Chương 123: Em sắp xếp một ngày theo anh đến bệnh viện xin lỗi cô ấy đi
Mấy ngày sau đó. Huỳnh Thiên Minh luôn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc Kim Nguyên, anh chưa về nhà hôm nào cả, cũng không biết tình hình của Tiểu Thư hiện tại. Bởi vì anh thấy có lỗi, thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Điều mà anh lo sợ nhất là tâm lý của Kim Nguyên bất ổn, cô ta luôn đòi tự vẫn theo đứa bé nên anh mới luôn phải ở lại bệnh viện. Mẹ của Kim Nguyên thấy Huỳnh Thiên Minh cũng có lòng, nên bà ta không làm khó dễ anh nữa.
“ Hay là cậu về nhà nghĩ ngơi vài hôm đi. Ở đây có tôi lo cho con bé là được rồi. Mấy hôm nay nó cũng dần ổn định, chắc không làm gì dại dột đâu.”
Kim Nguyên vẫn còn đang ngủ, cũng đã mấy hôm không về nhà, anh nghe vậy liền đồng ý.
“ Vậy con về nhà trước. Mai con sẽ đến sớm.”
Mấy ngày Thiên Minh ở bệnh viện cũng là những ngày Tiểu Thư ở trong phòng dằn vặt, người giúp việc lo lắng cho sức khỏe của cô, bởi vì cô không chịu ăn uống gì cả, họ ép cô mới chịu uống mấy ngụm sữa.
Cô cũng nghe được tin là đứa bé đó không còn nữa. Nhưng cô gọi cho anh thì anh không bắt máy. Cô không biết là anh cố tình hay thật sự rất bận tới mức không nghe điện thoại của cô.
Kể từ hôm đó tới nay, hai người họ chưa nói chuyện nghiêm túc được lần nào, cũng không biết là anh có chịu tin cô không.
Ở bệnh viện Kim Nguyên tỉnh dậy không thấy Huỳnh Thiên Minh đâu. Cô ta chỉ thấy mỗi mẹ mình đang chuẩn bị đồ ăn cho cô.
“ Mẹ. Thiên Minh anh ấy đâu rồi?”
“ Mẹ kêu nó về nhà nghĩ ngơi rồi. Mấy hôm nay nó đều ở bên cạnh con, không ăn, không ngủ được bao nhiêu. Sợ nó sẽ suy sụp thì không ai lo được cho con nữa.”
“ Mấy hôm nay con diễn kịch đến mức muốn phát điên rồi. Cũng may là mẹ bảo anh ấy về trước.”
Bà ta nhận ra con gái mình không còn cái vẻ yếu ớt như khi có cậu ta ở đây nữa. Hơn nữa nhìn cô cũng không có chút gì gọi là buồn sau khi mất đi đứa con.
“ Con diễn kịch sao? Con dám đem con của mình ra để diễn vỡ kịch này?”
“ Mẹ à. Đứa bé này không phải con của Thiên Minh, con nghĩ sinh nó ra, không sớm thì muộn họ cũng sẽ phát hiện. Chi bằng nhân lúc này vừa đổ tội cho Trịnh Tiểu Thư, vừa trừ khử đứa bé. Như vậy không phải rất vẹn toàn sao?”
“ Sao con có thể nói được mấy lời này? Dù gì đó cũng là con của con mà?”
“ Con của con thì sao chứ? Dù gì con cũng chưa thấy mặt nó. Hơn nữa ba nó không phải người con yêu. Con cho nó sống đến bây giờ đã là quá yêu thương nó rồi.”
Bà ta không ngờ con gái mình lại nhẫn tâm như vậy. Ngay cả con của nó, mà nó vẫn giết cho bằng được để đạt được mục đích, đúng là khiến cho người ta kinh sợ.
“ Con đã đi quá xa rồi. Mẹ xin con đó. Bây giờ đứa trẻ không còn nữa. Con cũng nên cắt đứt quan hệ với Huỳnh Thiên Minh đi. Cậu ta mà biết được tất cả mọi chuyện là kế hoạch của con, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con.”
“ Con đã đi tới bước này rồi, thật sự không còn đường lui nữa. Hơn nữa Thiên Minh hứa với con sẽ đưa Trịnh Tiểu Thư tới đây để xin lỗi con. Đây quả là một màn kịch đáng xem mà.”
Bà ấy thở dài, nhưng dù sao thì đây vẫn là con gái bà, cũng không thể bỏ rơi nó được.
“ Con mau ăn đi rồi còn uống thuốc. Mẹ đem đến toàn những món mà con thích.”
…
Huỳnh Thiên Minh vừa trở về nhà liền hỏi cô đâu.
“ Phu nhân đâu?”_anh hỏi mấy người giúp việc.
“ Cô ấy suốt mấy hôm nay không chịu ăn uống gì. Cứ nhốt mình trong phòng. Cậu chủ à, nếu anh không về nữa thì chúng tôi thật sự không biết nên làm sao.”
Anh vội vã lên phòng, mở cửa ra thì thấy cô ngồi ở một góc trong phòng, sắt mặt không được tốt. Anh từ từ bước lại, nhưng cô chỉ úp mặt xuống nên cũng không biết sự hiện diện của anh.
“ Em định hành hạ bản thân tới khi nào?”_anh hỏi.
Cô ngước mặt lên thì nhận ra anh đã về rồi. Nhưng nhìn cô như kẻ mất hồn vậy, hao gầy tiều tụy tới mức mới có mấy ngày mà khiến anh dần không nhận ra.
“ Mang đồ ăn vào đây.”_anh ra lệnh cho người mang thức ăn vào.
Anh cầm bát cháo nóng hỏi trên tay, tự mình muốn đúc cho cô, nhưng cô không muốn ăn, chỉ ngồi đó rồi nhìn anh.
“ Một mình cô ấy là quá đủ rồi. Nếu em tiếp tục như vậy…e rằng em cũng sẽ như cô ấy.”
“ Em không muốn ăn. Kim Nguyên cô ta như thế nào rồi?”_cô mới chịu mở miệng hỏi.
“ Tinh thần đã dần ổn định lại. Em lo cho bản thân mình trước đi.”
“ Anh có tin em không? Em nói là mọi chuyện không phải em làm…”_cô vội vã thanh minh.
Anh đặt bát cháo lên bàn, nhìn thấy sự cứng đầu của cô, anh cũng không muốn khuyên nữa, bởi vì anh đã quá mệt mõi. Anh vừa mất đi đứa con ruột của mình, không một ai an ủi anh, mà anh lại phải đi chăm sóc từng người một.
“ Em sắp xếp một ngày theo anh đến bệnh viện xin lỗi cô ấy đi.”_anh nói.
Cô vụt đứng dậy, cô nhìn anh khó hiểu, cái gì mà xin lỗi. Rõ ràng là cô không sai mà, tại sao lại bắt cô phải đi xin lỗi cô ta.
Điều mà anh lo sợ nhất là tâm lý của Kim Nguyên bất ổn, cô ta luôn đòi tự vẫn theo đứa bé nên anh mới luôn phải ở lại bệnh viện. Mẹ của Kim Nguyên thấy Huỳnh Thiên Minh cũng có lòng, nên bà ta không làm khó dễ anh nữa.
“ Hay là cậu về nhà nghĩ ngơi vài hôm đi. Ở đây có tôi lo cho con bé là được rồi. Mấy hôm nay nó cũng dần ổn định, chắc không làm gì dại dột đâu.”
Kim Nguyên vẫn còn đang ngủ, cũng đã mấy hôm không về nhà, anh nghe vậy liền đồng ý.
“ Vậy con về nhà trước. Mai con sẽ đến sớm.”
Mấy ngày Thiên Minh ở bệnh viện cũng là những ngày Tiểu Thư ở trong phòng dằn vặt, người giúp việc lo lắng cho sức khỏe của cô, bởi vì cô không chịu ăn uống gì cả, họ ép cô mới chịu uống mấy ngụm sữa.
Cô cũng nghe được tin là đứa bé đó không còn nữa. Nhưng cô gọi cho anh thì anh không bắt máy. Cô không biết là anh cố tình hay thật sự rất bận tới mức không nghe điện thoại của cô.
Kể từ hôm đó tới nay, hai người họ chưa nói chuyện nghiêm túc được lần nào, cũng không biết là anh có chịu tin cô không.
Ở bệnh viện Kim Nguyên tỉnh dậy không thấy Huỳnh Thiên Minh đâu. Cô ta chỉ thấy mỗi mẹ mình đang chuẩn bị đồ ăn cho cô.
“ Mẹ. Thiên Minh anh ấy đâu rồi?”
“ Mẹ kêu nó về nhà nghĩ ngơi rồi. Mấy hôm nay nó đều ở bên cạnh con, không ăn, không ngủ được bao nhiêu. Sợ nó sẽ suy sụp thì không ai lo được cho con nữa.”
“ Mấy hôm nay con diễn kịch đến mức muốn phát điên rồi. Cũng may là mẹ bảo anh ấy về trước.”
Bà ta nhận ra con gái mình không còn cái vẻ yếu ớt như khi có cậu ta ở đây nữa. Hơn nữa nhìn cô cũng không có chút gì gọi là buồn sau khi mất đi đứa con.
“ Con diễn kịch sao? Con dám đem con của mình ra để diễn vỡ kịch này?”
“ Mẹ à. Đứa bé này không phải con của Thiên Minh, con nghĩ sinh nó ra, không sớm thì muộn họ cũng sẽ phát hiện. Chi bằng nhân lúc này vừa đổ tội cho Trịnh Tiểu Thư, vừa trừ khử đứa bé. Như vậy không phải rất vẹn toàn sao?”
“ Sao con có thể nói được mấy lời này? Dù gì đó cũng là con của con mà?”
“ Con của con thì sao chứ? Dù gì con cũng chưa thấy mặt nó. Hơn nữa ba nó không phải người con yêu. Con cho nó sống đến bây giờ đã là quá yêu thương nó rồi.”
Bà ta không ngờ con gái mình lại nhẫn tâm như vậy. Ngay cả con của nó, mà nó vẫn giết cho bằng được để đạt được mục đích, đúng là khiến cho người ta kinh sợ.
“ Con đã đi quá xa rồi. Mẹ xin con đó. Bây giờ đứa trẻ không còn nữa. Con cũng nên cắt đứt quan hệ với Huỳnh Thiên Minh đi. Cậu ta mà biết được tất cả mọi chuyện là kế hoạch của con, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con.”
“ Con đã đi tới bước này rồi, thật sự không còn đường lui nữa. Hơn nữa Thiên Minh hứa với con sẽ đưa Trịnh Tiểu Thư tới đây để xin lỗi con. Đây quả là một màn kịch đáng xem mà.”
Bà ấy thở dài, nhưng dù sao thì đây vẫn là con gái bà, cũng không thể bỏ rơi nó được.
“ Con mau ăn đi rồi còn uống thuốc. Mẹ đem đến toàn những món mà con thích.”
…
Huỳnh Thiên Minh vừa trở về nhà liền hỏi cô đâu.
“ Phu nhân đâu?”_anh hỏi mấy người giúp việc.
“ Cô ấy suốt mấy hôm nay không chịu ăn uống gì. Cứ nhốt mình trong phòng. Cậu chủ à, nếu anh không về nữa thì chúng tôi thật sự không biết nên làm sao.”
Anh vội vã lên phòng, mở cửa ra thì thấy cô ngồi ở một góc trong phòng, sắt mặt không được tốt. Anh từ từ bước lại, nhưng cô chỉ úp mặt xuống nên cũng không biết sự hiện diện của anh.
“ Em định hành hạ bản thân tới khi nào?”_anh hỏi.
Cô ngước mặt lên thì nhận ra anh đã về rồi. Nhưng nhìn cô như kẻ mất hồn vậy, hao gầy tiều tụy tới mức mới có mấy ngày mà khiến anh dần không nhận ra.
“ Mang đồ ăn vào đây.”_anh ra lệnh cho người mang thức ăn vào.
Anh cầm bát cháo nóng hỏi trên tay, tự mình muốn đúc cho cô, nhưng cô không muốn ăn, chỉ ngồi đó rồi nhìn anh.
“ Một mình cô ấy là quá đủ rồi. Nếu em tiếp tục như vậy…e rằng em cũng sẽ như cô ấy.”
“ Em không muốn ăn. Kim Nguyên cô ta như thế nào rồi?”_cô mới chịu mở miệng hỏi.
“ Tinh thần đã dần ổn định lại. Em lo cho bản thân mình trước đi.”
“ Anh có tin em không? Em nói là mọi chuyện không phải em làm…”_cô vội vã thanh minh.
Anh đặt bát cháo lên bàn, nhìn thấy sự cứng đầu của cô, anh cũng không muốn khuyên nữa, bởi vì anh đã quá mệt mõi. Anh vừa mất đi đứa con ruột của mình, không một ai an ủi anh, mà anh lại phải đi chăm sóc từng người một.
“ Em sắp xếp một ngày theo anh đến bệnh viện xin lỗi cô ấy đi.”_anh nói.
Cô vụt đứng dậy, cô nhìn anh khó hiểu, cái gì mà xin lỗi. Rõ ràng là cô không sai mà, tại sao lại bắt cô phải đi xin lỗi cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất