Chương 1:
"Sao lại ngồi đây một mình?"
Tề Thư bị người nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cho sửng sốt, đơ ra vài giây, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, cố nheo mắt để nhìn rõ xem là ai.
Tới khi nhận ra người trước mặt mình, cậu mím môi, bất chợt mỉm cười, nhìn về phần đồ ăn trước mặt, không nói gì. Sau đó lại cảm thấy bản thân có chút bất lịch sự, liền ngượng ngùng quay đầu cười, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Cậu căng thẳng vô thức liếm môi dưới, dưới ánh đèn sáng ngời, đầu lưỡi đỏ chót ẩm ướt ẩn hiện sau hàm răng trắng sứ, khó có thể nhìn rõ.
“Giám đốc Hàn!”
Tề Thu ngẩng đầu thấp giọng kêu một tiếng, nhưng còn chưa đợi được lời đáp lại, đã liền tránh đi ánh mắt của đối phương, khẩn trương nhìn đi chỗ khác.
Hàn Bạch thản nhiên dời ánh mắt khỏi cậu, nở nụ cười dịu dàng thường ngày giảm đi bầu không khí áp lực. Hắn ngồi vào bên cạnh Tề Thư, đặt ly thủy tinh trong tay lên bàn, phát ra tiếng vang giòn giã, giống như cá hoà vào nước, lặng lẽ hoà mình vào âm thanh ồn ào của bữa tiệc.
“Không uống được rượu?” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào ly rượu bên cạnh Tề Thư, bọt bia trắng xoá gần tràn khỏi mép ly, rõ ràng là chưa được động vào.
“Không...Không phải!”
Tề Thư vội vàng nâng cốc lên, khẩn trương nhìn hắn một cái: “Tôi mời ngài một chén.”
“Được.” Hàn Bạch cùng cậu cụng ly, uống vào hai ngụm liền bỏ cốc bia xuống, nhìn qua Tề Thư đang cau mày uống xuống ngụm cuối cùng trước mắt hắn, có lẽ là không thích mùi cồn, nên cậu uống gấp đến nỗi khóe miệng tràn ra bọt bia vì uống quá nhiều.
Hàn Bạch cong môi hơi mỉm cười, nhìn cậu ngượng ngùng mà nổi lên hứng thú trêu chọc, hắn cười không ác ý:
"Khẩn trương như vậy làm gì?"
“Tại sao cậu không trò chuyện với mọi người?” Hắn tiếp tục hỏi.
Tề Thư yên lặng nhìn xung quanh phòng, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp hoặc là dò xét hoặc là khinh thường xuyên qua đám đông sôi nổi phóng thẳng lên người cậu, khiến cậu phải thu hồi ánh mắt, quay lại với ánh mắt dịu dàng ôn hòa của người bên cạnh.
Toàn bộ quá trình vừa nhanh vừa lén lút, Hàn Bạch không có chú ý, vẫn quan tâm nhìn người bên cạnh.
Tề Thư lẩm bẩm tìm lý do: "Ừm... có lẽ tôi hơi mệt!"
“Vậy uống ít một chút”
Hàn Bạch cười cười vân vê thành cốc bia: “Lát nữa về sớm một chút rồi đi ngủ”
Tề Thư nhìn chằm chằm vào cốc bia và gật đầu.
Cho đến khi kết thúc bữa tiệc, những người xung quanh cậu vẫn chưa rời đi, thỉnh thoảng lại cùng Tề Thư nói vài câu.
Khi Tề Thư đi theo đám đông đến cửa khách sạn, cậu nghe thấy có người gọi mình, khi quay lại, cậu thấy Hàn Bạch đang đứng phía sau, trên tay đang cầm chiếc áo khoác.
"Ở đây không dễ đón taxi, để tôi đưa cậu về."
Tề Thư liên tục lắc đầu, đỏ mặt nói:
"Không! Không cần... Quản lý, ngài cũng say rồi mau trở về đi thôi."
“Tôi gọi tài xế lái hộ rồi, sẽ tới ngay thôi.”
Hàn Bạch giơ tay xem giờ, ngữ khí ôn hòa nhưng không thể từ chối, trực tiếp quyết định:
“Giờ đã muộn rồi, về sớm một chút sáng mai còn phải đi làm."
Tề Thư lầm bầm hai tiếng, gật đầu, rụt cổ yên lặng đứng một bên chờ, hơi thở phả ra sương trắng trong không khí, mũi đỏ bừng vì lạnh.
Nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, Tề Thư cảm thấy trên vai nặng hơn một chút, cả người được một chiếc áo khoác vây lại ngăn cách với gió lạnh, trên áo còn mang theo mùi hương đặc trưng của chủ nhân nó.
Hàn Bạch đè cổ áo giúp cậu, trong lời trách móc ẩn chứa lo lắng:
"Cậu mặc ít quá."
Như sợ giọng điệu của mình quá gay gắt, hắn lại nhẹ giọng nói:
"Chờ chút nữa xe tới rồi."
Tề Thư ngơ ngác nhìn hắn, ngồi im không nhúc nhích, hai tai được lòng bàn tay ấm áp bao trùm, giọng nói của đối phương trầm trầm, cách bàn tay xuyên vào màng nhĩ.
"Lạnh đến choáng váng rồi sao?"
Tề Thư bị người nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm cho sửng sốt, đơ ra vài giây, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, cố nheo mắt để nhìn rõ xem là ai.
Tới khi nhận ra người trước mặt mình, cậu mím môi, bất chợt mỉm cười, nhìn về phần đồ ăn trước mặt, không nói gì. Sau đó lại cảm thấy bản thân có chút bất lịch sự, liền ngượng ngùng quay đầu cười, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Cậu căng thẳng vô thức liếm môi dưới, dưới ánh đèn sáng ngời, đầu lưỡi đỏ chót ẩm ướt ẩn hiện sau hàm răng trắng sứ, khó có thể nhìn rõ.
“Giám đốc Hàn!”
Tề Thu ngẩng đầu thấp giọng kêu một tiếng, nhưng còn chưa đợi được lời đáp lại, đã liền tránh đi ánh mắt của đối phương, khẩn trương nhìn đi chỗ khác.
Hàn Bạch thản nhiên dời ánh mắt khỏi cậu, nở nụ cười dịu dàng thường ngày giảm đi bầu không khí áp lực. Hắn ngồi vào bên cạnh Tề Thư, đặt ly thủy tinh trong tay lên bàn, phát ra tiếng vang giòn giã, giống như cá hoà vào nước, lặng lẽ hoà mình vào âm thanh ồn ào của bữa tiệc.
“Không uống được rượu?” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào ly rượu bên cạnh Tề Thư, bọt bia trắng xoá gần tràn khỏi mép ly, rõ ràng là chưa được động vào.
“Không...Không phải!”
Tề Thư vội vàng nâng cốc lên, khẩn trương nhìn hắn một cái: “Tôi mời ngài một chén.”
“Được.” Hàn Bạch cùng cậu cụng ly, uống vào hai ngụm liền bỏ cốc bia xuống, nhìn qua Tề Thư đang cau mày uống xuống ngụm cuối cùng trước mắt hắn, có lẽ là không thích mùi cồn, nên cậu uống gấp đến nỗi khóe miệng tràn ra bọt bia vì uống quá nhiều.
Hàn Bạch cong môi hơi mỉm cười, nhìn cậu ngượng ngùng mà nổi lên hứng thú trêu chọc, hắn cười không ác ý:
"Khẩn trương như vậy làm gì?"
“Tại sao cậu không trò chuyện với mọi người?” Hắn tiếp tục hỏi.
Tề Thư yên lặng nhìn xung quanh phòng, bắt gặp ánh mắt của đồng nghiệp hoặc là dò xét hoặc là khinh thường xuyên qua đám đông sôi nổi phóng thẳng lên người cậu, khiến cậu phải thu hồi ánh mắt, quay lại với ánh mắt dịu dàng ôn hòa của người bên cạnh.
Toàn bộ quá trình vừa nhanh vừa lén lút, Hàn Bạch không có chú ý, vẫn quan tâm nhìn người bên cạnh.
Tề Thư lẩm bẩm tìm lý do: "Ừm... có lẽ tôi hơi mệt!"
“Vậy uống ít một chút”
Hàn Bạch cười cười vân vê thành cốc bia: “Lát nữa về sớm một chút rồi đi ngủ”
Tề Thư nhìn chằm chằm vào cốc bia và gật đầu.
Cho đến khi kết thúc bữa tiệc, những người xung quanh cậu vẫn chưa rời đi, thỉnh thoảng lại cùng Tề Thư nói vài câu.
Khi Tề Thư đi theo đám đông đến cửa khách sạn, cậu nghe thấy có người gọi mình, khi quay lại, cậu thấy Hàn Bạch đang đứng phía sau, trên tay đang cầm chiếc áo khoác.
"Ở đây không dễ đón taxi, để tôi đưa cậu về."
Tề Thư liên tục lắc đầu, đỏ mặt nói:
"Không! Không cần... Quản lý, ngài cũng say rồi mau trở về đi thôi."
“Tôi gọi tài xế lái hộ rồi, sẽ tới ngay thôi.”
Hàn Bạch giơ tay xem giờ, ngữ khí ôn hòa nhưng không thể từ chối, trực tiếp quyết định:
“Giờ đã muộn rồi, về sớm một chút sáng mai còn phải đi làm."
Tề Thư lầm bầm hai tiếng, gật đầu, rụt cổ yên lặng đứng một bên chờ, hơi thở phả ra sương trắng trong không khí, mũi đỏ bừng vì lạnh.
Nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, Tề Thư cảm thấy trên vai nặng hơn một chút, cả người được một chiếc áo khoác vây lại ngăn cách với gió lạnh, trên áo còn mang theo mùi hương đặc trưng của chủ nhân nó.
Hàn Bạch đè cổ áo giúp cậu, trong lời trách móc ẩn chứa lo lắng:
"Cậu mặc ít quá."
Như sợ giọng điệu của mình quá gay gắt, hắn lại nhẹ giọng nói:
"Chờ chút nữa xe tới rồi."
Tề Thư ngơ ngác nhìn hắn, ngồi im không nhúc nhích, hai tai được lòng bàn tay ấm áp bao trùm, giọng nói của đối phương trầm trầm, cách bàn tay xuyên vào màng nhĩ.
"Lạnh đến choáng váng rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất