Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 29: Xem Phim Cẩu Huyết Mới Kích Thích (1)

Trước Sau
Tình huống của Tạ Ngọc có chút ngoài dự đoán của Phó Minh Hành, hắn cho rằng sau khi Tạ Ngọc bị Tạ gia đuổi ra khỏi nhà sẽ không gượng dậy nổi, lại không nghĩ tới tên nhóc này cư nhiên có thể từ trong tuyệt cảnh giết trở về, hiện tại còn trở thành sinh viên của đại học Đế Đô, chuyện này làm Phó Minh Hành bị hắn cho đội nón xanh không được cao hứng cho lắm.

Hơn nữa tên kia lúc ở bệnh viện gặp được hắn, cư nhiên dám đánh hắn bất tĩnh, đây là hoàn toàn không đem hắn để vào mắt!

Ghế sau khí áp thấp đen kịt giống như muốn ăn thịt người, làm cho Lục Thiên Lí đang ở ghế trước lái xe cũng không dám liếc nhìn về phía sau lần nào, sợ bị khí áp thấp kia quét trúng.

Hôm nay chỗ đi mở họp có chút xa, trên đường còn hơi kẹt xe, trong lòng Lục Thiên Lí càng thêm nơm nớp lo sợ, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Những chuyện ngoài ý muốn có đôi khi chính là tà môn như vậy, ngươi càng sợ cái gì thì sẽ tới cái đó.

Lúc xe chạy tới giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc xe phun nước bị mất khống chế lao thẳng về phía xe của bọn họ, mặc dù Lục Thiên Lí phản ứng lại nhanh, cũng không kịp tránh đi!

"Két két!" Bánh xe cọ xát trên mặt đường phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Trong lúc nguy cấp, trước đầu xe đột nhiên loé lên ba đạo ấn ký màu vàng, mạnh mẽ đem chiếc xe phun nước đang xông tới cản lại.

Toàn bộ đầu xe phun nước đều móp méo vào trong, nhưng xe của Phó Minh Hành một chút va chạm đều không có.

Lục Thiên Lí đều bị dọa ngốc, cương cứng ở trên chỗ ngồi run cầm cập một hồi lâu mới phản ứng lại đây, đột nhiên nhìn xuống ghế sau nói, “Phó tổng, ngài không……”

Ở ghế sau, Phó Minh Hành không biết khi nào đã xuống xe, lúc này đang đứng bên cạnh xe nhìn chăm chú vào khoảng cách giữa xe phun nước và xe của hắn, chỉ thấy khoảng cách của hai chiếc xe sát rạt nhau, chỉ kém có một chút xíu nữa thôi là đã đụng phải.

Nếu nói là do tài xế kịp thời thắng lại kịp, vậy thì tại sao đầu xe phun nước nhìn giống như là vừa gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng, toàn bộ đầu xe đều móp vào bên trong?

Hơn nữa vừa rồi, trong nháy mắt hắn rõ ràng nhìn thấy có ba đạo ấn ký màu vàng loé sáng lên cùng ba đạo ấn ký tối hôm qua hắn ở trong mộng nhìn thấy giống nhau như đúc……

“Phó tổng!” Lục Thiên Lí xuống xe, khẩn trương đứng bên cạnh Phó Minh Hành hỏi, “Ngài không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”



Phó Minh Hành lắc đầu: “Tôi không sao, còn cậu thế nào?.”

Lục Thiên Lí nuốt xuống nước miếng nói, “Tôi, tôi cũng không sao.”

Vừa rồi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Xung quanh rất nhanh liền bắt đầu ồn ào lên, có người muốn đi cứu tài xế bên trong xe phun nước, rồi lại quỷ dị phát hiện trên ghế điều khiển không có ai?

Lúc này ở đằng xa có một người đàn ông ăn mặc đồng phục bảo vệ môi trường lộ ra vẻ mặt kinh hãi chạy tới, “Xe, xe của tôi……”

Vừa rồi tài xế đã đem xe phun nước dừng lại ven đường,mới chạy đi WC, căn bản không biết tại sao chiếc xe sẽ đột nhiên mất khống chế lao ra ngoài.

“Tôi rõ ràng là đã tắt máy xe a, chìa khóa cũng đều rút ra!”

Lục Thiên Lý nhìn thấy tình huống hoang đường thế này, chân đều mềm, một chiếc xe phun nước đã tắt máy lại vô duyên vô cớ mất khống chế, còn lao thẳng về phía xe của bọn họ, mắt thấy sắp đụng phải rồi lại không biết vì sao lại đột nhiên mạnh mẽ ngừng lại, giống như là đã đụng vào thứ gì đó vô hình, chuyện này quá tà môn rồi, thật sự là quá tà môn!

Lục Thiên Lý nhìn về phía Phó Minh Hành, lại nhìn thấy vẻ mặt của Phó Minh Hành cũng không có giống như trong tưởng tượng của hắn sắc mặt trắng bệch, mà là đang suy nghĩ chuyện gì, thoạt nhìn còn thực trấn định.

Lục Thiên Lí: “……”

Hắn thật sự rất muốn hỏi Phó tổng một câu, có phải lúc ngài sinh ra, đã thiếu mất sợi dây thần kinh sợ hãi đúng không, tình huống nguy hiểm như vậy, cư nhiên trên mặt không hề thay đổi chút nào! Còn có, “Phó tổng, tôi cảm thấy, ngài nên đi chùa miếu đốt nhang quỳ lại đi.”

Cho dù hôm nay có bị Phó tổng hung hăng đánh cho một trận, hắn cũng phải nói ra những lời này. Vận đen của Phó tổng thật sự rất đáng sợ, lúc này gặp được nguy hiểm càng đáng sợ hơn phía trước rất nhiều lần, hắn không thể mặc kệ không quan tâm được, lỡ như ngày nào đó Phó tổng thật sự……

Ra ngoài Lục Thiên Lý dự kiến chính là, lúc này Phó Minh Hành cũng không có tức giận, mà là nhìn hắn một chút sau đó lại lâm vào trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau