Chương 18: Quyền tùy hứng
Editor: Meow
[Em quá hiểu chuyện. Nhưng đôi lúc em cũng phải tin mình được một vài quyền lợi đặc biệt.]
Hạ Hành gãi đầu, tò mò nhắn hỏi đối phương: [Quyền lợi gì?]
[Trước mặt người quý trọng em, có quyền tùy hứng.]
Hạ Hành sửng sốt, tùy hứng?
Hắn không phải là trẻ con, sao có thể tùy hứng?
Tối đó, Hạ Hành nằm trên chiến giường bấp bênh, lật qua lật lại như bánh rán.
Ban đêm khu hạ thành rất ầm ĩ, dù đóng chặt cửa sổ, vẫn có thể nghe thấy tiếng xe máy gầm rú cùng tham âm ồn ào.
Hạ Hành không nhịn được mở quang não, xem tin nhắn cuối cùng của liên lạc viên câu lạc bộ.
Hắn nhớ đến năm sinh nhật sáu tuổi, người ba chưa từng gặp mặt lặn lội đường xa đến, vác hắn lên vai đi chơi công viên, lúc rời đi đã ôm hắn nói: "Xin lỗi, là ba ba không đủ mạnh."
Cái ôm từ ba ba làm Hạ Hành cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Sau này, hắn thi vào vị trí quân dự bị, nhưng thông báo kiểm tra lại trượt.
Hạ Hành một mình ngồi ven đường hạ thành, lúc không biết nên làm gì, hắn nhận được điện thoại của ba.
Ông hỏi hắn có phải rất muốn vào quân dự bị hay không, hắn trả lời: "Đương nhiên ạ."
Ngày hôm sau, hắn nhận được thông báo trúng tuyển, mà trong cơ sở dữ liệu liên bang, nghiên cứu viên cao cấp Hạ Tu Văn đã bị chuyển công tác.
Sau nữa, khi hắn sắp đến cứ điểm mặt trăng, mặc dù không nói ra, nhưng rất muốn gặp ba ba của mình.
Trước ngày hạm đội khởi hành, ba ba hắn chật vật chạy đến, ôm hắn một cái, tháo quang não trên cổ tay nhét vào tay hắn, nói: "Con làm ta rất tự hào."
Khi hắn đến mặt trăng, mới biết Hạ Tu Văn từ thư kí thứ nhất của phó trưởng khu đông giáng xuống làm thư kí thứ ba.
Sau này, khi hắn từ mặt trăng trở về, đã không dám nghĩ đến Hạ Tu Văn nữa, nhỡ đâu vừa nghĩ, ông ấy đã xuất hiện thì sao?
Đã rớt đến thư kí thứ ba, vạn nhất rơi thêm chút nữa có phải là đến thư kí phổ thông luôn không.
"Quyền tùy hứng sao?" Hạ Hành nghĩ đến lời liên lạc viên, lôi chăn xoay người.
Ông sống một mình cũng rất tốt, mới không cần tùy hứng gì đó.
Cuối tuần, Triệu Như Tùng đang ôm người đẹp hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi bỗng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Là quản gia của gã.
"Tiên sinh, tiên sinh! Có khách đến!"
"Ai cuối tuần còn không cho người ta ngủ!" Triệu Như Tùng rời giường rất gắt gỏng, quăng gối đập vào mặt quản gia.
"Là... Trần hội trưởng của Hiệp hội thể thao phi hạm đến."
Vừa dứt lời, Triệu Như Tùng lập tức ngồi dậy.
"AI cơ? Trần hội trưởng tới? Sao ông không nói sớm!"
Triệu Như Tùng vội vàng sửa soạn, rửa mặt, soi gương xem chỉnh tề chưa, chờ gã mặt mày khoan khoái bước ra phòng khách, đã nhìn thấy Trần Ngọc sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên sofa.
Ly cà phê trên bàn chưa được chạm qua một chút.
Triệu Như Tùng vội vàng tiến lên: "Ôi chao, Trần hội trưởng, nếu có chuyện gì ngài cứ gọi điện phân phó là được, sao đích thân tới của thế này?"
Trần Ngọc xuất thân từ hạm đội liên bang, từng là thao tác viên chiến hạm cấp A, trước tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, bị thương xuất ngũ.
Vô cùng có uy vọng, cũng phi thường có năng lực, ánh mắt chuẩn không cần chỉnh.
Những tuyển thủ phi hạm ưu tú, có những người có đủ tố chất để trở thành thao tác viên chiến hạm, cũng có người chỉ có thể àm tuyển thủ, ý kiến của anh thường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đánh giá của hạm đội liên bang.
"Trần Ngọc tôi từ trước đến giờ luôn có gì nói nấy. Phía trên vừa gửi tin cho tôi, nói Triệu tiên sinh ngài vi phạm tinh thần thi đấu phi hạm, đã chèn ép ác ý đối với người từ chối tham gia câu lạc bộ, thậm chí còn có hành vi vượt giới hạn nghiêm trọng."
Trần Ngọc vừa dứt lời, Triệu Như Tùng đã sầm mặt.
Nhưng gã là một người thành tinh, nếu như hạm đội liên bang muốn động đếm, sao còn để Trần Ngọc đến đây nhắc nhở chứ?
"Trần hội trưởng, chuyện như vậy sao có thể phát sinh ở Triệu Như Tùng tôi? Tôi rất yêu thích thi đấu phi hạm, cũng rất tôn trọng hạm đội liên bang. Chắc là tôi cây to đón gió đắc tội người, lần này tôi nhất định khiêm tốn[1]. Phiền Trần hội trưởng giải thích với phía trên một chút, đây đều là hiểu lầm."
[1] ý ông ấy là do thế lực lớn bị người chướng mắt nên vu oan giá họa.
Triệu Như Tùng ngoài miệng khiêm nhường, trong lòng đã sớm đoán xem rốt cuộc tên nào không có mắt, gã nhất định phải làm cho tên kia quỳ xuống hối lỗi.
Trần Ngọc nhìn biểu tình Triệu Như Tùng, nhíu mày.
"Hiểu lầm? Có cần tôi nhắc lại chuyện xảy ra hôm qua không?"
Tâm Triệu Như Tùng run lên, hôm qua... Gã thật không biết hôm qua xảy ra chuyện gì.
Trần Ngọc đặt một tay trên bàn, vì bị thương, nên có một mắt không nhìn được, tuy nhiên con mắt còn lại vẫn vô cùng có khí thế.
"Hôm nay tới nhắc nhở ông chẳng qua là vì nể mặt ông đã đóng thuế cho liên bang. Lần sau còn giở thủ đoạn rác rưởi như vậy, chờ đến mặt trăng khai thác mỏ đi."
Nói xong, Trần Ngọc đứng dậy rời đi.
Triệu Như Tùng nghe mà thầm hoảng hốt.
Trên mặt trăng có một ngục giam liên bang, nhốt trọng phạm đặc biệt.
Mình... Mình đã làm chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải đến mặt trăng đào mỏ.
Triệu Như Tùng vội vàng gọi điện cho trợ lý, mới biết hôm qua trợ lý đã thuê một nhóm côn đồ, đi xử lí một người trẻ tuổi tên Hạ Hành.
"Rõ ràng chúng ta đã điều tra qua bối cảnh Hạ Hành! Cha không rõ, mẹ chết sớm, đến cả thành tích khi còn đi học cũng rõ, sau đó vào quân dự bị, rời đi thì đã đến mặt trăng lái máy bay vận chuyển hai năm..."
Triệu Như Tùng nghe đến đây, hình như kịp nghĩ đến cái gì.
Gã đã từng xem Hạ Hành lái phi hạm, lúc ấy đã cảm thấy nhất định thằng nhãi này có thể đạt hạng nhất, cũng nhất định sẽ được hạm đội liên bang chú ý đến.
Khi điều tra sâu hơn chút, mới biết hắn đã từng tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, bởi vì bị đánh giá tâm lý hoàn toàn sụp đổ, không còn cách nào có thể ở lại hạm đội liên bang.
Đã tham gia thực chiến tàn khốc như vậy, dĩ nhiên trình độ cao siêu, nhưng cho dù hắn có lợi hại thế nào, hạm đội liên bang cũng sẽ không muốn hắn. Đánh giá tâm lý luôn là chỉ tiêu rất chắc chắn.
Quân dự bị không được tính là thao tác viên chính thức của liên bang, Hạ Hành có thể tham gia thi đấu phi hạm. Nên Triệu Như Tùng nghĩ thuê Hạ Hành, tiền ít hay nhiều không quan trọng, chỉ cần để hắn huấn luyện tuyển thủ, rồi dẫn họ đi đánh giải, kéo người Triệu Như Tùng đã chọn kĩ vào được trận chung kết.
Nhưng thằng nhóc Hạ Hành này không biết nể mặt, Triệu Như Tùng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, kêu trợ lý đi sắp xếp chuyện này.
Mới một buổi tối, Trần Ngọc đã đến tận cửa cảnh cáo.
Là gã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Cuộc chiến Hắc yểm đối với các thao tác viên hạm đội liên bang.
"Cậu nghe cho kỹ, sau này không nên động vào người tên Hạ Hành. Thấy cậu ấy cũng khách khí chút. Bất kỳ người nào của hạm đội liên bang, dù là học viên dự bị, hay hậu cần lo số liệu, chúng ta đều không thể động. Hiểu chưa?"
"Vâng, ông chủ. Vậy còn muốn giáo huấn những người khác từ chối chúng ta không ạ?"
Triệu Như Tùng nói: "Cậu làm ra chuyện tệ hại như thế, giờ hạm đội liên bang đã ghim ta! Còn giáo huấn? Cậu muốn người phía trên giáo huấn ta luôn sao?"
Trước khi giải vô địch thế giới này kết thúc, không nên làm mấy chuyện chơi xấu.
Hạ Hành ở nhà mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi.
Người gọi Hà Hoan kia, đã tận mắt thấy hắn một người điều khiển phi hạm lấy được hạng nhất, còn dám khiêu chiến?
Rốt cuộc y có lai lịch gì?
Hạ Hành tìm tên Hà Hoan, kết quả nhảy ra một đống người, có cả mấy cô em ngực lớn chen nhau gửi lời mời.
Hạ Hành sầm mặt, vội vàng tắt hết.
Lại kiếm tên Hà Hoan thêm hai chữ "phi hạm", vẫn không thu hoạch được gì.
"Người này có lai lịch thế nào đây." Hạ Hành vuốt cằm.
Thôi, nghĩ nhiều làm gì, là la hay ngựa, chẳng phải chờ đến lúc thả ra ngoài chạy đều sẽ biết sao?
Tối ngủ, Hạ Hành còn không quên đẩy ghế sofa rách nát của mình chặn cửa, đề phòng Triệu Như Tùng phái người đến mưu hại.
Không ngờ dĩ nhiên đến nay Triệu Như Tùng kia không còn hành động gì. Mỗi này Hạ Hành đều an an ổn ổn ngủ tới sáng, ra ngoài tản bộ cũng không ai theo hắn.
Giống như ví dụ gì kia... một chiếc giày đã cởi ra, thì chiếc giày còn lại sẽ không tạo được tiếng vang.
Làm Hạ Hành còn lo lắng, sợ Triệu Như Tùng lại phái người đến cho hắn một trận đây.
Đến ngày hẹn với Hà Hoan, Hạ Hành tìm một đôi giày vải mặc, mặt giày đã phủ một lớp bụi, cũng bị đè xẹp.
Hắn liền xem nó như dép lê mà xỏ, cộp cộp ra cửa.
Hắn vẫn mặc áo phông, quần bò có một cái hoa lớn, đến câu lạc bộ phi hạm "Bò nướng bơ".
Hắn hít một hơi thật sâu, mới bước vào.
Quả nhiên, quản lý mặt mũi hớn hở đến: "Ai za! Tiểu Hạ Hành tới rồi! Mọi người đang chờ một mình cậu đó!"
Hạ Hành rùng mình, còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Hắn đi đến, thấy có bốn người đàn ông đang đánh bài.
Trong đó có hai người là hắn biết, một là người muốn đấu với hắn hôm nay Hà Hoan, còn lại là người khoác áo lông ngậm thuốc lá Cố Hoài.
Hai người còn lại, một mặc áo khoác cao bồi. Người kia thì quay lưng với Hạ Hành, không nhìn thấy mặt.
Trong lòng Hạ Hành thầm ha ha, Hà Hoan này thật biết điều, mời hai người đến cổ vũ sao?
Họ đấu một chọi một, không phải là so xem ai cổ động viên nhiều hơn.
"Ta có bốn con K! Các ngươi mau nhận thua đi!" Trên tay người đàn ông mặc áo cao bồi kia còn một lá bài.
Hà Hoan cười nói: "Chắc chắn Chu Hồng hết bài rồi. Nhất định bài của chúng ta lớn hơn hắn, giờ chỉ còn cách hô to hù người, nhỡ mọi người thấy hắn khó đối phó rồi thả bài lớn ra, không đáng đâu?"
Ồ, thì ra người mặc áo khoác cao bồi kia gọi Chu Hồng, nhưng mà Hạ Hành cũng không có ý định bớt chút dung lượng não nhớ tên người nọ.
Chu Hồng đáp lại một câu: "Cút đi!"
Cố Hoài im im thả bom lớn lên bàn: "Bốn con Át, ai mà không còn một lá chứ?"
Người đàn ông đưa lưng về phía Hạ Hành nhàn nhạt đem bài trong tay nhấn trên bàn: "Bốn con 2, còn vương tạc[2] không?"
[2] gồm một quân đại vương và một quân tiểu vương (mình không rõ cái này lắm)
Thanh âm thanh lãnh, còn nghe quen quen, Hạ Hành bước lên trước theo bản năng, muốn nghe rõ hơn chút.
Hà Hoan chống cằm, chú ý tới Hạ Hành, lười biếng ném hai lá bài ra: "Vương tạc các cậu mong đợi đây."
"Mẹ nó! Tại sao lại là mi! Hà Tà! Đúng là tà môn!"
Chu Hồng khó chịu đạp chân, tựa lưng vào ghế ngồi.
Người đàn ông đưa lưng phía Hạ Hành như nghe được tiếng bước chân, quay người lại, vừa nhìn thấy hắn đã đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là Hạ Hành?"
Hạ Hành ngơ ngác nhìn đối phương.
Người chơi phi hạm sao có thể không biết hội trưởng hội thi đấu phi hạm liên bang Trần Ngọc chứ!
[Em quá hiểu chuyện. Nhưng đôi lúc em cũng phải tin mình được một vài quyền lợi đặc biệt.]
Hạ Hành gãi đầu, tò mò nhắn hỏi đối phương: [Quyền lợi gì?]
[Trước mặt người quý trọng em, có quyền tùy hứng.]
Hạ Hành sửng sốt, tùy hứng?
Hắn không phải là trẻ con, sao có thể tùy hứng?
Tối đó, Hạ Hành nằm trên chiến giường bấp bênh, lật qua lật lại như bánh rán.
Ban đêm khu hạ thành rất ầm ĩ, dù đóng chặt cửa sổ, vẫn có thể nghe thấy tiếng xe máy gầm rú cùng tham âm ồn ào.
Hạ Hành không nhịn được mở quang não, xem tin nhắn cuối cùng của liên lạc viên câu lạc bộ.
Hắn nhớ đến năm sinh nhật sáu tuổi, người ba chưa từng gặp mặt lặn lội đường xa đến, vác hắn lên vai đi chơi công viên, lúc rời đi đã ôm hắn nói: "Xin lỗi, là ba ba không đủ mạnh."
Cái ôm từ ba ba làm Hạ Hành cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Sau này, hắn thi vào vị trí quân dự bị, nhưng thông báo kiểm tra lại trượt.
Hạ Hành một mình ngồi ven đường hạ thành, lúc không biết nên làm gì, hắn nhận được điện thoại của ba.
Ông hỏi hắn có phải rất muốn vào quân dự bị hay không, hắn trả lời: "Đương nhiên ạ."
Ngày hôm sau, hắn nhận được thông báo trúng tuyển, mà trong cơ sở dữ liệu liên bang, nghiên cứu viên cao cấp Hạ Tu Văn đã bị chuyển công tác.
Sau nữa, khi hắn sắp đến cứ điểm mặt trăng, mặc dù không nói ra, nhưng rất muốn gặp ba ba của mình.
Trước ngày hạm đội khởi hành, ba ba hắn chật vật chạy đến, ôm hắn một cái, tháo quang não trên cổ tay nhét vào tay hắn, nói: "Con làm ta rất tự hào."
Khi hắn đến mặt trăng, mới biết Hạ Tu Văn từ thư kí thứ nhất của phó trưởng khu đông giáng xuống làm thư kí thứ ba.
Sau này, khi hắn từ mặt trăng trở về, đã không dám nghĩ đến Hạ Tu Văn nữa, nhỡ đâu vừa nghĩ, ông ấy đã xuất hiện thì sao?
Đã rớt đến thư kí thứ ba, vạn nhất rơi thêm chút nữa có phải là đến thư kí phổ thông luôn không.
"Quyền tùy hứng sao?" Hạ Hành nghĩ đến lời liên lạc viên, lôi chăn xoay người.
Ông sống một mình cũng rất tốt, mới không cần tùy hứng gì đó.
Cuối tuần, Triệu Như Tùng đang ôm người đẹp hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi bỗng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Là quản gia của gã.
"Tiên sinh, tiên sinh! Có khách đến!"
"Ai cuối tuần còn không cho người ta ngủ!" Triệu Như Tùng rời giường rất gắt gỏng, quăng gối đập vào mặt quản gia.
"Là... Trần hội trưởng của Hiệp hội thể thao phi hạm đến."
Vừa dứt lời, Triệu Như Tùng lập tức ngồi dậy.
"AI cơ? Trần hội trưởng tới? Sao ông không nói sớm!"
Triệu Như Tùng vội vàng sửa soạn, rửa mặt, soi gương xem chỉnh tề chưa, chờ gã mặt mày khoan khoái bước ra phòng khách, đã nhìn thấy Trần Ngọc sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn trên sofa.
Ly cà phê trên bàn chưa được chạm qua một chút.
Triệu Như Tùng vội vàng tiến lên: "Ôi chao, Trần hội trưởng, nếu có chuyện gì ngài cứ gọi điện phân phó là được, sao đích thân tới của thế này?"
Trần Ngọc xuất thân từ hạm đội liên bang, từng là thao tác viên chiến hạm cấp A, trước tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, bị thương xuất ngũ.
Vô cùng có uy vọng, cũng phi thường có năng lực, ánh mắt chuẩn không cần chỉnh.
Những tuyển thủ phi hạm ưu tú, có những người có đủ tố chất để trở thành thao tác viên chiến hạm, cũng có người chỉ có thể àm tuyển thủ, ý kiến của anh thường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đánh giá của hạm đội liên bang.
"Trần Ngọc tôi từ trước đến giờ luôn có gì nói nấy. Phía trên vừa gửi tin cho tôi, nói Triệu tiên sinh ngài vi phạm tinh thần thi đấu phi hạm, đã chèn ép ác ý đối với người từ chối tham gia câu lạc bộ, thậm chí còn có hành vi vượt giới hạn nghiêm trọng."
Trần Ngọc vừa dứt lời, Triệu Như Tùng đã sầm mặt.
Nhưng gã là một người thành tinh, nếu như hạm đội liên bang muốn động đếm, sao còn để Trần Ngọc đến đây nhắc nhở chứ?
"Trần hội trưởng, chuyện như vậy sao có thể phát sinh ở Triệu Như Tùng tôi? Tôi rất yêu thích thi đấu phi hạm, cũng rất tôn trọng hạm đội liên bang. Chắc là tôi cây to đón gió đắc tội người, lần này tôi nhất định khiêm tốn[1]. Phiền Trần hội trưởng giải thích với phía trên một chút, đây đều là hiểu lầm."
[1] ý ông ấy là do thế lực lớn bị người chướng mắt nên vu oan giá họa.
Triệu Như Tùng ngoài miệng khiêm nhường, trong lòng đã sớm đoán xem rốt cuộc tên nào không có mắt, gã nhất định phải làm cho tên kia quỳ xuống hối lỗi.
Trần Ngọc nhìn biểu tình Triệu Như Tùng, nhíu mày.
"Hiểu lầm? Có cần tôi nhắc lại chuyện xảy ra hôm qua không?"
Tâm Triệu Như Tùng run lên, hôm qua... Gã thật không biết hôm qua xảy ra chuyện gì.
Trần Ngọc đặt một tay trên bàn, vì bị thương, nên có một mắt không nhìn được, tuy nhiên con mắt còn lại vẫn vô cùng có khí thế.
"Hôm nay tới nhắc nhở ông chẳng qua là vì nể mặt ông đã đóng thuế cho liên bang. Lần sau còn giở thủ đoạn rác rưởi như vậy, chờ đến mặt trăng khai thác mỏ đi."
Nói xong, Trần Ngọc đứng dậy rời đi.
Triệu Như Tùng nghe mà thầm hoảng hốt.
Trên mặt trăng có một ngục giam liên bang, nhốt trọng phạm đặc biệt.
Mình... Mình đã làm chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải đến mặt trăng đào mỏ.
Triệu Như Tùng vội vàng gọi điện cho trợ lý, mới biết hôm qua trợ lý đã thuê một nhóm côn đồ, đi xử lí một người trẻ tuổi tên Hạ Hành.
"Rõ ràng chúng ta đã điều tra qua bối cảnh Hạ Hành! Cha không rõ, mẹ chết sớm, đến cả thành tích khi còn đi học cũng rõ, sau đó vào quân dự bị, rời đi thì đã đến mặt trăng lái máy bay vận chuyển hai năm..."
Triệu Như Tùng nghe đến đây, hình như kịp nghĩ đến cái gì.
Gã đã từng xem Hạ Hành lái phi hạm, lúc ấy đã cảm thấy nhất định thằng nhãi này có thể đạt hạng nhất, cũng nhất định sẽ được hạm đội liên bang chú ý đến.
Khi điều tra sâu hơn chút, mới biết hắn đã từng tham gia Cuộc chiến Hắc yểm, bởi vì bị đánh giá tâm lý hoàn toàn sụp đổ, không còn cách nào có thể ở lại hạm đội liên bang.
Đã tham gia thực chiến tàn khốc như vậy, dĩ nhiên trình độ cao siêu, nhưng cho dù hắn có lợi hại thế nào, hạm đội liên bang cũng sẽ không muốn hắn. Đánh giá tâm lý luôn là chỉ tiêu rất chắc chắn.
Quân dự bị không được tính là thao tác viên chính thức của liên bang, Hạ Hành có thể tham gia thi đấu phi hạm. Nên Triệu Như Tùng nghĩ thuê Hạ Hành, tiền ít hay nhiều không quan trọng, chỉ cần để hắn huấn luyện tuyển thủ, rồi dẫn họ đi đánh giải, kéo người Triệu Như Tùng đã chọn kĩ vào được trận chung kết.
Nhưng thằng nhóc Hạ Hành này không biết nể mặt, Triệu Như Tùng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, kêu trợ lý đi sắp xếp chuyện này.
Mới một buổi tối, Trần Ngọc đã đến tận cửa cảnh cáo.
Là gã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Cuộc chiến Hắc yểm đối với các thao tác viên hạm đội liên bang.
"Cậu nghe cho kỹ, sau này không nên động vào người tên Hạ Hành. Thấy cậu ấy cũng khách khí chút. Bất kỳ người nào của hạm đội liên bang, dù là học viên dự bị, hay hậu cần lo số liệu, chúng ta đều không thể động. Hiểu chưa?"
"Vâng, ông chủ. Vậy còn muốn giáo huấn những người khác từ chối chúng ta không ạ?"
Triệu Như Tùng nói: "Cậu làm ra chuyện tệ hại như thế, giờ hạm đội liên bang đã ghim ta! Còn giáo huấn? Cậu muốn người phía trên giáo huấn ta luôn sao?"
Trước khi giải vô địch thế giới này kết thúc, không nên làm mấy chuyện chơi xấu.
Hạ Hành ở nhà mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi.
Người gọi Hà Hoan kia, đã tận mắt thấy hắn một người điều khiển phi hạm lấy được hạng nhất, còn dám khiêu chiến?
Rốt cuộc y có lai lịch gì?
Hạ Hành tìm tên Hà Hoan, kết quả nhảy ra một đống người, có cả mấy cô em ngực lớn chen nhau gửi lời mời.
Hạ Hành sầm mặt, vội vàng tắt hết.
Lại kiếm tên Hà Hoan thêm hai chữ "phi hạm", vẫn không thu hoạch được gì.
"Người này có lai lịch thế nào đây." Hạ Hành vuốt cằm.
Thôi, nghĩ nhiều làm gì, là la hay ngựa, chẳng phải chờ đến lúc thả ra ngoài chạy đều sẽ biết sao?
Tối ngủ, Hạ Hành còn không quên đẩy ghế sofa rách nát của mình chặn cửa, đề phòng Triệu Như Tùng phái người đến mưu hại.
Không ngờ dĩ nhiên đến nay Triệu Như Tùng kia không còn hành động gì. Mỗi này Hạ Hành đều an an ổn ổn ngủ tới sáng, ra ngoài tản bộ cũng không ai theo hắn.
Giống như ví dụ gì kia... một chiếc giày đã cởi ra, thì chiếc giày còn lại sẽ không tạo được tiếng vang.
Làm Hạ Hành còn lo lắng, sợ Triệu Như Tùng lại phái người đến cho hắn một trận đây.
Đến ngày hẹn với Hà Hoan, Hạ Hành tìm một đôi giày vải mặc, mặt giày đã phủ một lớp bụi, cũng bị đè xẹp.
Hắn liền xem nó như dép lê mà xỏ, cộp cộp ra cửa.
Hắn vẫn mặc áo phông, quần bò có một cái hoa lớn, đến câu lạc bộ phi hạm "Bò nướng bơ".
Hắn hít một hơi thật sâu, mới bước vào.
Quả nhiên, quản lý mặt mũi hớn hở đến: "Ai za! Tiểu Hạ Hành tới rồi! Mọi người đang chờ một mình cậu đó!"
Hạ Hành rùng mình, còn chưa lên lầu đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Hắn đi đến, thấy có bốn người đàn ông đang đánh bài.
Trong đó có hai người là hắn biết, một là người muốn đấu với hắn hôm nay Hà Hoan, còn lại là người khoác áo lông ngậm thuốc lá Cố Hoài.
Hai người còn lại, một mặc áo khoác cao bồi. Người kia thì quay lưng với Hạ Hành, không nhìn thấy mặt.
Trong lòng Hạ Hành thầm ha ha, Hà Hoan này thật biết điều, mời hai người đến cổ vũ sao?
Họ đấu một chọi một, không phải là so xem ai cổ động viên nhiều hơn.
"Ta có bốn con K! Các ngươi mau nhận thua đi!" Trên tay người đàn ông mặc áo cao bồi kia còn một lá bài.
Hà Hoan cười nói: "Chắc chắn Chu Hồng hết bài rồi. Nhất định bài của chúng ta lớn hơn hắn, giờ chỉ còn cách hô to hù người, nhỡ mọi người thấy hắn khó đối phó rồi thả bài lớn ra, không đáng đâu?"
Ồ, thì ra người mặc áo khoác cao bồi kia gọi Chu Hồng, nhưng mà Hạ Hành cũng không có ý định bớt chút dung lượng não nhớ tên người nọ.
Chu Hồng đáp lại một câu: "Cút đi!"
Cố Hoài im im thả bom lớn lên bàn: "Bốn con Át, ai mà không còn một lá chứ?"
Người đàn ông đưa lưng về phía Hạ Hành nhàn nhạt đem bài trong tay nhấn trên bàn: "Bốn con 2, còn vương tạc[2] không?"
[2] gồm một quân đại vương và một quân tiểu vương (mình không rõ cái này lắm)
Thanh âm thanh lãnh, còn nghe quen quen, Hạ Hành bước lên trước theo bản năng, muốn nghe rõ hơn chút.
Hà Hoan chống cằm, chú ý tới Hạ Hành, lười biếng ném hai lá bài ra: "Vương tạc các cậu mong đợi đây."
"Mẹ nó! Tại sao lại là mi! Hà Tà! Đúng là tà môn!"
Chu Hồng khó chịu đạp chân, tựa lưng vào ghế ngồi.
Người đàn ông đưa lưng phía Hạ Hành như nghe được tiếng bước chân, quay người lại, vừa nhìn thấy hắn đã đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Cậu là Hạ Hành?"
Hạ Hành ngơ ngác nhìn đối phương.
Người chơi phi hạm sao có thể không biết hội trưởng hội thi đấu phi hạm liên bang Trần Ngọc chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất