Cưỡng Chế Người Yêu

Chương 5:

Trước Sau
Bình thường về nhà là đi tàu điện ngầm, Tề Thư ngồi cả ngày mỏi eo mỏi chân chỉ muốn mau chóng về nằm một cái, liền đứng ở cửa công ty chờ xe taxi.

Gió lạnh mùa đông điên cuồng thổi qua, khi Tề Thư đang xoa xoa tay hà hơi ra để sưởi ấm thì cửa kính của một chiếc ô tô đậu bên cạnh đột nhiên hạ xuống.

Tề Thư đang cầm điện thoại đứng ở trên bậc thềm né tránh, ở bên đường nhìn xa xa tiếp tục chờ taxi.

Kết quả là người mình tâm tư cả ngày đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

"Tiểu Tề?"

Hàn Bách mở cửa kính xe nhìn cậu, hỏi:

"Bây giờ cậu mới tan ca sao?"

Tề Thư mở to hai mắt nhìn hắn, không ngờ lúc này lại có thể nhìn thấy đối phương, chần chờ một chút đáp:

"Ừm...",

Lại bổ sung thêm "Giám đốc Hàn".

Hàn Bách cười nói:

“Thật trùng hợp”

Sau đó liền chào hỏi:

“Lên xe trước đi, bên ngoài khá lạnh đấy!”

Tề Thư do dự một chút, nhưng vẫn là không nhịn được muốn lên xe.



Xe chậm rãi khởi động, Hàn Bách vặn máy sưởi lên hai độ, chủ động bắt chuyện với ngữ khí ôn nhu: "Vừa mới chuẩn bị đi hút một điếu thuốc, vừa vặn nhìn thấy cậu đi ra."

Tề Thư nhỏ giọng mơ hồ giải thích:

“Hôm nay còn có nhiều việc phải làm.”

Cậu không muốn để lộ một ngày của mình trong trạng thái xuất thần.

Đồng thời nghĩ thầm trách không được tại sao mùi thuốc lá trong xe lại tương đối nồng như vậy.

Hàn Bách quay đầu liếc nhìn Tề Thư, hình như có điểm áy náy nói:

"Mùi hơi nồng, nếu cảm thấy không thoải mái thì mở cửa sổ ra đi"

Tề Thư "ừm" một tiếng, không nhúc nhích.

Cậu vắt óc suy nghĩ muốn cùng đối phương trò chuyện nhưng kỳ thật đều là quản lý Hàn tìm chủ đề để tán gẫu với cậu nên cậu chỉ gật đầu.

Tan ca muộn nên buổi tối trên đường cũng không xảy ra ùn tắc, Hàn Bách lại lái xe đưa cậu trở lại cổng khu tập thể.

Các nhân viên bảo vệ ở cổng dường như đã tự động nghỉ tối, có người đến đây cũng không thèm liếc mắt nhìn họ, dù sao đây cũng là một khu dân cư lâu đời, ngay cả trộm cũng khinh thường ghé thăm.

Hàn Bách xuống xe cùng cậu đi vào, ngọn đèn đường phảng phất như có thể tắt bất cứ lúc nào, tia sáng nhập nhòe vô dụng.

Tề Thư đã đi trên con đường này vô số lần, nhớ rõ từng ổ gà, từng ngóc ngách. Cậu đi trên đường trong im lặng, suy nghĩ về những gì sẽ nói khi đến dưới nhà mình.

Sau lưng đột ngột vang lên một tiếng "rắc rắc" trong màn đêm yên tĩnh.

Tề Thư giật mình, suy nghĩ cứ như vậy bị chen ngang.

Một con mèo tam thể từ trong bụi cỏ nhảy ra, liếc nhìn bọn họ rồi nhanh chóng chạy đi.



Hàn Bách cúi đầu nhìn cậu, trong giọng nói mang theo ý cười, tựa hồ cảm khái nói:

"Tiểu Tề thật nhát gan."

Tề Thư đỏ mặt, nói năng lộn xộn:

"Không. . . không có."

Do dự một hồi lâu, cũng không biết nên nói cái gì, vai đột nhiên thả lỏng, Tề Thư chỉ con mèo vừa chạy thoát nói:

“Mèo hoang, bên cạnh… ừm, cào người có đau một chút. "

Hàn Bách khóe miệng không thay đổi độ cong. Tề Thư và hắn đứng dưới lầu đối mặt nhau không nói tiếng nào.

Hàn Bách đợi một lúc, mới mở miệng, nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Ngày mai trời có thể mưa, nhớ mặc thêm quần áo ấm vào."

Tề Thư ngây ngốc nhìn hắn gật gật đầu, Hàn Bách khẽ mỉm cười từ biệt cậu.

Điên rồi, thực sự sắp phát điên rồi.

Vì thân hình dị dạng này nên Tề Thư chưa bao giờ có ý định yêu đương hay kết hôn. Cậu len lén nhìn quản lý Hàn trong công ty, cũng chỉ vì bị sự dịu dàng và trưởng thành của đối phương thu hút mà bây giờ càng lún sâu, ảo tưởng hão huyền trong lòng càng ngày càng điên cuồng thậm chí mưu toan muốn nhiều hơn nữa.

Không bình thường, mình tuyệt đối không bình thường.

Tề Thư trong lòng thầm mắng mình nhưng ở trong bồn tắm cắn môi, lại thủ dâm đến cao trào, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Cậu cứ lặp đi lặp lại bản thân thật vô liêm sỉ nhưng lại nhịn không được sa đọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau