm chí có con to như mèo con.
Con chuột này, cùng lắm cũng không quá bốn lạng, mặc dù khung xương không nhỏ, nhưng không có thịt.
Chuột hoàn toàn không sợ người, nhìn Cô Tứ Duy còn bắt đầu xoa hai tay.
“Quá đáng rồi đó.”
Cô Tứ Duy nói với con chuột.
Nhưng rõ ràng con chuột không để ý Cô Tứ Duy, tiếp tục xoa tay dưới ánh đèn.
Cô Tứ Duy tính khí nóng nảy sao chịu được bị một con chuột khiêu khích, ý niệm vừa động, chuột liền bị đưa vào không gian, lần nữa ném ra, con chuột đã bị trói gô lại.
Chít chít chít!
Chuột giẫy dụa dữ dội.
Cô Tứ Duy muốn đưa tay bắt chuột, nhưng chưa chạm đến lại rụt tay về.
“Mày có bị bệnh dịch hạch không?”
Cô Tứ Duy cẩn thận hỏi chuột.
Chít chít chít!
“Có hay không... thôi kệ, tao cũng không hỏi mày nữa.”
Cô Tứ Duy bên này tìm được một cái kẹp tre, cái này trong thôn chẳng thiếu nhiều, làm cũng đơn giản, chỉ cần một mảnh tre nung lửa ở giữa, gấp lại, vậy là xong một cái kẹp.
Kẹp con chuột, Cô Tứ Duy đi ra ngoài, ngay trước cửa dưới ánh sáng, ném chuột xuống đất.
Vài lần đầu con chuột còn chít chít kêu, qua hai lần ném, con chuột đã chết tươi, Cô Tứ Duy trực tiếp vứt chuột ra cửa, tối om cũng không biết vứt xa bao nhiêu, sau đó mới về nhà, đóng cửa đi ngủ.
“Tứ Duy ca,Tứ Duy ca!”
Đang ngủ ngon lành, Cô Tứ Duy nghe thấy Lưu Đức Trụ gõ cửa từ bên ngoài, giống như là đòi mạng vậy.
May mắn thay, Tứ Duy không có tật nổi giận khi bị người đánh thức, nếu không thì Lưu Đức Trụ bên ngoài, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu ta.
Hơn nữa thịt heo có phiếu thịt heo, thịt dê có phiếu thịt dê, thịt bò còn có phiếu thịt bò, nói chung anh muốn làm gì cũng không rời được tấm phiếu, dù có tiền thì sao, anh chỉ có thể mua được mấy thứ đồ vật không ra hồn.
“Vậy khi nào ông đi thì báo cho cháu một tiếng” Cô Tứ Duy nói.
Lưu Phúc Lâm nói: “Ngày kia là được, ngày mai lão ra thôn làm giấy giới thiệu, 5 giờ rưỡi sáng ngày mốt chúng ta lên đường.”
“Sớm như vậy?”
Cô Tứ Duy có chút kinh ngạc, 5 giờ rưỡi, giờ này trời còn chưa sáng.
“Đi muộn thì không về kịp đâu?” Cô Tứ Duy nghĩ một chút hỏi.
Lưu Phúc Lâm nghe xong rất ngạc nhiên nói: “Không phải, dù sao cũng mất một ngày, đến sáng ngày kia ép dầu xong mới về, về đến nhà cũng phải 2 giờ sáng.”
Cô Tứ Duy lập tức hóa đá.
Hắn vẫn nghe người trong làng nói đi lên trấn mất công sức, hắn tưởng nhiều lắm cũng chỉ hai ba tiếng đi bộ, ai ngờ lại phải mất một ngày.
“Lên trấn phải đi xa vậy?” Cô Tứ Duy không nhịn được hỏi.
Lưu Phúc Lâm nói: “Vừa đi vừa về ít nhất mất hai ngày, còn phải là người dẫn đường chuyên nghiệp, cụ thể cháu có chịu nổi không cũng khó nói, bình thường người lần đầu tiên đi từ ngoài vào, đường này phải đi một ngày cộng thêm một buổi sáng.”
“...”
Cô Tứ Duy đột nhiên càng nhớ căn nhà thô của mình mấy chục năm sau, cũng bắt đầu nhớ đến xe buýt, dù không có những thứ này, có một chiếc xe ba gác cũng tốt.
Nhưng bây giờ tình hình thế này, nghĩ thì nghĩ, hành trình này không giảm được chút nào.
Nói chuyện với ông Lưu Phúc Lâm một hồi, Cô Tứ Duy mới về nhà.
Đến nhà, thắp đèn dầu, dưới ánh đèn lay lắt, Cô Tứ Duy bắt đầu suy nghĩ về chuyện tiếp theo phải làm.
Hắn đã tìm được đất trồng trọt, tiếp theo cần cái gì, hắn vẫn còn mờ mịt, ôi, thứ cần nhất chính là hạt giống.
Hạt giống trong thôn là có số lượng, nhà mình còn chưa chắc đủ dùng, lấy đâu ra dư để cho Cô Tứ Duy, điều này Cô Tứ Duy không cần hỏi cũng biết.
Cho nên Cô Tứ Duy phải tự nghĩ cách kiếm hạt giống.
Cô Tứ Duy biết mình phải nghĩ cách, nhưng trong thời gian ngắn hắn không nghĩ ra cách gì.
Tiếp tục nghĩ, có hạt giống còn phải tìm thêm gia súc, như là cày bừa gì đó đều phải dùng gia súc, Cô Tứ Duy không thể múc nước trồng từng hạt giống trong không gian thần bí.
“Ây da, não mình sắp nổ tung rồi.”
Cô Tứ Duy suy nghĩ đến nhức đầu, liền định thổi tắt đèn, vào không gian nằm một lát, hoặc trực tiếp lên giường ngủ.
Bây giờ trời tối, gần như không làm được gì.
Trước đây xem phim xưa, trời tối còn có người già khâu vá gì đó dưới ánh đèn dầu, nhưng đến thôn trang, Cô Tứ Duy mới biết, trời tối, gần như không có người già nào chịu thắp đèn dầu thêu vá, đốt biết bao nhiêu dầu, mà bây giờ dầu còn phải dùng phiếu mua.
Đang định thổi đèn, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bàn có cái bóng đen.
Ngoảnh đầu nhìn, Cô Tứ Duy thấy một con chuột đen đứng dưới ánh trăng.
Cô Tứ Duy nhìn chuột đen, chuột đen cũng nhìn Cô Tứ Duy, người một chuột cứ bốn mắt nhìn nhau, lâu mà không nói.
“Trời ạ, chuột, mày đến nhà tao làm gì?”
Cô Tứ Duy có chút kỳ quái, đồ của hắn đều để trong không gian, có gì để chuột tha đâu.
Hơn nữa nhìn con chuột này cũng không được khỏe, dù sao cũng không béo, không giống những con chuột mà hắn thấy trong cống thoát nước khu dân cư mấy chục năm sau, mấy con chuột đó con nào cũng to béo, thậm chí có con to như mèo con.
Con chuột này, cùng lắm cũng không quá bốn lạng, mặc dù khung xương không nhỏ, nhưng không có thịt.
Chuột hoàn toàn không sợ người, nhìn Cô Tứ Duy còn bắt đầu xoa hai tay.
“Quá đáng rồi đó.”
Cô Tứ Duy nói với con chuột.
Nhưng rõ ràng con chuột không để ý Cô Tứ Duy, tiếp tục xoa tay dưới ánh đèn.
Cô Tứ Duy tính khí nóng nảy sao chịu được bị một con chuột khiêu khích, ý niệm vừa động, chuột liền bị đưa vào không gian, lần nữa ném ra, con chuột đã bị trói gô lại.
Chít chít chít!
Chuột giẫy dụa dữ dội.
Cô Tứ Duy muốn đưa tay bắt chuột, nhưng chưa chạm đến lại rụt tay về.
“Mày có bị bệnh dịch hạch không?”
Cô Tứ Duy cẩn thận hỏi chuột.
Chít chít chít!
“Có hay không... thôi kệ, tao cũng không hỏi mày nữa.”
Cô Tứ Duy bên này tìm được một cái kẹp tre, cái này trong thôn chẳng thiếu nhiều, làm cũng đơn giản, chỉ cần một mảnh tre nung lửa ở giữa, gấp lại, vậy là xong một cái kẹp.
Kẹp con chuột, Cô Tứ Duy đi ra ngoài, ngay trước cửa dưới ánh sáng, ném chuột xuống đất.
Vài lần đầu con chuột còn chít chít kêu, qua hai lần ném, con chuột đã chết tươi, Cô Tứ Duy trực tiếp vứt chuột ra cửa, tối om cũng không biết vứt xa bao nhiêu, sau đó mới về nhà, đóng cửa đi ngủ.
“Tứ Duy ca,Tứ Duy ca!”
Đang ngủ ngon lành, Cô Tứ Duy nghe thấy Lưu Đức Trụ gõ cửa từ bên ngoài, giống như là đòi mạng vậy.
May mắn thay, Tứ Duy không có tật nổi giận khi bị người đánh thức, nếu không thì Lưu Đức Trụ bên ngoài, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất