Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 40: Đạo trưởng có thể giúp tôi giải thích nghi hoặc được không?
Tạ Ngọc nói: “Để tôi tính sinh thần bát tự cho anh trước đi.”
Phó Minh Hành nghe vậy cũng không có từ chối, thực sảng khoái mà nói ra sinh thần bát tự của mình.
Tạ Ngọc bấm tay tính toán, trong lòng đã có thể xác định, Phó Minh Hành chính là chủ nhân của Long Cốt, rốt cuộc bát tự này, người bình thường cho dù có phúc vận tốt đến mấy cũng không có khả năng có được sinh thần bát tự như vậy.
Tạ Ngọc nói: “Bát tự của anh rất tốt, cực dương cực cương, cả đời trôi chảy, trời giáng phúc vận, yêu ma quỷ quái đều không dám đến gần anh.”
“Dựa theo cách nói của đạo trưởng, ấn đường của tôi không có khả năng sẽ biến thành màu đen, còn có tà khí quấn thân, lời nói trước sau của ngài thật mâu thuẫn, chẳng phải là đang tự đạp chiêu bài của mình sao?” Phó Minh Hành nói.
Tới, tới rồi.
Nghe thấy Phó Minh Hành nói như vậy, Ninh Lan cùng mấy người trợ lý đều theo bản năng ngừng lại hô hấp, phảng phất như sắp thấy được kết cục bi thảm của Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc nghe không được tiếng lòng của đám người Ninh Lan, lại nói tiếp: “Không mâu thuẫn, số phận của anh tuy rằng thực tốt, nhưng bị người khác ám toán liền không giống nhau.”
“Mời đạo trưởng giải thích tỉ mỉ cho.” Phó Minh Hành nói.
Tạ Ngọc nói: “Dựa theo tình huống trước mắt tới xem, có khả năng anh đang trúng phải loại chú thuật nham hiểm nào đó, chú thuật này có thể phá hủy bát tự cùng số phận của anh, không chỉ làm vận khí của anh biến kém, còn dễ dàng bị quỷ ám. Ví dụ như công việc của anh đột nhiên không thuận lợi, công ty gặp phải tin tức xấu, đang đi đường đột nhiên gặp phải đồ vật từ trên trời rơi xuống, uống nước đột nhiên bị sặc, lái xe thì gặp tai nạn xe cộ, đi đêm thì gặp được âm vật, buổi tối ngủ lại cảm giác được có âm tà quấn thân v.v.v.”
Sau khi nghe xong lời nói của Tạ Ngọc, mọi người trong văn phòng đều thay đổi sắc mặt, rốt cuộc một năm nay Phó Minh Hành liên tục gặp phải chuyện xui xẻo, những người bên cạnh hắn đều thể hội được, cùng lời nói của Tạ Ngọc không sai chút nào.
Lục Thiên Lí nghe xong, xém chút nữa đã ngay tại chỗ nhảy lên, hắn kích động mà nhìn Tạ Ngọc nói: “Đạo trưởng, ngài nói quá đúng đi!”
“Một năm nay, Phó tổng vẫn luôn gặp chuyện xui xẻo, những chuyện vừa rồi ngài nói đều đã gặp phải, ngày hôm qua chúng ta còn gặp phải một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, vụ tai nạn này rất tà môn!”
Lục Thiên Lí quá mức kích động, đã quên mất sếp của mình vẫn còn đang ở đây, liền đem chuyện sáng hôm qua gặp được tai nạn xe cộ kỹ càng tỉ mỉ nói lại một lần.
Trong lúc Lục Thiên Lý đang nói, Phó Minh Hành vẫn luôn nhìn Tạ Ngọc, muốn từ trên mặt Tạ Ngọc nhìn ra cái gì.
“Lại nói tiếp, sáng hôm qua lúc chiếc xe phun nước kia đâm lại đây, hình như tôi còn nhìn thấy ba cái đạo ấn màu kim sắc hiện lên, không biết đây là chuyện thế nào, đạo trưởng có thể giúp tôi giải thích nghi hoặc được không.” Phó Minh Hành bỗng nhiên nói.
Tạ Ngọc nghe vậy, trên mặt sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phó Minh Hành có thể nhìn thấy đạo ấn của hắn?
Không hổ danh là chủ nhân của Long Cốt, cho dù lực lượng của thần hồn đã bị phong ấn, vẫn còn nhạy bén như vậy.
Nhưng hiện tại hắn không thể bại lộ thân phận Tạ Ngọc, cũng không thể giải thích chính mình làm cách nào đem đạo ấn lưu lại trên người Phó Minh Hành.
Nghĩ nghĩ, Tạ Ngọc ra vẻ không biết mà nói: “Hẳn là do một vị cao nhân nào đó đi ngang qua ra tay đi, nếu có tôi ở đó cũng có thể phân biệt được là ai làm.”
Nhưng ánh mắt của Phó Minh Hành quả thật rất lợi, Tạ Ngọc chỉ mất tự nhiên trong giây lát đã bị hắn nhìn ra, ánh mắt kia ngay lập tức thâm hơn rất nhiều.
Ba cái đạo ấn kia chính là của Tạ Ngọc, giấc mộng của hắn cũng có vấn đề, Tạ Ngọc xuất hiện ở trong mộng của hắn căn bản không phải do ban ngày suy nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, mà là do tên khốn Tạ Ngọc này không biết dùng thủ đoạn gì mới có thể đi vào trong giấc mộng của hắn.
Nói cách khác không phải hắn đối Tạ Ngọc nhớ mãi không quên.
Từ buổi sáng Phó Minh Hành bực bội cho đến bây giờ, lúc này một bụng khí bị nghẹn rốt cuộc cũng thông thuận.
Tạ Ngọc lo lắng Phó Minh Hành tiếp tục nói đến đạo ấn, liền nói sang chuyện khác: “Bởi vì số phận của anh quá tốt, cho nên chú thuật của đối phương chỉ có thể làm anh gặp được chút phiền toái, lại không thể gây thương tổn đến anh, cho nên hiện giờ hắn chờ không nổi muốn tự mình ra tay, vụ tai nạn xe cộ sáng hôm qua chính là một minh chứng, kế tiếp còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Phó tổng, nếu anh tin được tôi liền để tôi giúp anh giải quyết cái phiền toái này đi.”
Phó Minh Hành nghe vậy cũng không có từ chối, thực sảng khoái mà nói ra sinh thần bát tự của mình.
Tạ Ngọc bấm tay tính toán, trong lòng đã có thể xác định, Phó Minh Hành chính là chủ nhân của Long Cốt, rốt cuộc bát tự này, người bình thường cho dù có phúc vận tốt đến mấy cũng không có khả năng có được sinh thần bát tự như vậy.
Tạ Ngọc nói: “Bát tự của anh rất tốt, cực dương cực cương, cả đời trôi chảy, trời giáng phúc vận, yêu ma quỷ quái đều không dám đến gần anh.”
“Dựa theo cách nói của đạo trưởng, ấn đường của tôi không có khả năng sẽ biến thành màu đen, còn có tà khí quấn thân, lời nói trước sau của ngài thật mâu thuẫn, chẳng phải là đang tự đạp chiêu bài của mình sao?” Phó Minh Hành nói.
Tới, tới rồi.
Nghe thấy Phó Minh Hành nói như vậy, Ninh Lan cùng mấy người trợ lý đều theo bản năng ngừng lại hô hấp, phảng phất như sắp thấy được kết cục bi thảm của Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc nghe không được tiếng lòng của đám người Ninh Lan, lại nói tiếp: “Không mâu thuẫn, số phận của anh tuy rằng thực tốt, nhưng bị người khác ám toán liền không giống nhau.”
“Mời đạo trưởng giải thích tỉ mỉ cho.” Phó Minh Hành nói.
Tạ Ngọc nói: “Dựa theo tình huống trước mắt tới xem, có khả năng anh đang trúng phải loại chú thuật nham hiểm nào đó, chú thuật này có thể phá hủy bát tự cùng số phận của anh, không chỉ làm vận khí của anh biến kém, còn dễ dàng bị quỷ ám. Ví dụ như công việc của anh đột nhiên không thuận lợi, công ty gặp phải tin tức xấu, đang đi đường đột nhiên gặp phải đồ vật từ trên trời rơi xuống, uống nước đột nhiên bị sặc, lái xe thì gặp tai nạn xe cộ, đi đêm thì gặp được âm vật, buổi tối ngủ lại cảm giác được có âm tà quấn thân v.v.v.”
Sau khi nghe xong lời nói của Tạ Ngọc, mọi người trong văn phòng đều thay đổi sắc mặt, rốt cuộc một năm nay Phó Minh Hành liên tục gặp phải chuyện xui xẻo, những người bên cạnh hắn đều thể hội được, cùng lời nói của Tạ Ngọc không sai chút nào.
Lục Thiên Lí nghe xong, xém chút nữa đã ngay tại chỗ nhảy lên, hắn kích động mà nhìn Tạ Ngọc nói: “Đạo trưởng, ngài nói quá đúng đi!”
“Một năm nay, Phó tổng vẫn luôn gặp chuyện xui xẻo, những chuyện vừa rồi ngài nói đều đã gặp phải, ngày hôm qua chúng ta còn gặp phải một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, vụ tai nạn này rất tà môn!”
Lục Thiên Lí quá mức kích động, đã quên mất sếp của mình vẫn còn đang ở đây, liền đem chuyện sáng hôm qua gặp được tai nạn xe cộ kỹ càng tỉ mỉ nói lại một lần.
Trong lúc Lục Thiên Lý đang nói, Phó Minh Hành vẫn luôn nhìn Tạ Ngọc, muốn từ trên mặt Tạ Ngọc nhìn ra cái gì.
“Lại nói tiếp, sáng hôm qua lúc chiếc xe phun nước kia đâm lại đây, hình như tôi còn nhìn thấy ba cái đạo ấn màu kim sắc hiện lên, không biết đây là chuyện thế nào, đạo trưởng có thể giúp tôi giải thích nghi hoặc được không.” Phó Minh Hành bỗng nhiên nói.
Tạ Ngọc nghe vậy, trên mặt sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phó Minh Hành có thể nhìn thấy đạo ấn của hắn?
Không hổ danh là chủ nhân của Long Cốt, cho dù lực lượng của thần hồn đã bị phong ấn, vẫn còn nhạy bén như vậy.
Nhưng hiện tại hắn không thể bại lộ thân phận Tạ Ngọc, cũng không thể giải thích chính mình làm cách nào đem đạo ấn lưu lại trên người Phó Minh Hành.
Nghĩ nghĩ, Tạ Ngọc ra vẻ không biết mà nói: “Hẳn là do một vị cao nhân nào đó đi ngang qua ra tay đi, nếu có tôi ở đó cũng có thể phân biệt được là ai làm.”
Nhưng ánh mắt của Phó Minh Hành quả thật rất lợi, Tạ Ngọc chỉ mất tự nhiên trong giây lát đã bị hắn nhìn ra, ánh mắt kia ngay lập tức thâm hơn rất nhiều.
Ba cái đạo ấn kia chính là của Tạ Ngọc, giấc mộng của hắn cũng có vấn đề, Tạ Ngọc xuất hiện ở trong mộng của hắn căn bản không phải do ban ngày suy nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, mà là do tên khốn Tạ Ngọc này không biết dùng thủ đoạn gì mới có thể đi vào trong giấc mộng của hắn.
Nói cách khác không phải hắn đối Tạ Ngọc nhớ mãi không quên.
Từ buổi sáng Phó Minh Hành bực bội cho đến bây giờ, lúc này một bụng khí bị nghẹn rốt cuộc cũng thông thuận.
Tạ Ngọc lo lắng Phó Minh Hành tiếp tục nói đến đạo ấn, liền nói sang chuyện khác: “Bởi vì số phận của anh quá tốt, cho nên chú thuật của đối phương chỉ có thể làm anh gặp được chút phiền toái, lại không thể gây thương tổn đến anh, cho nên hiện giờ hắn chờ không nổi muốn tự mình ra tay, vụ tai nạn xe cộ sáng hôm qua chính là một minh chứng, kế tiếp còn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Phó tổng, nếu anh tin được tôi liền để tôi giúp anh giải quyết cái phiền toái này đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất