Chương 29: "Ba ba, gọi ông xã."
Dịch Văn Bách trong khoảng thời gian này không thể ăn một bữa cơm tử tế, thân thể suy yếu, cho nên sau khi chủ động cưỡi một hồi liền cảm thấy mệt, y ôm nam nhân không chịu buông tay, Dịch Trần chỉ đành ôm y trở mình, một bên cùng y hôn môi, một bên tiến thật sâu vào trong y.
Trong phòng ngủ không khí nóng bỏng cực kỳ, không khí đều tản ra một cỗ hương vị tanh ngọt, khăn trải giường đã sớm bị d*m thủy của Dịch Văn Bách phun ra thấm ướt một mảng lớn, y chóp mũi hồng hồng, đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt đê mê hưởng thụ.
Cảm nhận được bên trong nhục huyệt dồn dập co rút, Dịch Trần cười nhẹ nói:
"Ba ba muốn cao trào sao?"
"Ưm... Phải bị Tiểu Trần cắm bắn... Hức... Thật thoải mái..."
Dịch Văn Bách hô hấp thô nặng, thân thể cực kỳ thoải mái, nhưng khi nghe được tiếng nước từ chỗ giao hợp của hai người truyền đến liền thẹn thùng xấu hổ.
Dịch Trần đột nhiên chơi xấu ngừng lại, cha nuôi đang sắp đạt đến cao trào có chút vô thố nhìn hắn, trong mắt đều là dục vọng nóng bỏng:
"Làm... Làm sao vậy?"
"Cứ để ba ba đạt đến cao trào không phải quá dễ dàng sao?"
Dịch Trần dùng trán khẽ cọ lên cái trán của Dịch Văn Bách:
"Ba ba nói vài lời dễ nghe, con liền tiếp tục làm người, đút cho ba ba đại dương v*t mà ba ba thích ăn nhất, đem ba ba làm đến cao trào."
Hắn còn ác liệt đem dương v*t rút ra, chỉ chừa lại nửa cái quy đầu ở huyệt khẩu đã ướt đến mức lầy lội bất kham.
"Hức hức... Tiểu Trần khi dễ ta..."
Dịch Văn Bách nhỏ giọng lên án, lại có chút sốt ruột:
"Ta... Ta không biết nói cái gì dễ nghe a... Tiểu Trần ngoan? Tiểu Trần thật soái? Tiểu Trần thật là lợi hại?"
Dịch Trần cười khổ:
"Ba ba là đang dỗ trẻ con sao?"
Thanh âm của Dịch Trần trầm thấp, tiếng nói mang theo từ tính, lại còn kết hợp với khuôn mặt soái khí, đối với Dịch Văn Bách mà nói, đây chính là lực sát thương lớn nhất:
"Ba ba, gọi ông xã."
Dịch Văn Bách tuy rằng còn chưa thích ứng với việc hắn dùng thanh âm của Tùng Thụ Mộ nói chuyện với y, nhưng những lời này khi nghe vào trong tai, tức khắc vừa hưng phấn lại vừa thấy thẹn, nhục huyệt cơ khát run rẩy co rút, dường như sắp đạt tới cao trào. Y nức nở, dùng thanh âm ngọt nị làm nũng:
"Quá... Quá xấu hổ... Không gọi được... Tiểu Trần a~"
"Ngoan, gọi ông xã."
Dịch Trần cọ cọ trán y, tiếp tục dụ dỗ, còn dùng dương v*t nhợt nhạt cọ xát huyệt khẩu của y.
"Thật quá phận..."
Dịch Văn Bách tuy rằng nói như vậy, nhưng lại thực hưng phấn, hưng phấn đến mức xưa nay chưa từng có. Cấm kỵ cùng tình yêu kết hợp với nhau, tạo thành dục vọng mãnh liệt, làm y cầm lòng không được mà cảm thấy thẹn kêu lên:
"Ông xã... Ưm... Ông xã làm em... Mau đút dương v*t cho em ăn..."
Dịch Trần mở to mắt, dương v*t kịch liệt nhảy lên, hắn cư nhiên lại bị tiếng kêu của cha nuôi làm cho suýt nữa bắn ra, hắn đem dương v*t thô dài đâm thật sâu vào đến tử cung của cha nuôi, trực tiếp đem y hoàn toàn lấp đầy, rồi lại cấp tốc thọc vào rút ra, vội vàng nói:
"Ba ba, mau gọi tiếp, gọi dâm một chút."
"A! Ông xã... Thực thích dương v*t của ông xã... Ưm... Muốn bị ông xã cắm bắn... A a a... Lỗ dâm... Lỗ dâm muốn cao trào... Ưm..."
Dịch Văn Bách ngửa cổ dâm kêu, hai chân gắt gao quấn lấy eo nam nhân, cảm thụ từng trận đâm thọc mãnh liệt truyền đến, thời điểm cao trào khống chế không được bị cắm bắn, nhục huyệt cũng cấp tốc nghênh đón cao trào mãnh liệt.
Dịch Trần cảm thụ được tiểu huyệt của cha nuôi đang gắt gao mút cắn hắn, nhưng hắn lại không có dừng lại, mà càng mãnh liệt hướng tới bên trong thao làm.
"Ba ba dâm huyệt thật nhiều nước, con muốn bắn vào tử cung của ba ba được không? Ba ba sinh con cho con được không?"
"A a a... Ông xã... Mau bắn vào tử cung của em... Ưm... Em muốn sinh con cho ông xã... A a a a a..."
Dịch Văn Bách giống như một chiếc thuyền nhỏ trong mưa rền gió dữ, chỉ biết bám chặt lấy cơ thể nam nhân, sợ hãi bị đánh chím, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
Dịch Trần mãnh liệt thọc vào rút ra, mỗi một lần đâm vào quy đầu to lớn đều đem tử cung kiều nộn đâm đến biến hình, khi đem cha nuôi làm đến triều xuy, hắn cũng nhẫn lại không được bắn ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng lên vách tử cung của cha nuôi.
Hai người kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, khít đến mức không có một khe hở, cùng nhau cảm thụ dư vị cao trào. Sau khi khoái cảm dần dần lui đi, Dịch Trần cùng Dịch Văn Bách ôn hòa nhìn nhau, một người cúi đầu xuống, một người dâng môi lên, triền miên hôn môi.
Dịch Văn Bách vẫn còn muốn làm tiếp, nhưng Dịch Trần lại sợ y cơ thể đang suy yếu không chịu được nên hôn hôn bờ môi của y dỗ dành:
"Chờ khi sức khỏe của ba ba khôi phục, con nhất định sẽ làm ba ba đến không xuống giường được."
Dịch Văn Bách nghe xong câu nói của hắn, mặt đỏ bừng, Dịch Trần muốn ôm y đi rửa sạch, nhưng y lại không chịu, nam nhân muốn đem dương v*t rút ra cũng không chịu, cắn môi làm nũng:
"Tối hôm nay muốn ngậm dương v*t của ông xã đi ngủ được không?"
Dịch Trần bị y kích thích dương v*t lại cương cứng lên, khống chế bản thân không được vồ lấy y, đem y ôm vào trong ngực, vỗ vỗ mông y, có chút bất đắc dĩ nói:
"Được được, công chúa nhỏ muốn cái gì thì liền như thế, ông xã đều nghe theo."
Dịch Văn Bách có chút ngượng ngùng, cảm thấy thẹn vùi đầu trong lòng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập vững chãi của hắn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Y cho rằng bản thân sẽ hưng phấn không ngủ được, nhưng thực tế ngủ cực kỳ ngon, sau khi y ngủ thiếp đi Dịch Trần ôm y đi tắm rửa y cũng không tỉnh lại, chỉ là một mực ôm lấy nam nhân không chịu buông tay, làm Dịch Trần không có cách nào đổi khăn trải giường đã bị làm bẩn, chỉ có thể ôm cha nuôi ngủ ở một bên giường.
Dịch Văn Bách tỉnh rất sớm, trời mới tờ mờ sáng y đã tỉnh, y nhìn Dịch Trần đang ngủ trầm tĩnh ở trước mặt, trong nháy mắt còn tưởng rằng bản thân là đang nằm mơ, dùng sức cắn cắn môi, mới xác nhận hết thảy những thứ này đều không phải là mơ, sự tình đêm qua cũng chính là sự thật.
Y hồi tưởng lại những chi tiết đêm qua, nghĩ đến lúc Dịch Trần nói với y rằng hắn không có bạn gái, trong lòng liền tràn đầy vui mừng, đôi mắt cũng đều sáng lên.
Hồi tưởng xong y liền bắt đầu quan sát con nuôi, cảm thấy khuôn mặt của hắn thật là đẹp mắt, rất giống với tỷ tỷ hàng xóm, nhưng đôi môi của hắn lại có chút khác. Người yêu của tỷ tỷ hàng xóm y hoàn toàn không có ký ức, đại khái cũng là nhìn không tồi, bằng không Dịch Trần sẽ không lớn lên đẹp như vậy.
Y càng xem càng thích, trong lòng dâng lên từng trận ngọt ngào, làm y nhịn không được lớn mật tiến lại gần, hướng tới trán Dịch Trần hôn một cái.
Cánh tay đang ôm eo y liền siết chặt lại, Dịch Trần mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy là Dịch Văn Bách, hắn theo thói quen hôn lên môi y một cái, thanh âm có chút mơ hồ:
"Ba ba."
Dịch Văn Bách nghe được hắn dùng âm thanh của Tùng Thụ Mộ, trong lòng có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy không thích ứng. Dịch Trần dần dần hoàn toàn tỉnh táo lại, đem y ôm chặt hơn, khóe miệng mang theo ý cười:
"Văn Văn, không ngủ được sao?"
Dịch Văn Bách có chút tò mò:
"Tại sao bình thường đã gọi ta là Văn Văn, mà lúc ấy... Lúc ấy lại gọi ta là ba ba a..."
Dịch Trần cười một chút:
"Đại khái là thời điểm dùng cách xưng hô này, ba ba sẽ lộ ra biểu tình vô cùng đáng yêu a."
Mỗi lần hắn gọi cha nuôi như vậy, Dịch Văn Bách liền sẽ lộ ra biểu tình vừa cảm thấy thẹn lại hưng phấn, tựa như biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn như cũ nhịn không được tới gần, làm hắn yêu chết đi được.
Dịch Văn Bách sắc mặt hồng hồng, nhỏ giọng cãi lại:
"Ta còn tưởng... Ta còn tưởng rằng con có sở thích 'luyến phụ' a..."
Dịch Trần tươi cười trên môi liền thu liễm lại.
"Nếu như không có hắn, mẹ của con đã không biến thành như vậy, con hận hắn còn không kịp, sao có thể thích?"
Dịch Văn Bách có chút nghi hoặc:
"Làm sao vậy?"
Dịch Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đem sự việc nói lại cho y, nhưng chỉ là kể sơ qua một lượt, những thứ đó quá dơ bẩn, hắn không muốn để công chúa nhỏ trong ngực hắn phải dính đến những thứ bẩn thỉu, ngay cả nghe cũng không thể.
Kỳ thật gia đình của tỷ tỷ hàng xóm là bị phá sản, cha mẹ vẫn trộm để lại một chút tài sản cho nàng, nàng mang theo tài sản cùng đứa con trong bụng đi theo nam nhân kia, nhưng nam nhân kia lại là một lưu manh, ngay cả cấp hai cũng chưa tốt nghiệp, chỉ có mỗi một bản mặt đẹp chuyên đi lừa những nữ sinh ngây thơ. Tỷ tỷ hàng xóm cho dù trong thời kỳ mang thai, hắn cũng không có chút săn sóc nào, chờ sau khi nàng sinh xong, hắn còn ngang nhiên đưa người phụ nữ khác vào nhà để ngoại tình.
Tỷ tỷ hàng xóm từ nhỏ đến lớn đều là một đóa hoa được cha mẹ bao bọc, sau khi gia đình sảy ra biến cố, tinh thần liền có chút suy sụp, cho nên đôi khi sẽ cùng nam nhân cãi nhau, nam nhân chỉ đơn giản là không về nhà một thời gian dài, chờ sau khi trở về liền thay đổi, trăm phương nghìn kế dỗ dành nàng mang hết tiền trong nhà đưa cho hắn. Tỷ tỷ hàng xóm sau này mới biết được hắn ở bên ngoài đánh bạc, không bao lâu liền đem tiền tích tụ trong nhà thua hết, còn nợ một khoản tiền lớn, hắn liền nghĩ tới người "vợ" xinh đẹp như hoa còn chưa thành niên của mình, cầm thú mang theo chủ nợ về nhà, giúp đỡ bọn họ xâm phạm "vợ" của hắn, lấy việc này để triệt tiêu nợ nần.
(Còn không bằng một con súc vật! (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
Dịch Trần là từ trong quyển sổ nhật ký mà mẹ hắn để lại đọc được đoạn chuyện cũ này, những trang sau không có ghi gì thêm, dường như tỷ tỷ hàng xóm không muốn đem những chuyện về sau viết vào để làm bẩn quyển nhật ký, cho nên đem nó khóa lại. Sự việc về sau là Dịch Trần tự mình phỏng đoán ra, mẹ của hắn bị gian dâm đến chết lặng, sau đó vì sinh hoạt, nàng liền làm nghề bán thân, cho đến khi nam nhân kia bởi vì phạm tội mà ngồi tù, nàng dựa vào những đồng tiền kiếm trên da thịt bản thân để nuôi lớn Dịch Trần.
Nàng đối với Dịch Trần không tính là tốt, đại khái là vì đối với nam nhân kia tâm sinh bất mãn, cho nên đứa con chảy trong mình dòng máu của nam nhân kia nàng cũng không quá quan tâm. Thời điểm Dịch Trần đói bụng nếu nàng tâm tình tốt thì ném cho hai đồng tiền, tâm tình không tốt thì liền mặc kệ, cuối cùng còn nghiện thuốc lá cùng rượu nghiện. Dịch Trần từ rất nhỏ đã phải tự mình nấu cơm, cũng là vì nguyên nhân này, khi đó tính cách của hắn tối tăm đến cực điểm, nhìn đến căn nhà dơ bẩn, nhìn đến người mẹ dơ bẩn, mỗi ngày đều phải đối mặt với những dâm ngôn lãng ngữ, hoàn toàn không rõ bản thân vì cái gì lại muốn sống ở trên thế giới này.
Thẳng đến khi hắn vô tình đọc được quyển sổ nhật ký kia.
Trong quyển nhật ký kia, trừ bỏ những trang cuối cùng, tất cả ký ức trong đó đều cực kỳ tốt đẹp. Mà hình tượng của Dịch Văn Bách đều qua những câu chữ này khắc sâu vào trong lòng hắn, làm hắn có khát vọng được sống, trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn, cho tới khi hắn nhìn thấy người này bằng da bằng thịt, hết thảy đều biến thành tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm.
Dịch Trần sau khi nói xong, ôm cha nuôi chặt thêm một chút, nghẹn ngào nói:
"Văn Văn, thực xin lỗi."
Dịch Văn Bách có chút khẩn trương:
"Làm sao vậy?"
"Con rốt cuộc vẫn là chảy trong mình dòng máu của hắn, cho nên không học được cách quang minh chính đại theo đuổi ba ba, chỉ biết dùng những thủ đoạn ti tiện."
Dịch Trần kỳ thật rất áy náy chuyện này, dù biết rằng kết quả hiện tại quá tốt, nhưng khởi đầu của hắn thật sự xấu xa vô cùng.
Dịch Văn Bách nhẹ nhàng buông xống lo lắng trong người, sờ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng nói:
"Làm như vậy quả thật là không đúng, bất quá Tiểu Trần là người rất tốt, ta biết con sẽ không làm thương tổn ta."
Dịch Trần nhìn chằm chằm y, trong mắt chứa đựng đầy tình cảm nồng đượm, hướng tới môi y hôn nhẹ một cái:
"Nhưng mà con không hối hận."
Dịch Văn Bách tính cách quá mức bảo thủ, hay nói cách khác là y đối với một số việc cực kỳ cố chấp, nếu hắn không dùng thủ đoạn như vậy, sao có thể trói chặt y lại bên người?
Trong phòng ngủ không khí nóng bỏng cực kỳ, không khí đều tản ra một cỗ hương vị tanh ngọt, khăn trải giường đã sớm bị d*m thủy của Dịch Văn Bách phun ra thấm ướt một mảng lớn, y chóp mũi hồng hồng, đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt đê mê hưởng thụ.
Cảm nhận được bên trong nhục huyệt dồn dập co rút, Dịch Trần cười nhẹ nói:
"Ba ba muốn cao trào sao?"
"Ưm... Phải bị Tiểu Trần cắm bắn... Hức... Thật thoải mái..."
Dịch Văn Bách hô hấp thô nặng, thân thể cực kỳ thoải mái, nhưng khi nghe được tiếng nước từ chỗ giao hợp của hai người truyền đến liền thẹn thùng xấu hổ.
Dịch Trần đột nhiên chơi xấu ngừng lại, cha nuôi đang sắp đạt đến cao trào có chút vô thố nhìn hắn, trong mắt đều là dục vọng nóng bỏng:
"Làm... Làm sao vậy?"
"Cứ để ba ba đạt đến cao trào không phải quá dễ dàng sao?"
Dịch Trần dùng trán khẽ cọ lên cái trán của Dịch Văn Bách:
"Ba ba nói vài lời dễ nghe, con liền tiếp tục làm người, đút cho ba ba đại dương v*t mà ba ba thích ăn nhất, đem ba ba làm đến cao trào."
Hắn còn ác liệt đem dương v*t rút ra, chỉ chừa lại nửa cái quy đầu ở huyệt khẩu đã ướt đến mức lầy lội bất kham.
"Hức hức... Tiểu Trần khi dễ ta..."
Dịch Văn Bách nhỏ giọng lên án, lại có chút sốt ruột:
"Ta... Ta không biết nói cái gì dễ nghe a... Tiểu Trần ngoan? Tiểu Trần thật soái? Tiểu Trần thật là lợi hại?"
Dịch Trần cười khổ:
"Ba ba là đang dỗ trẻ con sao?"
Thanh âm của Dịch Trần trầm thấp, tiếng nói mang theo từ tính, lại còn kết hợp với khuôn mặt soái khí, đối với Dịch Văn Bách mà nói, đây chính là lực sát thương lớn nhất:
"Ba ba, gọi ông xã."
Dịch Văn Bách tuy rằng còn chưa thích ứng với việc hắn dùng thanh âm của Tùng Thụ Mộ nói chuyện với y, nhưng những lời này khi nghe vào trong tai, tức khắc vừa hưng phấn lại vừa thấy thẹn, nhục huyệt cơ khát run rẩy co rút, dường như sắp đạt tới cao trào. Y nức nở, dùng thanh âm ngọt nị làm nũng:
"Quá... Quá xấu hổ... Không gọi được... Tiểu Trần a~"
"Ngoan, gọi ông xã."
Dịch Trần cọ cọ trán y, tiếp tục dụ dỗ, còn dùng dương v*t nhợt nhạt cọ xát huyệt khẩu của y.
"Thật quá phận..."
Dịch Văn Bách tuy rằng nói như vậy, nhưng lại thực hưng phấn, hưng phấn đến mức xưa nay chưa từng có. Cấm kỵ cùng tình yêu kết hợp với nhau, tạo thành dục vọng mãnh liệt, làm y cầm lòng không được mà cảm thấy thẹn kêu lên:
"Ông xã... Ưm... Ông xã làm em... Mau đút dương v*t cho em ăn..."
Dịch Trần mở to mắt, dương v*t kịch liệt nhảy lên, hắn cư nhiên lại bị tiếng kêu của cha nuôi làm cho suýt nữa bắn ra, hắn đem dương v*t thô dài đâm thật sâu vào đến tử cung của cha nuôi, trực tiếp đem y hoàn toàn lấp đầy, rồi lại cấp tốc thọc vào rút ra, vội vàng nói:
"Ba ba, mau gọi tiếp, gọi dâm một chút."
"A! Ông xã... Thực thích dương v*t của ông xã... Ưm... Muốn bị ông xã cắm bắn... A a a... Lỗ dâm... Lỗ dâm muốn cao trào... Ưm..."
Dịch Văn Bách ngửa cổ dâm kêu, hai chân gắt gao quấn lấy eo nam nhân, cảm thụ từng trận đâm thọc mãnh liệt truyền đến, thời điểm cao trào khống chế không được bị cắm bắn, nhục huyệt cũng cấp tốc nghênh đón cao trào mãnh liệt.
Dịch Trần cảm thụ được tiểu huyệt của cha nuôi đang gắt gao mút cắn hắn, nhưng hắn lại không có dừng lại, mà càng mãnh liệt hướng tới bên trong thao làm.
"Ba ba dâm huyệt thật nhiều nước, con muốn bắn vào tử cung của ba ba được không? Ba ba sinh con cho con được không?"
"A a a... Ông xã... Mau bắn vào tử cung của em... Ưm... Em muốn sinh con cho ông xã... A a a a a..."
Dịch Văn Bách giống như một chiếc thuyền nhỏ trong mưa rền gió dữ, chỉ biết bám chặt lấy cơ thể nam nhân, sợ hãi bị đánh chím, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
Dịch Trần mãnh liệt thọc vào rút ra, mỗi một lần đâm vào quy đầu to lớn đều đem tử cung kiều nộn đâm đến biến hình, khi đem cha nuôi làm đến triều xuy, hắn cũng nhẫn lại không được bắn ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng lên vách tử cung của cha nuôi.
Hai người kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, khít đến mức không có một khe hở, cùng nhau cảm thụ dư vị cao trào. Sau khi khoái cảm dần dần lui đi, Dịch Trần cùng Dịch Văn Bách ôn hòa nhìn nhau, một người cúi đầu xuống, một người dâng môi lên, triền miên hôn môi.
Dịch Văn Bách vẫn còn muốn làm tiếp, nhưng Dịch Trần lại sợ y cơ thể đang suy yếu không chịu được nên hôn hôn bờ môi của y dỗ dành:
"Chờ khi sức khỏe của ba ba khôi phục, con nhất định sẽ làm ba ba đến không xuống giường được."
Dịch Văn Bách nghe xong câu nói của hắn, mặt đỏ bừng, Dịch Trần muốn ôm y đi rửa sạch, nhưng y lại không chịu, nam nhân muốn đem dương v*t rút ra cũng không chịu, cắn môi làm nũng:
"Tối hôm nay muốn ngậm dương v*t của ông xã đi ngủ được không?"
Dịch Trần bị y kích thích dương v*t lại cương cứng lên, khống chế bản thân không được vồ lấy y, đem y ôm vào trong ngực, vỗ vỗ mông y, có chút bất đắc dĩ nói:
"Được được, công chúa nhỏ muốn cái gì thì liền như thế, ông xã đều nghe theo."
Dịch Văn Bách có chút ngượng ngùng, cảm thấy thẹn vùi đầu trong lòng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập vững chãi của hắn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Y cho rằng bản thân sẽ hưng phấn không ngủ được, nhưng thực tế ngủ cực kỳ ngon, sau khi y ngủ thiếp đi Dịch Trần ôm y đi tắm rửa y cũng không tỉnh lại, chỉ là một mực ôm lấy nam nhân không chịu buông tay, làm Dịch Trần không có cách nào đổi khăn trải giường đã bị làm bẩn, chỉ có thể ôm cha nuôi ngủ ở một bên giường.
Dịch Văn Bách tỉnh rất sớm, trời mới tờ mờ sáng y đã tỉnh, y nhìn Dịch Trần đang ngủ trầm tĩnh ở trước mặt, trong nháy mắt còn tưởng rằng bản thân là đang nằm mơ, dùng sức cắn cắn môi, mới xác nhận hết thảy những thứ này đều không phải là mơ, sự tình đêm qua cũng chính là sự thật.
Y hồi tưởng lại những chi tiết đêm qua, nghĩ đến lúc Dịch Trần nói với y rằng hắn không có bạn gái, trong lòng liền tràn đầy vui mừng, đôi mắt cũng đều sáng lên.
Hồi tưởng xong y liền bắt đầu quan sát con nuôi, cảm thấy khuôn mặt của hắn thật là đẹp mắt, rất giống với tỷ tỷ hàng xóm, nhưng đôi môi của hắn lại có chút khác. Người yêu của tỷ tỷ hàng xóm y hoàn toàn không có ký ức, đại khái cũng là nhìn không tồi, bằng không Dịch Trần sẽ không lớn lên đẹp như vậy.
Y càng xem càng thích, trong lòng dâng lên từng trận ngọt ngào, làm y nhịn không được lớn mật tiến lại gần, hướng tới trán Dịch Trần hôn một cái.
Cánh tay đang ôm eo y liền siết chặt lại, Dịch Trần mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy là Dịch Văn Bách, hắn theo thói quen hôn lên môi y một cái, thanh âm có chút mơ hồ:
"Ba ba."
Dịch Văn Bách nghe được hắn dùng âm thanh của Tùng Thụ Mộ, trong lòng có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy không thích ứng. Dịch Trần dần dần hoàn toàn tỉnh táo lại, đem y ôm chặt hơn, khóe miệng mang theo ý cười:
"Văn Văn, không ngủ được sao?"
Dịch Văn Bách có chút tò mò:
"Tại sao bình thường đã gọi ta là Văn Văn, mà lúc ấy... Lúc ấy lại gọi ta là ba ba a..."
Dịch Trần cười một chút:
"Đại khái là thời điểm dùng cách xưng hô này, ba ba sẽ lộ ra biểu tình vô cùng đáng yêu a."
Mỗi lần hắn gọi cha nuôi như vậy, Dịch Văn Bách liền sẽ lộ ra biểu tình vừa cảm thấy thẹn lại hưng phấn, tựa như biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn như cũ nhịn không được tới gần, làm hắn yêu chết đi được.
Dịch Văn Bách sắc mặt hồng hồng, nhỏ giọng cãi lại:
"Ta còn tưởng... Ta còn tưởng rằng con có sở thích 'luyến phụ' a..."
Dịch Trần tươi cười trên môi liền thu liễm lại.
"Nếu như không có hắn, mẹ của con đã không biến thành như vậy, con hận hắn còn không kịp, sao có thể thích?"
Dịch Văn Bách có chút nghi hoặc:
"Làm sao vậy?"
Dịch Trần suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đem sự việc nói lại cho y, nhưng chỉ là kể sơ qua một lượt, những thứ đó quá dơ bẩn, hắn không muốn để công chúa nhỏ trong ngực hắn phải dính đến những thứ bẩn thỉu, ngay cả nghe cũng không thể.
Kỳ thật gia đình của tỷ tỷ hàng xóm là bị phá sản, cha mẹ vẫn trộm để lại một chút tài sản cho nàng, nàng mang theo tài sản cùng đứa con trong bụng đi theo nam nhân kia, nhưng nam nhân kia lại là một lưu manh, ngay cả cấp hai cũng chưa tốt nghiệp, chỉ có mỗi một bản mặt đẹp chuyên đi lừa những nữ sinh ngây thơ. Tỷ tỷ hàng xóm cho dù trong thời kỳ mang thai, hắn cũng không có chút săn sóc nào, chờ sau khi nàng sinh xong, hắn còn ngang nhiên đưa người phụ nữ khác vào nhà để ngoại tình.
Tỷ tỷ hàng xóm từ nhỏ đến lớn đều là một đóa hoa được cha mẹ bao bọc, sau khi gia đình sảy ra biến cố, tinh thần liền có chút suy sụp, cho nên đôi khi sẽ cùng nam nhân cãi nhau, nam nhân chỉ đơn giản là không về nhà một thời gian dài, chờ sau khi trở về liền thay đổi, trăm phương nghìn kế dỗ dành nàng mang hết tiền trong nhà đưa cho hắn. Tỷ tỷ hàng xóm sau này mới biết được hắn ở bên ngoài đánh bạc, không bao lâu liền đem tiền tích tụ trong nhà thua hết, còn nợ một khoản tiền lớn, hắn liền nghĩ tới người "vợ" xinh đẹp như hoa còn chưa thành niên của mình, cầm thú mang theo chủ nợ về nhà, giúp đỡ bọn họ xâm phạm "vợ" của hắn, lấy việc này để triệt tiêu nợ nần.
(Còn không bằng một con súc vật! (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
Dịch Trần là từ trong quyển sổ nhật ký mà mẹ hắn để lại đọc được đoạn chuyện cũ này, những trang sau không có ghi gì thêm, dường như tỷ tỷ hàng xóm không muốn đem những chuyện về sau viết vào để làm bẩn quyển nhật ký, cho nên đem nó khóa lại. Sự việc về sau là Dịch Trần tự mình phỏng đoán ra, mẹ của hắn bị gian dâm đến chết lặng, sau đó vì sinh hoạt, nàng liền làm nghề bán thân, cho đến khi nam nhân kia bởi vì phạm tội mà ngồi tù, nàng dựa vào những đồng tiền kiếm trên da thịt bản thân để nuôi lớn Dịch Trần.
Nàng đối với Dịch Trần không tính là tốt, đại khái là vì đối với nam nhân kia tâm sinh bất mãn, cho nên đứa con chảy trong mình dòng máu của nam nhân kia nàng cũng không quá quan tâm. Thời điểm Dịch Trần đói bụng nếu nàng tâm tình tốt thì ném cho hai đồng tiền, tâm tình không tốt thì liền mặc kệ, cuối cùng còn nghiện thuốc lá cùng rượu nghiện. Dịch Trần từ rất nhỏ đã phải tự mình nấu cơm, cũng là vì nguyên nhân này, khi đó tính cách của hắn tối tăm đến cực điểm, nhìn đến căn nhà dơ bẩn, nhìn đến người mẹ dơ bẩn, mỗi ngày đều phải đối mặt với những dâm ngôn lãng ngữ, hoàn toàn không rõ bản thân vì cái gì lại muốn sống ở trên thế giới này.
Thẳng đến khi hắn vô tình đọc được quyển sổ nhật ký kia.
Trong quyển nhật ký kia, trừ bỏ những trang cuối cùng, tất cả ký ức trong đó đều cực kỳ tốt đẹp. Mà hình tượng của Dịch Văn Bách đều qua những câu chữ này khắc sâu vào trong lòng hắn, làm hắn có khát vọng được sống, trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn, cho tới khi hắn nhìn thấy người này bằng da bằng thịt, hết thảy đều biến thành tình yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm.
Dịch Trần sau khi nói xong, ôm cha nuôi chặt thêm một chút, nghẹn ngào nói:
"Văn Văn, thực xin lỗi."
Dịch Văn Bách có chút khẩn trương:
"Làm sao vậy?"
"Con rốt cuộc vẫn là chảy trong mình dòng máu của hắn, cho nên không học được cách quang minh chính đại theo đuổi ba ba, chỉ biết dùng những thủ đoạn ti tiện."
Dịch Trần kỳ thật rất áy náy chuyện này, dù biết rằng kết quả hiện tại quá tốt, nhưng khởi đầu của hắn thật sự xấu xa vô cùng.
Dịch Văn Bách nhẹ nhàng buông xống lo lắng trong người, sờ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng nói:
"Làm như vậy quả thật là không đúng, bất quá Tiểu Trần là người rất tốt, ta biết con sẽ không làm thương tổn ta."
Dịch Trần nhìn chằm chằm y, trong mắt chứa đựng đầy tình cảm nồng đượm, hướng tới môi y hôn nhẹ một cái:
"Nhưng mà con không hối hận."
Dịch Văn Bách tính cách quá mức bảo thủ, hay nói cách khác là y đối với một số việc cực kỳ cố chấp, nếu hắn không dùng thủ đoạn như vậy, sao có thể trói chặt y lại bên người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất