Chương 3: Đánh dấu
"Đánh dấu chính là lời hẹn ước của Alpha"
Ngoài hẻm đèn đường sáng tỏ, ngược lại trong hẻm đen kịt một màu. Rõ ràng cách không mấy bước chân nhưng tình trạng hai bên khác nhau một trời một vực.
Lục Diệu đi phía trước, Kỷ Căng bước theo sau.
Thực ra Kỷ Căng cũng không biết nên nói gì cho phải. Chuyện giữa cậu và Lục Diệu nói đơn giản cũng đúng mà nói phức tạp cũng không sai. Bảo rằng muốn giải quyết rõ ràng song cậu vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không những thế, hương rượu mơ chua nhè nhẹ cứ xâm chiếm tư duy của Kỷ Căng khiến cậu nhất thời không suy nghĩ được gì.
Cơ thể này của cậu đã từng bị Alpha đối diện liên tục giày vò, bây giờ trống trải hơn ba năm, chỉ cần lơ đãng phóng ra chút xíu chất dẫn dụ cũng đủ khiến thân thể cậu nhớ lại những cảm giác lúc ấy. Đó là cảm giác run rẩy sâu tận xương tủy đến thời khắc này vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ tới cậu.
Đi được một nửa con hẻm nhỏ, có vẻ Lục Diệu rốt cuộc cũng đủ bình tĩnh trước cơn sóng lớn cuộn trào, hắn bất ngờ dừng bước.
Kỷ Căng đang bận kiềm chế cơn kích thích của cơ thể ở đằng sau nên không ý thức được Lục Diệu đã bất ngờ dừng lại, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng hắn.
"Tại sao anh lại đột ngột về nước?" Lục Diệu xoay người nhìn Kỷ Căng, ánh mắt lạnh lẽo. Chẳng qua không gian quá đỗi tăm tối nên người trước mắt hoàn toàn không nhìn thấy xao động của hắn.
"Tất nhiên là... hết tiền." Kỷ Căng không hiểu tại sao Lục Diệu lại khơi gợi vấn đề này đầu tiên. Cậu những tưởng rằng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ khốn khó của cậu thì phải đoán được rồi chứ. Nuôi con rất tốn tiền, cậu ở nước ngoài không có vốn liếng, đương nhiên phải trở về rồi.
Huống chi, cậu muốn về nước để chơi game. Giải nghệ xuất ngoại mấy năm kia hoàn toàn là vì Kỷ Tinh Tinh cả.
"Là thằng đó bỏ rơi anh à?" Lục Diệu nắm lấy cánh tay Kỷ Căng, trực tiếp ép cậu dựa vào vách tường. Khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần, hắn hơi cúi đầu xuống thôi là ngửi thấy mùi chất dẫn dụ vị ô mai trong vắt.
Mùi ô mai trong vắt chứng tỏ người trước mắt chưa bị đánh dấu.
Mà đánh dấu chính là hứa hẹn của một Alpha.
Trên thế giới này một Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega nhưng thực tế ít Alpha nào bằng lòng đánh dấu nhiều Omega như vậy để khoe khoang năng lực của mình. Hơn nữa đánh dấu sẽ khiến mùi chất dẫn dụ lẫn lộn, nếu đánh dấu quá nhiều chất dẫn dụ sẽ cực kỳ hỗn tạp.
Đặc biệt sau khi chế độ một vợ một chồng được ban hành, hầu hết Alpha chỉ bằng lòng đánh dấu người mình yêu, điều này giống như một lời hẹn ước vậy.
Anh đánh dấu em bởi vì anh muốn chất dẫn dụ của mình hòa lẫn vào em, ngược lại anh muốn chất dẫn dụ của em cuốn lấy anh.
Tất cả cũng vì anh yêu em.
Tình huống ấy như thể mọi người không muốn kết hôn tùy tiện, nhờ vậy mà đánh dấu cũng trở nên trân quý hơn bao giờ hết. Nhưng nói cách khác, nếu một Omega không bị đánh dấu chứng tỏ vị Alpha này không thích Omega ấy, chỉ xem Omega ấy như công cụ phát tiết không cần chịu trách nhiệm.
Kỷ Căng có con nhưng không bị đánh dấu, tức là có một Alpha muốn Kỷ Căng bằng lòng sinh con cho hắn, tuy nhiên ngay cả một lần đánh dấu hắn cũng keo kiệt bố thí cho.
Cậu đã trở thành một người được mến mộ như vị thần, nhưng lại để một tên vô danh đối đãi như thế.
Kỷ Căng hơi sững sờ, không hiểu sao Lục Diệu lại hỏi một cậu không liên quan như vậy. Nhưng bằng với trình độ thông thái của mình, cậu nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân khiến Lục Diệu có kết luận ấy.
Tình huống giống như cậu quả thật rất ít, Omega muốn bị đánh dấu cần trải qua hai bước. Một là Alpha cắn lên tuyến thể trên gáy Omega rồi rót chất dẫn dụ vào. Hai là Alpha và Omega phải làm tình, cuối cùng thắt nút bên trong cơ thể.
Hai bước thiếu một cũng không được, nếu chỉ hoàn thành một trong hai thì chỉ có thể xem là đánh dấu tạm thời.
Kỷ Căng mang thai, chứng tỏ cậu đã làm bước thứ hai nhưng bước thứ nhất lại không làm. Một Omega bằng lòng cho Alpha thắt nút trong người song Alpha lại không chịu cắn tuyến thể, vậy chỉ có thể là Alpha từ chối chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến tình huống này, trái tim Lục Diệu như muốn vỡ tan tành.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng áp vào hai má và tai Kỷ Căng, hai cánh tay chống tường không để Kỷ Căng chạy trốn.
Vốn dĩ trời sinh Alpha mạnh mẽ vượt trội nên Kỷ Căng không cách nào thoát khỏi vòng tay Lục Diệu, mà cơ thể cũng phản bội lý trí không muốn né tránh. Cậu nhớ cái ôm ấm áp vững chãi của Alpha, bởi vì nó mang đến một cảm giác cực kỳ an tâm cho Omega không bị đánh dấu.
Chẳng qua trong khoảnh khắc Kỷ Căng buông thả bản thân, Lục Diệu đã chớp lấy thời cơ, một giấy sau đôi môi của hắn lập tức chạm vào cánh môi mềm mại mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Kỷ Căng không ngờ Lục Diệu có thể tranh thủ nhanh đến vậy, đồng thời không ngờ rằng mình cũng đang khao khát cơ hội này.
Hương vị rượu mơ nồng đượm mạnh mẽ cuốn lấy cậu, như cái ôm của Lục Diệu, kín không khoảng trống. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay Alpha vẫn luôn siết chặt hông cậu, tùy ý đã có thể khiến cậu khuất phục.
Môi lưỡi giao thoa kịch liệt hấp dẫn. Hương ô mai dần thất bại trước sự tấn công mạnh mẽ của rượu mơ. Nó bất lực giãy giụa, sau tất cả hương rượu mơ giống một chiếc lưới dày đặc bao bọc lấy nó, nó không còn đường trốn thoạt.
Thế nhưng cảm giác tê dại đáng sợ này lại khiến Kỷ Căng say mê, thậm chí ký ức vào đêm ba năm trước lập tức tràn về. Cơ thể cậu yếu mềm, cứ ngỡ sắp chết chìm dưới biển hương dịu dàng của Lục Diệu.
"Đừng..." Kỷ Căng cảm giác giọng mình khản đặc. Cậu đột ngột đẩy Lục Diệu ra xa, thở dốc nhằm che giấu sự thất thố của mình. Nụ hôn làm khóe mắt cậu đỏ ứng, ngay cả nốt ruồi dưới khóe mắt cũng thấp thoáng dục vọng xa xăm.
Dù Lục Diệu đang chìm đắm trong tình mê ý loạn nhưng vẫn nghe ra được ý từ chối và cố chấp trong giọng nói của Kỷ Căng. Lúc này, vị ô mai ngọt ngào bao quanh hắn lại giống như vô số lưỡi dao cứa qua da thịt.
Cho dù ba năm đã trôi qua nhưng vẫn không được.
Người khác có thể hôn Kỷ Căng, có thể chiếm lấy Kỷ Căng, thích thắt nút thì thắt nút. Duy chỉ Lục Diệu hắn không thể.
Lục Diệu vội vàng buông Kỷ Căng ra.
Kỷ Căng tựa vào vách tường lạnh lẽo, hương rượu mơ dường như hòa vào cậu triệt để.
Ký ức quen thuộc tận sâu tâm khảm khiến cả người cậu chột dạ, thậm chí hai tay đều run nhè nhẹ.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi nhưng Kỷ Căng hoài nghi mình sắp bị cưỡng chế rơi vào kỳ phát tình.
"Cứ cho là vậy đi." Kỷ Căng hít sâu một hơi. Giọng cậu vẫn có chút ngọt vì tình huống vừa rồi, còn có thái độ hoài nghi đặc trưng của hắn.
Giải thích rõ ràng hay không kết quả cũng không khác gì nhau, bởi vì cậu chưa từng suy tính đến chuyện sẽ chung sống với ai hoặc bị ai đánh dấu. Ngay cả khi cậu và Lục Diệu từng có quan hệ mong manh với nhau, điều đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ gửi gắm cuộc đời cho người khác.
Không ai có thể đánh dấu cậu, chiếm hữu cậu, trừ khi cậu tự nguyện.
"Thế rốt cuộc em tính là gì... Kỷ Căng." Lục Diệu đứng yên tại chỗ, thanh âm như tan nát cõi lòng.
Mặc dù nói như vậy hơi buồn cười, hiện tại hắn là Alpha thống trị thế giới này nhưng lại bị một Omega chơi đùa.
Từ cái ngày bắt đầu chơi game Lục Diệu hắn đã cực kỳ ngưỡng mộ Kỷ Căng. Từ cái ngày trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hắn đã xem Kỷ Căng là ánh sáng rực rỡ nhất. Lần đầu tiên gặp cậu, hắn biết mình thích người này mất rồi.
Hắn thích Kỷ Căng nhưng đến cuối cùng chỉ là lưu luyến si mê, là đối tượng để cậu tiện tay chơi đùa mà thôi.
Luôn luôn ăn nói khéo léo như Kỷ Căng cũng không biết nên nói gì mới phải, cảm tưởng giờ cậu nói gì cũng như đổ dầu vào lửa. Lúc đầu cậu thừa nhận mình với hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ, ai ngờ nửa kia lại cho là thật.
Kỷ Căng cảm giác đầu mình đau âm ỉ.
"Cậu..." Kỷ Căng vắt hết óc, Lục Diệu không muốn nghe.
"Đủ rồi, Kỷ Căng." Lục Diệu gằn từng chữ. Hắn lập tức không chút lưu luyến quay lưng bỏ đi, ngay cả câu tiếp theo cũng không buồn nói.
Kết quả cả hai chỉ nói vài ba câu nhưng đủ để hắn biết những gì hắn cần biết, vấn đề còn lại cũng chẳng còn. Nếu trì hoãn thêm nữa chỉ chứng tỏ hắn là một kẻ không biết xấu hổ.
Lúc nghe thấy cuộc gọi của Kha Vũ trong lòng hắn bùng lên một niềm hy vong mong manh, nhưng dưới câu phán quyết này, hy vọng hoàn toàn biến mất.
Chất dẫn dụ trong hẻm dần nhạt đi, Kỷ Căng tựa trên tường khôi phục hô hấp. Cảm tưởng chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi là những xao động khó chịu do thứ đó mang tới liền ập đến.
Có lẽ cậu đã từng động lòng, Kỷ Căng nghĩ. Nhưng so với việc này, cậu không muốn cản trở Lục Diệu.
Điều duy nhất cậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là Kỷ Tinh Tinh xuất hiện.
*
Trước khi chính thức gia nhập chiến đội MOE Kỷ Căng đã nhận được tháng lương ứng trước đầu tiền. Chiến đội MOE quá nhỏ, tình trạng tài chính không khả quan lắm, tiền lương kém chiến đội lớn nhưng vẫn đủ đáp ứng sinh hoạt phí của cậu và Kỷ Tinh Tinh.
Nhà chung của MOE được sắp xếp ngay ngày hôm đó, là chung cư nhỏ cạnh trụ sở MOE. Thoạt nhìn chung cư hơi cũ nhưng sạch sẽ hơn tiểu khu Kỷ Căng thuê lúc trước rất nhiều, hơn nữa đồ điện gia dụng đều có sẵn.
Đặc biệt trong phòng còn có điều hòa và quạt điện, điểm này coi như không tệ. Căn phòng trước đây quá nóng nên Kỷ Tinh Tinh luôn luôn ngủ không ngon, lần này bé thấy mình được hứng gió quạt điện nên ỷ lại không chịu đi.
"Mát mát ba ơi! Gió gió!" Kỷ Tinh Tinh quơ bàn tay bé xíu trước quạt điện, ra dấu cho Kỷ Căng để ý bé: "Gió gió! Hết nóng ba ơi!"
Kỷ Căng đột nhiên cảm giác con trai đi theo mình thật là thiệt thòi.
Đã có chỗ ở mới, Kỷ Căng bắt đầu dọn nhà. Cậu mới về nước nửa tháng nên ngoại trừ Kỷ Tinh Tinh và thuốc ức chế thì không còn đồ đạc nào khác. Cậu xách theo máy tính và ba lô, dẫn Kỷ Tinh Tinh ra ngoài gọi xe là xem như chuyển nhà xong.
Kỷ Tinh Tinh cực kỳ hài lòng với nơi ở mới, điều duy nhất bé không hài lòng là trường mẫu giáo đối diện nhà mới.
"Bảo bảo không đi! Không đi nhà trẻ!" Kỷ Tinh Tinh trần truồng đứng trên chiếc giường êm ái chống nạnh hét lên với Kỷ Căng.
"Tại sao con không muốn đi." Kỷ Căng hỏi Kỷ Tinh Tinh vừa tắm xong còn chưa mặc quần áo: "Mấy bạn nhỏ khác đều đi mẫu giáo, sao con không đi."
Giọng cậu bình tĩnh nhưng trong đầu hơi ong ong. Không biết có phải bé thừa hưởng gene từ ông bố Alpha kia không mà cái tính ương bướng của bé thật sự chịu không nổi.
"Không cần bạn khác, chỉ cần ba thôi!" Dù Kỷ Căng không tức giận nhưng Kỷ Tinh Tinh vẫn có chút chột dạ. Bé cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn bàn chân nhỏ: "Đi nhà trẻ rồi ba không cần bảo bảo nữa thì sao?"
Hô hấp Kỷ Căng trì trệ, trong lòng nổi lên cảm giác ê ẩm.
Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất. Cậu không phải người mềm lòng nên nhà trẻ vẫn phải đi!
Đêm đó Kỷ Tinh Tinh nằm quay lưng về phía Kỷ Căng, giận dỗi ——
"Đi nhà trẻ không ôm ba ngủ nữa!"
Kỷ Căng: "Được thôi."
Cuối cùng Kỷ Tinh Tinh đổi ý, thừa dịp Kỷ Căng vờ ngủ lén lút chui vào ngực cậu, thậm chí còn cầm tay cậu vòng qua người mình thì mới có thể ngủ.
*
Đêm đến, tại phòng họp chiến đội IKW.
"Nói đi, mấy người các cậu xảy ra chuyện gì?" Lục Diệu quăng ghi chép huấn luyện lên bàn hội nghị, tiếng bốp vang lên: "Mới đạt được chức vô địch là bắt đầu buông thả sao? Xem lại dáng vẻ của mình đi."
Mấy thành viên chính thức của chiến đội IKW ngồi trên ghế không dám nói lời nào, họ chưa bao giờ nhìn thấy đội trưởng tức giận như thế. Đặc biệt là tuyển thủ nữ duy nhất trong đội - Úc Hoan Hoan, cô sợ nhất là lúc đội trưởng nổi giận, thở cũng không dám thở.
Hôm nay buổi huấn luyện thi đấu của họ chẳng ra sao cả, nhưng mà trước đây... Khụ khụ... còn kém hơn bây giờ, họ chưa từng thấy đội trưởng nổi giận như thế. Úc Hoan Hoan đưa mắt cầu cứu Kha Vũ đang đứng bên cạnh xem trò vui.
Tuy là Alpha nhưng dù gì thì cô vẫn là Alpha nữ. Thấy các thành viên bị dạy bảo thành bắp cải, Kha Vũ vội vàng ra tay giúp đỡ.
"Đội trưởng Lục, tư liệu cậu bảo tôi điều tra." Kha Vũ cầm một phần văn kiện từ đâu đó đưa cho Lục Diệu. Thông qua ánh mắt mờ ám của anh ta, Lục Diệu dễ dàng đoán được đây là tư liệu của ai.
"Ném đi." Lục Diệu lạnh mặt đáp.
Nếu Kỷ Căng ở bên cạnh lúc này, cậu nhất định sẽ thấy biểu cảm của Lục Diệu cực kỳ quen thuộc.
"Không cần thật à?" Kha Vũ khẽ cười, hỏi lần nữa.
Lục Diệu nhìn văn kiện gần ngay trước mắt, lại nhớ tới hôm nay mình bất giác đi đến tiểu khu cũ nát kia. Khách trọ ở đó đã rời đi, cái gì cũng không để lại.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác khủng hoảng tập kích hắn.
Hắn sẽ không bao giờ để Kỷ Căng rời đi đột ngột mà không có bất cứ tin tức gì nữa.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Rốt cuộc em là gì đối với anh hả... Kỷ Căng?
Kỷ thần: Em là cái tên thô lỗ, có thể để anh nói hết câu không, chỉ biết mỗi hôn.
Ngoài hẻm đèn đường sáng tỏ, ngược lại trong hẻm đen kịt một màu. Rõ ràng cách không mấy bước chân nhưng tình trạng hai bên khác nhau một trời một vực.
Lục Diệu đi phía trước, Kỷ Căng bước theo sau.
Thực ra Kỷ Căng cũng không biết nên nói gì cho phải. Chuyện giữa cậu và Lục Diệu nói đơn giản cũng đúng mà nói phức tạp cũng không sai. Bảo rằng muốn giải quyết rõ ràng song cậu vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không những thế, hương rượu mơ chua nhè nhẹ cứ xâm chiếm tư duy của Kỷ Căng khiến cậu nhất thời không suy nghĩ được gì.
Cơ thể này của cậu đã từng bị Alpha đối diện liên tục giày vò, bây giờ trống trải hơn ba năm, chỉ cần lơ đãng phóng ra chút xíu chất dẫn dụ cũng đủ khiến thân thể cậu nhớ lại những cảm giác lúc ấy. Đó là cảm giác run rẩy sâu tận xương tủy đến thời khắc này vẫn ảnh hưởng mạnh mẽ tới cậu.
Đi được một nửa con hẻm nhỏ, có vẻ Lục Diệu rốt cuộc cũng đủ bình tĩnh trước cơn sóng lớn cuộn trào, hắn bất ngờ dừng bước.
Kỷ Căng đang bận kiềm chế cơn kích thích của cơ thể ở đằng sau nên không ý thức được Lục Diệu đã bất ngờ dừng lại, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng hắn.
"Tại sao anh lại đột ngột về nước?" Lục Diệu xoay người nhìn Kỷ Căng, ánh mắt lạnh lẽo. Chẳng qua không gian quá đỗi tăm tối nên người trước mắt hoàn toàn không nhìn thấy xao động của hắn.
"Tất nhiên là... hết tiền." Kỷ Căng không hiểu tại sao Lục Diệu lại khơi gợi vấn đề này đầu tiên. Cậu những tưởng rằng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ khốn khó của cậu thì phải đoán được rồi chứ. Nuôi con rất tốn tiền, cậu ở nước ngoài không có vốn liếng, đương nhiên phải trở về rồi.
Huống chi, cậu muốn về nước để chơi game. Giải nghệ xuất ngoại mấy năm kia hoàn toàn là vì Kỷ Tinh Tinh cả.
"Là thằng đó bỏ rơi anh à?" Lục Diệu nắm lấy cánh tay Kỷ Căng, trực tiếp ép cậu dựa vào vách tường. Khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần, hắn hơi cúi đầu xuống thôi là ngửi thấy mùi chất dẫn dụ vị ô mai trong vắt.
Mùi ô mai trong vắt chứng tỏ người trước mắt chưa bị đánh dấu.
Mà đánh dấu chính là hứa hẹn của một Alpha.
Trên thế giới này một Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega nhưng thực tế ít Alpha nào bằng lòng đánh dấu nhiều Omega như vậy để khoe khoang năng lực của mình. Hơn nữa đánh dấu sẽ khiến mùi chất dẫn dụ lẫn lộn, nếu đánh dấu quá nhiều chất dẫn dụ sẽ cực kỳ hỗn tạp.
Đặc biệt sau khi chế độ một vợ một chồng được ban hành, hầu hết Alpha chỉ bằng lòng đánh dấu người mình yêu, điều này giống như một lời hẹn ước vậy.
Anh đánh dấu em bởi vì anh muốn chất dẫn dụ của mình hòa lẫn vào em, ngược lại anh muốn chất dẫn dụ của em cuốn lấy anh.
Tất cả cũng vì anh yêu em.
Tình huống ấy như thể mọi người không muốn kết hôn tùy tiện, nhờ vậy mà đánh dấu cũng trở nên trân quý hơn bao giờ hết. Nhưng nói cách khác, nếu một Omega không bị đánh dấu chứng tỏ vị Alpha này không thích Omega ấy, chỉ xem Omega ấy như công cụ phát tiết không cần chịu trách nhiệm.
Kỷ Căng có con nhưng không bị đánh dấu, tức là có một Alpha muốn Kỷ Căng bằng lòng sinh con cho hắn, tuy nhiên ngay cả một lần đánh dấu hắn cũng keo kiệt bố thí cho.
Cậu đã trở thành một người được mến mộ như vị thần, nhưng lại để một tên vô danh đối đãi như thế.
Kỷ Căng hơi sững sờ, không hiểu sao Lục Diệu lại hỏi một cậu không liên quan như vậy. Nhưng bằng với trình độ thông thái của mình, cậu nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân khiến Lục Diệu có kết luận ấy.
Tình huống giống như cậu quả thật rất ít, Omega muốn bị đánh dấu cần trải qua hai bước. Một là Alpha cắn lên tuyến thể trên gáy Omega rồi rót chất dẫn dụ vào. Hai là Alpha và Omega phải làm tình, cuối cùng thắt nút bên trong cơ thể.
Hai bước thiếu một cũng không được, nếu chỉ hoàn thành một trong hai thì chỉ có thể xem là đánh dấu tạm thời.
Kỷ Căng mang thai, chứng tỏ cậu đã làm bước thứ hai nhưng bước thứ nhất lại không làm. Một Omega bằng lòng cho Alpha thắt nút trong người song Alpha lại không chịu cắn tuyến thể, vậy chỉ có thể là Alpha từ chối chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến tình huống này, trái tim Lục Diệu như muốn vỡ tan tành.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng áp vào hai má và tai Kỷ Căng, hai cánh tay chống tường không để Kỷ Căng chạy trốn.
Vốn dĩ trời sinh Alpha mạnh mẽ vượt trội nên Kỷ Căng không cách nào thoát khỏi vòng tay Lục Diệu, mà cơ thể cũng phản bội lý trí không muốn né tránh. Cậu nhớ cái ôm ấm áp vững chãi của Alpha, bởi vì nó mang đến một cảm giác cực kỳ an tâm cho Omega không bị đánh dấu.
Chẳng qua trong khoảnh khắc Kỷ Căng buông thả bản thân, Lục Diệu đã chớp lấy thời cơ, một giấy sau đôi môi của hắn lập tức chạm vào cánh môi mềm mại mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Kỷ Căng không ngờ Lục Diệu có thể tranh thủ nhanh đến vậy, đồng thời không ngờ rằng mình cũng đang khao khát cơ hội này.
Hương vị rượu mơ nồng đượm mạnh mẽ cuốn lấy cậu, như cái ôm của Lục Diệu, kín không khoảng trống. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay Alpha vẫn luôn siết chặt hông cậu, tùy ý đã có thể khiến cậu khuất phục.
Môi lưỡi giao thoa kịch liệt hấp dẫn. Hương ô mai dần thất bại trước sự tấn công mạnh mẽ của rượu mơ. Nó bất lực giãy giụa, sau tất cả hương rượu mơ giống một chiếc lưới dày đặc bao bọc lấy nó, nó không còn đường trốn thoạt.
Thế nhưng cảm giác tê dại đáng sợ này lại khiến Kỷ Căng say mê, thậm chí ký ức vào đêm ba năm trước lập tức tràn về. Cơ thể cậu yếu mềm, cứ ngỡ sắp chết chìm dưới biển hương dịu dàng của Lục Diệu.
"Đừng..." Kỷ Căng cảm giác giọng mình khản đặc. Cậu đột ngột đẩy Lục Diệu ra xa, thở dốc nhằm che giấu sự thất thố của mình. Nụ hôn làm khóe mắt cậu đỏ ứng, ngay cả nốt ruồi dưới khóe mắt cũng thấp thoáng dục vọng xa xăm.
Dù Lục Diệu đang chìm đắm trong tình mê ý loạn nhưng vẫn nghe ra được ý từ chối và cố chấp trong giọng nói của Kỷ Căng. Lúc này, vị ô mai ngọt ngào bao quanh hắn lại giống như vô số lưỡi dao cứa qua da thịt.
Cho dù ba năm đã trôi qua nhưng vẫn không được.
Người khác có thể hôn Kỷ Căng, có thể chiếm lấy Kỷ Căng, thích thắt nút thì thắt nút. Duy chỉ Lục Diệu hắn không thể.
Lục Diệu vội vàng buông Kỷ Căng ra.
Kỷ Căng tựa vào vách tường lạnh lẽo, hương rượu mơ dường như hòa vào cậu triệt để.
Ký ức quen thuộc tận sâu tâm khảm khiến cả người cậu chột dạ, thậm chí hai tay đều run nhè nhẹ.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi nhưng Kỷ Căng hoài nghi mình sắp bị cưỡng chế rơi vào kỳ phát tình.
"Cứ cho là vậy đi." Kỷ Căng hít sâu một hơi. Giọng cậu vẫn có chút ngọt vì tình huống vừa rồi, còn có thái độ hoài nghi đặc trưng của hắn.
Giải thích rõ ràng hay không kết quả cũng không khác gì nhau, bởi vì cậu chưa từng suy tính đến chuyện sẽ chung sống với ai hoặc bị ai đánh dấu. Ngay cả khi cậu và Lục Diệu từng có quan hệ mong manh với nhau, điều đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ gửi gắm cuộc đời cho người khác.
Không ai có thể đánh dấu cậu, chiếm hữu cậu, trừ khi cậu tự nguyện.
"Thế rốt cuộc em tính là gì... Kỷ Căng." Lục Diệu đứng yên tại chỗ, thanh âm như tan nát cõi lòng.
Mặc dù nói như vậy hơi buồn cười, hiện tại hắn là Alpha thống trị thế giới này nhưng lại bị một Omega chơi đùa.
Từ cái ngày bắt đầu chơi game Lục Diệu hắn đã cực kỳ ngưỡng mộ Kỷ Căng. Từ cái ngày trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hắn đã xem Kỷ Căng là ánh sáng rực rỡ nhất. Lần đầu tiên gặp cậu, hắn biết mình thích người này mất rồi.
Hắn thích Kỷ Căng nhưng đến cuối cùng chỉ là lưu luyến si mê, là đối tượng để cậu tiện tay chơi đùa mà thôi.
Luôn luôn ăn nói khéo léo như Kỷ Căng cũng không biết nên nói gì mới phải, cảm tưởng giờ cậu nói gì cũng như đổ dầu vào lửa. Lúc đầu cậu thừa nhận mình với hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ, ai ngờ nửa kia lại cho là thật.
Kỷ Căng cảm giác đầu mình đau âm ỉ.
"Cậu..." Kỷ Căng vắt hết óc, Lục Diệu không muốn nghe.
"Đủ rồi, Kỷ Căng." Lục Diệu gằn từng chữ. Hắn lập tức không chút lưu luyến quay lưng bỏ đi, ngay cả câu tiếp theo cũng không buồn nói.
Kết quả cả hai chỉ nói vài ba câu nhưng đủ để hắn biết những gì hắn cần biết, vấn đề còn lại cũng chẳng còn. Nếu trì hoãn thêm nữa chỉ chứng tỏ hắn là một kẻ không biết xấu hổ.
Lúc nghe thấy cuộc gọi của Kha Vũ trong lòng hắn bùng lên một niềm hy vong mong manh, nhưng dưới câu phán quyết này, hy vọng hoàn toàn biến mất.
Chất dẫn dụ trong hẻm dần nhạt đi, Kỷ Căng tựa trên tường khôi phục hô hấp. Cảm tưởng chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi là những xao động khó chịu do thứ đó mang tới liền ập đến.
Có lẽ cậu đã từng động lòng, Kỷ Căng nghĩ. Nhưng so với việc này, cậu không muốn cản trở Lục Diệu.
Điều duy nhất cậu cảm thấy ngoài ý muốn chính là Kỷ Tinh Tinh xuất hiện.
*
Trước khi chính thức gia nhập chiến đội MOE Kỷ Căng đã nhận được tháng lương ứng trước đầu tiền. Chiến đội MOE quá nhỏ, tình trạng tài chính không khả quan lắm, tiền lương kém chiến đội lớn nhưng vẫn đủ đáp ứng sinh hoạt phí của cậu và Kỷ Tinh Tinh.
Nhà chung của MOE được sắp xếp ngay ngày hôm đó, là chung cư nhỏ cạnh trụ sở MOE. Thoạt nhìn chung cư hơi cũ nhưng sạch sẽ hơn tiểu khu Kỷ Căng thuê lúc trước rất nhiều, hơn nữa đồ điện gia dụng đều có sẵn.
Đặc biệt trong phòng còn có điều hòa và quạt điện, điểm này coi như không tệ. Căn phòng trước đây quá nóng nên Kỷ Tinh Tinh luôn luôn ngủ không ngon, lần này bé thấy mình được hứng gió quạt điện nên ỷ lại không chịu đi.
"Mát mát ba ơi! Gió gió!" Kỷ Tinh Tinh quơ bàn tay bé xíu trước quạt điện, ra dấu cho Kỷ Căng để ý bé: "Gió gió! Hết nóng ba ơi!"
Kỷ Căng đột nhiên cảm giác con trai đi theo mình thật là thiệt thòi.
Đã có chỗ ở mới, Kỷ Căng bắt đầu dọn nhà. Cậu mới về nước nửa tháng nên ngoại trừ Kỷ Tinh Tinh và thuốc ức chế thì không còn đồ đạc nào khác. Cậu xách theo máy tính và ba lô, dẫn Kỷ Tinh Tinh ra ngoài gọi xe là xem như chuyển nhà xong.
Kỷ Tinh Tinh cực kỳ hài lòng với nơi ở mới, điều duy nhất bé không hài lòng là trường mẫu giáo đối diện nhà mới.
"Bảo bảo không đi! Không đi nhà trẻ!" Kỷ Tinh Tinh trần truồng đứng trên chiếc giường êm ái chống nạnh hét lên với Kỷ Căng.
"Tại sao con không muốn đi." Kỷ Căng hỏi Kỷ Tinh Tinh vừa tắm xong còn chưa mặc quần áo: "Mấy bạn nhỏ khác đều đi mẫu giáo, sao con không đi."
Giọng cậu bình tĩnh nhưng trong đầu hơi ong ong. Không biết có phải bé thừa hưởng gene từ ông bố Alpha kia không mà cái tính ương bướng của bé thật sự chịu không nổi.
"Không cần bạn khác, chỉ cần ba thôi!" Dù Kỷ Căng không tức giận nhưng Kỷ Tinh Tinh vẫn có chút chột dạ. Bé cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn bàn chân nhỏ: "Đi nhà trẻ rồi ba không cần bảo bảo nữa thì sao?"
Hô hấp Kỷ Căng trì trệ, trong lòng nổi lên cảm giác ê ẩm.
Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất. Cậu không phải người mềm lòng nên nhà trẻ vẫn phải đi!
Đêm đó Kỷ Tinh Tinh nằm quay lưng về phía Kỷ Căng, giận dỗi ——
"Đi nhà trẻ không ôm ba ngủ nữa!"
Kỷ Căng: "Được thôi."
Cuối cùng Kỷ Tinh Tinh đổi ý, thừa dịp Kỷ Căng vờ ngủ lén lút chui vào ngực cậu, thậm chí còn cầm tay cậu vòng qua người mình thì mới có thể ngủ.
*
Đêm đến, tại phòng họp chiến đội IKW.
"Nói đi, mấy người các cậu xảy ra chuyện gì?" Lục Diệu quăng ghi chép huấn luyện lên bàn hội nghị, tiếng bốp vang lên: "Mới đạt được chức vô địch là bắt đầu buông thả sao? Xem lại dáng vẻ của mình đi."
Mấy thành viên chính thức của chiến đội IKW ngồi trên ghế không dám nói lời nào, họ chưa bao giờ nhìn thấy đội trưởng tức giận như thế. Đặc biệt là tuyển thủ nữ duy nhất trong đội - Úc Hoan Hoan, cô sợ nhất là lúc đội trưởng nổi giận, thở cũng không dám thở.
Hôm nay buổi huấn luyện thi đấu của họ chẳng ra sao cả, nhưng mà trước đây... Khụ khụ... còn kém hơn bây giờ, họ chưa từng thấy đội trưởng nổi giận như thế. Úc Hoan Hoan đưa mắt cầu cứu Kha Vũ đang đứng bên cạnh xem trò vui.
Tuy là Alpha nhưng dù gì thì cô vẫn là Alpha nữ. Thấy các thành viên bị dạy bảo thành bắp cải, Kha Vũ vội vàng ra tay giúp đỡ.
"Đội trưởng Lục, tư liệu cậu bảo tôi điều tra." Kha Vũ cầm một phần văn kiện từ đâu đó đưa cho Lục Diệu. Thông qua ánh mắt mờ ám của anh ta, Lục Diệu dễ dàng đoán được đây là tư liệu của ai.
"Ném đi." Lục Diệu lạnh mặt đáp.
Nếu Kỷ Căng ở bên cạnh lúc này, cậu nhất định sẽ thấy biểu cảm của Lục Diệu cực kỳ quen thuộc.
"Không cần thật à?" Kha Vũ khẽ cười, hỏi lần nữa.
Lục Diệu nhìn văn kiện gần ngay trước mắt, lại nhớ tới hôm nay mình bất giác đi đến tiểu khu cũ nát kia. Khách trọ ở đó đã rời đi, cái gì cũng không để lại.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác khủng hoảng tập kích hắn.
Hắn sẽ không bao giờ để Kỷ Căng rời đi đột ngột mà không có bất cứ tin tức gì nữa.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Rốt cuộc em là gì đối với anh hả... Kỷ Căng?
Kỷ thần: Em là cái tên thô lỗ, có thể để anh nói hết câu không, chỉ biết mỗi hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất