Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 25: Được Chu Lão Gia Tử Mời Đến Nhà (1)

Trước Sau
“Tạ ca,” Lúc rời đi, Chu Thần Hạo gọi lại Tạ Ngọc, có chút hơi xấu hổ nói, “Hôm nay mọi người quá kích động, cho nên có chút làm ầm ĩ, anh đừng cảm thấy bọn họ phiền.”

“Không có gì, tôi rất thích các cậu giới thiệu mỹ thực.”

Chu Thần Hạo cào cào đầu, vui vẻ nói: “Anh thích là tốt rồi, đúng rồi Tạ ca, ngày mai anh có thời gian đến nhà tôi làm khách không? Sau khi biết anh đã cứu tôi một mạng, ông nội của tôi rất muốn gặp anh, chỉ là hôm nay cái chân đau của ông tôi lại tái phát không thể ra khỏi cửa, cho nên không có biện pháp tự mình lại đây, chỉ có thể mời anh đi một chuyến.”

Tạ Ngọc còn chưa nói cái gì, sắc mặt của Phương Hàng lại hơi hơi thay đổi, Chu lão gia tử muốn gặp Tạ ca?

Chu Thần Hạo nhìn thấy Tạ Ngọc không có trả lời ngay, lại nói tiếp: “Nếu không có phương tiện cũng không sao, lần sau nếu có cơ hội lại mời anh đến nhà làm khách cũng được.”

Tạ Ngọc cũng không cảm thấy có gì không tiện, ngày mai y cũng không có việc gì bận, liền gật đầu đồng ý: “Có thể.”

Phương Hàng đưa Tạ Ngọc về chung cư, lúc đến dưới lầu lại đối Tạ Ngọc nói: “Tạ ca, ngày mai để tôi bồi anh đi Chu gia đi.”

Nhìn thấy Tạ Ngọc xem hắn, Phương Hàng lại tiếp tục nói: “Tính tình của Chu lão gia tử quá nóng, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi của Chu Thần Hạo đều sợ ông ấy.”

Ý tứ thực rõ ràng, Phương Hàng lo lắng Tạ Ngọc ở Chu gia bị khi dễ.

Vốn dĩ Tạ Ngọc cũng không cảm thấy gì, nghe thấy những lời này của Phương Hàng, nhưng thật ra có chút cảm giác mới lạ, từ trước đến nay đều là người khác dựa vào y, không nghĩ tới cũng có một ngày sẽ có người lo lắng y bị người khác khi dễ, ánh mắt nhìn Phương Hàng không khỏi nhiều thêm ba phần ấm áp, đây là một đứa trẻ tốt a.

Sau khi Phương Hàng nói xong, liền nhìn thấy Tạ Ngọc dùng ánh mắt ôn nhu vui vẻ nhìn hắn, làm hắn không hiểu ra sao, “Tạ ca?”

Tạ Ngọc nói: “Vậy ngày mai làm phiền cậu bồi tôi cùng đi Chu gia đi.”



Phương Hàng 'nga nga' hai tiếng, nhìn theo thân ảnh Tạ Ngọc lên lầu, trong lòng vẫn còn có chút khó hiểu ánh mắt vừa rồi của Tạ Ngọc là có ý gì, nghi hoặc mà sờ sờ đầu, sau đó lái xe đi rồi.

--------------------------------

Buổi tối Tạ Ngọc thu thập xong hết, lại làm một phen bố trí, mới lần nữa tiến vào cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt.

Hôm nay, cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt vẫn cùng phía trước giống nhau, vẫn bị một tầng lực lượng cường đại bao phủ, một hàng rào rắn chắc làm người vô pháp nhìn trộm cảnh trong mơ như thế nào.

Phiền toái chính là, Tạ Ngọc lại nhìn thấy có vài lũ hơi thở âm lãnh quỷ dị đang có ý đồ phá vỡ đạo hàng rào kia, đúng là tà tâm bất tử a.

Cứ việc bên ngoài hàng rào có lưỡi đao gió sắc bén, có thể đem những hơi thở âm lãnh này treo cổ, nhưng nghĩ đến hàng đêm chủ nhân Long Cốt phải chịu mấy thứ âm u này quấy rầy, Tạ Ngọc vẫn cảm thấy không thoải mái.

Rốt cuộc là người nào đang nhằm vào chủ nhân Long Cốt đây, cứ bám riết không tha, quả thực giống như bị đau xương mu bàn chân vậy âm ỉ nhức nhói không thôi.

Sau khi trầm tư một lát, Tạ Ngọc dùng hai tay kết ấn, ở trên hàng rào bảo vệ ảnh trong mơ khắc thêm ba đạo ấn, ngay sau đó ba đạo ấn này tản ra một tầng ánh sáng màu vàng nhu hòa, chỉ là vật âm tà nhất định sẽ không dám tới gần.

Nhìn ba đạo ấn đã khắc thành công, trong lòng Tạ Ngọc cảm thấy rất vừa lòng.

Xem ra uy lực của khoá hồn khế so với trong tưởng tượng của y cường đại hơn rất nhiều, không chỉ không có làm lưỡi đao gió thương đến hắn, ngay cả đạo hàng rào này cũng không có cự tuyệt y khắc ấn.

Đây là chuyện tốt, hy vọng đêm nay sẽ có thu hoạch tốt.

------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau