Chương 37: Chồng cô không làm được. Thì hãy để chúng tôi làm
" Cô có biết anh ta muốn chúng tôi làm gì cô không? Là cưỡng bức cô đó, tôi không ngờ chồng cô lại vức bỏ cô như vậy hahhhha."
" Không thể nào…"_cô nói.
Huỳnh Thiên Minh là loại người nhẫn tâm như vậy sao? Anh ta đã nói là sẽ không bắt nạt cô và sẽ không cho ai bắt nạt cô mà. Tất cả đều là lời nói dối sao? Anh ta dụ cô đi cùng để cho bọn người này tới bắt cô đi.
Cô bị trói lại nằm co ro một góc, không cử động được huống hồ muốn thoát khỏi đây. Nơi này vừa nhìn đã biết vắng người, thậm chí là không một bóng người, ai có thể tới cứu cô chứ.
" Cô xinh đẹp như vậy mà bị vức bỏ. Đáng tiếc quá đúng chứ? Không sao, chúng tôi không vức bỏ cô."
Vừa nói một gã trong số đó tiến tới bên cạnh cô, hắn dùng tay hạ vai áo cô đang mặc xuống, lúc này lộ ra một phần mảnh vai trắng ngần, cuốn hút. Cô cựa quậy nhưng vô ích. Hắn hạ thân người hôn vào xương quai xanh của cô.
" Chồng cô không làm được. Thì hãy để chúng tôi làm."
" Các người không được…tôi dù gì cũng là con dâu của nhà họ Huỳnh. Các người dám đụng tới tôi sao?"
" Con dâu nhà họ Huỳnh thì sao? Không phải chính chồng cô cũng vức bỏ cô sao?"
Dáng vẻ của cô bây giờ rất lã lơi, vô cùng cuốn người khác, mái tóc đen ngần xõa dài xuống tận vai, nhìn thấy sự yếu đuối này, ai nhìn cũng muốn che chở cho cô. Đôi môi hồng, đỏ mộng khiến người ta phải chú ý không rời mắt.
" Các người nói dối. Huỳnh Thiên Minh không phải, không thể nào là anh ta."
" Phải hay không, không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ tụi này chịu hết nổi rồi. Muốn xơi cô em đây. Em chắc chưa bao giờ được chồng chơi nhỉ? Hôm nay ba anh đây dạy cho em nha."
Hắn dùng dao cắt dây trói trên tay, dưới chân cho cô, lúc này cô mới cử động được, nhưng chỉ có thể bò vào sát mép tường. Cô càng lui bọn chúng càng tiến sát hơn nữa.
" Tránh xa tôi ra…"
" Hhhhhaaa tao thích cái cảm giác chống đối, nhưng rồi lại phải khuất phục đó."
Hắn song tới, đè hai tay của cô xuống khống chế. Người hắn như nằm trên người cô, hắn cúi đầu hôn vào cổ cô. Cô ra sức chống cự, vùng vẫy hết mực, tay chân cô không chịu thua hắn, nhưng vẫn không làm lại sức đàn ông.
Nhân lúc hắn cúi đầu, vành tai đặt ngay sát mặt cô, cô nhe răng cắn một cái thật mạnh, đến nỗi chảy loang cả máu ra, lúc này hắn mới ngoi đầu dậy. Nhưng hắn vung tay tát thật mạnh vào mặt cô.
" Chát."
" Má nó. Tao nhẹ nhàng thì mày không chịu. Chính mày tự chuốc lấy."
Cô bị tán một cái như mún in cả 5 ngón tay của hắn lên, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
" Khốn nạn."_cô nói.
" Đúng tao khốn nạn, mày làm gì được tao? Mày ngay cả nhúc nhích còn không được."
Hắn đưa tay vuốt mặt của cô, mơn trớn từ trên xuống, dừng ngay chỗ mà hắn vừa tát, nhẹ nhàng hỏi.
" Em sao rồi. Có đau lắm không?"
" Các người, chỉ là con chó để cho người khác sai khiến, không làm gì hơn được sao?"
" Má nó."_hắn nghiến răng.
Hắn đứng dậy, đưa chân đá vào người cô, những cú đá như trời giáng, khắp cơ thể cô đều bị thương, chi chít vết thương, sức lực đàn ông mà để đi đánh phụ nữ.
" Đại ca. Bình tĩnh lại, còn đánh nữa e rằng cô ta chết mất."
Hai tên đàn em kéo tay hắn lại, không cho hắn đánh cô nữa, cô nằm đó, gương mặt nhăn nhúm lại vì đau. Lúc này cô đã không còn sức để kháng cự thêm.
Hắn ngồi xuống nắm tóc cô kéo lên.
" Cô còn chống cự được nữa không? Còn mạnh miệng nữa không?"
Cô mắt nhắm mắt mở nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, đến cả nói còn không nói được, thì làm gì được hắn chứ?
" Bỉ…ổi"_cô lấp bấp.
" Được tôi sẽ cho cô biết bỉ ổi là như thế nào."
_____
" Chúng ta về thôi, trời cũng tối rồi."
" Thôi mà. Lâu rồi em mới có cảm giác được ở bên anh lâu như vậy."
" Trịnh Tiểu Thư."_hắn gọi tên cô.
Hắn đi quanh quẩn chỗ mà cô từng ngồi, nhưng không thấy cô đâu, hắn cũng chạy ra xe, rồi đi khắp ven bờ biển nhưng cũng không thấy.
" Anh đi từ từ thôi, chờ em với."
" Không thể nào. Sao lại mất tích như vậy được."
Từ nãy tới giờ, cô cứ vòng vo bắt hắn ở lại đây cho bằng được. Hắn đột nhiên hiểu ra chút chuyện.
" Là em dở trò đúng không?"
Mặt cô đỏ cả lên, mỗi khi cô bị bắt bài đều sẽ là như vậy, hắn biết suy đoán của mình là đúng.
" Nói đi."_hắn quát lớn.
" Em…em."
" Em đưa cô ấy đi đâu? Đừng để anh nổi nóng."
" Em xin lỗi."
" Mau nói chỗ mà em nhốt cô ấy."_hắn lại quát.
Cô khóc nấc lên, cô nói mình không cố ý, là vì cô quá yêu anh, cô sợ anh sẽ rời bỏ cô.
" Em làm như vậy chính là muốn anh rời bỏ em rồi."_hắn nói rồi bỏ đi.
" Thiên Minh em xin lỗi…"_cô ngồi khụy xuống cát khóc nức nở.
Hắn ra xe, chạy thật nhanh đến địa điểm mà cô nói. Hắn lau nhanh nhất có thể, không quan tâm nguy hiểm. Lòng hắn rất ngỗn ngang, hắn sợ cô sẽ xảy ra chuyện, là hắn không bảo vệ được cho cô, khiến cô tổn thương hết lần này tới lần khác.
" Không thể nào…"_cô nói.
Huỳnh Thiên Minh là loại người nhẫn tâm như vậy sao? Anh ta đã nói là sẽ không bắt nạt cô và sẽ không cho ai bắt nạt cô mà. Tất cả đều là lời nói dối sao? Anh ta dụ cô đi cùng để cho bọn người này tới bắt cô đi.
Cô bị trói lại nằm co ro một góc, không cử động được huống hồ muốn thoát khỏi đây. Nơi này vừa nhìn đã biết vắng người, thậm chí là không một bóng người, ai có thể tới cứu cô chứ.
" Cô xinh đẹp như vậy mà bị vức bỏ. Đáng tiếc quá đúng chứ? Không sao, chúng tôi không vức bỏ cô."
Vừa nói một gã trong số đó tiến tới bên cạnh cô, hắn dùng tay hạ vai áo cô đang mặc xuống, lúc này lộ ra một phần mảnh vai trắng ngần, cuốn hút. Cô cựa quậy nhưng vô ích. Hắn hạ thân người hôn vào xương quai xanh của cô.
" Chồng cô không làm được. Thì hãy để chúng tôi làm."
" Các người không được…tôi dù gì cũng là con dâu của nhà họ Huỳnh. Các người dám đụng tới tôi sao?"
" Con dâu nhà họ Huỳnh thì sao? Không phải chính chồng cô cũng vức bỏ cô sao?"
Dáng vẻ của cô bây giờ rất lã lơi, vô cùng cuốn người khác, mái tóc đen ngần xõa dài xuống tận vai, nhìn thấy sự yếu đuối này, ai nhìn cũng muốn che chở cho cô. Đôi môi hồng, đỏ mộng khiến người ta phải chú ý không rời mắt.
" Các người nói dối. Huỳnh Thiên Minh không phải, không thể nào là anh ta."
" Phải hay không, không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ tụi này chịu hết nổi rồi. Muốn xơi cô em đây. Em chắc chưa bao giờ được chồng chơi nhỉ? Hôm nay ba anh đây dạy cho em nha."
Hắn dùng dao cắt dây trói trên tay, dưới chân cho cô, lúc này cô mới cử động được, nhưng chỉ có thể bò vào sát mép tường. Cô càng lui bọn chúng càng tiến sát hơn nữa.
" Tránh xa tôi ra…"
" Hhhhhaaa tao thích cái cảm giác chống đối, nhưng rồi lại phải khuất phục đó."
Hắn song tới, đè hai tay của cô xuống khống chế. Người hắn như nằm trên người cô, hắn cúi đầu hôn vào cổ cô. Cô ra sức chống cự, vùng vẫy hết mực, tay chân cô không chịu thua hắn, nhưng vẫn không làm lại sức đàn ông.
Nhân lúc hắn cúi đầu, vành tai đặt ngay sát mặt cô, cô nhe răng cắn một cái thật mạnh, đến nỗi chảy loang cả máu ra, lúc này hắn mới ngoi đầu dậy. Nhưng hắn vung tay tát thật mạnh vào mặt cô.
" Chát."
" Má nó. Tao nhẹ nhàng thì mày không chịu. Chính mày tự chuốc lấy."
Cô bị tán một cái như mún in cả 5 ngón tay của hắn lên, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
" Khốn nạn."_cô nói.
" Đúng tao khốn nạn, mày làm gì được tao? Mày ngay cả nhúc nhích còn không được."
Hắn đưa tay vuốt mặt của cô, mơn trớn từ trên xuống, dừng ngay chỗ mà hắn vừa tát, nhẹ nhàng hỏi.
" Em sao rồi. Có đau lắm không?"
" Các người, chỉ là con chó để cho người khác sai khiến, không làm gì hơn được sao?"
" Má nó."_hắn nghiến răng.
Hắn đứng dậy, đưa chân đá vào người cô, những cú đá như trời giáng, khắp cơ thể cô đều bị thương, chi chít vết thương, sức lực đàn ông mà để đi đánh phụ nữ.
" Đại ca. Bình tĩnh lại, còn đánh nữa e rằng cô ta chết mất."
Hai tên đàn em kéo tay hắn lại, không cho hắn đánh cô nữa, cô nằm đó, gương mặt nhăn nhúm lại vì đau. Lúc này cô đã không còn sức để kháng cự thêm.
Hắn ngồi xuống nắm tóc cô kéo lên.
" Cô còn chống cự được nữa không? Còn mạnh miệng nữa không?"
Cô mắt nhắm mắt mở nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, đến cả nói còn không nói được, thì làm gì được hắn chứ?
" Bỉ…ổi"_cô lấp bấp.
" Được tôi sẽ cho cô biết bỉ ổi là như thế nào."
_____
" Chúng ta về thôi, trời cũng tối rồi."
" Thôi mà. Lâu rồi em mới có cảm giác được ở bên anh lâu như vậy."
" Trịnh Tiểu Thư."_hắn gọi tên cô.
Hắn đi quanh quẩn chỗ mà cô từng ngồi, nhưng không thấy cô đâu, hắn cũng chạy ra xe, rồi đi khắp ven bờ biển nhưng cũng không thấy.
" Anh đi từ từ thôi, chờ em với."
" Không thể nào. Sao lại mất tích như vậy được."
Từ nãy tới giờ, cô cứ vòng vo bắt hắn ở lại đây cho bằng được. Hắn đột nhiên hiểu ra chút chuyện.
" Là em dở trò đúng không?"
Mặt cô đỏ cả lên, mỗi khi cô bị bắt bài đều sẽ là như vậy, hắn biết suy đoán của mình là đúng.
" Nói đi."_hắn quát lớn.
" Em…em."
" Em đưa cô ấy đi đâu? Đừng để anh nổi nóng."
" Em xin lỗi."
" Mau nói chỗ mà em nhốt cô ấy."_hắn lại quát.
Cô khóc nấc lên, cô nói mình không cố ý, là vì cô quá yêu anh, cô sợ anh sẽ rời bỏ cô.
" Em làm như vậy chính là muốn anh rời bỏ em rồi."_hắn nói rồi bỏ đi.
" Thiên Minh em xin lỗi…"_cô ngồi khụy xuống cát khóc nức nở.
Hắn ra xe, chạy thật nhanh đến địa điểm mà cô nói. Hắn lau nhanh nhất có thể, không quan tâm nguy hiểm. Lòng hắn rất ngỗn ngang, hắn sợ cô sẽ xảy ra chuyện, là hắn không bảo vệ được cho cô, khiến cô tổn thương hết lần này tới lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất