Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết
Chương 3
Giang Tùy Châu bất giác lui về sau nửa bước, khăn voan đỏ rơi xuống đất.
Anh cảm giác trái tim mình đang hoảng sợ mà đập thình thịch, ngay cả mạch máu trong tai anh cũng giống như tắc nghẽn.
… Vẻn vẹn một ánh mắt mà thôi.
Hình dáng lông mày sắc bén, chân mày lại thấp khiến ánh mắt càng lạnh lùng sắc bén, mang theo vài phần sát khí và tàn nhẫn khó mà che giấu.
Trong hoảng hốt, Giang Tùy Châu cảm giác như trông thấy một con dã thú sắp chết, mặc dù nó nằm rạp trước mặt y nhưng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, cắn đứt cổ họng của anh, muốn liều mạng chết chung với với anh.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của nến hỉ pha lẫn với mùi của máu tươi, còn có một chút mùi vị của nhà lao ẩm ướt mục ruỗng.
Không cần phải hỏi anh cũng biết người này là ai rồi.
… Còn ai ngoài vị Chiến thần Đại Lương bị Nam Cảnh Hậu Chủ hành hạ tới tàn phế, sau đó ba năm lại chặt đầu của anh, treo trên tường thành hóng gió.
Giang Tùy Châu mím môi, đột nhiên rất muốn xin lỗi người sinh viên kia.
Cho anh trở về đi mà, năn nỉ đó, anh muốn về.
Giang Tùy Châu bỗng nhiên đứng y nguyên không nhúc nhích, Mạnh Tiềm Sơn đứng cạnh gấp đến sắp phát điên.
Vương gia đang làm cái gì vậy! Mở khăn voan xong rồi ném đi, bây giờ lại không nói lời nào, cứ lạnh như băng đứng trừng mắt người ta là sao.
Mạnh Tiềm Sơn rón rén liếc nhìn Hoắc Vô Cữu.
Trước kia hắn ta có nghe nói con trai độc nhất của Định Bắc Hầu là thiếu niên anh hùng hiếm có khó tìm, hôm nay xem ra là sự thật. Sau khi Hoàng thượng bắt y về luôn giam ở địa lao trong cung. Từ trước đến nay người bị nhốt vào đó thường không sống quá ba ngày đã bị hành hạ tới chết.
Vậy mà vị Hoắc phu nhân này có thể sống sót trong đó hơn một tháng cơ đấy.
Lúc này môi của y trông có vẻ tái nhợt, khóe môi vẫn còn vết bầm xanh tím, còn dính mấy vết máu khô. Đừng nói, vẻ ngoài của y có thể rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, phô trương hung hãn, thật đúng với một tướng quân bày mưu lập kế hơi chiến trường. Mặc dù đang bị thương cũng không chật vật, chỉ có cảm giác không kiên cường và hơi chán chường.
Bên dưới áo cưới có thể nhìn thấy rõ ràng các vết thương, chỗ cổ áo lộ ra một góc của núi băng, trên y bào đỏ rực nhuộm vết máu nhạt nho nhỏ.
Mặc dù Mạnh Tiềm Sơn biết lòng mình phải hướng về phía chủ tử, nhưng khó tránh khỏi sinh ra hai phần thương tiếc với vị Hoắc phu nhân trước mặt.
Hắn ta quyết định mạo hiểm đứng ra giảng hòa.
Nghĩ như vậy, hắn ta cẩn thận cúi người đi qua, thay Giang Tùy Châu bưng rượu hợp cẩn tới.
“Vương gia.” Hắn ta cúi người bên cạnh Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu liếc qua, thấy trên tay Mạnh Tiềm Sơn đang bưng một cái khay, trên đó là hai cái ly bạc chứa rượu.
Đúng là anh cần được an ủi cho đỡ sợ.
Vì vậy anh cầm một ly lên, ngửa đầu một hơi uống sạch.
Tròng mắt của Mạnh Tiềm Sơn muốn rớt ra ngoài.
… Trời ơi Vương gia! Rượu hợp cẩn, đó là rượu hợp cẩn mà!
Mạnh Tiềm Sơn kinh hoàng nhìn Giang Tùy Châu, lại nhìn nhìn Hoắc Vô Cữu.
Hai người này một người thì vẻ mặt lạnh nhạt hệt như bức tượng, một người thì ngạo mạn băng lãnh tựa như Diêm Vương, khiến cho lời muốn nói của hắn ta sắp ra khỏi miệng rồi mà vẫn phải cố mà nuốt vào.
Đúng lúc này, hắn ta thấy chủ tử của mình quay đầu sang, thả lại ly bạc vào trong khay.
“Lui ra.” Anh nói.
Mạnh Tiềm Sơn ngây người, hỏi, “Vậy, chủ tử…”
Chỉ thấy chủ tử của hắn ta lạnh nhạt liếc một cái, ánh nến lay động chiếu lên nốt ruồi son nơi khóe mắt.
“Tất cả lui ra.”
――――
Một ly rượu vào trong bụng, Giang Tùy Châu đã tỉnh táo lại chút ít.
Đến bây giờ anh đã có thể hoàn toàn xác định, mình đã xuyên vào trong dã sử được viết trong bài luận văn của sinh viên kia, biến thành Vương gia xui xẻo cưới phải Hoắc Vô Cữu.
Xác định được điều này thì anh đã bình tĩnh hơn.
Tóm lại bản thân đã xuyên thành người nọ, bất kể làm gì cũng phải chết sớm. Bị Hoắc Vô Cữu giết, với anh mà nói có khi lại là chuyện tốt.
Dù sao thì bệnh tật không thể khống chế, nhưng quan hệ giữa người và người thì có thể thay đổi.
Hoắc Vô Cữu là kỳ nhân, trong lịch sử thấy thế nào cũng giống một người quang minh chính đại. Thiên hạ là y giành lấy, nhưng ngôi Hoàng đế là thúc phụ của y ngồi, sau khi thúc phụ y chết, người thừa kế ngôi vị Hoàng đế cũng là con trai của thúc phụ y, mà y lại một mình dẫn binh về biên quan, cả đời trấn thủ tại đó.
Nghĩ thế nào cũng thấy y là người có nghĩa khí, bản thân nếu không làm nhục y mà còn kính y mấy phần, ắt hẳn ba năm sau y sẽ không giết anh đâu nhỉ.
Nhưng mà…
Anh nhìn Hoắc Vô Cữu.
Thân phận của mình hiện giờ là Thân vương Nam Cảnh, với tình cảnh hiện tại của Hoắc Vô Cữu thì mình là kẻ thù, người phe địch.
Nếu vừa mới bắt đầu đã cố gắng lấy lòng y chắc chắn chỉ khiến cho người kia nghi ngờ anh mà thôi, càng phản tác dụng.
Cho nên…
Giang Tùy Châu chậm rãi hít một hơi, lạnh lùng mở miệng.
“Cả người toàn mùi máu, ngửi thấy thật khiến người khác buồn nôn.” Anh cười lạnh nói.
Tuy nói cuộc sống gia đình thuở nhỏ của anh không mấy hạnh phúc, nhưng gia giáo lại rất nghiêm khắc cho nên từ nhỏ đã cư xử lễ phép lịch sự, chưa từng nói chuyện nặng lời với người khác.
Bởi vậy khi nói xong anh cảm thấy không được tự nhiên, có chút thiếu khí thế.
Nhưng may mắn giọng của anh lãnh đạm, có vẻ như nhìn người từ trên xuống, cho nên miễn cưỡng có thể che giấu, nói chuyện dọa người.
Hoắc Vô Cữu không thèm phản ứng lại với anh.
Y rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn khăn voan đỏ rơi dưới đất.
Cực kỳ lãnh đạm, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh. Rõ ràng là dáng vẻ mặc cho người ta xử lý nhưng lại khí thế lẫm liệt, khiến cho người ta nửa bước cũng không dám tiến lên.
Giang Tùy Châu ổn định tâm thần, tiếp tục lên tiếng.
“Mới được lôi ra từ trong lao đã đưa ngay tới chỗ bổn vương à? Hoàng huynh nghĩ rằng bổn vương ăn mặn không kén chọn, cho rằng mặt hàng này bổn vương cũng ăn được hay sao?”
Anh cố gắng hết khả năng nói ra những lời cay nghiệt, lời nói ra khỏi miệng thì gượng gạo đến nỗi sau lưng của anh run run.
Ánh mắt của Hoắc Vô Cữu rời khỏi khăn voan rớt trên đất mà nhẹ nhàng dời qua Giang Tùy Châu.
Thấy người nọ đứng trong ánh đèn, lưng eo thẳng tắp, ánh mắt trầm lạnh. Đuôi mắt nhếch cao hệt như mắt hồ ly, dưới nến đỏ có chút long lanh, áo đỏ khiến nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt của anh càng nổi bật lên sự yêu diễm.
Khẩu khí tuy rất hung hăng nhưng không được tự nhiên, thậm chí còn có chút ngại ngùng và xấu hổ, giống như người chưa từng hung dữ bao giờ.
Y đã giao thủ với Nam Cảnh nhiều lần, tất nhiên đã nghe qua đại danh của vị Tĩnh Vương điện hạ này.
Bệnh tật triền miên, xinh đẹp như yêu phi họa quốc, lòng dạ xấu xa, tuyệt đối không phải người tốt.
Tĩnh Vương làm người âm trầm tàn độc từ lâu đã nổi tiếng khắp nơi. Từ lúc hắn mười hai mười ba tuổi, khi còn là Hoàng tử, trong cung của hắn thường xuyên có thi thể được khiêng ra, tử trạng cũng rất khó coi. Từ sau khi hắn khám phá ra được bản thân mình là đồng tính, đã có không ít nam sủng bị hắn chơi tới chết ở sau nhà, hiện giờ cũng không mấy người còn sống.
Nhưng bây giờ xem ra…
Lời đồn quả thật bị phóng đại rồi.
Mà ở bên kia Giang Tùy Châu chỉ lo tập trung tinh thần để tìm từ ngữ, hoàn toàn không chú ý tới dò xét ngắn ngủi của Hoắc Vô Cữu.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Ngày mai tìm đại phu xem bệnh cho ngươi, có chết cũng đừng chết ở chỗ của ta.” Nói xong anh quay người sang chỗ khác, “Từ nay về sau phải ngoan ngoãn chờ ở đây, ít gây phiền toái cho bổn vương.”
Nói hết xong Giang Tùy Châu khẽ thở ra.
… Chắc là đủ hung dữ nhỉ?
Đang nghĩ giữ nguyên dáng vẻ hung ác đối với kẻ địch, lại không thể thực sự xúc phạm đến y, còn phải từ trong đó tìm cớ để giúp y điều trị vết thương nữa chứ.
Thật là khó.
Đương nhiên là anh muốn trị thương cho y ngay đêm nay luôn.
Bởi y mới từ trong lao đi ra, Hậu Chủ nhất định sẽ không mời đại phu chữa trị cho y rồi. Bị thương ngoài da tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng không nên kéo dài. Với lại Giang Tùy Châu là người hiện đại chưa từng nhìn thấy cảnh máu me như thế này, cho nên ngửi được mùi máu trên người Hoắc Vô Cữu cảm thấy có hơi đáng sợ.
Nhưng mà anh biết rõ làm vậy không được.
Bản thân với tư cách là Thân vương duy nhất trong triều, những người trong phủ như thế nào anh còn chưa biết rõ. Đây cũng là lý do vì sao ban nãy anh đuổi hết mọi người ra ngoài.
Người nước địch vừa mới đưa vào, anh đã vội vàng trị thương cho người ta tất nhiên là không hợp lý rồi. Nhưng nếu hai người cùng nhau qua đêm, ngày mai lại mời đại phu cho đối phương thì hợp lý rồi.
Cho nên…
Giang Tùy Châu len lén nhìn chung quanh một vòng.
Nơi này là lễ đường trong phủ chuyên môn dùng để làm hỉ sự, ngoại trừ cái giường tám bước sơn đỏ viền vàng kia ra, chỉ còn một cái trường kỷ nhỏ hẹp cho một người năm.
Không còn chỗ nào khác có thể ngủ.
Trường kỷ cực kỳ tinh xảo, bốn góc khắc hoa, chiều rộng tổng cộng chắc chưa tới hai gang tay, so với đồ nội thất thì càng giống đồ trang trí.
Trong ánh mắt Giang Tùy Châu lộ ra sự cam chịu số phận.
Xem ra tối hôm nay anh chỉ có thể chấp nhận nằm cả đêm trên trường kỷ này rồi.
Trước khi cất bước anh vẫn không quên xoay lại, lạnh lùng liếc Hoắc Vô Cữu.
“Tự lên giường nằm đi, tránh xa ta một chút, đừng để mùi máu trên người ngươi ám ta.” Anh nói.
Anh không tự biết rằng bộ dáng cao ngạo nhìn từ trên cao xuống của mình phối hợp với gương mặt xinh đẹp quá phận kia, dưới ánh nến lấp lánh có bao nhiêu quyến rũ.
Nói xong thì Giang Tùy Châu quay lại đi thẳng tới trường kỷ nằm xuống.
Rõ là đã chấp nhận phải nằm đó cả đêm.
Anh đối mặt với vách tường, không hề phát hiện từ sau khi anh nằm xuống, ánh mắt của Hoắc Vô Cữu đã rơi vào lưng anh.
Ánh nhìn rất lạnh, lạnh giống như thanh đao bị chôn trong băng tuyết dưới ánh nắng.
Một hồi sau, Hoắc Vô Cữu thu lại ánh mắt.
Y rũ mắt xuống, đôi tay vẫn luôn để trên đầu gối chậm rãi lật ra, mở lòng bàn tay.
Trên tay nhuộm đỏ máu tươi. Dưới ánh nến đỏ chập chờn, thứ nắm chặt trong lòng bàn tay rõ ràng là một miếng gỗ sắc bén như lưỡi dao.
Miếng gỗ đó là do y dùng sức bẻ ra từ bên trong thành kiệu hoa trên đường tới đây.
Nhưng mà…
Y nhàn nhạt liếc bóng lưng của Giang Tùy Châu.
Hồi nãy ngay thời khắc y tính ra tay giết chết đối phương thì y đối diện với đôi mắt kia.
Trong veo, sạch sẽ, lại có vẻ vô cùng bối rối, hình như bị y dọa hết hồn.
Hoắc Vô Cữu nhắm mắt lại.
Miếng gỗ đã cắm vào máu thịt, nhưng tại giây phút đó lại không ra tay được.
Trước nay y không có sở thích bắt nạt động vật nhỏ yếu.
Một lúc lâu sau, y chậm rãi mở mắt, hai tay chống lên hai bên xe lăn, ra sức một cái đã đưa bản thân từ xe lăn lên trên giường.
Đau đớn toàn thân của y như bị xúc tác khiến cơ thể y không thể khống chế được nữa mà run rẩy dữ dội. Mà y cứ giống như không có cảm giác, nhân dịp cử động cơ thể phát ra tiếng vải vóc ma sát mà nhanh nhẹn giấu miếng gỗ nhuốm máu kia xuống dưới gối.
Ánh mắt của y đảo qua Giang Tùy Châu, thấy anh hình như nằm không thoải mái, sau lưng cứng ngắc, trông giống như là cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
… Xùy.
Hoắc Vô Cữu thu lại ánh mắt.
Anh cảm giác trái tim mình đang hoảng sợ mà đập thình thịch, ngay cả mạch máu trong tai anh cũng giống như tắc nghẽn.
… Vẻn vẹn một ánh mắt mà thôi.
Hình dáng lông mày sắc bén, chân mày lại thấp khiến ánh mắt càng lạnh lùng sắc bén, mang theo vài phần sát khí và tàn nhẫn khó mà che giấu.
Trong hoảng hốt, Giang Tùy Châu cảm giác như trông thấy một con dã thú sắp chết, mặc dù nó nằm rạp trước mặt y nhưng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, cắn đứt cổ họng của anh, muốn liều mạng chết chung với với anh.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của nến hỉ pha lẫn với mùi của máu tươi, còn có một chút mùi vị của nhà lao ẩm ướt mục ruỗng.
Không cần phải hỏi anh cũng biết người này là ai rồi.
… Còn ai ngoài vị Chiến thần Đại Lương bị Nam Cảnh Hậu Chủ hành hạ tới tàn phế, sau đó ba năm lại chặt đầu của anh, treo trên tường thành hóng gió.
Giang Tùy Châu mím môi, đột nhiên rất muốn xin lỗi người sinh viên kia.
Cho anh trở về đi mà, năn nỉ đó, anh muốn về.
Giang Tùy Châu bỗng nhiên đứng y nguyên không nhúc nhích, Mạnh Tiềm Sơn đứng cạnh gấp đến sắp phát điên.
Vương gia đang làm cái gì vậy! Mở khăn voan xong rồi ném đi, bây giờ lại không nói lời nào, cứ lạnh như băng đứng trừng mắt người ta là sao.
Mạnh Tiềm Sơn rón rén liếc nhìn Hoắc Vô Cữu.
Trước kia hắn ta có nghe nói con trai độc nhất của Định Bắc Hầu là thiếu niên anh hùng hiếm có khó tìm, hôm nay xem ra là sự thật. Sau khi Hoàng thượng bắt y về luôn giam ở địa lao trong cung. Từ trước đến nay người bị nhốt vào đó thường không sống quá ba ngày đã bị hành hạ tới chết.
Vậy mà vị Hoắc phu nhân này có thể sống sót trong đó hơn một tháng cơ đấy.
Lúc này môi của y trông có vẻ tái nhợt, khóe môi vẫn còn vết bầm xanh tím, còn dính mấy vết máu khô. Đừng nói, vẻ ngoài của y có thể rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, phô trương hung hãn, thật đúng với một tướng quân bày mưu lập kế hơi chiến trường. Mặc dù đang bị thương cũng không chật vật, chỉ có cảm giác không kiên cường và hơi chán chường.
Bên dưới áo cưới có thể nhìn thấy rõ ràng các vết thương, chỗ cổ áo lộ ra một góc của núi băng, trên y bào đỏ rực nhuộm vết máu nhạt nho nhỏ.
Mặc dù Mạnh Tiềm Sơn biết lòng mình phải hướng về phía chủ tử, nhưng khó tránh khỏi sinh ra hai phần thương tiếc với vị Hoắc phu nhân trước mặt.
Hắn ta quyết định mạo hiểm đứng ra giảng hòa.
Nghĩ như vậy, hắn ta cẩn thận cúi người đi qua, thay Giang Tùy Châu bưng rượu hợp cẩn tới.
“Vương gia.” Hắn ta cúi người bên cạnh Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu liếc qua, thấy trên tay Mạnh Tiềm Sơn đang bưng một cái khay, trên đó là hai cái ly bạc chứa rượu.
Đúng là anh cần được an ủi cho đỡ sợ.
Vì vậy anh cầm một ly lên, ngửa đầu một hơi uống sạch.
Tròng mắt của Mạnh Tiềm Sơn muốn rớt ra ngoài.
… Trời ơi Vương gia! Rượu hợp cẩn, đó là rượu hợp cẩn mà!
Mạnh Tiềm Sơn kinh hoàng nhìn Giang Tùy Châu, lại nhìn nhìn Hoắc Vô Cữu.
Hai người này một người thì vẻ mặt lạnh nhạt hệt như bức tượng, một người thì ngạo mạn băng lãnh tựa như Diêm Vương, khiến cho lời muốn nói của hắn ta sắp ra khỏi miệng rồi mà vẫn phải cố mà nuốt vào.
Đúng lúc này, hắn ta thấy chủ tử của mình quay đầu sang, thả lại ly bạc vào trong khay.
“Lui ra.” Anh nói.
Mạnh Tiềm Sơn ngây người, hỏi, “Vậy, chủ tử…”
Chỉ thấy chủ tử của hắn ta lạnh nhạt liếc một cái, ánh nến lay động chiếu lên nốt ruồi son nơi khóe mắt.
“Tất cả lui ra.”
――――
Một ly rượu vào trong bụng, Giang Tùy Châu đã tỉnh táo lại chút ít.
Đến bây giờ anh đã có thể hoàn toàn xác định, mình đã xuyên vào trong dã sử được viết trong bài luận văn của sinh viên kia, biến thành Vương gia xui xẻo cưới phải Hoắc Vô Cữu.
Xác định được điều này thì anh đã bình tĩnh hơn.
Tóm lại bản thân đã xuyên thành người nọ, bất kể làm gì cũng phải chết sớm. Bị Hoắc Vô Cữu giết, với anh mà nói có khi lại là chuyện tốt.
Dù sao thì bệnh tật không thể khống chế, nhưng quan hệ giữa người và người thì có thể thay đổi.
Hoắc Vô Cữu là kỳ nhân, trong lịch sử thấy thế nào cũng giống một người quang minh chính đại. Thiên hạ là y giành lấy, nhưng ngôi Hoàng đế là thúc phụ của y ngồi, sau khi thúc phụ y chết, người thừa kế ngôi vị Hoàng đế cũng là con trai của thúc phụ y, mà y lại một mình dẫn binh về biên quan, cả đời trấn thủ tại đó.
Nghĩ thế nào cũng thấy y là người có nghĩa khí, bản thân nếu không làm nhục y mà còn kính y mấy phần, ắt hẳn ba năm sau y sẽ không giết anh đâu nhỉ.
Nhưng mà…
Anh nhìn Hoắc Vô Cữu.
Thân phận của mình hiện giờ là Thân vương Nam Cảnh, với tình cảnh hiện tại của Hoắc Vô Cữu thì mình là kẻ thù, người phe địch.
Nếu vừa mới bắt đầu đã cố gắng lấy lòng y chắc chắn chỉ khiến cho người kia nghi ngờ anh mà thôi, càng phản tác dụng.
Cho nên…
Giang Tùy Châu chậm rãi hít một hơi, lạnh lùng mở miệng.
“Cả người toàn mùi máu, ngửi thấy thật khiến người khác buồn nôn.” Anh cười lạnh nói.
Tuy nói cuộc sống gia đình thuở nhỏ của anh không mấy hạnh phúc, nhưng gia giáo lại rất nghiêm khắc cho nên từ nhỏ đã cư xử lễ phép lịch sự, chưa từng nói chuyện nặng lời với người khác.
Bởi vậy khi nói xong anh cảm thấy không được tự nhiên, có chút thiếu khí thế.
Nhưng may mắn giọng của anh lãnh đạm, có vẻ như nhìn người từ trên xuống, cho nên miễn cưỡng có thể che giấu, nói chuyện dọa người.
Hoắc Vô Cữu không thèm phản ứng lại với anh.
Y rũ mắt xuống, thản nhiên nhìn khăn voan đỏ rơi dưới đất.
Cực kỳ lãnh đạm, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh. Rõ ràng là dáng vẻ mặc cho người ta xử lý nhưng lại khí thế lẫm liệt, khiến cho người ta nửa bước cũng không dám tiến lên.
Giang Tùy Châu ổn định tâm thần, tiếp tục lên tiếng.
“Mới được lôi ra từ trong lao đã đưa ngay tới chỗ bổn vương à? Hoàng huynh nghĩ rằng bổn vương ăn mặn không kén chọn, cho rằng mặt hàng này bổn vương cũng ăn được hay sao?”
Anh cố gắng hết khả năng nói ra những lời cay nghiệt, lời nói ra khỏi miệng thì gượng gạo đến nỗi sau lưng của anh run run.
Ánh mắt của Hoắc Vô Cữu rời khỏi khăn voan rớt trên đất mà nhẹ nhàng dời qua Giang Tùy Châu.
Thấy người nọ đứng trong ánh đèn, lưng eo thẳng tắp, ánh mắt trầm lạnh. Đuôi mắt nhếch cao hệt như mắt hồ ly, dưới nến đỏ có chút long lanh, áo đỏ khiến nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt của anh càng nổi bật lên sự yêu diễm.
Khẩu khí tuy rất hung hăng nhưng không được tự nhiên, thậm chí còn có chút ngại ngùng và xấu hổ, giống như người chưa từng hung dữ bao giờ.
Y đã giao thủ với Nam Cảnh nhiều lần, tất nhiên đã nghe qua đại danh của vị Tĩnh Vương điện hạ này.
Bệnh tật triền miên, xinh đẹp như yêu phi họa quốc, lòng dạ xấu xa, tuyệt đối không phải người tốt.
Tĩnh Vương làm người âm trầm tàn độc từ lâu đã nổi tiếng khắp nơi. Từ lúc hắn mười hai mười ba tuổi, khi còn là Hoàng tử, trong cung của hắn thường xuyên có thi thể được khiêng ra, tử trạng cũng rất khó coi. Từ sau khi hắn khám phá ra được bản thân mình là đồng tính, đã có không ít nam sủng bị hắn chơi tới chết ở sau nhà, hiện giờ cũng không mấy người còn sống.
Nhưng bây giờ xem ra…
Lời đồn quả thật bị phóng đại rồi.
Mà ở bên kia Giang Tùy Châu chỉ lo tập trung tinh thần để tìm từ ngữ, hoàn toàn không chú ý tới dò xét ngắn ngủi của Hoắc Vô Cữu.
Anh dừng một chút rồi nói tiếp.
“Ngày mai tìm đại phu xem bệnh cho ngươi, có chết cũng đừng chết ở chỗ của ta.” Nói xong anh quay người sang chỗ khác, “Từ nay về sau phải ngoan ngoãn chờ ở đây, ít gây phiền toái cho bổn vương.”
Nói hết xong Giang Tùy Châu khẽ thở ra.
… Chắc là đủ hung dữ nhỉ?
Đang nghĩ giữ nguyên dáng vẻ hung ác đối với kẻ địch, lại không thể thực sự xúc phạm đến y, còn phải từ trong đó tìm cớ để giúp y điều trị vết thương nữa chứ.
Thật là khó.
Đương nhiên là anh muốn trị thương cho y ngay đêm nay luôn.
Bởi y mới từ trong lao đi ra, Hậu Chủ nhất định sẽ không mời đại phu chữa trị cho y rồi. Bị thương ngoài da tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng không nên kéo dài. Với lại Giang Tùy Châu là người hiện đại chưa từng nhìn thấy cảnh máu me như thế này, cho nên ngửi được mùi máu trên người Hoắc Vô Cữu cảm thấy có hơi đáng sợ.
Nhưng mà anh biết rõ làm vậy không được.
Bản thân với tư cách là Thân vương duy nhất trong triều, những người trong phủ như thế nào anh còn chưa biết rõ. Đây cũng là lý do vì sao ban nãy anh đuổi hết mọi người ra ngoài.
Người nước địch vừa mới đưa vào, anh đã vội vàng trị thương cho người ta tất nhiên là không hợp lý rồi. Nhưng nếu hai người cùng nhau qua đêm, ngày mai lại mời đại phu cho đối phương thì hợp lý rồi.
Cho nên…
Giang Tùy Châu len lén nhìn chung quanh một vòng.
Nơi này là lễ đường trong phủ chuyên môn dùng để làm hỉ sự, ngoại trừ cái giường tám bước sơn đỏ viền vàng kia ra, chỉ còn một cái trường kỷ nhỏ hẹp cho một người năm.
Không còn chỗ nào khác có thể ngủ.
Trường kỷ cực kỳ tinh xảo, bốn góc khắc hoa, chiều rộng tổng cộng chắc chưa tới hai gang tay, so với đồ nội thất thì càng giống đồ trang trí.
Trong ánh mắt Giang Tùy Châu lộ ra sự cam chịu số phận.
Xem ra tối hôm nay anh chỉ có thể chấp nhận nằm cả đêm trên trường kỷ này rồi.
Trước khi cất bước anh vẫn không quên xoay lại, lạnh lùng liếc Hoắc Vô Cữu.
“Tự lên giường nằm đi, tránh xa ta một chút, đừng để mùi máu trên người ngươi ám ta.” Anh nói.
Anh không tự biết rằng bộ dáng cao ngạo nhìn từ trên cao xuống của mình phối hợp với gương mặt xinh đẹp quá phận kia, dưới ánh nến lấp lánh có bao nhiêu quyến rũ.
Nói xong thì Giang Tùy Châu quay lại đi thẳng tới trường kỷ nằm xuống.
Rõ là đã chấp nhận phải nằm đó cả đêm.
Anh đối mặt với vách tường, không hề phát hiện từ sau khi anh nằm xuống, ánh mắt của Hoắc Vô Cữu đã rơi vào lưng anh.
Ánh nhìn rất lạnh, lạnh giống như thanh đao bị chôn trong băng tuyết dưới ánh nắng.
Một hồi sau, Hoắc Vô Cữu thu lại ánh mắt.
Y rũ mắt xuống, đôi tay vẫn luôn để trên đầu gối chậm rãi lật ra, mở lòng bàn tay.
Trên tay nhuộm đỏ máu tươi. Dưới ánh nến đỏ chập chờn, thứ nắm chặt trong lòng bàn tay rõ ràng là một miếng gỗ sắc bén như lưỡi dao.
Miếng gỗ đó là do y dùng sức bẻ ra từ bên trong thành kiệu hoa trên đường tới đây.
Nhưng mà…
Y nhàn nhạt liếc bóng lưng của Giang Tùy Châu.
Hồi nãy ngay thời khắc y tính ra tay giết chết đối phương thì y đối diện với đôi mắt kia.
Trong veo, sạch sẽ, lại có vẻ vô cùng bối rối, hình như bị y dọa hết hồn.
Hoắc Vô Cữu nhắm mắt lại.
Miếng gỗ đã cắm vào máu thịt, nhưng tại giây phút đó lại không ra tay được.
Trước nay y không có sở thích bắt nạt động vật nhỏ yếu.
Một lúc lâu sau, y chậm rãi mở mắt, hai tay chống lên hai bên xe lăn, ra sức một cái đã đưa bản thân từ xe lăn lên trên giường.
Đau đớn toàn thân của y như bị xúc tác khiến cơ thể y không thể khống chế được nữa mà run rẩy dữ dội. Mà y cứ giống như không có cảm giác, nhân dịp cử động cơ thể phát ra tiếng vải vóc ma sát mà nhanh nhẹn giấu miếng gỗ nhuốm máu kia xuống dưới gối.
Ánh mắt của y đảo qua Giang Tùy Châu, thấy anh hình như nằm không thoải mái, sau lưng cứng ngắc, trông giống như là cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
… Xùy.
Hoắc Vô Cữu thu lại ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất