Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 39: Đạo Trưởng, Có Phát Hiện Gì Không?
“Nga? Ngài định dùng cách gì để giúp tôi tiêu tai giải nạn, chỉ điểm bến mê đây.”
Nghe thấy lời này của Phó Minh Hành, Ninh Lan trừng lớn hai mắt, cảm thấy khiếp sợ cực kỳ, Phó Minh Hành cư nhiên trả lời, hắn đây là…… thay đổi tính tình?
Ninh Lan lại nhìn gã đạo sĩ, kinh ngạc phát hiện vị đạo sĩ này còn rất trẻ tuổi, lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là có chút biệt nữu, lại còn để hai chòm râu, thoạt nhìn có chút không khoẻ.
Đạo sĩ…… Cũng chính là Tạ Ngọc.
Hôm nay, Tạ Ngọc cố ý ăn mặc một thân đạo bào mới mua, trên miệng còn dán hai cọng râu giả, tỏ ra nghiêm trang nhìn Phó Minh Hành.
Tạ Ngọc nghĩ, muốn Phó Minh Hành đồng ý giải trừ hồn khế, trước tiên phải đạt được sự tín nhiệm của Phó Minh Hành mới được, dùng thân phận Tạ Ngọc khẳng định là không được, chỉ có thể cải trang thành đạo sĩ, canh lúc Phó Minh Hành bị người khác ám toán, hoặc là tà khí quấn thân, lúc đó hắn chỉ cần nhảy ra giúp Phó Minh Hành giải quyết vấn đề, liền không lo Phó Minh Hành sẽ không tín nhiệm hắn.
Chủ ý của Tạ Ngọc nghĩ đến khá tốt, hơn nữa hắn đối kỹ thuật cải trang của chính mình rất có tin tưởng, cảm thấy Phó Minh Hành nhất định sẽ không nhận ra hắn được.
Phó Minh Hành cũng thật sự không nhận ra hắn, hơn nữa còn rất phối hợp mà dừng lại nghe hắn nói.
Tạ Ngọc cảm thấy nước cờ này hắn đi đúng rồi, kế tiếp liền buông tay ra, đối Phó Minh Hành nói: “Dạo gần đây, mọi việc của anh không thuận lợi, rất nhiều lần đều là số con rệp, trong công việc vốn dĩ đang rất thuận lợi, lại đột nhiên xuất hiện trắc trở, trong sinh hoạt cũng có mấy lần gặp phải nguy hiểm, có khi còn nguy hiểm đến tánh mạng, có đúng vậy không?”
Phó Minh Hành nói: “Không sai, đúng là như vậy.”
Tạ đạo sĩ: “Buổi tối đi ngủ, có phải còn có cảm giác đang có hơi thở âm lãnh bồi hồi không tiêu tan.”
Phó Minh Hành: “Đúng là có chuyện này.”
“Anh đây là đang gặp tiểu nhân ám toán, nếu như anh tin được tôi, liền đem sinh thần bát tự của anh nói cho tôi biết đi, sau đó lại mang tôi đến chỗ làm hàng ngày của anh xem thử, nói không chừng có thể phát hiện ra cái gì.”
Phó Minh Hành nghe xong, ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn hắn nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng.”
Tạ Ngọc nghĩ thầm, Phó Minh Hành còn rất dễ nói chuyện, lại nói: “Không cần khách khí, bần đạo cùng cư sĩ rất có duyên.”
Phó Minh Hành nghe xong những lời này, ánh mắt càng sâu hơn, “Tôi đang muốn về công ty, hay là hiện tại đạo trưởng cùng tôi đi chung đi?”
“Cũng được.” Tạ Ngọc vừa lòng gật đầu.
Nhìn thấy hai người bọn họ muốn đi, Ninh Lan nãy giờ vẫn luôn trợn mắt há hốc miệng đuổi theo nói, “Từ từ, tôi cũng đi nữa!”
----------------------------------------------
Người thừa kế của Phó gia cùng người thừa kế của Ninh thị xí nghiệp cùng nhau đi vào tổng bộ Phó thị, đi theo còn có một vị đạo sĩ trẻ tuổi.
Hình ảnh này không khác gì một trận gió lốc, không tốn bao lâu thời gian liền thổi khắp trên dưới Phó thị, làm cho mọi người đều kinh ngạc rớt một đống cằm.
“Phó tổng luôn luôn duy trì thuyết vô thần, cư nhiên lại có ngày làm một vị đạo sĩ bước vào của lớn của Phó thị?!”
“Để tôi nhìn xem, mặt trời hôm nay có phải là mọc lên từ phía tây không.”
“Không cần nhìn, mặt trời vẫn mọc như bình thường, là do tôi còn chưa có tỉnh ngủ.”
“Mọi người ơi, mọi người ơi, theo tôi thấy là do Phó tổng rốt cuộc cũng ý thức được vận đen của mình có vấn đề, đây là chuyện tốt a, rốt cuộc mỗi ngày chúng ta cũng không cần phải lo lắng bất an không thể nhìn thấy Phó tổng đi làm rồi.”
Phó thị từ trên xuống dưới vẫn còn đang tiếp tục nghị luận, lúc này Tạ Ngọc cũng được như ý nguyện bước vào văn phòng của Phó Minh Hành.
Văn phòng tổng giám đốc của Phó thị gọn gàng đại khí, điệu thấp xa hoa.
Tạ Ngọc đứng trước cửa nhìn quét một vòng, liền đem tất cả bài trí trong văn phòng thu hết vào đáy mắt.
“Đạo trưởng, có phát hiện gì không?” Phó Minh Hành hỏi Tạ Ngọc, rất giống như là đang thiệt tình thỉnh giáo.
Ninh Lan cùng mấy người trợ lý im lặng đứng ở một bên, lúc thì nhìn Phó Minh Hành, lúc lại nhìn Tạ Ngọc, thần sắc trên mặt đều có chút cổ quái.
Trong văn phòng của Phó Minh Hành không có bất kỳ vật trang trí phong thuỷ nào, lại cho người ta cảm giác tươi sáng, vô cùng sáng sủa, hiển nhiên nơi này không phải là chỗ cho mấy thứ âm u sinh tồn.
Tạ Ngọc đánh giá xong, thành thật lắc đầu nói: “Chỗ này của anh không có vấn đề, vấn đề của anh cùng phong thuỷ trong văn phòng không có liên quan gì.”
“Vậy vấn đề ra ở nơi nào.” Phó Minh Hành hỏi.
Nghe thấy lời này của Phó Minh Hành, Ninh Lan trừng lớn hai mắt, cảm thấy khiếp sợ cực kỳ, Phó Minh Hành cư nhiên trả lời, hắn đây là…… thay đổi tính tình?
Ninh Lan lại nhìn gã đạo sĩ, kinh ngạc phát hiện vị đạo sĩ này còn rất trẻ tuổi, lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp, chỉ là có chút biệt nữu, lại còn để hai chòm râu, thoạt nhìn có chút không khoẻ.
Đạo sĩ…… Cũng chính là Tạ Ngọc.
Hôm nay, Tạ Ngọc cố ý ăn mặc một thân đạo bào mới mua, trên miệng còn dán hai cọng râu giả, tỏ ra nghiêm trang nhìn Phó Minh Hành.
Tạ Ngọc nghĩ, muốn Phó Minh Hành đồng ý giải trừ hồn khế, trước tiên phải đạt được sự tín nhiệm của Phó Minh Hành mới được, dùng thân phận Tạ Ngọc khẳng định là không được, chỉ có thể cải trang thành đạo sĩ, canh lúc Phó Minh Hành bị người khác ám toán, hoặc là tà khí quấn thân, lúc đó hắn chỉ cần nhảy ra giúp Phó Minh Hành giải quyết vấn đề, liền không lo Phó Minh Hành sẽ không tín nhiệm hắn.
Chủ ý của Tạ Ngọc nghĩ đến khá tốt, hơn nữa hắn đối kỹ thuật cải trang của chính mình rất có tin tưởng, cảm thấy Phó Minh Hành nhất định sẽ không nhận ra hắn được.
Phó Minh Hành cũng thật sự không nhận ra hắn, hơn nữa còn rất phối hợp mà dừng lại nghe hắn nói.
Tạ Ngọc cảm thấy nước cờ này hắn đi đúng rồi, kế tiếp liền buông tay ra, đối Phó Minh Hành nói: “Dạo gần đây, mọi việc của anh không thuận lợi, rất nhiều lần đều là số con rệp, trong công việc vốn dĩ đang rất thuận lợi, lại đột nhiên xuất hiện trắc trở, trong sinh hoạt cũng có mấy lần gặp phải nguy hiểm, có khi còn nguy hiểm đến tánh mạng, có đúng vậy không?”
Phó Minh Hành nói: “Không sai, đúng là như vậy.”
Tạ đạo sĩ: “Buổi tối đi ngủ, có phải còn có cảm giác đang có hơi thở âm lãnh bồi hồi không tiêu tan.”
Phó Minh Hành: “Đúng là có chuyện này.”
“Anh đây là đang gặp tiểu nhân ám toán, nếu như anh tin được tôi, liền đem sinh thần bát tự của anh nói cho tôi biết đi, sau đó lại mang tôi đến chỗ làm hàng ngày của anh xem thử, nói không chừng có thể phát hiện ra cái gì.”
Phó Minh Hành nghe xong, ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn hắn nói: “Vậy làm phiền đạo trưởng.”
Tạ Ngọc nghĩ thầm, Phó Minh Hành còn rất dễ nói chuyện, lại nói: “Không cần khách khí, bần đạo cùng cư sĩ rất có duyên.”
Phó Minh Hành nghe xong những lời này, ánh mắt càng sâu hơn, “Tôi đang muốn về công ty, hay là hiện tại đạo trưởng cùng tôi đi chung đi?”
“Cũng được.” Tạ Ngọc vừa lòng gật đầu.
Nhìn thấy hai người bọn họ muốn đi, Ninh Lan nãy giờ vẫn luôn trợn mắt há hốc miệng đuổi theo nói, “Từ từ, tôi cũng đi nữa!”
----------------------------------------------
Người thừa kế của Phó gia cùng người thừa kế của Ninh thị xí nghiệp cùng nhau đi vào tổng bộ Phó thị, đi theo còn có một vị đạo sĩ trẻ tuổi.
Hình ảnh này không khác gì một trận gió lốc, không tốn bao lâu thời gian liền thổi khắp trên dưới Phó thị, làm cho mọi người đều kinh ngạc rớt một đống cằm.
“Phó tổng luôn luôn duy trì thuyết vô thần, cư nhiên lại có ngày làm một vị đạo sĩ bước vào của lớn của Phó thị?!”
“Để tôi nhìn xem, mặt trời hôm nay có phải là mọc lên từ phía tây không.”
“Không cần nhìn, mặt trời vẫn mọc như bình thường, là do tôi còn chưa có tỉnh ngủ.”
“Mọi người ơi, mọi người ơi, theo tôi thấy là do Phó tổng rốt cuộc cũng ý thức được vận đen của mình có vấn đề, đây là chuyện tốt a, rốt cuộc mỗi ngày chúng ta cũng không cần phải lo lắng bất an không thể nhìn thấy Phó tổng đi làm rồi.”
Phó thị từ trên xuống dưới vẫn còn đang tiếp tục nghị luận, lúc này Tạ Ngọc cũng được như ý nguyện bước vào văn phòng của Phó Minh Hành.
Văn phòng tổng giám đốc của Phó thị gọn gàng đại khí, điệu thấp xa hoa.
Tạ Ngọc đứng trước cửa nhìn quét một vòng, liền đem tất cả bài trí trong văn phòng thu hết vào đáy mắt.
“Đạo trưởng, có phát hiện gì không?” Phó Minh Hành hỏi Tạ Ngọc, rất giống như là đang thiệt tình thỉnh giáo.
Ninh Lan cùng mấy người trợ lý im lặng đứng ở một bên, lúc thì nhìn Phó Minh Hành, lúc lại nhìn Tạ Ngọc, thần sắc trên mặt đều có chút cổ quái.
Trong văn phòng của Phó Minh Hành không có bất kỳ vật trang trí phong thuỷ nào, lại cho người ta cảm giác tươi sáng, vô cùng sáng sủa, hiển nhiên nơi này không phải là chỗ cho mấy thứ âm u sinh tồn.
Tạ Ngọc đánh giá xong, thành thật lắc đầu nói: “Chỗ này của anh không có vấn đề, vấn đề của anh cùng phong thuỷ trong văn phòng không có liên quan gì.”
“Vậy vấn đề ra ở nơi nào.” Phó Minh Hành hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất