Chương 8
Kỷ niệm ba năm quen nhau đến gần, chàng trai nhắc nhở người đàn ông nhớ chuẩn bị quà.
Đây cũng là hạng mục hắn tệ nhất, bởi vì người đàn ông thật sự không biết lựa quà. Từ xưa đến nay luôn là Cường Thụ nói thẳng yêu cầu, hắn chỉ việc đưa tiền là được.
Nhưng y chê làm như thế thì mất hết cả sự lãng mạn, bảo Thành Công tự mình nghĩ ra món quà đi, hắn liền vất vả vô cùng.
Hay là tặng mỹ phẩm nhỉ? Thành Công thầm nghĩ, người yêu hắn thích trang điểm chăm sóc da như vậy, tặng mỹ phẩm là tốt nhất.
Ngày kỷ niệm, hai người cùng nhau trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến ở... quầy cá viên chiên vỉa hè.
"Cả khu phố cúp điện rồi, các cậu chịu khó dùng nến đỡ nhé." Ông bán xiên que đặt lên bàn họ một ngọn nến đỏ leo lét.
Cường Thụ nhìn dĩa cá viên chiên trước mắt, đáy lòng sắp sửa bộc phát. Thành Công vội vàng nhanh tay lẹ mắt nhét xâu cá viên vào miệng y.
"Tháng này anh hết tiền rồi." Hắn chủ động giải thích trước.
"Tại sao lại hết tiền?" Chàng trai ngờ vực, "Anh nuôi bồ nhí bên ngoài?"
"... Bồ nhí tên sản phẩm chăm sóc tóc, đã được đóng gói gửi tới em hai ngày trước." Thành Công vẫn không hiểu vì sao Cường Thụ lại nghĩ mình đủ khả năng nuôi bồ nhí.
Có trời đất chứng giám, nuôi mỗi mình y thôi đã mệt lắm rồi, hắn không có nhu cầu rước về thêm một con mèo khác trèo lên đầu mình mà ngồi.
Cường Thụ mím môi, đẩy hộp quà lên trước: "Nói thế anh cũng không chuẩn bị quà?"
"Có chứ." Thành Công móc từ túi áo ra, "Tặng em nè."
Ánh mắt chàng trai sáng rỡ, vui vẻ nhận lấy món quà. Thành Công cũng mở quà mình ra, bên trong là một chiếc ghim cài áo vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy sang chảnh, cho dù là đồ giả hẳn cũng tốn không ít.
"Cái gì đây?" Cường Thụ nghệch mặt nhìn hộp kem trước mắt.
"Kem dưỡng trắng da lan cô mê gì đó." Thành Công cố nhớ lại những gì người bán hàng bảo mình, "Thương hiệu Pháp, sản xuất tại Hàn Quốc, nhập khẩu từ Nhật, độc quyền ở Việt Nam."
"Đây là kem trộn." Cường Thụ cạn lời.
Thành Công: "Kem trộn là gì?"
"Là hàng giả tự chế biến tại gia, có chứa hoá chất nguy hiểm cho da, không có giấy phép kinh doanh lẫn kiểm nghiệm của bộ y tế." Y vỗ trán thở dài.
Thành Công: "..."
"Đợi lãnh lương tháng này rồi anh sẽ mua lại cái khác." Hắn cắn xiên que, "Em đừng xài, nguy hiểm lắm."
"Anh không nói thì em cũng không xài đâu." Thân làm diễn viên, duy trì làn da căng bóng mạnh khoẻ vô cùng quan trọng, y có điên đâu mà tự bào da mình, "Sao anh dễ tin người như vậy chứ, nói đây là hàng xịn liền tin thật à."
Thành Công yếu ớt "kháng cáo": "Nếu anh không dễ tin người, làm sao có cơ hội gặp được em chứ."
"Nói cũng đúng nhỉ." Cường Thụ sờ cằm, sau đó tổng kết, "Hoá ra anh có lớn mà chẳng có khôn thêm tí nào."
Thành Công: "... Ăn cá viên chiên tiếp đi."
Ít ra thì cá viên chiên cũng là đồ thật.
.. Nhỉ?
Đây cũng là hạng mục hắn tệ nhất, bởi vì người đàn ông thật sự không biết lựa quà. Từ xưa đến nay luôn là Cường Thụ nói thẳng yêu cầu, hắn chỉ việc đưa tiền là được.
Nhưng y chê làm như thế thì mất hết cả sự lãng mạn, bảo Thành Công tự mình nghĩ ra món quà đi, hắn liền vất vả vô cùng.
Hay là tặng mỹ phẩm nhỉ? Thành Công thầm nghĩ, người yêu hắn thích trang điểm chăm sóc da như vậy, tặng mỹ phẩm là tốt nhất.
Ngày kỷ niệm, hai người cùng nhau trải qua bữa tối lãng mạn dưới ánh nến ở... quầy cá viên chiên vỉa hè.
"Cả khu phố cúp điện rồi, các cậu chịu khó dùng nến đỡ nhé." Ông bán xiên que đặt lên bàn họ một ngọn nến đỏ leo lét.
Cường Thụ nhìn dĩa cá viên chiên trước mắt, đáy lòng sắp sửa bộc phát. Thành Công vội vàng nhanh tay lẹ mắt nhét xâu cá viên vào miệng y.
"Tháng này anh hết tiền rồi." Hắn chủ động giải thích trước.
"Tại sao lại hết tiền?" Chàng trai ngờ vực, "Anh nuôi bồ nhí bên ngoài?"
"... Bồ nhí tên sản phẩm chăm sóc tóc, đã được đóng gói gửi tới em hai ngày trước." Thành Công vẫn không hiểu vì sao Cường Thụ lại nghĩ mình đủ khả năng nuôi bồ nhí.
Có trời đất chứng giám, nuôi mỗi mình y thôi đã mệt lắm rồi, hắn không có nhu cầu rước về thêm một con mèo khác trèo lên đầu mình mà ngồi.
Cường Thụ mím môi, đẩy hộp quà lên trước: "Nói thế anh cũng không chuẩn bị quà?"
"Có chứ." Thành Công móc từ túi áo ra, "Tặng em nè."
Ánh mắt chàng trai sáng rỡ, vui vẻ nhận lấy món quà. Thành Công cũng mở quà mình ra, bên trong là một chiếc ghim cài áo vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy sang chảnh, cho dù là đồ giả hẳn cũng tốn không ít.
"Cái gì đây?" Cường Thụ nghệch mặt nhìn hộp kem trước mắt.
"Kem dưỡng trắng da lan cô mê gì đó." Thành Công cố nhớ lại những gì người bán hàng bảo mình, "Thương hiệu Pháp, sản xuất tại Hàn Quốc, nhập khẩu từ Nhật, độc quyền ở Việt Nam."
"Đây là kem trộn." Cường Thụ cạn lời.
Thành Công: "Kem trộn là gì?"
"Là hàng giả tự chế biến tại gia, có chứa hoá chất nguy hiểm cho da, không có giấy phép kinh doanh lẫn kiểm nghiệm của bộ y tế." Y vỗ trán thở dài.
Thành Công: "..."
"Đợi lãnh lương tháng này rồi anh sẽ mua lại cái khác." Hắn cắn xiên que, "Em đừng xài, nguy hiểm lắm."
"Anh không nói thì em cũng không xài đâu." Thân làm diễn viên, duy trì làn da căng bóng mạnh khoẻ vô cùng quan trọng, y có điên đâu mà tự bào da mình, "Sao anh dễ tin người như vậy chứ, nói đây là hàng xịn liền tin thật à."
Thành Công yếu ớt "kháng cáo": "Nếu anh không dễ tin người, làm sao có cơ hội gặp được em chứ."
"Nói cũng đúng nhỉ." Cường Thụ sờ cằm, sau đó tổng kết, "Hoá ra anh có lớn mà chẳng có khôn thêm tí nào."
Thành Công: "... Ăn cá viên chiên tiếp đi."
Ít ra thì cá viên chiên cũng là đồ thật.
.. Nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất