Cướp Đi Vị Hôn Phu Kiếp Trước Của Ca Ca
Chương 2: Em mang thai con của anh
Lồng ngực Phó Lai Anh kịch liệt phập phồng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trình Tri Lễ đã sớm bị thiên đao vạn quả!
Sau đó, Trình Tri Hạ mở miệng: "Em hiểu rồi." Vành mắt hắn phiếm hồng, ánh mắt nhìn Phó Lai Anh cực kì bi thương, khiến đối phương nảy sinh cảm giác trìu mến cùng tự trách. Nói xong, hắn bước chân khập khiễng mà rời đi, phảng phất đau lòng tột độ.
"Tri Hạ.", Phó Lai Anh lập tức muốn đuổi theo, nhưng ngặt nỗi, hắn không có mặc quần! Nếu hắn hiện tại chạy ra ngoài, liền bị các nhân viên công ty toàn bộ nhìn thấy hắn lõa lồ nửa thân dưới!
Trình Tri Lễ thấy Phó Lai Anh nhảy xuống sô pha, nhưng không có chạy ra đuổi theo, liền đoán được tâm tư của hắn, lập tức cười nhạo một tiếng: "Đuổi theo đi! Sao lại không đuổi theo vậy? Hay là, trong mắt Phó gia đại thiếu, sĩ diện so với người yêu còn quan trọng hơn, đúng không?"
Lời còn chưa dứt, Phó Lai Anh liền xoay người trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt hung ác đến cực điểm, phảng phất như một con sư tử cuồng dã bị loài thú khác xâm phạm lãnh thổ!
Trình Tri Lễ tất nhiên không sợ, còn tìm góc độ tốt nhất để Phó Lai Anh có thể nhìn thấy toàn bộ dấu hôn xanh tím trên người mình, tươi cười nhìn đối phương.
Phó Lai Anh quả nhiên đen mặt, không nói một lời.
Tuy rằng từ đầu tới cuối hắn không biết gì cả, nhưng hắn xác thật đã cùng Trình Tri Lễ lên giường, đây là sự thật không thể chối cãi, tuy rằng hắn thật sự không muốn thừa nhận.
Hắn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Trình Tri Lễ, hỏi: "Mục đích của cậu là gì?"
"Mục đích?" Trình Tri Lễ đuôi mắt xếch lên, tươi cười yêu dã: "Đương nhiên là đem anh từ trong tay Trình Tri Hạ đoạt đi! Chỉ cần Trình Tri Hạ đau lòng, em liền vui vẻ muốn chết!"
Phó Lai Anh cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"
"Em chính là tiện nhân nha.", Trình Tri Lễ thần sắc thản nhiên, "Nhưng toàn bộ Trình gia không phải đều là tiện nhân sao?"
"Đừng tưởng rằng bò được lên giường tôi, liền có thể khiến tôi yêu cậu! Người tôi yêu chỉ có duy nhất một mình Tri Hạ!", Phó Lai Anh thanh âm lạnh lẽo, trong ánh mắt phảng phất cay độc, hung hăng trừng mắt với Trình Tri Lễ.
(sau này bị vả mặt đừng hỏi tại sao =))))))
"Ha.", Trình Tri Lễ mới không cần Phó Lai Anh yêu cậu! Nhưng mà, vị trí vợ của Phó Lai Anh, nhất định phải thuộc về cậu!
Nghĩ thế, cậu liền ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Phó Lai Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Sau trận làm tình kịch liệt, Trình Tri Lễ eo mỏi lưng đau, nhưng cậu vẫn cố nén mỏi mệt, cầm quần áo mặc vào. Sửa xong cổ áo, đi đến trước mặt Phó Lai Anh, thấy đối phương mang thần sắc cảnh giác, nhịn không được cười tươi: "Cảm ơn Phó tổng hôm nay sung sức như vậy, em rất thoải mái!"
Phó Lai Anh lập tức đen mặt: "Cút!"
"Phó tổng, cho em lưu số điện thoại đi." Trình Tri Lễ mặt không đổi sắc, thấy Phó Lai Anh có ý định muốn cự tuyệt, cậu lập tức nói: "Nếu anh không cho, em chỉ có thể liên lạc với cha mẹ, thậm chí là cả ông bà của anh thôi! Anh cũng không muốn chuyện của chúng ta bị người trong nhà biết đi?"
Phó Lai Anh nghẹn lại, lúc này mới lạnh mặt, đưa điện thoại di động cho Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ móc di động ra lưu lại, sau đó cười tủm tỉm mà nói: "Thật ngoan, vậy mới là hảo hài tử. Thôi vậy, lần sau gặp lại!". Nói xong, cậu không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lúc cậu bước ra còn cố ý mở rộng cổ áo, chào hỏi không ít nhân viên công ty, còn cố ý làm ra vẻ eo mông nhức mỏi. Chờ đến khi trong mắt mấy nhân viên kia lộ ra nét nghi ngờ quỷ dị, cậu lập tức cười đến ý vị thâm trường.
"Trình nhi, sao cậu biết Trình Tri Hạ sẽ đến?". Ra khỏi cao ốc Phó thị, Reinhard lập tức tò mò hỏi.
"Tôi tất nhiên không biết." Trình Tri Lễ cười khẽ, đáy mắt hiện lên tia châm chọc, sau đó lại nói: "Bất quá nhìn vào sự coi trọng của Trình gia đối với Phó Lai Anh, bọn họ chắc chắc sẽ sắp xếp vào Phó Thị mấy cái camera giám sát. Tôi là cố ý không khóa cửa phòng tổng tài, còn kêu thật lớn tiếng! Nghe được thanh âm đỏ mặt như vậy, những cái camera đó sao có thể im lặng được, khẳng định sẽ thông báo cho Trình Tri Hạ." Cậu nói xong liền nhịn không được thoải mái cười to: "Anh lúc nãy có trông thấy sắc mặt Trình Tri Hạ không? Thật là quá tuyệt! Nhìn thấy hắn khó chịu, tôi giống như đang ở trên mây vậy! Sảng khoái vô cùng!"
"Đúng là chơi rất vui." Reinhard phụ họa, "Tôi còn nhân cơ hội nuốt không ít thần quyến trên người hắn! Về sau hào quang vạn nhân mê của hắn chỉ sợ sẽ dần dần mất đi hiệu lực."
"Thế thì đúng là quá tốt." Trình Tri Lễ câu môi: "Đi, chúng ta về nhà!"
Quả nhiên, Trình Tri Lễ mới vừa về đến nhà, liền trông thấy vẻ mặt khó coi của cha mẹ.
Trừ bỏ hai người này, Triệu Triều cùng Trình Tri Hạ cũng có mặt.
Trình Tri Hạ sắc mặt tái nhợt, Triệu Triều ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Lúc này, Trình Văn Bân mới mở miệng: "Trình Tri Lễ! Mày cút qua đây cho tao!"
Trình Tri Lễ nhướng mày, quay đầu bước lên phòng.
"Nghịch tử!", Trình Văn Bân thấy cậu không để ý đến mình, nhất thời giận dữ, hung hăng đập bàn.
"Cha, hôm nay con rất mệt, muốn được nghỉ ngơi." Trình Tri Hạ cố nén sự mất kiên nhẫn, mỉm cười.
"Mày có biết mày đã làm gì không? Dám bò lên giường anh rể tương lai, mày không thấy xấu hổ sao?", Trình Văn Bân rống giận.
"A, vậy ông lúc trước lừa gạt mẹ tôi có thấy xấu hổ không?", Trình Tri Lễ cười như không cười mà nhìn ông ta, khóe miệng gợi một độ cong châm chọc.
Trình Văn Bân nhất thời thẹn quá hóa giận: "Hỗn láo!"
"Tôi nói sai sao?", Trình Tri Lễ hỏi.
"Mày!", Trình Văn Bân nghẹn lại, nói không ra lời.
Trình Tri Lễ cười nhạo một tiếng, sau đó thanh âm lập tức trở nên mềm mại, nói: "Anh trai cùng Phó tổng không phải còn chưa đính hôn sao? Cha, cái mà ông để ý suy cho cùng cũng chỉ là quyền thế nhà họ Phó mà thôi. Như vậy, người trong nhà chúng ta ai bò lên giường Phó Lai Anh có cái gì khác nhau?", Cậu nói, lại nhìn về phía Trình Tri Hạ: "Anh, dù sao anh cũng không sống lâu được, chi bằng đem Phó Lai Anh nhường cho em đi, thân thể của em khỏe mạnh, nếu như gả cho hắn, Trình gia cả đời cũng không cần lo chuyện ăn ngon mặc đẹp nữa. Vả lại, anh đừng nói là anh thật sự có tình cảm với Phó Lai Anh nha?"
"Em, tại sao?". Trình Tri Hạ run rẩy nhìn về phía Trình Tri Lễ, vẻ mặt bị thương.
"Trình Tri Lễ! Mày muốn chết sao?! Sao mày có thể làm vậy với anh trai mày hả?", Trịnh Tuyết thét chói tai, đáy mắt tràn đầy bi phẫn.
Bên này, ánh mắt Trình Văn Bân lóe sáng, tựa như đang nghiền ngẫm lời nói của Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ tươi cười: "Tôi nói sai cái gì sao? Tôi chỉ đơn giản nói sự thật thôi."
"Em thật sự muốn anh chết sao?", Trình Tri Hạ chất vấn, "Anh là anh của em mà, sao em có thể một chút cũng không màng đến huyết thống của chúng ta chứ?"
"Sao bây giờ anh lại trở thành anh của tôi rồi?", Trình Tri Lễ cười nhạo, khinh thường nhìn hắn: "Trước kia một ánh mắt anh cũng không cho tôi, nhưng ở trước mặt người khác lại giả vờ bố thí quan tâm tôi thế nào, có cần tôi lặp lại không?"
"Tuy rằng em là con riêng của cha, nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng đối xử tệ với em mà Em, em sao lại cảm thấy đó là hành động bố thí chứ?", Trình Tri Hạ run giọng nói, vẻ mặt khó có thể tin.
Ha.
Đúng là một đóa hoa sen trắng không chút tì vết!
Trình Tri Lễ cười lạnh.
Nhưng mà đóa hoa gian xảo dối trá như vậy, thật đúng là nhiều người thích!
Chỉ thấy Triệu Triều ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt thương tiếc an ủi hắn: "Tri Hạ, em đừng kích động, tránh tổn hại thân thể.". Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Trình Tri Lễ, nghiêm khắc mà nói: "Trình Tri Lễ! Tri Hạ em ấy chưa từng đối xử tệ bạc với cậu, tự cậu đi theo một đám ăn chơi trác táng, làm bại hoại thanh danh Trình gia, hiện tại lại ở chỗ này bôi nhọ em ấy! Sao cậu lại dơ bẩn như vậy?"
Trình Tri Lễ nháy mắt biến sắc: "Đúng vậy! Ta chính là trái tim! Ta chính là hỗn đản! Nhưng tôi có bẩn đến đâu, cũng là thiếu gia Trình gia, không phải một tên bảo tiêu như anh có thể mắng! Anh là thứ gì? Bất quá chỉ là con chó mà Trình gia nuôi!"
"Cậu!", Triệu Triều nhất thời trừng lớn mắt, giận đến đỏ cả mặt.
Ngày thường khi hắn mở miệng răn dạy Trình Tri Lễ, đối phương đều không phản bác, chỉ biết ngoan ngoãn mà nhận sai.
Thế nhưng hôm nay, Trình Tri Lễ dám mắng hắn là chó!
Triệu Triều hai mắt màu đỏ ngầu, cuối cùng cũng không duy trì được khuôn mặt hiền hòa, gắt gao trừng đối phương.
Trình Tri Lễ cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không thèm quan tâm hắn, chỉ nói với Trình Văn Bân: "Tôi cũng coi như là suy nghĩ cho Trình gia mới chủ động hiến thân, tôi mệt mỏi như vậy, các người lại đối xử với tôi như đang chất vấn phạm nhân. Xem ra các người căn bản không xem tôi là người nhà họ Trình tôi đây liền rời đi vậy! Tôi sẽ thu thập hành lý ngay bây giờ!". Nói xong, cậu lập tức lên lầu.
"Tiểu Lễ ", Trình Văn Bân ánh mắt lóe lóe, chần chờ một chút.
Nhưng mà, Trịnh Tuyết lại nhanh tay giữ chặt hắn, giọng căm hận nói: "Để nó đi! Cái nhà này có nó không có tôi, có tôi không có nó! Nếu ông dám giữ nó lại, đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen!".
Trình Văn Bân cứng lại, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là cúi đầu.
Trình Tri Lễ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vào phòng ngủ của mình thu thập hành lí.
Đồ của cậu không nhiều lắm, thực nhanh đã dọn xong, sau đó, cậu không chút do dự đi khỏi cửa lớn Trình gia, bắt xe rời đi.
Khi đó, cậu cậu có liếc mắt nhìn Triệu Triều một lần.
Triệu Triều từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách an ủi Trình Tri Hạ, tong tim trong mắt đều là đối phương, căn bản không để ý Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ trào phúng cười cười.
Triệu Triều coi trọng Trình Tri Hạ đến mức độ này, đời trước cậu lại như thế nào cho rằng hắn thích mình?
Quả nhiên là tên ngốc.
Trình Tri Lễ ngồi trên xe, giơ tay khẽ vuốt bụng mình, tâm tình dần bình tĩnh lại.
*
Hôm sau.
Sáng sớm, Trình Tri Lễ từ trên giường lớn tỉnh lại.
Cậu thuê phòng tổng thống trong một khách sạn lớn.
Phòng tổng thống rộng lớn sang trọng, mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn dẹp.
Rời khỏi Trình gia, cậu liền không có nhà để về.
Thấy Trình Tri Lễ đã tỉnh, Reinhard cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng nha Trình Nhi, cậu mang thai rồi."
Trình Tri Lễ ngẩn người.
Rốt cuộc cũng mang thai!
Cậu sờ sờ bụng, khó có thể tưởng tượng chỗ này đang hình thành một sinh mệnh.
Nhưng mà, cậu cũng thực nhanh bình tĩnh lại.
Đứa nhỏ này phải đưa cho Reinhard. Đây là khế ước ban đầu của họ.
Không sao cả, đứa nhỏ này vốn dĩ không nên xuất hiện, mặc dù cùng cậu có quan hệ huyết thống thì thế nào? Cha ruột của cậu không phải cũng coi cậu như thế thân đó sao? Người nhà Trình gia đều máu lạnh, cậu cùng lắm chỉ là kế thừa huyết thống máu lạnh của bọn họ thôi!
Nghĩ thế, Trình Tri Lễ cầm lấy di động, gọi điện cho Phó Lai Anh.
Nhưng mà, không liên lạc được.
Trình Tri Lễ khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh.
Không muốn gặp cậu sao? Được thôi! Vậy để toàn bộ Phó gia gặp cậu đi!
Trình Tri Lễ biết địa chỉ Phó gia. Vì vậy, cậu trực tiếp lái xe đến đó.
Biệt thự Phó gia ở trong một tiểu khu cao cấp, bảo an gác cổng thấy bảng số xe của cậu lạ mắt, lập tức ngăn lại, Trình Tri Lễ kéo cửa kính xe xuống, nói: "Anh vào nói với Phó tiên sinh, tôi là Trình Tri Lễ, tôi có việc cần nói với bọn họ.". Người cậu muốn gặp tất nhiên không phải Phó Lai Anh, mà là cha mẹ hắn - Phó Chính cùng Văn Tú.
Bảo an kia chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói với Phó gia.
Chỉ lát sau, Trình Tri Lễ đã được vào cửa.
Cậu lái xe đến cửa biệt thự, đã có bảo mẫu ở đó chờ sẵn.
"Trình tiên sinh.", nữ nhân trung niên kia gật đầu với cậu, thần sắc nhàn nhạt, không nóng không lạnh mà nói: "Tiên sinh cùng phu nhân đang ở trong chờ ngài."
Trình Tri Lễ cũng không để bụng thái độ của bà, lập tức đi vào.
Quả nhiên, Phó Chính cùng Văn Tú đang ở trong phòng khách chờ cậu.
"Trình tiên sinh, không biết cậu muốn gặp chúng tôi là có chuyện gì?", Phó Chính hỏi.
Hai người đều diện vô biểu tình, không khó nhìn ra thái độ bất mãn đối với vị khách không mời mà đến là cậu.
Xem ra bọn họ chuyện giữa mình và Phó Lai Anh?
Trình Tri Lễ trong lòng cười nhạt, nói: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói.", cậu nhìn về phía vị bảo mẫu kia.
Phó Chính hơi hơi nhíu mày, sau đó nói với bà: "Dì Trần, dì lên lầu dọn dẹp một chút đi."
"Vâng ", dì Trần nhẹ đáp. Bà có chút không vui mà liếc Trình Tri Lễ một cái, sau đó mới lên lầu.
Trình Tri Lễ cố ý đợi thêm chút nữa, mới cười tủm tỉm mà nói: "Chúc mừng Phó lão gia, chúc mừng Văn phu nhân!"
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Câu chúc mừng này là có ý gì?
Trình Tri Lễ nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, lúc này mới chậm rì rì mà nói: "Bởi vì, tôi mang thai, Phó gia các người có hậu rồi, tất nhiên phải chúc mừng, không đúng sao?"
Phó Chính cùng Văn Tú tức khắc ngây người.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Phó Chính liền khôi phục vẻ ngạc nhiên, sắc mặt càng lạnh hơn: "Trình tiên sinh, đùa cợt thế này một chút cũng không buồn cười!"
Trình Tri Lễ vẻ mặt vô tội: "Tôi không có nói giỡn nha."
"Cậu là nam nhân!", Phó Chính nhíu mày.
"Nam nhân cũng có thể sinh con, nếu hai người không tin có thể kêu bác sĩ tư nhân đến kiểm tra cho tôi, đương nhiên, nếu hai người lo lắng tôi hối lộ bác sĩ, cũng có thể chỉ định một bệnh viện bất kì để tôi kiểm tra.", Trình Tri Lễ không nhanh không chậm mà nói.
Phó Chính cùng Văn Tú hai mặt nhìn nhau.
Trình Tri Lễ thật sự quá bình tĩnh cùng tự tin! Làm cho bọn họ không thể không tin!
Nhưng mà
Trình Tri Lễ là nam nhân!
Chẳng lẽ nam nhân thật sự có thể mang thai?
Ánh mắt Văn Tú sáng lên, không ngừng chớp mắt nhìn Phó Chính.
Phó Chính tự nhiên tiếp thu được ám chỉ của vợ, nghĩ đến việc con trai mình Phó Lai Anh khăng khăng muốn cưới Trình Tri Hạ, ông không tự chủ được thở dài, thật sâu mà nhìn Trình Tri Lễ: "Được, tôi lập tức gọi bác sĩ tư nhân đến đây." Nói xong, ông liền đứng dậy gọi điện thoại.
Trình Tri Lễ hơi mỉm cười, nhìn về phía Văn Tú: "Phu nhân, tôi có thể ngồi xuống không?"
"Ngồi đi." Văn Tú lúc này thái độ hơi có phần hòa nhã, so với ban nãy không giống nhau.
Tuy rằng Phó gia đồng ý để Phó Lai Anh cưới Trình Tri Hạ, hiện tại xem ra, bọn họ chỉ là tôn trọng quyết định của con trai, nhưng trong nội tâm cũng không hi vọng con trai mình cưới nam nhân, nói cách khác, bọn họ kỳ thật vẫn mong muốn Phó Lai Anh có thể vì Phó gia nối dõi tông đường.
Việc này cũng không tính là kỳ quái, cha mẹ trong thiên hạ ai lại không hy vọng con cái có thể thành gia lập nghiệp, kế thừa hương khói tổ tiên?
Mà hiện tại, một biện pháp vẹn cả đôi đường đã xuất hiện.
Chỉ cần cưới Trình Tri Lễ cậu, vừa có thể thỏa mãn việc Phó Lai Anh thích nam nhân, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng nối dõi tông đường của Phó gia!
Trình Tri Lễ đáy mắt hiện lên một mạt cười lạnh.
Trình Tri Hạ ơi Trình Tri Hạ, đời này, tôi chống mắt xem anh thế nào cùng tôi tranh đoạt!
Đợi khoảng nửa tiếng, một vị bác sĩ già đến cùng với hai hộ sĩ, mang theo đầy đủ thiết bị chữa bệnh, mà Trình Tri Lễ cũng vô cùng phối hợp mà theo bọn họ làm kiểm tra.
Tình huống nam nhân mang thai thật sự quá mức thần kì, lão bác sĩ đầu tiên là giúp cậu bắt mạch, sau đó lại đem cậu đi lấy máu, có thể nói là thập phần chu đáo.
Lại trôi qua nửa tiếng, kết quả rốt cuộc cũng có.
Lão bác sĩ vẻ mặt ngạc nhiên mà nỉ non nói: "Sao có thể? Đây rốt cuộc là chuyện kì diệu gì vậy!"
"Lão Tề?", Phó Chính cẩn thận mà nhìn ông, trong lòng đã ẩn ẩn hiểu ra.
Lão Tề nghe tiếng gọi, lúc này mới như tỉnh mộng, cảm thán nói: "Không nghĩ tới nam nhân thật sự có thể mang thai! Tuy rằng tôi cũng không rõ đây là nguyên lý gì, nhưng dụng cụ kiểm tra sẽ không gạt người, hơn nữa, lúc nãy tôi thật sự đã bắt ra hỉ mạch, thật sự là hỉ mạch! Đúng rồi, đây là con của ai? Cậu ta mang thai là con của ai ".
Phó Chính từ khi nhận được câu trả lời, cả người đều ngốc, thẳng đến khi đối phương đề cập đến gốc gác của đứa nhỏ trong bụng, mới đột nhiên hoàn hồn.
Ông bỗng nhiên có loại ảo giác như cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Sao lại may mắn như vậy, con trai mình cùng Trình Tri Lễ làm một lần, Trình Tri Lễ liền trúng thưởng?!
Chẳng lẽ đứa trẻ này là do Trình Tri Lễ dùng thủ đoạn mà có? Không đúng không đúng, đây là một vấn đề cực kì nghiêm túc! Trình Tri Lễ khẳng định cũng biết, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, Phó gia chắc chắn sẽ xét nghiệm DNA. Cho nên, cậu là không có khả năng lừa họ.
Cho nên là nói
Bọn họ thật sự có cháu?
Trời ơi!!!
Phó Chính trong óc trống rỗng, trừ bỏ gọi ông trời thì đã không biết nên có biểu tình gì.
Trình Tri Lễ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phó Chính cùng Văn Tú, mỉm cười, làm trò trước mặt bọn họ: "Lúc con phát hiện mình mang thai, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi cho Phó tổng, nhưng hắn lại không nghe máy. Xem ra trong lòng hắn căn bản không có con, lão Tề, ngài có biết phá thai không? Chi bằng ngài giúp con làm cho đứa nhỏ sảy mất đi?"
Phó Chính cùng Văn Tú nháy mắt biến sắc, buột miệng thốt ra: "Không được!!!"
- -------------------
Thụ có mấy chiêu độc ghê:))))
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trình Tri Lễ đã sớm bị thiên đao vạn quả!
Sau đó, Trình Tri Hạ mở miệng: "Em hiểu rồi." Vành mắt hắn phiếm hồng, ánh mắt nhìn Phó Lai Anh cực kì bi thương, khiến đối phương nảy sinh cảm giác trìu mến cùng tự trách. Nói xong, hắn bước chân khập khiễng mà rời đi, phảng phất đau lòng tột độ.
"Tri Hạ.", Phó Lai Anh lập tức muốn đuổi theo, nhưng ngặt nỗi, hắn không có mặc quần! Nếu hắn hiện tại chạy ra ngoài, liền bị các nhân viên công ty toàn bộ nhìn thấy hắn lõa lồ nửa thân dưới!
Trình Tri Lễ thấy Phó Lai Anh nhảy xuống sô pha, nhưng không có chạy ra đuổi theo, liền đoán được tâm tư của hắn, lập tức cười nhạo một tiếng: "Đuổi theo đi! Sao lại không đuổi theo vậy? Hay là, trong mắt Phó gia đại thiếu, sĩ diện so với người yêu còn quan trọng hơn, đúng không?"
Lời còn chưa dứt, Phó Lai Anh liền xoay người trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt hung ác đến cực điểm, phảng phất như một con sư tử cuồng dã bị loài thú khác xâm phạm lãnh thổ!
Trình Tri Lễ tất nhiên không sợ, còn tìm góc độ tốt nhất để Phó Lai Anh có thể nhìn thấy toàn bộ dấu hôn xanh tím trên người mình, tươi cười nhìn đối phương.
Phó Lai Anh quả nhiên đen mặt, không nói một lời.
Tuy rằng từ đầu tới cuối hắn không biết gì cả, nhưng hắn xác thật đã cùng Trình Tri Lễ lên giường, đây là sự thật không thể chối cãi, tuy rằng hắn thật sự không muốn thừa nhận.
Hắn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Trình Tri Lễ, hỏi: "Mục đích của cậu là gì?"
"Mục đích?" Trình Tri Lễ đuôi mắt xếch lên, tươi cười yêu dã: "Đương nhiên là đem anh từ trong tay Trình Tri Hạ đoạt đi! Chỉ cần Trình Tri Hạ đau lòng, em liền vui vẻ muốn chết!"
Phó Lai Anh cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"
"Em chính là tiện nhân nha.", Trình Tri Lễ thần sắc thản nhiên, "Nhưng toàn bộ Trình gia không phải đều là tiện nhân sao?"
"Đừng tưởng rằng bò được lên giường tôi, liền có thể khiến tôi yêu cậu! Người tôi yêu chỉ có duy nhất một mình Tri Hạ!", Phó Lai Anh thanh âm lạnh lẽo, trong ánh mắt phảng phất cay độc, hung hăng trừng mắt với Trình Tri Lễ.
(sau này bị vả mặt đừng hỏi tại sao =))))))
"Ha.", Trình Tri Lễ mới không cần Phó Lai Anh yêu cậu! Nhưng mà, vị trí vợ của Phó Lai Anh, nhất định phải thuộc về cậu!
Nghĩ thế, cậu liền ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Phó Lai Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Sau trận làm tình kịch liệt, Trình Tri Lễ eo mỏi lưng đau, nhưng cậu vẫn cố nén mỏi mệt, cầm quần áo mặc vào. Sửa xong cổ áo, đi đến trước mặt Phó Lai Anh, thấy đối phương mang thần sắc cảnh giác, nhịn không được cười tươi: "Cảm ơn Phó tổng hôm nay sung sức như vậy, em rất thoải mái!"
Phó Lai Anh lập tức đen mặt: "Cút!"
"Phó tổng, cho em lưu số điện thoại đi." Trình Tri Lễ mặt không đổi sắc, thấy Phó Lai Anh có ý định muốn cự tuyệt, cậu lập tức nói: "Nếu anh không cho, em chỉ có thể liên lạc với cha mẹ, thậm chí là cả ông bà của anh thôi! Anh cũng không muốn chuyện của chúng ta bị người trong nhà biết đi?"
Phó Lai Anh nghẹn lại, lúc này mới lạnh mặt, đưa điện thoại di động cho Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ móc di động ra lưu lại, sau đó cười tủm tỉm mà nói: "Thật ngoan, vậy mới là hảo hài tử. Thôi vậy, lần sau gặp lại!". Nói xong, cậu không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lúc cậu bước ra còn cố ý mở rộng cổ áo, chào hỏi không ít nhân viên công ty, còn cố ý làm ra vẻ eo mông nhức mỏi. Chờ đến khi trong mắt mấy nhân viên kia lộ ra nét nghi ngờ quỷ dị, cậu lập tức cười đến ý vị thâm trường.
"Trình nhi, sao cậu biết Trình Tri Hạ sẽ đến?". Ra khỏi cao ốc Phó thị, Reinhard lập tức tò mò hỏi.
"Tôi tất nhiên không biết." Trình Tri Lễ cười khẽ, đáy mắt hiện lên tia châm chọc, sau đó lại nói: "Bất quá nhìn vào sự coi trọng của Trình gia đối với Phó Lai Anh, bọn họ chắc chắc sẽ sắp xếp vào Phó Thị mấy cái camera giám sát. Tôi là cố ý không khóa cửa phòng tổng tài, còn kêu thật lớn tiếng! Nghe được thanh âm đỏ mặt như vậy, những cái camera đó sao có thể im lặng được, khẳng định sẽ thông báo cho Trình Tri Hạ." Cậu nói xong liền nhịn không được thoải mái cười to: "Anh lúc nãy có trông thấy sắc mặt Trình Tri Hạ không? Thật là quá tuyệt! Nhìn thấy hắn khó chịu, tôi giống như đang ở trên mây vậy! Sảng khoái vô cùng!"
"Đúng là chơi rất vui." Reinhard phụ họa, "Tôi còn nhân cơ hội nuốt không ít thần quyến trên người hắn! Về sau hào quang vạn nhân mê của hắn chỉ sợ sẽ dần dần mất đi hiệu lực."
"Thế thì đúng là quá tốt." Trình Tri Lễ câu môi: "Đi, chúng ta về nhà!"
Quả nhiên, Trình Tri Lễ mới vừa về đến nhà, liền trông thấy vẻ mặt khó coi của cha mẹ.
Trừ bỏ hai người này, Triệu Triều cùng Trình Tri Hạ cũng có mặt.
Trình Tri Hạ sắc mặt tái nhợt, Triệu Triều ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Lúc này, Trình Văn Bân mới mở miệng: "Trình Tri Lễ! Mày cút qua đây cho tao!"
Trình Tri Lễ nhướng mày, quay đầu bước lên phòng.
"Nghịch tử!", Trình Văn Bân thấy cậu không để ý đến mình, nhất thời giận dữ, hung hăng đập bàn.
"Cha, hôm nay con rất mệt, muốn được nghỉ ngơi." Trình Tri Hạ cố nén sự mất kiên nhẫn, mỉm cười.
"Mày có biết mày đã làm gì không? Dám bò lên giường anh rể tương lai, mày không thấy xấu hổ sao?", Trình Văn Bân rống giận.
"A, vậy ông lúc trước lừa gạt mẹ tôi có thấy xấu hổ không?", Trình Tri Lễ cười như không cười mà nhìn ông ta, khóe miệng gợi một độ cong châm chọc.
Trình Văn Bân nhất thời thẹn quá hóa giận: "Hỗn láo!"
"Tôi nói sai sao?", Trình Tri Lễ hỏi.
"Mày!", Trình Văn Bân nghẹn lại, nói không ra lời.
Trình Tri Lễ cười nhạo một tiếng, sau đó thanh âm lập tức trở nên mềm mại, nói: "Anh trai cùng Phó tổng không phải còn chưa đính hôn sao? Cha, cái mà ông để ý suy cho cùng cũng chỉ là quyền thế nhà họ Phó mà thôi. Như vậy, người trong nhà chúng ta ai bò lên giường Phó Lai Anh có cái gì khác nhau?", Cậu nói, lại nhìn về phía Trình Tri Hạ: "Anh, dù sao anh cũng không sống lâu được, chi bằng đem Phó Lai Anh nhường cho em đi, thân thể của em khỏe mạnh, nếu như gả cho hắn, Trình gia cả đời cũng không cần lo chuyện ăn ngon mặc đẹp nữa. Vả lại, anh đừng nói là anh thật sự có tình cảm với Phó Lai Anh nha?"
"Em, tại sao?". Trình Tri Hạ run rẩy nhìn về phía Trình Tri Lễ, vẻ mặt bị thương.
"Trình Tri Lễ! Mày muốn chết sao?! Sao mày có thể làm vậy với anh trai mày hả?", Trịnh Tuyết thét chói tai, đáy mắt tràn đầy bi phẫn.
Bên này, ánh mắt Trình Văn Bân lóe sáng, tựa như đang nghiền ngẫm lời nói của Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ tươi cười: "Tôi nói sai cái gì sao? Tôi chỉ đơn giản nói sự thật thôi."
"Em thật sự muốn anh chết sao?", Trình Tri Hạ chất vấn, "Anh là anh của em mà, sao em có thể một chút cũng không màng đến huyết thống của chúng ta chứ?"
"Sao bây giờ anh lại trở thành anh của tôi rồi?", Trình Tri Lễ cười nhạo, khinh thường nhìn hắn: "Trước kia một ánh mắt anh cũng không cho tôi, nhưng ở trước mặt người khác lại giả vờ bố thí quan tâm tôi thế nào, có cần tôi lặp lại không?"
"Tuy rằng em là con riêng của cha, nhưng anh từ trước đến giờ chưa từng đối xử tệ với em mà Em, em sao lại cảm thấy đó là hành động bố thí chứ?", Trình Tri Hạ run giọng nói, vẻ mặt khó có thể tin.
Ha.
Đúng là một đóa hoa sen trắng không chút tì vết!
Trình Tri Lễ cười lạnh.
Nhưng mà đóa hoa gian xảo dối trá như vậy, thật đúng là nhiều người thích!
Chỉ thấy Triệu Triều ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt thương tiếc an ủi hắn: "Tri Hạ, em đừng kích động, tránh tổn hại thân thể.". Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Trình Tri Lễ, nghiêm khắc mà nói: "Trình Tri Lễ! Tri Hạ em ấy chưa từng đối xử tệ bạc với cậu, tự cậu đi theo một đám ăn chơi trác táng, làm bại hoại thanh danh Trình gia, hiện tại lại ở chỗ này bôi nhọ em ấy! Sao cậu lại dơ bẩn như vậy?"
Trình Tri Lễ nháy mắt biến sắc: "Đúng vậy! Ta chính là trái tim! Ta chính là hỗn đản! Nhưng tôi có bẩn đến đâu, cũng là thiếu gia Trình gia, không phải một tên bảo tiêu như anh có thể mắng! Anh là thứ gì? Bất quá chỉ là con chó mà Trình gia nuôi!"
"Cậu!", Triệu Triều nhất thời trừng lớn mắt, giận đến đỏ cả mặt.
Ngày thường khi hắn mở miệng răn dạy Trình Tri Lễ, đối phương đều không phản bác, chỉ biết ngoan ngoãn mà nhận sai.
Thế nhưng hôm nay, Trình Tri Lễ dám mắng hắn là chó!
Triệu Triều hai mắt màu đỏ ngầu, cuối cùng cũng không duy trì được khuôn mặt hiền hòa, gắt gao trừng đối phương.
Trình Tri Lễ cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không thèm quan tâm hắn, chỉ nói với Trình Văn Bân: "Tôi cũng coi như là suy nghĩ cho Trình gia mới chủ động hiến thân, tôi mệt mỏi như vậy, các người lại đối xử với tôi như đang chất vấn phạm nhân. Xem ra các người căn bản không xem tôi là người nhà họ Trình tôi đây liền rời đi vậy! Tôi sẽ thu thập hành lý ngay bây giờ!". Nói xong, cậu lập tức lên lầu.
"Tiểu Lễ ", Trình Văn Bân ánh mắt lóe lóe, chần chờ một chút.
Nhưng mà, Trịnh Tuyết lại nhanh tay giữ chặt hắn, giọng căm hận nói: "Để nó đi! Cái nhà này có nó không có tôi, có tôi không có nó! Nếu ông dám giữ nó lại, đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen!".
Trình Văn Bân cứng lại, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là cúi đầu.
Trình Tri Lễ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vào phòng ngủ của mình thu thập hành lí.
Đồ của cậu không nhiều lắm, thực nhanh đã dọn xong, sau đó, cậu không chút do dự đi khỏi cửa lớn Trình gia, bắt xe rời đi.
Khi đó, cậu cậu có liếc mắt nhìn Triệu Triều một lần.
Triệu Triều từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách an ủi Trình Tri Hạ, tong tim trong mắt đều là đối phương, căn bản không để ý Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ trào phúng cười cười.
Triệu Triều coi trọng Trình Tri Hạ đến mức độ này, đời trước cậu lại như thế nào cho rằng hắn thích mình?
Quả nhiên là tên ngốc.
Trình Tri Lễ ngồi trên xe, giơ tay khẽ vuốt bụng mình, tâm tình dần bình tĩnh lại.
*
Hôm sau.
Sáng sớm, Trình Tri Lễ từ trên giường lớn tỉnh lại.
Cậu thuê phòng tổng thống trong một khách sạn lớn.
Phòng tổng thống rộng lớn sang trọng, mỗi ngày đều có nhân viên đến dọn dẹp.
Rời khỏi Trình gia, cậu liền không có nhà để về.
Thấy Trình Tri Lễ đã tỉnh, Reinhard cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng nha Trình Nhi, cậu mang thai rồi."
Trình Tri Lễ ngẩn người.
Rốt cuộc cũng mang thai!
Cậu sờ sờ bụng, khó có thể tưởng tượng chỗ này đang hình thành một sinh mệnh.
Nhưng mà, cậu cũng thực nhanh bình tĩnh lại.
Đứa nhỏ này phải đưa cho Reinhard. Đây là khế ước ban đầu của họ.
Không sao cả, đứa nhỏ này vốn dĩ không nên xuất hiện, mặc dù cùng cậu có quan hệ huyết thống thì thế nào? Cha ruột của cậu không phải cũng coi cậu như thế thân đó sao? Người nhà Trình gia đều máu lạnh, cậu cùng lắm chỉ là kế thừa huyết thống máu lạnh của bọn họ thôi!
Nghĩ thế, Trình Tri Lễ cầm lấy di động, gọi điện cho Phó Lai Anh.
Nhưng mà, không liên lạc được.
Trình Tri Lễ khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh.
Không muốn gặp cậu sao? Được thôi! Vậy để toàn bộ Phó gia gặp cậu đi!
Trình Tri Lễ biết địa chỉ Phó gia. Vì vậy, cậu trực tiếp lái xe đến đó.
Biệt thự Phó gia ở trong một tiểu khu cao cấp, bảo an gác cổng thấy bảng số xe của cậu lạ mắt, lập tức ngăn lại, Trình Tri Lễ kéo cửa kính xe xuống, nói: "Anh vào nói với Phó tiên sinh, tôi là Trình Tri Lễ, tôi có việc cần nói với bọn họ.". Người cậu muốn gặp tất nhiên không phải Phó Lai Anh, mà là cha mẹ hắn - Phó Chính cùng Văn Tú.
Bảo an kia chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói với Phó gia.
Chỉ lát sau, Trình Tri Lễ đã được vào cửa.
Cậu lái xe đến cửa biệt thự, đã có bảo mẫu ở đó chờ sẵn.
"Trình tiên sinh.", nữ nhân trung niên kia gật đầu với cậu, thần sắc nhàn nhạt, không nóng không lạnh mà nói: "Tiên sinh cùng phu nhân đang ở trong chờ ngài."
Trình Tri Lễ cũng không để bụng thái độ của bà, lập tức đi vào.
Quả nhiên, Phó Chính cùng Văn Tú đang ở trong phòng khách chờ cậu.
"Trình tiên sinh, không biết cậu muốn gặp chúng tôi là có chuyện gì?", Phó Chính hỏi.
Hai người đều diện vô biểu tình, không khó nhìn ra thái độ bất mãn đối với vị khách không mời mà đến là cậu.
Xem ra bọn họ chuyện giữa mình và Phó Lai Anh?
Trình Tri Lễ trong lòng cười nhạt, nói: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói.", cậu nhìn về phía vị bảo mẫu kia.
Phó Chính hơi hơi nhíu mày, sau đó nói với bà: "Dì Trần, dì lên lầu dọn dẹp một chút đi."
"Vâng ", dì Trần nhẹ đáp. Bà có chút không vui mà liếc Trình Tri Lễ một cái, sau đó mới lên lầu.
Trình Tri Lễ cố ý đợi thêm chút nữa, mới cười tủm tỉm mà nói: "Chúc mừng Phó lão gia, chúc mừng Văn phu nhân!"
Hai người nghe vậy đều sửng sốt.
Câu chúc mừng này là có ý gì?
Trình Tri Lễ nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, lúc này mới chậm rì rì mà nói: "Bởi vì, tôi mang thai, Phó gia các người có hậu rồi, tất nhiên phải chúc mừng, không đúng sao?"
Phó Chính cùng Văn Tú tức khắc ngây người.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Phó Chính liền khôi phục vẻ ngạc nhiên, sắc mặt càng lạnh hơn: "Trình tiên sinh, đùa cợt thế này một chút cũng không buồn cười!"
Trình Tri Lễ vẻ mặt vô tội: "Tôi không có nói giỡn nha."
"Cậu là nam nhân!", Phó Chính nhíu mày.
"Nam nhân cũng có thể sinh con, nếu hai người không tin có thể kêu bác sĩ tư nhân đến kiểm tra cho tôi, đương nhiên, nếu hai người lo lắng tôi hối lộ bác sĩ, cũng có thể chỉ định một bệnh viện bất kì để tôi kiểm tra.", Trình Tri Lễ không nhanh không chậm mà nói.
Phó Chính cùng Văn Tú hai mặt nhìn nhau.
Trình Tri Lễ thật sự quá bình tĩnh cùng tự tin! Làm cho bọn họ không thể không tin!
Nhưng mà
Trình Tri Lễ là nam nhân!
Chẳng lẽ nam nhân thật sự có thể mang thai?
Ánh mắt Văn Tú sáng lên, không ngừng chớp mắt nhìn Phó Chính.
Phó Chính tự nhiên tiếp thu được ám chỉ của vợ, nghĩ đến việc con trai mình Phó Lai Anh khăng khăng muốn cưới Trình Tri Hạ, ông không tự chủ được thở dài, thật sâu mà nhìn Trình Tri Lễ: "Được, tôi lập tức gọi bác sĩ tư nhân đến đây." Nói xong, ông liền đứng dậy gọi điện thoại.
Trình Tri Lễ hơi mỉm cười, nhìn về phía Văn Tú: "Phu nhân, tôi có thể ngồi xuống không?"
"Ngồi đi." Văn Tú lúc này thái độ hơi có phần hòa nhã, so với ban nãy không giống nhau.
Tuy rằng Phó gia đồng ý để Phó Lai Anh cưới Trình Tri Hạ, hiện tại xem ra, bọn họ chỉ là tôn trọng quyết định của con trai, nhưng trong nội tâm cũng không hi vọng con trai mình cưới nam nhân, nói cách khác, bọn họ kỳ thật vẫn mong muốn Phó Lai Anh có thể vì Phó gia nối dõi tông đường.
Việc này cũng không tính là kỳ quái, cha mẹ trong thiên hạ ai lại không hy vọng con cái có thể thành gia lập nghiệp, kế thừa hương khói tổ tiên?
Mà hiện tại, một biện pháp vẹn cả đôi đường đã xuất hiện.
Chỉ cần cưới Trình Tri Lễ cậu, vừa có thể thỏa mãn việc Phó Lai Anh thích nam nhân, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng nối dõi tông đường của Phó gia!
Trình Tri Lễ đáy mắt hiện lên một mạt cười lạnh.
Trình Tri Hạ ơi Trình Tri Hạ, đời này, tôi chống mắt xem anh thế nào cùng tôi tranh đoạt!
Đợi khoảng nửa tiếng, một vị bác sĩ già đến cùng với hai hộ sĩ, mang theo đầy đủ thiết bị chữa bệnh, mà Trình Tri Lễ cũng vô cùng phối hợp mà theo bọn họ làm kiểm tra.
Tình huống nam nhân mang thai thật sự quá mức thần kì, lão bác sĩ đầu tiên là giúp cậu bắt mạch, sau đó lại đem cậu đi lấy máu, có thể nói là thập phần chu đáo.
Lại trôi qua nửa tiếng, kết quả rốt cuộc cũng có.
Lão bác sĩ vẻ mặt ngạc nhiên mà nỉ non nói: "Sao có thể? Đây rốt cuộc là chuyện kì diệu gì vậy!"
"Lão Tề?", Phó Chính cẩn thận mà nhìn ông, trong lòng đã ẩn ẩn hiểu ra.
Lão Tề nghe tiếng gọi, lúc này mới như tỉnh mộng, cảm thán nói: "Không nghĩ tới nam nhân thật sự có thể mang thai! Tuy rằng tôi cũng không rõ đây là nguyên lý gì, nhưng dụng cụ kiểm tra sẽ không gạt người, hơn nữa, lúc nãy tôi thật sự đã bắt ra hỉ mạch, thật sự là hỉ mạch! Đúng rồi, đây là con của ai? Cậu ta mang thai là con của ai ".
Phó Chính từ khi nhận được câu trả lời, cả người đều ngốc, thẳng đến khi đối phương đề cập đến gốc gác của đứa nhỏ trong bụng, mới đột nhiên hoàn hồn.
Ông bỗng nhiên có loại ảo giác như cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Sao lại may mắn như vậy, con trai mình cùng Trình Tri Lễ làm một lần, Trình Tri Lễ liền trúng thưởng?!
Chẳng lẽ đứa trẻ này là do Trình Tri Lễ dùng thủ đoạn mà có? Không đúng không đúng, đây là một vấn đề cực kì nghiêm túc! Trình Tri Lễ khẳng định cũng biết, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, Phó gia chắc chắn sẽ xét nghiệm DNA. Cho nên, cậu là không có khả năng lừa họ.
Cho nên là nói
Bọn họ thật sự có cháu?
Trời ơi!!!
Phó Chính trong óc trống rỗng, trừ bỏ gọi ông trời thì đã không biết nên có biểu tình gì.
Trình Tri Lễ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Phó Chính cùng Văn Tú, mỉm cười, làm trò trước mặt bọn họ: "Lúc con phát hiện mình mang thai, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi cho Phó tổng, nhưng hắn lại không nghe máy. Xem ra trong lòng hắn căn bản không có con, lão Tề, ngài có biết phá thai không? Chi bằng ngài giúp con làm cho đứa nhỏ sảy mất đi?"
Phó Chính cùng Văn Tú nháy mắt biến sắc, buột miệng thốt ra: "Không được!!!"
- -------------------
Thụ có mấy chiêu độc ghê:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất