Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 42: Tên Khốn Tạ Ngọc Quả Nhiên Là Có Mục Đích (2)
Tạ Ngọc nói: “Chuyện này phải hỏi Phó tổng mới được, có từng đắc tội quá người nào không, mà người ta lại hận hắn đến vậy.”
Phó Minh Hành trầm khuôn mặt nói: “Tôi không biết.”
Phó Minh Hành xác thật không biết là ai, hắn chưa từng suy xét đến chuyện này, cho nên căn bản cũng không để ý đã đắc tội ai.
Lục Thiên Lí ho nhẹ một tiếng nói: “Phó thị gia đại nghiệp đại, trên thương trường có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không đến mức căm hận đến nước này đi.”
Tạ Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Chú thuật cùng thủ đoạn âm tà bình thường không giống nhau, nó yêu cầu vật môi giới, đặc biệt là loại chú thuật bá đạo độc ác này, nhất định phải có máu của Phó tổng mới được, còn phải biết rõ sinh thần bát tự nữa. Các người cố gắng suy nghĩ thử xem, người nào có thể có được hai loại đồ vật này.”
Phó Minh Hành rất ít bị thương, ngoại trừ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ yêu cầu lấy máu ra, muốn lấy được máu của hắn cũng không dễ. Hơn nữa nếu không có việc gì quan trọng, hắn cũng sẽ không nói cho người khác biết sinh thần bát tự của mình, ngoại trừ người trong nhà ra cũng chỉ có mấy người hôm nay biết.
Ninh Lan lập tức giơ tay lên tỏ vẻ nói: “Tôi không có, tôi hại anh làm gì.”
Lục Thiên Lí cùng mấy trợ lý khác cũng nhanh chóng tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến bọn họ, cũng chưa từng lộ ra sinh thần bát tự của Phó Minh Hành cho bất kì người nào.
Phó Minh Hành nhìn về phía Tạ Ngọc, Tạ Ngọc lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn lại nói: “Anh nhìn bần đạo làm gì”
Phó Minh Hành thu hồi ánh mắt, sau khi suy nghĩ một lát mới đối Lục Thiên Lí nói: “Anh đi điều tra giúp tôi, mấy lần trước tôi ở bệnh viện lấy máu kiểm tra sức khoẻ, những mẫu máu đó có bị tuồng ra ngoài không.”
Lục Thiên Lí lập tức gật đầu nói, “Vâng.”
Ninh Lan hỏi Tạ Ngọc: “Đạo trưởng, không thể phá giải chú thuật này trước sao?”
Tạ Ngọc lắc đầu nói: “Không được, phải tìm ra người hạ chú, còn
phải tìm được máu của Phó tổng mất đi mới được.”
“Nếu như tra không ra, không lẽ cứ để kẻ đứng sau tiếp tục càn rỡ hại người sao?” Ninh Lan tức giận nói.
Tạ Ngọc nói: “Tôi sẽ đưa cho Phó tổng mấy lá bùa ngăn cản một chút, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc. Kỳ thật mấy người cũng không cần sốt ruột, hiện tại người muốn sốt ruột hẳn là kẻ đứng sau mới đúng, hắn nhất định sẽ còn ra tay, chỉ cần hắn ra tay liền sẽ lộ ra sơ hở.”
Ninh Lan nhíu mày nói: “Nhưng nếu lại xảy ra tai nạn như sáng hôm qua……”
Tạ Ngọc nói: “Nếu tôi đã ra tay, nhất định sẽ không để hắn thực hiện được.”
Ninh Lan nghe vậy mới thả lỏng mày ra, Phó Minh Hành cũng nhìn mắt Tạ Ngọc thật lâu.
Ngay khi Tạ Ngọc cho rằng Phó Minh Hành sẽ cảm ơn hắn, lại nghe thấy Phó Minh Hành nói: “Giọt máu này của tôi, có phải cũng nên trả lại rồi đúng không.”
Phó tổng của chúng ta mới vừa được phổ cập khoa học về tầm quan trọng của máu, hắn tỏ vẻ không yên tâm lưu lại máu của chính mình trong tay tên Tạ Ngọc chết tiệt này.
Tạ Ngọc: “……”
Thật là nhỏ mọn mà, chỉ có một giọt máu mà thôi, hắn cũng không có làm gì a. Không lẽ còn có thể so sánh với khoá hồn khế sao. Hiện tại Phó Minh Hành còn cùng y bị trói chặt với nhau đâu.
Sau khi Phó Minh Hành dùng khăn giấy thấm máu, còn cố ý đem khăn giấy cất vào trong túi, rất là đề phòng nghiêm ngặt.
-------------------------------
Tạ Ngọc đưa cho Phó Minh Hành mấy tờ bùa chú, làm hắn thường xuyên mang theo bên người, không được để quên.
Đồng thời cũng đưa cho Phó Minh Hành phương thức liên lạc của hắn, không chỉ trao đổi số WeChat, còn trao đổi số điện thoại.
“Nếu có chuyện gì thì cứ liên hệ tôi, tôi sẽ mở máy 24/24, gọi lúc nào đến lúc đó.” Tạ Ngọc nói xong, âm thầm nghĩ, vì an toàn của chủ nhân Long Cốt, hắn nhất định phải nỗ lực.
Phó Minh Hành: “Đã biết.”
“Vậy tôi xin phép đi trước.” Tạ Ngọc đứng dậy nói, hắn chỉ xin có một ngày nghĩ, còn phải trở về đi học.
Phó Minh Hành có chút cổ quái nhìn Tạ Ngọc: “Chỉ vậy thôi à?”
Tạ Ngọc cảm thấy khó hiểu hỏi lại: “Phó tổng còn có chuyện gì sao?”
Phó Minh Hành: “Không bàn chuyện tiền công sao?”
Tạ Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời lên, “Tiền công đương nhiên là phải lấy rồi, chờ sau khi giải quyết xong chuyện phiền toái này cho Phó tổng, tôi muốn Phó tổng đáp ứng tôi một chuyện.”
Phó Minh Hành nghe vậy, ở trong lòng hừ một tiếng, âm thầm nghĩ, tên Tạ Ngọc chết tiệt này quả nhiên là có mục đích.
Tạ Ngọc đã bị đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng là muốn chính mình tha thứ cho hắn, sau đó giúp hắn trở lại nhà họ Tạ gia đi.
Chỉ cần Tạ Ngọc thật lòng giúp hắn giải quyết phiền toái, hắn sẽ bỏ qua tất cả những chuyện trước đây, còn sẽ giúp cậu ta trở về Tạ gia.
Nhưng ngoài mặt Phó Minh Hành vẫn không hề thay đổi thần sắc, lại còn tỏ ra vô cùng cao lãnh nói: “Chuyện gì.”
Phó Minh Hành trầm khuôn mặt nói: “Tôi không biết.”
Phó Minh Hành xác thật không biết là ai, hắn chưa từng suy xét đến chuyện này, cho nên căn bản cũng không để ý đã đắc tội ai.
Lục Thiên Lí ho nhẹ một tiếng nói: “Phó thị gia đại nghiệp đại, trên thương trường có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng không đến mức căm hận đến nước này đi.”
Tạ Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Chú thuật cùng thủ đoạn âm tà bình thường không giống nhau, nó yêu cầu vật môi giới, đặc biệt là loại chú thuật bá đạo độc ác này, nhất định phải có máu của Phó tổng mới được, còn phải biết rõ sinh thần bát tự nữa. Các người cố gắng suy nghĩ thử xem, người nào có thể có được hai loại đồ vật này.”
Phó Minh Hành rất ít bị thương, ngoại trừ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ yêu cầu lấy máu ra, muốn lấy được máu của hắn cũng không dễ. Hơn nữa nếu không có việc gì quan trọng, hắn cũng sẽ không nói cho người khác biết sinh thần bát tự của mình, ngoại trừ người trong nhà ra cũng chỉ có mấy người hôm nay biết.
Ninh Lan lập tức giơ tay lên tỏ vẻ nói: “Tôi không có, tôi hại anh làm gì.”
Lục Thiên Lí cùng mấy trợ lý khác cũng nhanh chóng tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến bọn họ, cũng chưa từng lộ ra sinh thần bát tự của Phó Minh Hành cho bất kì người nào.
Phó Minh Hành nhìn về phía Tạ Ngọc, Tạ Ngọc lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn lại nói: “Anh nhìn bần đạo làm gì”
Phó Minh Hành thu hồi ánh mắt, sau khi suy nghĩ một lát mới đối Lục Thiên Lí nói: “Anh đi điều tra giúp tôi, mấy lần trước tôi ở bệnh viện lấy máu kiểm tra sức khoẻ, những mẫu máu đó có bị tuồng ra ngoài không.”
Lục Thiên Lí lập tức gật đầu nói, “Vâng.”
Ninh Lan hỏi Tạ Ngọc: “Đạo trưởng, không thể phá giải chú thuật này trước sao?”
Tạ Ngọc lắc đầu nói: “Không được, phải tìm ra người hạ chú, còn
phải tìm được máu của Phó tổng mất đi mới được.”
“Nếu như tra không ra, không lẽ cứ để kẻ đứng sau tiếp tục càn rỡ hại người sao?” Ninh Lan tức giận nói.
Tạ Ngọc nói: “Tôi sẽ đưa cho Phó tổng mấy lá bùa ngăn cản một chút, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc. Kỳ thật mấy người cũng không cần sốt ruột, hiện tại người muốn sốt ruột hẳn là kẻ đứng sau mới đúng, hắn nhất định sẽ còn ra tay, chỉ cần hắn ra tay liền sẽ lộ ra sơ hở.”
Ninh Lan nhíu mày nói: “Nhưng nếu lại xảy ra tai nạn như sáng hôm qua……”
Tạ Ngọc nói: “Nếu tôi đã ra tay, nhất định sẽ không để hắn thực hiện được.”
Ninh Lan nghe vậy mới thả lỏng mày ra, Phó Minh Hành cũng nhìn mắt Tạ Ngọc thật lâu.
Ngay khi Tạ Ngọc cho rằng Phó Minh Hành sẽ cảm ơn hắn, lại nghe thấy Phó Minh Hành nói: “Giọt máu này của tôi, có phải cũng nên trả lại rồi đúng không.”
Phó tổng của chúng ta mới vừa được phổ cập khoa học về tầm quan trọng của máu, hắn tỏ vẻ không yên tâm lưu lại máu của chính mình trong tay tên Tạ Ngọc chết tiệt này.
Tạ Ngọc: “……”
Thật là nhỏ mọn mà, chỉ có một giọt máu mà thôi, hắn cũng không có làm gì a. Không lẽ còn có thể so sánh với khoá hồn khế sao. Hiện tại Phó Minh Hành còn cùng y bị trói chặt với nhau đâu.
Sau khi Phó Minh Hành dùng khăn giấy thấm máu, còn cố ý đem khăn giấy cất vào trong túi, rất là đề phòng nghiêm ngặt.
-------------------------------
Tạ Ngọc đưa cho Phó Minh Hành mấy tờ bùa chú, làm hắn thường xuyên mang theo bên người, không được để quên.
Đồng thời cũng đưa cho Phó Minh Hành phương thức liên lạc của hắn, không chỉ trao đổi số WeChat, còn trao đổi số điện thoại.
“Nếu có chuyện gì thì cứ liên hệ tôi, tôi sẽ mở máy 24/24, gọi lúc nào đến lúc đó.” Tạ Ngọc nói xong, âm thầm nghĩ, vì an toàn của chủ nhân Long Cốt, hắn nhất định phải nỗ lực.
Phó Minh Hành: “Đã biết.”
“Vậy tôi xin phép đi trước.” Tạ Ngọc đứng dậy nói, hắn chỉ xin có một ngày nghĩ, còn phải trở về đi học.
Phó Minh Hành có chút cổ quái nhìn Tạ Ngọc: “Chỉ vậy thôi à?”
Tạ Ngọc cảm thấy khó hiểu hỏi lại: “Phó tổng còn có chuyện gì sao?”
Phó Minh Hành: “Không bàn chuyện tiền công sao?”
Tạ Ngọc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời lên, “Tiền công đương nhiên là phải lấy rồi, chờ sau khi giải quyết xong chuyện phiền toái này cho Phó tổng, tôi muốn Phó tổng đáp ứng tôi một chuyện.”
Phó Minh Hành nghe vậy, ở trong lòng hừ một tiếng, âm thầm nghĩ, tên Tạ Ngọc chết tiệt này quả nhiên là có mục đích.
Tạ Ngọc đã bị đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng là muốn chính mình tha thứ cho hắn, sau đó giúp hắn trở lại nhà họ Tạ gia đi.
Chỉ cần Tạ Ngọc thật lòng giúp hắn giải quyết phiền toái, hắn sẽ bỏ qua tất cả những chuyện trước đây, còn sẽ giúp cậu ta trở về Tạ gia.
Nhưng ngoài mặt Phó Minh Hành vẫn không hề thay đổi thần sắc, lại còn tỏ ra vô cùng cao lãnh nói: “Chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất