Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 17: Gặp Lại Phó Minh Hành (2)
Hai mươi phút sau.....
Phó Minh Hành ở trên giường bệnh mở mắt ra, ngay từ đầu còn cảm thấy khó hiểu vì sao hắn lại nằm ở đây, nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở nên sắc bén, bật thật mạnh ngồi dậy.
Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra gương mặt quen thuộc kia là giống ai, hơn nữa tên kia cư nhiên dám đánh hắn ngất xỉu?
Tên phong lưu ăn chơi trác tán kia từ đâu ra lá gan mà dám đánh hắn?
Phó Minh Hành lạnh mặt, những người khác cũng không dám tới gần hắn, vẫn là sau khi trợ lý Lục Thiên Lí đuổi tới bệnh viện mới làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
“Vị tiên sinh này bỗng nhiên té xỉu, chúng tôi đã giúp cậu ấy làm bước đầu kiểm tra, tạm thời chưa phát hiện được nguyên nhân, đề nghị tiến hành kiểm tra chuyên sâu thêm.” Bác sĩ nói.
Lục Thiên Lí gật gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ cùng hộ sĩ rời đi, Lục Thiên Lí lo lắng nhìn Phó Minh Hành, “Phó tổng, ngài còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Phó Minh Hành đứng lên, không có nói ra nguyên nhân té xỉu, “Tạm thời không có, dựa theo bác sĩ nói tiến hành kiểm tra đi.”
Hắn bị Tạ Ngọc bắt cóc đối tượng đính hôn đã đủ mất mặt, lại để cho người khác biết hắn bị Tạ Ngọc đánh ngất xỉu, sau này hắn làm sao còn mặt mũi nào để làm người nữa?
Món nợ với Tạ Ngọc, hắn sẽ từ từ tính với tên đó. Hôm nay hắn đến bệnh viện xác thật cũng là muốn kiểm tra toàn diện, hắn muốn biết buổi tối hôm đó vì sao lại xuất hiện ảo giác, nếu thân thể hắn thật sự có vấn đề, cũng cần thiết nhanh chóng trị liệu.
Lục Thiên Lí không biết chân tướng, gật đầu nói: “Tôi sẽ đi nói với bác sĩ, làm ông ta sắp xếp thời gian.”
Phó Minh Hành lại nói: “Từ từ, còn có một chuyện nữa, cậu cho người đi điều tình huống hiện tại của tên bại gia tử Tạ gia giúp tôi.”
Tên bại gia tử của Tạ gia? Phải một lát sau, Lục Thiên Lí mới lấy lại phản ứng, mới biết người mà Phó Minh Hành nói chính là ai, nghĩ thầm, chẳng lẽ Phó tổng là bởi vì nhớ tới chuyện đối tượng đính hôn bị Tạ Ngọc bắt cóc cho nên mới té xỉu? Xem ra Phó tổng thật sự rấy chán ghét cái tên Tạ Ngọc kia, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, vẫn còn không quên được.
“Vâng, Phó tổng cứ yên tâm, tôi sẽ cho người điều tra ngay.”
Phó Minh Hành dặn dò một câu: “Chuyện tôi tới bệnh viện làm kiểm tra cùng té xỉu, đừng để lộ ra ngoài, cả người nhà của tôi cũng không được nói.”
“Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói ra”
Bên kia, sau khi Tạ Ngọc trở lại chung cư, liền đem chuyện xảy ra ở bệnh viện hoàn toàn quên hết, chủ yếu là y cảm thấy tính cách của chính mình cùng nguyên chủ chênh lệch rất lớn, mấy người của Tạ gia nhìn thấy y chưa chắc có thể ngay lập tức nhận ra, Phó Minh Hành cùng nguyên chủ tiếp xúc rất ít, nhất định sẽ nhận không ra.
Hơn nữa y cũng ra tay nhanh chóng đánh Phó Minh Hành ngất xỉu, cùng lắm thì Phó Minh Hành hoài nghi y có mục đích khác, cũng sẽ không hoài nghi đến thân phận của y.
Lúc này Tạ Ngọc cũng không biết, sở trường đặc biệt của Phó Minh Hành chính là nhớ mặt người khác, chỉ cần gặp qua là không quên được, cũng không biết chính mình đã bị Phó Minh Hành nhận ra tới.
Tạ Ngọc liền đem chuyện này ném sau đầu, nhưng thật ra từ trò chơi 'Hỏi tiên' của bọn Phương Hàng được đến linh cảm, làm y nhớ tới còn có một biện pháp khác để tìm ra chủ nhân của Long Cốt.
Tạ Ngọc cùng chủ nhân của Long Cốt bởi vì khoá Hồn Khế mà bị cột vào cùng nhau, có lẽ có thể thông qua vật môi giới này liên hệ đến thần hồn của đối phương.
Sau khi liên hệ được, sẽ có thể thông qua thuật nhập mộng dùng lời nói, hướng dẫn đối phương chủ động tới tìm chính mình.
Nói là làm, đêm đó Tạ Ngọc liền dùng bí pháp của Thiên Cơ Môn, thông qua khoá hồn khế cảm ứng đến thần hồn của chủ nhân Long cốt.
Tạ Ngọc rất là kinh hỉ lại cũng có chút khó hiểu, y cảm ứng được thần hồn của đối phương thực mỏng manh, loại cảm giác này cũng không phải là bởi vì lực lượng của thần hồn quá yếu, mà giống như có một tấm chắn đem thần hồn của đối phương ngăn ra.
Đương nhiên, rốt cuộc tình huống có phải thực sự như vậy hay không, chỉ cần gặp được chủ nhân của Long Cốt mới có thể khẳng định.
Hiện tại nếu đã biết chủ nhân của Long Cốt tồn tại, tuy rằng trên người đối phương có chút cổ quái, nhưng thuật nhập mộng vẫn có thể dùng được một chút.
Muốn đi vào giấc mộng cũng không phải chuyện đơn giản, thứ này nguyên bản chính là một việc khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có khả năng bị nhốt ở trong mộng đối phương không ra được, còn có đối phương cùng y cách nhau xa nhau như vậy, liền càng thêm nguy hiểm.
Cũng may giữa bọn họ còn có khoá hồn khế, thứ này thật sự rất lợi hại, đã bị nó khoá chặt, quan hệ của hai người so với những người khác càng thêm thâm hậu, có thể đề cao tỷ lệ thành công.
Hiện tại đã là rạng sáng hai giờ, người bình thường lúc này đã sớm đi ngủ, hy vọng chủ nhân của Long Cốt cũng ngủ rồi.
Sau khi Tạ Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ đạo cụ thi triển thuật nhập mộng, cũng bảo đảm chung cư đã an toàn, mới phân ra chính mình một sợi tinh thần, ý đồ muốn thông qua khoá hồn khế đi vào trong mộng của chủ nhân đầu còn lại của khoá hồn khế này.
Phó Minh Hành ở trên giường bệnh mở mắt ra, ngay từ đầu còn cảm thấy khó hiểu vì sao hắn lại nằm ở đây, nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở nên sắc bén, bật thật mạnh ngồi dậy.
Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra gương mặt quen thuộc kia là giống ai, hơn nữa tên kia cư nhiên dám đánh hắn ngất xỉu?
Tên phong lưu ăn chơi trác tán kia từ đâu ra lá gan mà dám đánh hắn?
Phó Minh Hành lạnh mặt, những người khác cũng không dám tới gần hắn, vẫn là sau khi trợ lý Lục Thiên Lí đuổi tới bệnh viện mới làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
“Vị tiên sinh này bỗng nhiên té xỉu, chúng tôi đã giúp cậu ấy làm bước đầu kiểm tra, tạm thời chưa phát hiện được nguyên nhân, đề nghị tiến hành kiểm tra chuyên sâu thêm.” Bác sĩ nói.
Lục Thiên Lí gật gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ cùng hộ sĩ rời đi, Lục Thiên Lí lo lắng nhìn Phó Minh Hành, “Phó tổng, ngài còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”
Phó Minh Hành đứng lên, không có nói ra nguyên nhân té xỉu, “Tạm thời không có, dựa theo bác sĩ nói tiến hành kiểm tra đi.”
Hắn bị Tạ Ngọc bắt cóc đối tượng đính hôn đã đủ mất mặt, lại để cho người khác biết hắn bị Tạ Ngọc đánh ngất xỉu, sau này hắn làm sao còn mặt mũi nào để làm người nữa?
Món nợ với Tạ Ngọc, hắn sẽ từ từ tính với tên đó. Hôm nay hắn đến bệnh viện xác thật cũng là muốn kiểm tra toàn diện, hắn muốn biết buổi tối hôm đó vì sao lại xuất hiện ảo giác, nếu thân thể hắn thật sự có vấn đề, cũng cần thiết nhanh chóng trị liệu.
Lục Thiên Lí không biết chân tướng, gật đầu nói: “Tôi sẽ đi nói với bác sĩ, làm ông ta sắp xếp thời gian.”
Phó Minh Hành lại nói: “Từ từ, còn có một chuyện nữa, cậu cho người đi điều tình huống hiện tại của tên bại gia tử Tạ gia giúp tôi.”
Tên bại gia tử của Tạ gia? Phải một lát sau, Lục Thiên Lí mới lấy lại phản ứng, mới biết người mà Phó Minh Hành nói chính là ai, nghĩ thầm, chẳng lẽ Phó tổng là bởi vì nhớ tới chuyện đối tượng đính hôn bị Tạ Ngọc bắt cóc cho nên mới té xỉu? Xem ra Phó tổng thật sự rấy chán ghét cái tên Tạ Ngọc kia, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, vẫn còn không quên được.
“Vâng, Phó tổng cứ yên tâm, tôi sẽ cho người điều tra ngay.”
Phó Minh Hành dặn dò một câu: “Chuyện tôi tới bệnh viện làm kiểm tra cùng té xỉu, đừng để lộ ra ngoài, cả người nhà của tôi cũng không được nói.”
“Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói ra”
Bên kia, sau khi Tạ Ngọc trở lại chung cư, liền đem chuyện xảy ra ở bệnh viện hoàn toàn quên hết, chủ yếu là y cảm thấy tính cách của chính mình cùng nguyên chủ chênh lệch rất lớn, mấy người của Tạ gia nhìn thấy y chưa chắc có thể ngay lập tức nhận ra, Phó Minh Hành cùng nguyên chủ tiếp xúc rất ít, nhất định sẽ nhận không ra.
Hơn nữa y cũng ra tay nhanh chóng đánh Phó Minh Hành ngất xỉu, cùng lắm thì Phó Minh Hành hoài nghi y có mục đích khác, cũng sẽ không hoài nghi đến thân phận của y.
Lúc này Tạ Ngọc cũng không biết, sở trường đặc biệt của Phó Minh Hành chính là nhớ mặt người khác, chỉ cần gặp qua là không quên được, cũng không biết chính mình đã bị Phó Minh Hành nhận ra tới.
Tạ Ngọc liền đem chuyện này ném sau đầu, nhưng thật ra từ trò chơi 'Hỏi tiên' của bọn Phương Hàng được đến linh cảm, làm y nhớ tới còn có một biện pháp khác để tìm ra chủ nhân của Long Cốt.
Tạ Ngọc cùng chủ nhân của Long Cốt bởi vì khoá Hồn Khế mà bị cột vào cùng nhau, có lẽ có thể thông qua vật môi giới này liên hệ đến thần hồn của đối phương.
Sau khi liên hệ được, sẽ có thể thông qua thuật nhập mộng dùng lời nói, hướng dẫn đối phương chủ động tới tìm chính mình.
Nói là làm, đêm đó Tạ Ngọc liền dùng bí pháp của Thiên Cơ Môn, thông qua khoá hồn khế cảm ứng đến thần hồn của chủ nhân Long cốt.
Tạ Ngọc rất là kinh hỉ lại cũng có chút khó hiểu, y cảm ứng được thần hồn của đối phương thực mỏng manh, loại cảm giác này cũng không phải là bởi vì lực lượng của thần hồn quá yếu, mà giống như có một tấm chắn đem thần hồn của đối phương ngăn ra.
Đương nhiên, rốt cuộc tình huống có phải thực sự như vậy hay không, chỉ cần gặp được chủ nhân của Long Cốt mới có thể khẳng định.
Hiện tại nếu đã biết chủ nhân của Long Cốt tồn tại, tuy rằng trên người đối phương có chút cổ quái, nhưng thuật nhập mộng vẫn có thể dùng được một chút.
Muốn đi vào giấc mộng cũng không phải chuyện đơn giản, thứ này nguyên bản chính là một việc khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có khả năng bị nhốt ở trong mộng đối phương không ra được, còn có đối phương cùng y cách nhau xa nhau như vậy, liền càng thêm nguy hiểm.
Cũng may giữa bọn họ còn có khoá hồn khế, thứ này thật sự rất lợi hại, đã bị nó khoá chặt, quan hệ của hai người so với những người khác càng thêm thâm hậu, có thể đề cao tỷ lệ thành công.
Hiện tại đã là rạng sáng hai giờ, người bình thường lúc này đã sớm đi ngủ, hy vọng chủ nhân của Long Cốt cũng ngủ rồi.
Sau khi Tạ Ngọc đã chuẩn bị đầy đủ đạo cụ thi triển thuật nhập mộng, cũng bảo đảm chung cư đã an toàn, mới phân ra chính mình một sợi tinh thần, ý đồ muốn thông qua khoá hồn khế đi vào trong mộng của chủ nhân đầu còn lại của khoá hồn khế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất