Cưới Rồi Yêu

Chương 139: Anh không những vậy mà còn là một kẻ biến thái, vô liêm sĩ.

Trước
Sáng hôm sau...

Huỳnh Thiên Minh tỉnh dậy từ sớm, anh uống rất nhiều rượu nên bây giờ đầu còn rất đau. Anh quay sang thì thấy cô đang nằm bên cạnh mình. Bộ dạng đáng yêu này lúc ngủ của cô đã lâu rồi anh không chứng kiến.

Anh cũng không hề quên chuyện xảy ra tối qua, chỉ là không ngờ rượu vào có thể khiến anh như một con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

" Chết tiệc." Huỳnh Thiên Minh tự nói.

Rõ là cô đã rất hận anh rồi, còn thêm chuyện tối qua anh tự tiện như vậy. Nghĩ đến thôi đã biết sau khi cô tỉnh dậy mà thấy mặt anh, sẽ liền tống anh ra khỏi nhà.

Huỳnh Thiên Minh lòm còm ngồi dậy, nhưng anh lại rất nhẹ nhàng sợ làm cô tỉnh giấc. Anh vội lấy quần áo mặt vào, kéo luôn cả rèm cửa lại để ánh sáng không chiếu vào, để cô ngủ thêm lúc nữa.

Anh cứ thế đứng ở đầu giường ngắm cô thêm một chút, không chịu được mà ngồi xuống nựng má cô một cái. Đây là lần đầu tiên sau 4 năm xa cách họ có cơ hội gần gũi như vậy.

" Em đáng yêu như vậy. Xin lỗi cho dù e có nghĩ anh là kẻ thất hứa. Anh cũng sẽ không ly dị.

Bộ dạng của cô lúc này thật làm anh muốn hôn một cái. Vết cắn hôm qua vẫn còn, môi anh vẫn còn đau, nhưng đổi lại được hôn cô thì anh cảm thấy khá lời rồi.

Anh vuốt tóc cô nâng niu, sau đó hạ thân người hôn vào má cô một cái rồi mới chịu rời đi.

Vừa mở cửa ra đã thấy Thiên Thành ngồi ngủ gật một góc. Thằng bé nó khóc cả đêm qua sau đó thì ngủ quên lúc nào không hay. Nó vẫn chưa biết đang có người nhìn chầm chầm nó.

Anh ngồi khụy xuống nhìn thằng nhóc một hồi lâu, không hiểu sao lại có cảm giác rất lạ, giống như là rất gần gũi mặt dù anh chỉ mới gặp nó tối qua. Nhìn nó cũng rất giống với anh khi còn bé. Nếu bây giờ anh lấy hình lúc bé của mình ra so, có thể lầm tưởng là cùng một người.

Anh tiện tay lấy điện thoại ra chụp một tấm hình. Cùng lúc này Thiên Thành chợt tỉnh. Nó thấy anh liền hốt hoảng mà nép vào sâu hơn.

' Người xấu làm mẹ khóc...chú mau ra khỏi đây đi."



" Cháu tên là gì vậy?"_anh hỏi nó.

" Chú hỏi làm gì? Đồ xấu xa."

" Chú không phải là người xấu. Mẹ của con vẫn còn đang ngủ ở trong. Mẹ không sao hết."

Nó nhìn anh bằng ánh mắt dè chừng, nếu hai người họ có con, có lẽ cũng tầm tuổi thằng bé.

" Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Nó im lặng một hồi lâu, xong liền nhớ tới lời mẹ nói, không được nói tên thật

với tuổi cho người lạ biết, người xấu sẽ bắt nó đi.

" Cổ Thành. 3 tuổi." _nó trả lời cụt ngũn.Họ Cố sao? Lại còn 3 tuổi?"_anh lẩm nhẩm trong miệng.

Vậy nó không phải là con của anh? Cô rời đi 4 năm rồi mà nó chỉ vừa 3 tuổi. Lại còn mang họ Cố nữa. Huỳnh Thiên Minh đứng dậy, sắt mặt có chút thay đổi.

Anh đưa tay ngắt lấy 1 chùm tóc của thằng bé, nó bất ngờ nhưng cũng không kịp phản ứng lại. Một thằng bé 3 tuổi sao lại có thể nói chuyện rành như vậy. Anh nghĩ vẫn nên tự mình kiểm tra thì hơn.

" Chú làm gì vậy? Mau ra khỏi nhà cháu ngay. Người xấu."

Anh định xoa đầu nó nhưng quên mất nó đang rất khó chịu với anh. Đúng là nó rất giống Tiểu Thư, bộ dạng cáu gắt nhưng nhìn lại thì thấy rất đáng yêu.

Ở bên trong phòng cô cũng đã tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện bên ngoài. Cô lo lắng cho Thiên Thành nên vội thay đồ để ra ngoài xem thằng bé.

Sau đêm qua cả cơ thể cô như muốn rã rời, cảm giác thật là rỗng tếch. Mặc dù ngất đi nhưng dư âm đó, cảm giác đó nghĩ lại thôi đã thấy như vừa mới xảy ra vậy.



Cô chọn đại một bộ đồ ngủ rồi mặc vào, tối qua Thiên Thành ở bên ngoài cả đêm, chính vì vậy cô rất lo lắng cho thằng bé.

" Thiên Thành..._Cô mở cửa phòng gọi tên thằng bé.

Nó thấy mẹ liền ba chân bốn cẳng chạy lại mừng rỡ. Nó vò lấy hai má của mẹ để kiểm tra xem mẹ có sao không.

'Mẹ ơi. Người xấu có làm mẹ đau không?"_nó hỏi cô.Huỳnh Thiên Minh liền dấu vội mấy sợ tóc mà anh vừa lấy được vào túi áo.

Anh bây giờ nhìn thấy cô lại rất căng thẳng, anh sợ cô sẽ nổi nóng.

Mẹ không sao. Tối qua con ngủ bên ngoài cả đêm sao? Con trai của sao không?"_mắt cô đỏ ửng vì lo lắng.

mẹ Có

Nó liên tục lắc đầu biểu thị không sao cả. Cô vội ôm con trai vào lòng.

Huỳnh Thiên Minh đứng đó chứng kiến hết cảnh tượng này. Cô còn yêu thương thẳng bé hơn cả anh, đúng là làm cho anh có chút ghen tị đó.

'Em nên nói với thằng bé anh không phải là người xấu. Anh không muốn nó hiểu lầm."_anh nói.

' Trẻ con thấy sao nói vậy. Anh không những vậy mà còn là một kẻ biến thái, vô liêm sĩ."_cô khó chịu.

Đây cũng không ngoài dự đoán của anh. Biết trước là cô sẽ sinh hận mà.

" Xin lỗi. Là anh hành động quá nông nổi."

' Tôi không nhận lời xin lỗi của anh. Mời anh về"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước