Chương 11: Gió tây bắc lùa vào thật mát
Editor: Meow
Hạ Hành nhìn đối phương, buông một câu: "Triệu Như Tùng là ai?"
Vị trợ lý biểu tình kinh ngạc: "Cậu không biết Triệu tiên sinh? Nhất định là cố ý!"
Hạ Hành lắc đầu: "Tôi cần phải biết sao?"
"Triệu Như Tùng tiên sinh sở hữu gần ba mươi câu lạc bộ phi hạm, là một trong những người giàu có của giới thi đấu phi hạm!" Ánh mắt trợ lý nhìn Hạ Hành cũng trở nên xem thường, còn kém không nói thẳng ra "Tên nhà quê từ hạ thành ngay cả Triệu Như Tùng mà còn không biết."
"Ồ, tôi không có hứng thú." Hạ Hành tay đút túi, đi về hướng đường đối diện.
"Ngay cả điều kiện này kia cũng không hỏi, cậu liền từ chối?" Trợ lý khó hiểu.
Hạ Hành câu môi: "Trong mắt anh viết đầy cái tên ngu đần từ hạ thành, chỉ cần đưa chút tiền liền muốn làm gì làm. Sao tôi còn rảnh mà nghe anh nói nhảm?"
Trợ lý sững người, đúng là từ đầu đến giờ thái độ của mình có hơi cao ngạo, vội vàng cười nói: "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Tôi tuyệt đối không có ý này!"
"Vậy được, tôi biết anh không có ý này, có thể đừng cản trở tôi đi ăn cơm không?"
Hạ Hành thản nhiên không có ý định dừng lại, mà vị trợ lý kia cùng không nhịn được cất bước đi theo.
Khi giải đầu vừa kết thúc, ông chủ Triệu Như Tùng của hắnđã phi thường tức giận.
Triệu Như Tùng không nghĩ tới ba chiếc phi hạm mình bỏ một đống tiền đập vào, vào vòng chung kết khu Đông đến một thứ hạng cũng không đạt được, mà còn là bị một đám phú nhị đại đánh rớt.
Ông lập tức phái người đi điều tra tình hình mấy phú nhị đại này, biết được thì ra bọn họ thuê một thằng nhóc tên "Hạ Hành" này, vì vậy đặc biệt cử trợ lý đến tìm Hạ Hành, ký hợp đồng với hắn, tránh để những người khác nẫng tay trên.
Triệu Như Tùng đưa ra điều kiện đãi ngộ cùng mức thuê cao gấp ba lần so với tuyển thủ phi hạm thông thường, nhưng trợ lý không ngờ là, mình hoàn toàn không có cơ hội để đề cập đến, vì Hạ Hành không để ý đến hắn.
"Hạ tiên sinh, tôi xin lỗi về thái độ trước đó của mình, cũng hy vọng ngài không nên quá kích động. Dù sao ở khu Đông, mỗi một người chơi phi hạm đều hy vọng có thể vào được câu lạc bộ của Triệu tiên sinh."
Hạ Hành ngừng đi, chợt nở nụ cười, cười đến vai run run.
"Sao anh không dứt khoát nói hạm đội liên bang là của Triệu Như Tùng luôn đi?"
Hạ Hành rất rõ ràng, người có tiền như Triệu Như Tùng này, xem các giải đấu phi hạm là mục đích kinh doanh, một khi ký hợp đồng, mình chắc sẽ là công cụ kiếm tiền của ông luôn.
"Nếu như tôi có thể thắng, có thể kiếm tiền, ông chủ Triệu của anh sẽ PR tôi thành ngôi sao phi hạm, để các tiểu nữ sinh khóc lóc kêu gào, tiện khai thác luôn mảng thần tượng?" Hạ Hành cười nói.
Trợ lý cho là Hạ Hành nghĩ thông rồi, nhanh chóng nói: "Việc này cũng không hẳn không thể! Cậu trẻ tuổi, mặt đẹp trai, vóc người tốt, tùy tiện diễn một chút, đóng vài quảng cáo tham gia vài hoạt động, chắc chắn có thể đặt chân đến tận nội thành!"
"Nhưng nếu tôi không thích thì sao? Nếu Triệu Như Tùng muốn đưa tôi theo đường chính trị mà vào hạm đội liên bang, chưa chắc tôi còn muốn đi kìa." Hạ Hành cười nhìn trợ lý.
Ban đầu trợ lý còn tưởng hắn chỉ là thằng nhãi nghèo muốn kiếm tiền, bây giờ nhìn Hạ Hành cười, như là không coi trong danh lợi, thậm chí với hắn Triệu Như Tùng kia cũng chả là gì.
"Hạ tiên sinh, tôi biết cậu là thiếu niên ngông cuồng tài năng. Nhưng thực tế sẽ mài mòn đi cái thái độ không biết trời cao đất rộng này của cậu sớm thôi." Trợ lý lạnh giọng nói.
Hạ Hành cười càng càn rỡ: "Lúc tôi còn là thiếu niên ngông cuồng, luôn cho là những người tôi nhìn không vừa mắt đều vô cùng thiếu sửa chữa. Sau trưởng thành hơn một chút mới hiểu được, cần sửa chữa không phải người khác, mà là bản thân."
Lần này Hạ Hành xoay người, không tính nói thêm gì với trợ lý kia nữa.
"Sao... sao lại có người như vậy chứ!"
Hạ Hành nghĩ thầm, tôi là như vậy đó, rồi sao.
Hắn đến quán mì mình thích nhất, gọi một phần mì trộn, một chai nước ngọt, tu ừng ực ừng ực thật sảng khoái.
Ăn hết mì, Hạ Hành đi bộ đến khu chợ hạ thành, ngồi xổm trước gian hàng bán quần lót.
Quần lót này kia đều quảng cáo gì mà co dãn thoáng khí, bắt chước kiểu dáng những loại thường được người có tiền dùng ở nội thành, tiếc là mô phỏng quá ẩu, theo kinh nghiệm Hạ Hành, chỉ cần chạm vào nước đã phai màu, giặt vài ba lần, mặc trên người có thể dính luôn màu quần lót.
"Ông chủ, quần này bán thế nào?" Hạ Hành nhấc cằm.
"Anh bạn nhỏ là người quen cũ, một trăm đồng ba cái! Giá tuyệt đối có tâm!" Chủ quán thoải mái nói.
Vì tránh cho tiểu đệ đệ dính phải màu sắc không bình thường, Hạ Hành rất có kinh nghiệm mà chọn mấy cái nhạt màu.
"Mười đồng ba cái."
"Gì? Mười đồng ba cái! Cậu trả thế thì cả một mảnh vải cũng không mua được! Không bán!" Chủ quán một mặt ghét bỏ nhìn Hạ Hành.
Hạ Hành cười, cũng không giận: "Ông chủ, nếu tôi muốn giặt quần của ông đến không phai màu cũng phải tốn một cục xà bông đúng không? Tôi mặc vào bị dính luôn màu, cũng phải mất thêm một cục xà bông rửa sạch đúng chứ? Giờ nghĩ lại, mười đồng ba cái cũng đắt."
Người đi đường xung quan nghe vậy đều cười.
"Thấp nhất cũng phải mười lăm đồng ba cái, đây là do người quen!"
"Này mà là giá hữu nghị, rõ ràng là muốn mất luôn người quen. Mất thời gian, không mua."
Hạ Hành đứng dậy, đút túi, chậm rãi di về, đếm thầm trong lòng: năm, bốn, ba...
"Tính toán một chút! Bán cho cậu ba cái mười đồng đó! Lần sau không có giá như vậy đâu!"
Hạ Hành vừa nghe, lộ ra biểu tình oán giận: "Ông chủ! Tốt xấu gì cùng nên kiên trì một chút chứ, còn chưa tới năm giây a! Ông làm tôi cảm thấy hình như giá này cũng thật thiệt thòi mình!"
Chủ quán: "... Nếu không cậu đừng mặc quần luôn đi, để gió tây bắc lùa vào cũng mát?"
Hạ Hành xách quần về nhà, vừa mở tủ lạnh đã hắt xì ba cái thật lớn.
Cửa tủ lạnh cũng bị hắt đến đóng lại.
"Con mẹ nó, đừng nói là ông chủ bán quần lót giả kia nói xấu sau lưng mình nhé... Hay là tập đoàn Thuẫn Lực kia muốn bắt đền mình, nói do mình làm phi hành xoắn ốc nên phi hạm hỏng?"
Ngay lúc ấy, người môi giới gọi tới.
"Hạ Hành! Cậu thật trâu bò! Thật là cho tôi thể diện[1]!"
"Hả? Anh muốn mặt dài[2] thì cứ đi phẩu thuật thẫm mĩ, liên quan gì đến tôi?" Hạ Hành móc móc lỗ tai.
[1] 长脸: thêm thể diện, được mặt mũi
[2] 长脸: mặt dài
Cùng một từ nhưng ngữ cảnh khác nhau nên hiểu khác nhau.
"Tập đoàn Thuẫn Lực vừa liên lạc với tôi! Muốn biểu lộ sự cảm kích với cậu vì đã phát hiện ra vấn đề trong mẫu thiết kế phi hạm mới của họ, cho cậu một khoản tiền lớn luôn này!"
Hạ Hành cười cười: "Là phí bịt miệng chứ gì. Nhận tiền, rồi giữ bí mật."
Người môi giới cẩn thận hỏi: "Đúng vậy... thế cậu có nhận không?"
"Họ đã thu hồi lại mẫu phi hạm mới này chưa?"
"Đợt này nghe nói là mẫu phi hạm dân dụng đắt nhất, mới bán được không quá năm chiếc, giờ đã thu hồi toàn bộ. Tập đoàn Thuẫn Lực còn hỏi cậu có đồng ý làm thử giá viên chuyên nghiệp của họ không! Tôi đã nhìn qua mấy điều khoản hợp đồng, đúng là siêu cấp thích nha!"
Hạ Hành cười một tiếng: "Làm thử giá viên cho Thuẫn Lực, thế là sau này luôn phải nói tốt cho hàng của họ sao? Không đi!"
"Rồi rồi, thế tiền ém miệng này cậu còn muốn không?"
"Không." Hạ Hành chém đinh chặt sắt[3] đáp, hắn muốn xem thử tập đoàn Thuẫn Lực sẽ giải quyết vấn đề thật hay không, nếu chỉ là làm cho có, vậy thì mình không thể không nói.
"Cậu đúng là tính tình cũng thật lớn. Nhân tiện nhắc cậu một câu, nửa cuối năm nay sẽ có giải đấu phi hạm lớn nhất do tập đoàn Thuẫn Lực đứng ra tổ chức chính. Nhớ để ý, tôi cũng sẽ xem xét giúp cậu có công việc gì có thể nhận."
"Cảm ơn."
Hạ Hành xé một hộp sữa bò, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn, quang não trên cổ tay run lên, thông báo có tin nhắn đến.
[Để tham gia giải đấu phi hạm do tập đoàn Thuẫn Lực tổ chức, câu lạc bộ chúng tôi chân thành mời gọi tuyển thủ tự do. Vòng loại mỗi trận 1 vạn, vào bán kết mỗi trận 5 vạn và đánh chung kết là 20 vạn, có hứng thú xin phản hồi.]
Hạ Hành liếm răng nanh nhỏ, nhìn tin nhắn.
Này là tin nhắn lạ, làm hắn hơi chần chừ.
Nhận tiền rồi thi đấu giúp người ta là hợp pháp, chỉ là Hạ Hành không gia nhập bất kì câu lạc bộ phi hạm nào, thế nên cũng không cần đăng ký làm vận động viên phi hạm, do đó nếu thành tích quá tốt cũng sẽ không làm liêng bang chú ý.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ai biết được một lúc nào đó mấy tên phú nhị đại không có đầu óc kia sẽ không khoe khoang với chuyên viên liên bang.
Hạ Hành rất rõ, liên bang luôn luôn thiếu bất kể vị trí nào trong chiến hạm, một khi bị gọi về, rồi bị phái đến sao Hỏa, khả năng cao sẽ tráng niên mất sớm.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn còn việc chưa hoàn thành.
Nhìn qua tiền gửi ngân hàng, đã có sáu triệu, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt hai năm qua kiếm được, còn thiếu bốn triệu mới đủ mục tiêu.
Giải đấu lần này là tập đoàn Thuẫn Lực tổ chức mà... Tập đoàn này giàu nứt đố đổ vách, hơn nữa còn hợp tác rất nhiều hạng mục với liên bang.
Tỷ như hệ thống chiến hạm bản mới nhất đang sử dụng, chính là tập đoàn Thuẫn Lực góp phần nghiên cứu.
Giải đấu lần này chắc liên bang cũng sẽ chú ý, hay là không đi.
Lòng nghĩ như vậy, nhưng Hạ Hành vẫn không nhịn được mà mở trang tìm kiếm, khi tin tức vừa hiện ra, hắn ngơ ngác.
"Tập đoàn Thuẫn Lực có điên không? Vô địch thưởng mười triệu?"
Hạng nhì cũng được sáu triệu, hạng ba ba triệu.
Hạ Hành thở dài, chửi một tiếng.
Trước mắt số lượng câu lạc bộ ghi danh đã hơn trăm cái.
"Chim chết vì ăn, người chết vì tiền... Đúng là chân lý cuộc đời!"
Hạ Hành vội vàng mở tin nhắn lạ gửi lời mời đến kia, may mà chưa xóa, không thì tối ngủ chắc hối hận đến đau dạ dày.
Hắn nhanh chóng phản hồi: [Có thể đánh, nhưng tôi muốn được chia hoa hồng trong tiền thưởng.]
Đối phương trả lời: [Tỉ lệ chia hoa hồng?]
Hạ Hành sững sờ, vậy mà đồng ý, nhất định là câu lạc bộ này đã nghe qua thực lực của hắn, muốn nâng cao tên tuổi tại đợt thi đấu này đi?
Hạ Hành nhắn lại: [Mười phần trăm.]
Vừa nhấn gửi, Hạ Hành đã hối hận, hình như mình đòi hơi nhiều.
Mấy câu lạc bộ này thường rất keo kiệt với tuyển thủ tự do. Có khi họ sẽ tìm người khác thôi.
[Tôi hỏi ông chủ, trong vòng ba ngày sẽ trả lời.]
Hạ Hành vừa nhìn, mắt sáng lên, có cơ hội rồi!
Lúc này, tại ký túc xá dành cho các thao tác viên chiến hạm cao cấp, Hà Hoan nhìn tin nhắn [mười phần trăm] này, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Còn đang lo cậu không nhận chứ."
Tác giả có lời muốn nói:
Vô cùng trịnh trọng xin lỗi mọi người, truyện này đổi tên rất nhiều lần, làm mọi người theo đọc thật phiền.
Đổi nhiều tên cũng không phải là để kéo thêm nhiều người không biết vào đọc, mà do tôi nhìn qua một số cmt của các bạn đọc giả mới ý thức được nhiều vấn đề.
Vì khi vừa bắt tay vào viết, tôi cũng không quá để ý đến việc đặt tên, tên đầu tiên là [Bạo liệt xứng đôi] nhưng bị nói như nổ bay phi xa gì đó, bạn tốt cũng nói rằng từ "bạo liệt" này nghe không được tốt lắm.
Thế nên tôi đã sửa thành [Vương tạc], kết quả là không ít đọc giả bảo rằng nghe như đấu địa chủ BGM, hơn nữa còn có một chuỗi cửa hàng xiên que tên [Vương tạc]. Đột nhiên nghe tên này không thuận tai, tôi liền không nhịn được, đổi thành [Không muốn xoát độ xứng đôi]. Sau đó nhiều đọc giả đã nhầm đây là truyện ABO, sợ các bảo bảo hiểu lầm tôi treo đầu dê bán thịt chó, tôi đã vội vàng đổi thành một cái tên nghiêm túc, là [Cuồng sóng].
Lần nữa xin lỗi mọi người! Mong mọi người tha thứ, vô cùng xin lỗi.
Hạ Hành nhìn đối phương, buông một câu: "Triệu Như Tùng là ai?"
Vị trợ lý biểu tình kinh ngạc: "Cậu không biết Triệu tiên sinh? Nhất định là cố ý!"
Hạ Hành lắc đầu: "Tôi cần phải biết sao?"
"Triệu Như Tùng tiên sinh sở hữu gần ba mươi câu lạc bộ phi hạm, là một trong những người giàu có của giới thi đấu phi hạm!" Ánh mắt trợ lý nhìn Hạ Hành cũng trở nên xem thường, còn kém không nói thẳng ra "Tên nhà quê từ hạ thành ngay cả Triệu Như Tùng mà còn không biết."
"Ồ, tôi không có hứng thú." Hạ Hành tay đút túi, đi về hướng đường đối diện.
"Ngay cả điều kiện này kia cũng không hỏi, cậu liền từ chối?" Trợ lý khó hiểu.
Hạ Hành câu môi: "Trong mắt anh viết đầy cái tên ngu đần từ hạ thành, chỉ cần đưa chút tiền liền muốn làm gì làm. Sao tôi còn rảnh mà nghe anh nói nhảm?"
Trợ lý sững người, đúng là từ đầu đến giờ thái độ của mình có hơi cao ngạo, vội vàng cười nói: "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Tôi tuyệt đối không có ý này!"
"Vậy được, tôi biết anh không có ý này, có thể đừng cản trở tôi đi ăn cơm không?"
Hạ Hành thản nhiên không có ý định dừng lại, mà vị trợ lý kia cùng không nhịn được cất bước đi theo.
Khi giải đầu vừa kết thúc, ông chủ Triệu Như Tùng của hắnđã phi thường tức giận.
Triệu Như Tùng không nghĩ tới ba chiếc phi hạm mình bỏ một đống tiền đập vào, vào vòng chung kết khu Đông đến một thứ hạng cũng không đạt được, mà còn là bị một đám phú nhị đại đánh rớt.
Ông lập tức phái người đi điều tra tình hình mấy phú nhị đại này, biết được thì ra bọn họ thuê một thằng nhóc tên "Hạ Hành" này, vì vậy đặc biệt cử trợ lý đến tìm Hạ Hành, ký hợp đồng với hắn, tránh để những người khác nẫng tay trên.
Triệu Như Tùng đưa ra điều kiện đãi ngộ cùng mức thuê cao gấp ba lần so với tuyển thủ phi hạm thông thường, nhưng trợ lý không ngờ là, mình hoàn toàn không có cơ hội để đề cập đến, vì Hạ Hành không để ý đến hắn.
"Hạ tiên sinh, tôi xin lỗi về thái độ trước đó của mình, cũng hy vọng ngài không nên quá kích động. Dù sao ở khu Đông, mỗi một người chơi phi hạm đều hy vọng có thể vào được câu lạc bộ của Triệu tiên sinh."
Hạ Hành ngừng đi, chợt nở nụ cười, cười đến vai run run.
"Sao anh không dứt khoát nói hạm đội liên bang là của Triệu Như Tùng luôn đi?"
Hạ Hành rất rõ ràng, người có tiền như Triệu Như Tùng này, xem các giải đấu phi hạm là mục đích kinh doanh, một khi ký hợp đồng, mình chắc sẽ là công cụ kiếm tiền của ông luôn.
"Nếu như tôi có thể thắng, có thể kiếm tiền, ông chủ Triệu của anh sẽ PR tôi thành ngôi sao phi hạm, để các tiểu nữ sinh khóc lóc kêu gào, tiện khai thác luôn mảng thần tượng?" Hạ Hành cười nói.
Trợ lý cho là Hạ Hành nghĩ thông rồi, nhanh chóng nói: "Việc này cũng không hẳn không thể! Cậu trẻ tuổi, mặt đẹp trai, vóc người tốt, tùy tiện diễn một chút, đóng vài quảng cáo tham gia vài hoạt động, chắc chắn có thể đặt chân đến tận nội thành!"
"Nhưng nếu tôi không thích thì sao? Nếu Triệu Như Tùng muốn đưa tôi theo đường chính trị mà vào hạm đội liên bang, chưa chắc tôi còn muốn đi kìa." Hạ Hành cười nhìn trợ lý.
Ban đầu trợ lý còn tưởng hắn chỉ là thằng nhãi nghèo muốn kiếm tiền, bây giờ nhìn Hạ Hành cười, như là không coi trong danh lợi, thậm chí với hắn Triệu Như Tùng kia cũng chả là gì.
"Hạ tiên sinh, tôi biết cậu là thiếu niên ngông cuồng tài năng. Nhưng thực tế sẽ mài mòn đi cái thái độ không biết trời cao đất rộng này của cậu sớm thôi." Trợ lý lạnh giọng nói.
Hạ Hành cười càng càn rỡ: "Lúc tôi còn là thiếu niên ngông cuồng, luôn cho là những người tôi nhìn không vừa mắt đều vô cùng thiếu sửa chữa. Sau trưởng thành hơn một chút mới hiểu được, cần sửa chữa không phải người khác, mà là bản thân."
Lần này Hạ Hành xoay người, không tính nói thêm gì với trợ lý kia nữa.
"Sao... sao lại có người như vậy chứ!"
Hạ Hành nghĩ thầm, tôi là như vậy đó, rồi sao.
Hắn đến quán mì mình thích nhất, gọi một phần mì trộn, một chai nước ngọt, tu ừng ực ừng ực thật sảng khoái.
Ăn hết mì, Hạ Hành đi bộ đến khu chợ hạ thành, ngồi xổm trước gian hàng bán quần lót.
Quần lót này kia đều quảng cáo gì mà co dãn thoáng khí, bắt chước kiểu dáng những loại thường được người có tiền dùng ở nội thành, tiếc là mô phỏng quá ẩu, theo kinh nghiệm Hạ Hành, chỉ cần chạm vào nước đã phai màu, giặt vài ba lần, mặc trên người có thể dính luôn màu quần lót.
"Ông chủ, quần này bán thế nào?" Hạ Hành nhấc cằm.
"Anh bạn nhỏ là người quen cũ, một trăm đồng ba cái! Giá tuyệt đối có tâm!" Chủ quán thoải mái nói.
Vì tránh cho tiểu đệ đệ dính phải màu sắc không bình thường, Hạ Hành rất có kinh nghiệm mà chọn mấy cái nhạt màu.
"Mười đồng ba cái."
"Gì? Mười đồng ba cái! Cậu trả thế thì cả một mảnh vải cũng không mua được! Không bán!" Chủ quán một mặt ghét bỏ nhìn Hạ Hành.
Hạ Hành cười, cũng không giận: "Ông chủ, nếu tôi muốn giặt quần của ông đến không phai màu cũng phải tốn một cục xà bông đúng không? Tôi mặc vào bị dính luôn màu, cũng phải mất thêm một cục xà bông rửa sạch đúng chứ? Giờ nghĩ lại, mười đồng ba cái cũng đắt."
Người đi đường xung quan nghe vậy đều cười.
"Thấp nhất cũng phải mười lăm đồng ba cái, đây là do người quen!"
"Này mà là giá hữu nghị, rõ ràng là muốn mất luôn người quen. Mất thời gian, không mua."
Hạ Hành đứng dậy, đút túi, chậm rãi di về, đếm thầm trong lòng: năm, bốn, ba...
"Tính toán một chút! Bán cho cậu ba cái mười đồng đó! Lần sau không có giá như vậy đâu!"
Hạ Hành vừa nghe, lộ ra biểu tình oán giận: "Ông chủ! Tốt xấu gì cùng nên kiên trì một chút chứ, còn chưa tới năm giây a! Ông làm tôi cảm thấy hình như giá này cũng thật thiệt thòi mình!"
Chủ quán: "... Nếu không cậu đừng mặc quần luôn đi, để gió tây bắc lùa vào cũng mát?"
Hạ Hành xách quần về nhà, vừa mở tủ lạnh đã hắt xì ba cái thật lớn.
Cửa tủ lạnh cũng bị hắt đến đóng lại.
"Con mẹ nó, đừng nói là ông chủ bán quần lót giả kia nói xấu sau lưng mình nhé... Hay là tập đoàn Thuẫn Lực kia muốn bắt đền mình, nói do mình làm phi hành xoắn ốc nên phi hạm hỏng?"
Ngay lúc ấy, người môi giới gọi tới.
"Hạ Hành! Cậu thật trâu bò! Thật là cho tôi thể diện[1]!"
"Hả? Anh muốn mặt dài[2] thì cứ đi phẩu thuật thẫm mĩ, liên quan gì đến tôi?" Hạ Hành móc móc lỗ tai.
[1] 长脸: thêm thể diện, được mặt mũi
[2] 长脸: mặt dài
Cùng một từ nhưng ngữ cảnh khác nhau nên hiểu khác nhau.
"Tập đoàn Thuẫn Lực vừa liên lạc với tôi! Muốn biểu lộ sự cảm kích với cậu vì đã phát hiện ra vấn đề trong mẫu thiết kế phi hạm mới của họ, cho cậu một khoản tiền lớn luôn này!"
Hạ Hành cười cười: "Là phí bịt miệng chứ gì. Nhận tiền, rồi giữ bí mật."
Người môi giới cẩn thận hỏi: "Đúng vậy... thế cậu có nhận không?"
"Họ đã thu hồi lại mẫu phi hạm mới này chưa?"
"Đợt này nghe nói là mẫu phi hạm dân dụng đắt nhất, mới bán được không quá năm chiếc, giờ đã thu hồi toàn bộ. Tập đoàn Thuẫn Lực còn hỏi cậu có đồng ý làm thử giá viên chuyên nghiệp của họ không! Tôi đã nhìn qua mấy điều khoản hợp đồng, đúng là siêu cấp thích nha!"
Hạ Hành cười một tiếng: "Làm thử giá viên cho Thuẫn Lực, thế là sau này luôn phải nói tốt cho hàng của họ sao? Không đi!"
"Rồi rồi, thế tiền ém miệng này cậu còn muốn không?"
"Không." Hạ Hành chém đinh chặt sắt[3] đáp, hắn muốn xem thử tập đoàn Thuẫn Lực sẽ giải quyết vấn đề thật hay không, nếu chỉ là làm cho có, vậy thì mình không thể không nói.
"Cậu đúng là tính tình cũng thật lớn. Nhân tiện nhắc cậu một câu, nửa cuối năm nay sẽ có giải đấu phi hạm lớn nhất do tập đoàn Thuẫn Lực đứng ra tổ chức chính. Nhớ để ý, tôi cũng sẽ xem xét giúp cậu có công việc gì có thể nhận."
"Cảm ơn."
Hạ Hành xé một hộp sữa bò, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn, quang não trên cổ tay run lên, thông báo có tin nhắn đến.
[Để tham gia giải đấu phi hạm do tập đoàn Thuẫn Lực tổ chức, câu lạc bộ chúng tôi chân thành mời gọi tuyển thủ tự do. Vòng loại mỗi trận 1 vạn, vào bán kết mỗi trận 5 vạn và đánh chung kết là 20 vạn, có hứng thú xin phản hồi.]
Hạ Hành liếm răng nanh nhỏ, nhìn tin nhắn.
Này là tin nhắn lạ, làm hắn hơi chần chừ.
Nhận tiền rồi thi đấu giúp người ta là hợp pháp, chỉ là Hạ Hành không gia nhập bất kì câu lạc bộ phi hạm nào, thế nên cũng không cần đăng ký làm vận động viên phi hạm, do đó nếu thành tích quá tốt cũng sẽ không làm liêng bang chú ý.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ai biết được một lúc nào đó mấy tên phú nhị đại không có đầu óc kia sẽ không khoe khoang với chuyên viên liên bang.
Hạ Hành rất rõ, liên bang luôn luôn thiếu bất kể vị trí nào trong chiến hạm, một khi bị gọi về, rồi bị phái đến sao Hỏa, khả năng cao sẽ tráng niên mất sớm.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn còn việc chưa hoàn thành.
Nhìn qua tiền gửi ngân hàng, đã có sáu triệu, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt hai năm qua kiếm được, còn thiếu bốn triệu mới đủ mục tiêu.
Giải đấu lần này là tập đoàn Thuẫn Lực tổ chức mà... Tập đoàn này giàu nứt đố đổ vách, hơn nữa còn hợp tác rất nhiều hạng mục với liên bang.
Tỷ như hệ thống chiến hạm bản mới nhất đang sử dụng, chính là tập đoàn Thuẫn Lực góp phần nghiên cứu.
Giải đấu lần này chắc liên bang cũng sẽ chú ý, hay là không đi.
Lòng nghĩ như vậy, nhưng Hạ Hành vẫn không nhịn được mà mở trang tìm kiếm, khi tin tức vừa hiện ra, hắn ngơ ngác.
"Tập đoàn Thuẫn Lực có điên không? Vô địch thưởng mười triệu?"
Hạng nhì cũng được sáu triệu, hạng ba ba triệu.
Hạ Hành thở dài, chửi một tiếng.
Trước mắt số lượng câu lạc bộ ghi danh đã hơn trăm cái.
"Chim chết vì ăn, người chết vì tiền... Đúng là chân lý cuộc đời!"
Hạ Hành vội vàng mở tin nhắn lạ gửi lời mời đến kia, may mà chưa xóa, không thì tối ngủ chắc hối hận đến đau dạ dày.
Hắn nhanh chóng phản hồi: [Có thể đánh, nhưng tôi muốn được chia hoa hồng trong tiền thưởng.]
Đối phương trả lời: [Tỉ lệ chia hoa hồng?]
Hạ Hành sững sờ, vậy mà đồng ý, nhất định là câu lạc bộ này đã nghe qua thực lực của hắn, muốn nâng cao tên tuổi tại đợt thi đấu này đi?
Hạ Hành nhắn lại: [Mười phần trăm.]
Vừa nhấn gửi, Hạ Hành đã hối hận, hình như mình đòi hơi nhiều.
Mấy câu lạc bộ này thường rất keo kiệt với tuyển thủ tự do. Có khi họ sẽ tìm người khác thôi.
[Tôi hỏi ông chủ, trong vòng ba ngày sẽ trả lời.]
Hạ Hành vừa nhìn, mắt sáng lên, có cơ hội rồi!
Lúc này, tại ký túc xá dành cho các thao tác viên chiến hạm cao cấp, Hà Hoan nhìn tin nhắn [mười phần trăm] này, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Còn đang lo cậu không nhận chứ."
Tác giả có lời muốn nói:
Vô cùng trịnh trọng xin lỗi mọi người, truyện này đổi tên rất nhiều lần, làm mọi người theo đọc thật phiền.
Đổi nhiều tên cũng không phải là để kéo thêm nhiều người không biết vào đọc, mà do tôi nhìn qua một số cmt của các bạn đọc giả mới ý thức được nhiều vấn đề.
Vì khi vừa bắt tay vào viết, tôi cũng không quá để ý đến việc đặt tên, tên đầu tiên là [Bạo liệt xứng đôi] nhưng bị nói như nổ bay phi xa gì đó, bạn tốt cũng nói rằng từ "bạo liệt" này nghe không được tốt lắm.
Thế nên tôi đã sửa thành [Vương tạc], kết quả là không ít đọc giả bảo rằng nghe như đấu địa chủ BGM, hơn nữa còn có một chuỗi cửa hàng xiên que tên [Vương tạc]. Đột nhiên nghe tên này không thuận tai, tôi liền không nhịn được, đổi thành [Không muốn xoát độ xứng đôi]. Sau đó nhiều đọc giả đã nhầm đây là truyện ABO, sợ các bảo bảo hiểu lầm tôi treo đầu dê bán thịt chó, tôi đã vội vàng đổi thành một cái tên nghiêm túc, là [Cuồng sóng].
Lần nữa xin lỗi mọi người! Mong mọi người tha thứ, vô cùng xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất