Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão
Chương 8: Lên Núi Đao Xuống Biển Lửa (2)
Tổng công ty Phó thị...
Buổi chiều có một cuộc hợp, từ hai giờ chiều vẫn luôn diễn ra đến bảy giờ tối mới xong, lúc một đám quản lý cấp cao từ bên trong đi ra, biểu tình trên mặt đều rất đa dạng.
“Tôi suýt chút nữa còn cho rằng hôm nay không thể sống sót mà ra
khỏi phòng họp.”
“Phó tổng vừa quay qua nhìn tôi, hai chân của tôi liền run lên.”
“Không biết là tên nào chọc ghẹo Phó tổng, làm hại chúng ta thiếu chút nữa chết dưới sát khí của ngài ấy!”
“Nghe nói buổi sáng Phó tổng trên đường tới công ty gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn, xém tý nữa liền xảy ra chuyện! Còn có, lúc ngài ấy mới vừa bước vào cửa công ty, đã bị một cái bưu phẩm chuyển phát nhanh rơi vào đầu, may mắn ngài ấy nhanh tay lẹ mắt né được, tuy rằng không bị rơi trúng đầu nhưng cũng rơi trúng cánh tay, xém tý nữa là bị gãy xương rồi. Đã vậy còn chưa có xong đâu, buổi sáng bí thư đem cà phê đến cho ngài ấy, ly cà phê nóng kia cũng xém đổ trên người của ngài ấy……”
“Tê —— Sao lại xui xẻo quá vậy!”
“Bởi vậy mới nói, nếu tôi mà là Phó tổng, bệnh tim đã sớm tái phát.”
“Ông nói thử xem, Phó tổng có phải hay không bị quỷ ám, ngài ấy bị xui xẻo cũng không phải chuyện một ngày hai ngày a, nguyên năm nay lâu lâu là có thể nghe thấy ngài ấy gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, thật là tà môn quá đi! Tôi cảm thấy Phó tổng nên đi chùa miếu thắp nhang, cũng tìm một vị đại sư đoán mệnh luôn!”
“Suỵt! Suỵt! ông không muốn sống nữa hả, dám ở công ty nói chuyện này, lại không phải không biết Phó tổng ghét nhất chính là mấy chuyện mê tín phong kiến này.”
Một đám quản lý cấp cao vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận, đều là đang nói chuyện Phó Minh Hành gặp xui xẻo, khi nhắc đến chuyện này, mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh run.
Nhưng mà nhân vật chính trong câu chuyện lại không hề bị ảnh hưởng tý nào, cho dù Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Trợ lý của Phó Minh Hành hít sâu một hơi mới mở cửa đi vào văn phòng của Phó Minh Hành.
“Phó tổng, thời gian cũng không còn sớm, ngài có muốn tôi đưa ngài trở về không?”
Phó Minh Hành còn đang vùi đầu xử lý công vụ, đầu cũng không nâng lên liền nói, “Không cần, nếu đã làm xong việc cậu cứ về trước đi.”
Trợ lý nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy tôi cũng không quấy rầy ngài nữa, ngài cũng nên chú ý thân thể một chút, không cần làm việc quá trễ.”
Phó Minh Hành "ừ" một tiếng.
Trợ lý không dám lại làm phiền, sau khi rời khỏi văn phòng lập tức giơ tay lên lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán.
Không phải hắn không muốn đưa lão bản trở về, mà là chuyện này quá nguy hiểm!
Mỗi khi nghĩ lại một năm này, mỗi lần lão bản đi ra ngoài đều gặp phải tai nạn xe cộ, tuy rằng mỗi lần đều tai qua nạn khỏi, nhưng hắn lại không có trái tim cứng rắn như lão bản a, nếu như lại bị thêm vài lần nữa chắc trái tim của hắn thật sự sẽ bùng nổ bệnh tim mất.
Trợ lý chắp hai tay trước ngực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Cầu xin các vị thần tiên phù hộ cho Phó tổng của chúng tôi, phù hộ ngài ấy đêm nay trên đường về nhà nhất định phải bình an a!”
Hắn không muốn sáng mai đến công ty đã nghe thấy lão bản xảy ra chuyện.
Phó Minh Hành xử lý xong công việc đã là 9 giờ tối, giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trong đôi mắt sắc bén lại lộ ra một tia mệt mỏi.
Gần một năm nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, tuy rằng không phải nguy cơ trí mạng, nhưng cũng phát sinh một đống chuyện phiền phức muốn hắn xử lý. Phó Minh Hành không sợ việc nhiều, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù phiền phức hắn cũng có thể giải quyết, chỉ là mỗi lần làm việc không được thông thuận làm từ đáy lòng hắn sinh ra cảm giác không thoải mái chút nào.
Giơ tay nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, Phó Minh Hành trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, sau đó dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát mới chuẩn bị về nhà.
Mơ mơ màng màng một hồi liền ngủ quên, trong không gian an tĩnh, bỗng nhiên có một giọng nói xa xôi đang dần dần truyền vào trong tai ——
“Tiền bối, ngài chính có tâm nguyện gì chưa làm xong sao, chỉ cần ngài nói cho ta biết, vãn bối nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành.”
“Cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, vãn bối nói được sẽ làm được.”
Buổi chiều có một cuộc hợp, từ hai giờ chiều vẫn luôn diễn ra đến bảy giờ tối mới xong, lúc một đám quản lý cấp cao từ bên trong đi ra, biểu tình trên mặt đều rất đa dạng.
“Tôi suýt chút nữa còn cho rằng hôm nay không thể sống sót mà ra
khỏi phòng họp.”
“Phó tổng vừa quay qua nhìn tôi, hai chân của tôi liền run lên.”
“Không biết là tên nào chọc ghẹo Phó tổng, làm hại chúng ta thiếu chút nữa chết dưới sát khí của ngài ấy!”
“Nghe nói buổi sáng Phó tổng trên đường tới công ty gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn, xém tý nữa liền xảy ra chuyện! Còn có, lúc ngài ấy mới vừa bước vào cửa công ty, đã bị một cái bưu phẩm chuyển phát nhanh rơi vào đầu, may mắn ngài ấy nhanh tay lẹ mắt né được, tuy rằng không bị rơi trúng đầu nhưng cũng rơi trúng cánh tay, xém tý nữa là bị gãy xương rồi. Đã vậy còn chưa có xong đâu, buổi sáng bí thư đem cà phê đến cho ngài ấy, ly cà phê nóng kia cũng xém đổ trên người của ngài ấy……”
“Tê —— Sao lại xui xẻo quá vậy!”
“Bởi vậy mới nói, nếu tôi mà là Phó tổng, bệnh tim đã sớm tái phát.”
“Ông nói thử xem, Phó tổng có phải hay không bị quỷ ám, ngài ấy bị xui xẻo cũng không phải chuyện một ngày hai ngày a, nguyên năm nay lâu lâu là có thể nghe thấy ngài ấy gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, thật là tà môn quá đi! Tôi cảm thấy Phó tổng nên đi chùa miếu thắp nhang, cũng tìm một vị đại sư đoán mệnh luôn!”
“Suỵt! Suỵt! ông không muốn sống nữa hả, dám ở công ty nói chuyện này, lại không phải không biết Phó tổng ghét nhất chính là mấy chuyện mê tín phong kiến này.”
Một đám quản lý cấp cao vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận, đều là đang nói chuyện Phó Minh Hành gặp xui xẻo, khi nhắc đến chuyện này, mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh run.
Nhưng mà nhân vật chính trong câu chuyện lại không hề bị ảnh hưởng tý nào, cho dù Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Trợ lý của Phó Minh Hành hít sâu một hơi mới mở cửa đi vào văn phòng của Phó Minh Hành.
“Phó tổng, thời gian cũng không còn sớm, ngài có muốn tôi đưa ngài trở về không?”
Phó Minh Hành còn đang vùi đầu xử lý công vụ, đầu cũng không nâng lên liền nói, “Không cần, nếu đã làm xong việc cậu cứ về trước đi.”
Trợ lý nghe vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy tôi cũng không quấy rầy ngài nữa, ngài cũng nên chú ý thân thể một chút, không cần làm việc quá trễ.”
Phó Minh Hành "ừ" một tiếng.
Trợ lý không dám lại làm phiền, sau khi rời khỏi văn phòng lập tức giơ tay lên lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán.
Không phải hắn không muốn đưa lão bản trở về, mà là chuyện này quá nguy hiểm!
Mỗi khi nghĩ lại một năm này, mỗi lần lão bản đi ra ngoài đều gặp phải tai nạn xe cộ, tuy rằng mỗi lần đều tai qua nạn khỏi, nhưng hắn lại không có trái tim cứng rắn như lão bản a, nếu như lại bị thêm vài lần nữa chắc trái tim của hắn thật sự sẽ bùng nổ bệnh tim mất.
Trợ lý chắp hai tay trước ngực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Cầu xin các vị thần tiên phù hộ cho Phó tổng của chúng tôi, phù hộ ngài ấy đêm nay trên đường về nhà nhất định phải bình an a!”
Hắn không muốn sáng mai đến công ty đã nghe thấy lão bản xảy ra chuyện.
Phó Minh Hành xử lý xong công việc đã là 9 giờ tối, giơ tay nhéo nhéo giữa mày, trong đôi mắt sắc bén lại lộ ra một tia mệt mỏi.
Gần một năm nay công ty xảy ra rất nhiều chuyện không thuận lợi, tuy rằng không phải nguy cơ trí mạng, nhưng cũng phát sinh một đống chuyện phiền phức muốn hắn xử lý. Phó Minh Hành không sợ việc nhiều, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù phiền phức hắn cũng có thể giải quyết, chỉ là mỗi lần làm việc không được thông thuận làm từ đáy lòng hắn sinh ra cảm giác không thoải mái chút nào.
Giơ tay nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, Phó Minh Hành trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, sau đó dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát mới chuẩn bị về nhà.
Mơ mơ màng màng một hồi liền ngủ quên, trong không gian an tĩnh, bỗng nhiên có một giọng nói xa xôi đang dần dần truyền vào trong tai ——
“Tiền bối, ngài chính có tâm nguyện gì chưa làm xong sao, chỉ cần ngài nói cho ta biết, vãn bối nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành.”
“Cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, vãn bối nói được sẽ làm được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất