Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 32: Bách Linh Hoàn (1)
Một chiếc siêu xe ngừng lại trước cổng lớn Chu gia, từ trên xe bước xuống hai người nam nữ trung niên, trên người ăn mặc quần áo phú quý, mặt mày hớn hở đi vào trong.
Người đàn ông trung niên tên là Chu Hạo Đông, là con trai thứ ba của Chu lão, hiện tại Chu Hạo Đông đang quản lý toàn bộ xí nghiệp của Chu gia, cả nhà đều ở bên ngoài, trừ khi là có việc, nếu không bình thường rất ít trở về nhà.
Chu Hạo Đông vừa vào nhà liền nhìn xem xung quanh, không có nhìn thấy Chu lão, liền lớn tiếng nói: “Chú Vương, ba tôi đâu, tôi có mang theo thứ tốt lại đây, mau kêu ba tôi ra xem đi.”
Vương quản gia lộ ra sắc mặt bình tĩnh nói: “Lão gia tử đang ở trong thư phòng, hôm nay có khách nhân tới chơi.”
Chu Hạo Đông nghe vậy cũng không để bụng nói, “Là vị khách nào a, rất quan trọng sao? Để tôi đi xem thử.”
Vương quản gia lại nói: “Cậu ba ngồi đợi một lát đi, để tôi đi kêu lão gia tử.”
Chu Hạo Đông có chút gấp gáp không chờ nổi, nhưng vợ ông ta là Hứa Bội Linh đang đứng bên cạnh lại kéo lấy ống tay áo của ông ta một cái.
Thần sắc trên mặt Chu Hạo Đông liền thay đổi nói: “Vậy cũng được, ông nói ba tôi ra nhanh lên đi, thứ tốt tôi mang đến có thể trị hết chân của ông ấy.”
Vương quản gia nghe vậy có chút ngoài ý muốn, tật ở chân của lão gia tử là bệnh cũ, bác sĩ đều không có biện pháp hoàn toàn trị tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng từ từ, cậu ba là từ đâu ra tự tin có thể chữa khỏi chân cho lão gia?
Chú Vương nửa tin nửa ngờ, hướng thư phòng của Chu lão gia đi đến.
Bên trong thư phòng, Chu lão đang lôi kéo Tạ Ngọc giám định và thưởng thức một món đồ cổ, hiện tại hai người đang cùng nhau nghiên cứu phân tích, biểu tình đều thực chuyên chú.
Nghe thấy Chu Hạo Đông lại đây, còn mang theo thứ tốt có thể trị chân cho mình, thần sắc trên mặt của Chu lão cũng chưa biến, còn có chút không vui nói, “Không lẽ nó còn có thể biến ra tiên đan diệu dược tới không thành.”
Chu Thần Hạo đối đồ cổ không có hứng thú, nãy giờ ngồi lâu như vậy đã sớm ngồi không yên, liền đứng dậy nói: “Ông nội, để cháu đi xem thử.”
Chỉ trong chốc lát sau, Chu Thần Hạo đã đến phòng khách.
“Chú ba, thím ba.” Chu Thần Hạo nhìn thấy Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh liền mở miệng chào hỏi.
“Là Thần Hạo a, sao chỉ có một mình cháu vậy, ông nội của ngươi đâu?” Chu Hạo Đông hướng phía sau Chu Thần Hạo nhìn nhìn.
“Ông nội đang có chút việc, lát nữa mới có thể lại đây.” Chu Thần Hạo nói.
“Hôm nay người tới là ai a, cư nhiên có thể làm lão gia tử tự mình ở trong thư phòng chiêu đãi.” Hứa Bội Linh hỏi.
“Là Tạ ca của cháu.” Chu Thần Hạo nói.
Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh không hiểu ra sao, Tạ ca là ai? Sao nọn họ chưa từng nghe qua người này.
Hứa Bội Linh nhìn Chu Thần Hạo nói, “Thần Hạo, cháu nói Tạ ca mà người đó là ai a, sao thím không nghe ai nói qua người này, là bạn của cháu à?”
Chu Thần Hạo gật đầu, “Tạ ca là ân nhân cứu mạng của cháu.”
Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh lại càng không hiểu ra sao, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý người kia có là ân nhân cứu mạng hay không cứu mạng gì đó, bọn con nít tối ngày chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, sao có thể quan trọng bằng đồ vật bọn họ mang đến?
Người đàn ông trung niên tên là Chu Hạo Đông, là con trai thứ ba của Chu lão, hiện tại Chu Hạo Đông đang quản lý toàn bộ xí nghiệp của Chu gia, cả nhà đều ở bên ngoài, trừ khi là có việc, nếu không bình thường rất ít trở về nhà.
Chu Hạo Đông vừa vào nhà liền nhìn xem xung quanh, không có nhìn thấy Chu lão, liền lớn tiếng nói: “Chú Vương, ba tôi đâu, tôi có mang theo thứ tốt lại đây, mau kêu ba tôi ra xem đi.”
Vương quản gia lộ ra sắc mặt bình tĩnh nói: “Lão gia tử đang ở trong thư phòng, hôm nay có khách nhân tới chơi.”
Chu Hạo Đông nghe vậy cũng không để bụng nói, “Là vị khách nào a, rất quan trọng sao? Để tôi đi xem thử.”
Vương quản gia lại nói: “Cậu ba ngồi đợi một lát đi, để tôi đi kêu lão gia tử.”
Chu Hạo Đông có chút gấp gáp không chờ nổi, nhưng vợ ông ta là Hứa Bội Linh đang đứng bên cạnh lại kéo lấy ống tay áo của ông ta một cái.
Thần sắc trên mặt Chu Hạo Đông liền thay đổi nói: “Vậy cũng được, ông nói ba tôi ra nhanh lên đi, thứ tốt tôi mang đến có thể trị hết chân của ông ấy.”
Vương quản gia nghe vậy có chút ngoài ý muốn, tật ở chân của lão gia tử là bệnh cũ, bác sĩ đều không có biện pháp hoàn toàn trị tận gốc, chỉ có thể điều dưỡng từ từ, cậu ba là từ đâu ra tự tin có thể chữa khỏi chân cho lão gia?
Chú Vương nửa tin nửa ngờ, hướng thư phòng của Chu lão gia đi đến.
Bên trong thư phòng, Chu lão đang lôi kéo Tạ Ngọc giám định và thưởng thức một món đồ cổ, hiện tại hai người đang cùng nhau nghiên cứu phân tích, biểu tình đều thực chuyên chú.
Nghe thấy Chu Hạo Đông lại đây, còn mang theo thứ tốt có thể trị chân cho mình, thần sắc trên mặt của Chu lão cũng chưa biến, còn có chút không vui nói, “Không lẽ nó còn có thể biến ra tiên đan diệu dược tới không thành.”
Chu Thần Hạo đối đồ cổ không có hứng thú, nãy giờ ngồi lâu như vậy đã sớm ngồi không yên, liền đứng dậy nói: “Ông nội, để cháu đi xem thử.”
Chỉ trong chốc lát sau, Chu Thần Hạo đã đến phòng khách.
“Chú ba, thím ba.” Chu Thần Hạo nhìn thấy Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh liền mở miệng chào hỏi.
“Là Thần Hạo a, sao chỉ có một mình cháu vậy, ông nội của ngươi đâu?” Chu Hạo Đông hướng phía sau Chu Thần Hạo nhìn nhìn.
“Ông nội đang có chút việc, lát nữa mới có thể lại đây.” Chu Thần Hạo nói.
“Hôm nay người tới là ai a, cư nhiên có thể làm lão gia tử tự mình ở trong thư phòng chiêu đãi.” Hứa Bội Linh hỏi.
“Là Tạ ca của cháu.” Chu Thần Hạo nói.
Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh không hiểu ra sao, Tạ ca là ai? Sao nọn họ chưa từng nghe qua người này.
Hứa Bội Linh nhìn Chu Thần Hạo nói, “Thần Hạo, cháu nói Tạ ca mà người đó là ai a, sao thím không nghe ai nói qua người này, là bạn của cháu à?”
Chu Thần Hạo gật đầu, “Tạ ca là ân nhân cứu mạng của cháu.”
Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh lại càng không hiểu ra sao, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý người kia có là ân nhân cứu mạng hay không cứu mạng gì đó, bọn con nít tối ngày chỉ biết cãi nhau ầm ĩ, sao có thể quan trọng bằng đồ vật bọn họ mang đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất