Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 35: Bách Linh Hoàn (4)

Trước Sau
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy hả,” Chu Hạo Đông lập tức lớn tiếng trách cứ, “Bách Linh Hoàn là linh dược xuất từ Huyền Y hiệp hội, trong hai năm nay không biết đã trị hết bệnh nan y cho bao nhiêu người rồi, cậu chỉ là một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, cái gì cũng đều không biết lại dám ở chỗ này ăn nói lung tung, cậu có biết một viên Bách Linh Hoàn này phải dùng bao nhiêu loại dược liệu quý báu mới có thể luyện chế ra không, có biết phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được không hả?.”

“Huyền Y hiệp hội rất nổi tiếng sao?” Tạ Ngọc hỏi.

Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng, Chu Hạo Đông nói: "Ngay cả Huyền Y hiệp hội cũng không biết, còn dám ở chỗ này nói ẩu nói tả.”

Phương Hàng để sát vào bên tai Tạ Ngọc, thấp giọng giải thích: “Tạ ca, Huyền Y hiệp hội là một tổ chức cổ y dược mới nổi lên gần hai năm nay, nó xác thật rất lợi hại.”

Tạ Ngọc nghe xong, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, hắn đem Bách Linh Hoàn trả lại cho Chu Hạo Đông mới nói: “Tôi xác thật không biết gì về Huyền Y hiệp hội, nhưng Bách Linh Hoàn này sở dĩ linh nghiệm như vậy, là bởi vì bên trong có bỏ thêm một loại dược liệu đặc thù, dược liệu này vốn dĩ là cấm phẩm của Huyền môn, tôi không biết là ai lấy nó ra dùng, nhưng mặc kệ là ai, hắn cũng đã vi phạm quy định của Huyền môn.”

“Cái gì mà cấm phẩm của Huyền môn, anh bạn trẻ, đừng vì một chút sĩ diện mà ăn nói lung tung, cho dù làm vậy cũng không làm cậu có vẻ đặc biệt lợi hại hơn đâu, chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu vô tri thôi, biết không.” Chu Hạo Đông nói.

Hai vợ chồng Chu Hạo Đông chắc chắn Tạ Ngọc đang ăn nói lung tung, người trẻ tuổi sao, đều có lúc bốc đồng.

Nhưng Chu lão cùng Chu Thần Hạo lại không nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ đều biết Tạ Ngọc là người có bản lĩnh thật sự, cũng so với những người như bọn họ tiếp cận với Huyền môn hơn.

“Tạ ca, nếu như Bách Linh Hoàn này có vấn đề, vậy tại sao mấy năm nay có rất nhiều người ăn nó lại không xảy ra chuyện gì, tôi nhìn thấy bọn họ đều sống được rất tốt, không hề nhìn thấy trên người bọn họ có dấu hiệu ốm đau nào.” Chu Thần Hạo khó hiểu hỏi.



Tạ Ngọc nói: “Chuyện này cũng đơn giản thôi, cứ tiếp tục dùng là được, nhưng dùng thời gian càng dài, đến lúc bị phản phệ sẽ càng thêm thống khổ, ngừng thuốc chạy chữa mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.”

Chu lão cùng Chu Thần Hạo nghe vậy, sắc mặt đều không quá đẹp, ánh mắt nhìn Bách Linh Hoàn cũng không còn nóng bỏng như trước.

Chu Hạo Đông cùng Hứa Bội Linh thấy vậy đều trợn tròn mắt, Chu Hạo Đông nói: “Ba, ngài sẽ không thật sự tin lời của tên nhóc này nói đi?”

Lão gia tử có phải là già quá cho nên hồ đồ rồi không, sao người nào nói đều tin?

Chu lão nghiêm mặt nói: “Tôi tin tưởng cậu ấy, viên thuốc này, hai người trả lại đi.”

“Ba?!” Chu Hạo Đông không dám tin tưởng hô to một tiếng, cảm thấy lão gia tử thật sự điên rồi, viên Bách Linh Hoàn này, bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn đều không chiếm được, bọn họ thật vất vả mới được đến một viên, lại bởi vì một câu của tên nhóc họ Tạ không rõ lai lịch này phải đem trả lại?

“Tôi nói trả lại đi,” Chu lão lạnh lùng nói, “Hai người cũng không được lén dùng.”

“Ba ngài đừng bị tên nhóc này lừa, con thấy hắn rõ ràng là rắp tâm bất lương, cho nên mới ở chỗ này nói chuyện giật gân, sau lưng còn không biết ôm ý tưởng xấu nào đâu !” Chu Hạo Đông tức giận nói, ông ta cho rằng Tạ Ngọc là người do Chu Thần Hạo tìm tới cố ý chống đối với ông ta, nói không chừng đã sớm biết hôm nay ông ta sẽ tới đây đưa thuốc cho nên mới ở chỗ này chờ ông ta đâu! Cháu đích tôn thật giỏi a, bình thường nhìn cà lơ phất phơ không thành châu báu, không nghĩ tới sau lưng lại nhiều thủ đoạn như vậy!

Ý tứ trong lời nói của Chu Hạo Đông thực rõ ràng, Chu Thần Hạo xém chút nữa đã bị ông ta chọc cho tức cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau