Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 48: Tạ Ngọc Đâu?
Phó Minh Hành bán tín bán nghi, cầm lấy thuốc viên lên ngửi một chút, một cổ dược hương thanh đạm thấm vào ruột gan, sau khi ngửi vào, tinh thần tựa hồ thanh minh không ít.
Cư nhiên thật sự có tác dụng, cái tên Tạ Ngọc này đúng là không phải đang lừa hắn?
Phó Minh Hành nhìn vào mắt Tạ Ngọc hỏi, “Đạo trưởng còn biết luyện dược?”
Trước khi Tạ Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ta rõ ràng chỉ là một tên ăn chơi trác tán lên không được mặt bàn, giỏi nhất là ăn chơi đàng điếm, không nghĩ tới chỉ mới qua đi không đến một năm thời gian, cậu ta không chỉ thi đậu đại học Đế Đô, còn học được một thân đạo thuật kỳ dị, hiện tại ngay cả thuốc viên cũng biết xoa, thay đổi này không khỏi quá lớn đi.
Tạ Ngọc vẫn chưa biết chính mình ở trước mặt Phó Minh Hành đã rớt áo choàng, trên mặt lộ ra biểu tình cao thâm nói: “Đây bất quá chỉ là một chút tài mọn thôi, những thứ bần đạo biết còn rất nhiều.”
Phó Minh Hành: “……”
Thật đúng là một chút khiêm tốn đều không có.
-----------------------------------------
Buổi tối...
Ở trong thư phòng, lúc Phó Minh Hành xử lý xong công việc, đêm cũng đã khuya, vốn dĩ tinh thần có chút mỏi mệt, nhưng sau khi ngửi thấy một cổ thanh hương, cảm giác mỏi mệt hoàn toàn biến mất.
Phó Minh Hành kéo ra ngăn tủ, lấy ra túi tiền, trong túi đựng hai viên thuốc Tạ Ngọc đưa.
Phó Minh Hành cầm lấy viên thuốc như đang suy nghĩ chuyện gì, máu cùng sinh thần bát tự, hắn đều đã tra qua, nhưng vẫn như cũ không có manh mối gì.
Ngoại trừ bệnh viện ra, còn có ai có thể có được máu của hắn?
Dựa theo suy đoán của Tạ Ngọc, người ở sau lưng hại hắn từ nữa năm trước đã bắt đầu đối hắn hạ chú, nếu là như vậy, lúc đó đối phương cũng đã lấy được máu của hắn.
Năm ngoái, bởi vì một dự án đầu tư lớn, hắn phải ở nước ngoài gần nửa năm mới trở về nước, hình như cũng chính là từ sau khi hắn về nước không lâu, tất cả mọi chuyện liền bắt đầu không thuận lợi.
Khoảng thời gian đó, hắn có bị thương đổ máu sao?
Phó Minh Hành cẩn thận hồi ức lại, trong ấn tượng của hắn chỉ có một lần ở trong nhà, không cẩn thận bị dao nhỏ cắt bị thương ngón tay, lúc ấy chảy không ít máu, là chú ba giúp hắn xử lý miệng vết thương, khi đó chú ba cũng mới vừa từ viện điều dưỡng trở về, nhìn thấy hắn bị thương còn rất sốt ruột.
Vậy còn lúc sau đâu? Khăn giấy dùng thể thấm máu cũng bị hẳn ném vào thùng rác, đến đoạn này hắn đã không còn nhớ gì nữa, bởi vì hắn không có xử lý rác rưởi.
Ánh mắt Phó Minh Hành hơi tối lại, chẳng lẽ thật là người trong nhà làm?
Phó Minh Hành không hề nghi ngờ chú ba của mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn tình cảm giữa hắn và chú ba là sâu nhất, nếu năm đó không có chú ba cứu hắn một mạng, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu.
Người kia nhất định là ẩn núp ở chỗ nào đó trong nhà mà hắn không đoán ra được.
Thời gian qua đi lâu như vậy, những chứng cứ liên quan đã sớm không thể điều tra.
Nhưng người này hận hắn như vậy, có lẽ chỉ cần dùng một chút biện pháp khác có thể sẽ có thu hoạch.
-----------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Hành từ lúc rời giường liền bắt đầu yên lặng quan sát những người hắn tiếp xúc. Hơn nữa còn từ chối đề nghị của Lục Thiên Lí muốn tới đón hắn đi làm mà là tự mình lái xe đến công ty.
Phó Minh Hành muốn tạo cơ hội cho đối phương ra tay, nhưng một đường lái xe đến công ty, cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Ngược lại là Tạ Ngọc vốn nên đúng hẹn xuất hiện, nhưng lại không thấy xuất hiện ở văn phòng.
Phó Minh Hành nhíu mày hỏi: “Tạ Ngọc đâu?.”
Lục Thiên Lí nói: “Vừa rồi cậu ta có gọi điện thoại đến, nói là trên đường gặp được người quen, muốn cùng người quen đi ăn điểm tâm sáng mới qua đây.”
Phó Minh Hành: “……”
----------------------------------
Lúc Phó Minh Hành còn đang giận dỗi, Tạ Ngọc đang ngồi trong một nhà hàng cùng Chu lão uống trà ăn điểm tâm sáng.
Buổi sáng mới vừa ra khỏi nhà, chu lão đã gọi điện thoại hẹn hắn, nói là nhà hàng này làm điểm tâm sáng ăn rất ngon, Tạ Ngọc nghe vậy, hai mắt sáng lên liền đồng ý gặp mặt.
“Thế nào, món sủi cảo rau hẹ này không tồi đúng không, rau hẹ ở đây tươi mới, nhân thịt dẻo dai, còn có giòn ngọt nấm tươi, cắn một miếng, hương vị rất đa dạng a, thật sự là rất ngon miệng.” Chu lão đắc ý giới thiệu.
Tạ Ngọc vừa lòng gật đầu nói, “Xác thật ăn rất ngon.”
“Tạ ca, sủi cảo tôm ở đây cũng rất ngon, anh mau nếm thử đi.” Chu Thần Hạo cũng theo tới, ân cần mà giúp Tạ Ngọc gắp đồ ăn.
Tạ Ngọc không hề khách khí, ăn rất là vui vẻ.
Ăn xong một đốn điểm tâm sáng, đã qua đi hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi cơm no rượu say, Tạ Ngọc mới nhớ tới Phó Minh Hành bị chính mình cho leo cây một tiếng đồng hồ, liền cùng Chu lão tạm biệt.
Cư nhiên thật sự có tác dụng, cái tên Tạ Ngọc này đúng là không phải đang lừa hắn?
Phó Minh Hành nhìn vào mắt Tạ Ngọc hỏi, “Đạo trưởng còn biết luyện dược?”
Trước khi Tạ Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ta rõ ràng chỉ là một tên ăn chơi trác tán lên không được mặt bàn, giỏi nhất là ăn chơi đàng điếm, không nghĩ tới chỉ mới qua đi không đến một năm thời gian, cậu ta không chỉ thi đậu đại học Đế Đô, còn học được một thân đạo thuật kỳ dị, hiện tại ngay cả thuốc viên cũng biết xoa, thay đổi này không khỏi quá lớn đi.
Tạ Ngọc vẫn chưa biết chính mình ở trước mặt Phó Minh Hành đã rớt áo choàng, trên mặt lộ ra biểu tình cao thâm nói: “Đây bất quá chỉ là một chút tài mọn thôi, những thứ bần đạo biết còn rất nhiều.”
Phó Minh Hành: “……”
Thật đúng là một chút khiêm tốn đều không có.
-----------------------------------------
Buổi tối...
Ở trong thư phòng, lúc Phó Minh Hành xử lý xong công việc, đêm cũng đã khuya, vốn dĩ tinh thần có chút mỏi mệt, nhưng sau khi ngửi thấy một cổ thanh hương, cảm giác mỏi mệt hoàn toàn biến mất.
Phó Minh Hành kéo ra ngăn tủ, lấy ra túi tiền, trong túi đựng hai viên thuốc Tạ Ngọc đưa.
Phó Minh Hành cầm lấy viên thuốc như đang suy nghĩ chuyện gì, máu cùng sinh thần bát tự, hắn đều đã tra qua, nhưng vẫn như cũ không có manh mối gì.
Ngoại trừ bệnh viện ra, còn có ai có thể có được máu của hắn?
Dựa theo suy đoán của Tạ Ngọc, người ở sau lưng hại hắn từ nữa năm trước đã bắt đầu đối hắn hạ chú, nếu là như vậy, lúc đó đối phương cũng đã lấy được máu của hắn.
Năm ngoái, bởi vì một dự án đầu tư lớn, hắn phải ở nước ngoài gần nửa năm mới trở về nước, hình như cũng chính là từ sau khi hắn về nước không lâu, tất cả mọi chuyện liền bắt đầu không thuận lợi.
Khoảng thời gian đó, hắn có bị thương đổ máu sao?
Phó Minh Hành cẩn thận hồi ức lại, trong ấn tượng của hắn chỉ có một lần ở trong nhà, không cẩn thận bị dao nhỏ cắt bị thương ngón tay, lúc ấy chảy không ít máu, là chú ba giúp hắn xử lý miệng vết thương, khi đó chú ba cũng mới vừa từ viện điều dưỡng trở về, nhìn thấy hắn bị thương còn rất sốt ruột.
Vậy còn lúc sau đâu? Khăn giấy dùng thể thấm máu cũng bị hẳn ném vào thùng rác, đến đoạn này hắn đã không còn nhớ gì nữa, bởi vì hắn không có xử lý rác rưởi.
Ánh mắt Phó Minh Hành hơi tối lại, chẳng lẽ thật là người trong nhà làm?
Phó Minh Hành không hề nghi ngờ chú ba của mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn tình cảm giữa hắn và chú ba là sâu nhất, nếu năm đó không có chú ba cứu hắn một mạng, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu.
Người kia nhất định là ẩn núp ở chỗ nào đó trong nhà mà hắn không đoán ra được.
Thời gian qua đi lâu như vậy, những chứng cứ liên quan đã sớm không thể điều tra.
Nhưng người này hận hắn như vậy, có lẽ chỉ cần dùng một chút biện pháp khác có thể sẽ có thu hoạch.
-----------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Hành từ lúc rời giường liền bắt đầu yên lặng quan sát những người hắn tiếp xúc. Hơn nữa còn từ chối đề nghị của Lục Thiên Lí muốn tới đón hắn đi làm mà là tự mình lái xe đến công ty.
Phó Minh Hành muốn tạo cơ hội cho đối phương ra tay, nhưng một đường lái xe đến công ty, cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Ngược lại là Tạ Ngọc vốn nên đúng hẹn xuất hiện, nhưng lại không thấy xuất hiện ở văn phòng.
Phó Minh Hành nhíu mày hỏi: “Tạ Ngọc đâu?.”
Lục Thiên Lí nói: “Vừa rồi cậu ta có gọi điện thoại đến, nói là trên đường gặp được người quen, muốn cùng người quen đi ăn điểm tâm sáng mới qua đây.”
Phó Minh Hành: “……”
----------------------------------
Lúc Phó Minh Hành còn đang giận dỗi, Tạ Ngọc đang ngồi trong một nhà hàng cùng Chu lão uống trà ăn điểm tâm sáng.
Buổi sáng mới vừa ra khỏi nhà, chu lão đã gọi điện thoại hẹn hắn, nói là nhà hàng này làm điểm tâm sáng ăn rất ngon, Tạ Ngọc nghe vậy, hai mắt sáng lên liền đồng ý gặp mặt.
“Thế nào, món sủi cảo rau hẹ này không tồi đúng không, rau hẹ ở đây tươi mới, nhân thịt dẻo dai, còn có giòn ngọt nấm tươi, cắn một miếng, hương vị rất đa dạng a, thật sự là rất ngon miệng.” Chu lão đắc ý giới thiệu.
Tạ Ngọc vừa lòng gật đầu nói, “Xác thật ăn rất ngon.”
“Tạ ca, sủi cảo tôm ở đây cũng rất ngon, anh mau nếm thử đi.” Chu Thần Hạo cũng theo tới, ân cần mà giúp Tạ Ngọc gắp đồ ăn.
Tạ Ngọc không hề khách khí, ăn rất là vui vẻ.
Ăn xong một đốn điểm tâm sáng, đã qua đi hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi cơm no rượu say, Tạ Ngọc mới nhớ tới Phó Minh Hành bị chính mình cho leo cây một tiếng đồng hồ, liền cùng Chu lão tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất