Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
Chương 17: Cướp lấy nụ hôn đó vĩnh viễn
Khi Cẩn tỉnh lại cậu đã thấy bản thân nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, cậu bật dậy bàng hoàng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hất chăn kiểm tra, trên người đâu đâu cũng đầy ứa ngân, má phải vẫn còn nhức nhối.
“Cậu Cẩn tỉnh rồi.” Bà Hai đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt từ trước tới nay lạnh lùng vô cảm bỗng xuất hiện vết nứt, đầy lo lắng, sà lại bên cạnh cậu.
“Cậu làm bà Hai lo lắng quá!”
Cẩn nắm lấy tay người phụ nữ: An Việt thế nào rồi?
Đáng tiếc chẳng thể phát ra tiếng, may mắn bà Hai vốn chăm Cẩn từ bé nên chỉ cần nhìn khẩu hình miệng cũng đủ để bà hiểu cậu đang muốn hỏi gì.
“An Việt vẫn ổn, thằng bé đang chờ bên ngoài, cậu muốn gặp nó không?”
Cẩn gật đầu, cậu không quên trước khi mình hôn mê trạng thái của An Việt có vẻ không ổn.
Bà Hai ra ngoài thông báo, bước vào phòng có tới tận hai người, anh trai Cẩn và cả An Việt. An Việt đã trở lại trạng thái bình thường, đứng bên cạnh bà Hai đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩn trên giường, bàn tay hôm qua được Cẩn hôn nay vẫn còn nóng một cách kỳ lạ, người con trai Chúa đất ấy vì sao lại hôn hắn? Hành động đó biểu thị cho điều chi?
Chính lại gần. “Em ổn chưa?”
Cẩn gật đầu, cậu vẫn còn đau, nhưng lựa chọn giữa việc nói mình bị đau và gật đầu, thì cái gật đầu có vẻ tiện hơn.
“Anh đã xử lý xác cùng những tên ẩn quân của Giran rồi, sắp tới anh phải tới lãnh địa của hắn để tiếp nhận quyền quản lý. Nguyên nhân cho cái chết của hắn đã được anh gửi tới cho cha. Chúng ta lựa chọn nói thật, nói Giran có ý đồ bất chính với con trai thứ hai của Chúa đất, nên xảy ra xô xát dẫn đến mất mạng, bản chất của Giran cả thiên hạ này ai cũng biết, nên đây là lý do hợp lý nhất. Anh đã từng nghe có người trù ẻo hắn rằng: thứ đó sớm muộn gì cũng chết vì căn bệnh mê sắc của mình, cho nên nguyên nhân cái chết đó khá hợp lý.”
Chính áy náy nhìn Cẩn. “Chỉ khổ cho em, vì đưa em vào chuyện này.”
Cẩn không trách, nếu nói ra sự thật mà có thể làm yên lòng những kẻ bề tôi dưới chướng Giran thì còn chi bằng.
“Hôm qua An Việt đã cứu em?” Chính hỏi.
Cẩn gật đầu, vươn tay vẫy gọi An Việt qua. Hắn lưỡng lự đôi chút nhưng vẫn bước qua, nhìn bàn tay đang vươn ra với mình An Việt không biết phải làm sao, mãi sau hắn quyết định đưa tay mình lên, Cẩn liền nắm lấy tay hắn kéo An Việt tới bên người mình.
“Cảm ơn ngươi An Việt.” Chính nói thay cho em trai.
Cẩn gật đầu tán thành.
Chính nói tiếp: “Ta đã nhìn ra lòng trung thành của ngươi, từ nay ta muốn người là hậu vệ trung thành nhất của em trai ta, ở bên nó bất kể ngày và đêm.”
Cẩn kinh ngạc nhìn anh mình, rõ ràng họ đã bàn trước để An Việt đi vào hang động nghiên cứu đá nổ, sao có thể làm hậu vệ cho cậu được.
Nhìn ra được lo lắng của em trai, Chình an ủi: “Đừng lo, vừa làm một lúc hai việc có thể.”
An Việt lấy tay mình khỏi tay Cẩn, quỳ một gối xuống đất, tỏ lòng trung thành: “Thưa cậu từ nay cậu chính là chủ nhân của ta, ta xin nghe mọi lời cậu sai bảo.”
Cẩn vươn người qua, nâng An Việt dậy, nhân vật chính của cậu, ân nhân của cậu, người cậu yêu quý sao có thể quỳ gối hèn mọn như thế được chứ.
Nhìn em trai giành tình cảm tốt đẹp cho người hầu mới, Chính hơi nhíu mày nhưng không biết nói gì, lát sau hắn đề nghị thêm: “Anh muốn mang theo hai người trong tay em. Đó là Thanh Thư và Nhã Quỳnh, hai đứa bé này rất có năng khiếu sổ sách đừng để chúng làm ẩn quân. Anh muốn tiếp tục con đường làm ăn với người tây mà Giran để lại, nên cần đào tạo người của mình.”
Cẩn hơi lo lắng, nếu đi ra ngoài rất có thể Thanh Thư sẽ gặp Thanh Hoài, bị nhà họ Lâm lợi dụng, nhưng bây giờ có nhiều chuyện đã thay đổi, hơn nữa lại đi cùng anh trai cậu, nên chắc không cần lo quá.
Cẩn bảo bà Hai lấy giấy bút cho mình, ghi vội vào: “Nếu đem hai đứa đó đi, xin anh hãy đào tạo họ thành những người mạnh mẽ, đừng để chúng bị thế lực nào dụ dỗ đi mất.”
Thanh Thư và Nhã Quỳnh có lẽ nên nắm lấy số phận của mình, tự đi tìm hạnh phúc của họ, nếu muốn vậy cần phải để hai người đó ra đi.
Chính nhận yêu cầu của em trai, gật đầu. Cẩn nhìn qua An Việt, hắn không quên hai nhân vật kia là em trai hàng xóm của nhân vật chính, liền ghi câu hỏi: “An Việt ngươi thấy sao? Muốn hai đứa ấy đi chứ?”
An Việt sửng sốt nhìn người trên giường, sao một vị chủ nhân lại quan tâm đến suy nghĩ của hắn như vậy chứ? Đáng sao? Người này vì sao cứ làm lồng ngực hắn khó chịu đến vậy?
An Việt lắc đầu, đáp lại: “Ta nghe theo ý kiến của Thanh Thư và Nhã Quỳnh, chúng ta tuy thân như anh em nhưng không phải là anh em ruột, chuyện của họ vẫn nên để họ quyết định.”
Chính liền mang ý kiến đi hỏi trực tiếp Thanh Thư và Nhã Quỳnh. Thanh Thư từ trong máu đã là một chàng trang mê khám phá muốn đi đây đi đó, nên khi nghe Chính nói sẽ mang mình đi, Thanh Thư đồng ý, cậu chỉ hơi lo lắng cho An Việt, nhưng khi nói chuyện họ liền hiểu con đường mà mỗi người đi đều đã chọn được, Thanh Thư mỉm cười đồng ý với sắp xếp của Chính.
“Anh vì sao lại muốn làm người hầu thân cận cho cậu Cẩn?” Thanh Thư hỏi An Việt khi Chính rời đi.
An Việt im lặng không đáp lời. Thanh Thư có vẻ đã hiểu ra gì đó, nhắc nhở: “Cậu ấy dù có câm cũng là con trai Chúa đất, muốn cậu ấy để ý đến anh là một chặng hành trình dài, coi chừng đau khổ lúc đó chạy về khóc với em là không được đâu.”
An Việt mỉm cười rất nhạt, bàn tay được hôn của hắn vẫn còn nóng đây, nóng tới vào tim, hắn tin chắc mình sẽ có được người con trai đó, hay nói đúng hơn phải có được, vì cậu đã dám hôn lên mu bàn tay hắn, lau đi máu trên đôi tay bẩn thỉu của hắn.
Hắn nhất định phải có được Phiêu Cẩn bằng mọi giá, có được đôi mắt trong veo ấy, có được cái ôm ấm áp của ngày hôm qua.
Hắn nâng tay lên hôn vào đúng vị trí được Cẩn hôn ngày hôm qua, đời này hắn đã có mục tiêu để sống tiếp, cướp lấy nụ hôn đó vĩnh viễn.
...
Bộ này như cảnh cáo, vứt não đọc giải trí nghe hông mọi người, nên đừng có hỏi tui tính hợp lý, muốn cho chúng nó yêu nhau quất thui. Mình sẽ đẩy nội dung đi nhanh nhất có thể.
“Cậu Cẩn tỉnh rồi.” Bà Hai đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt từ trước tới nay lạnh lùng vô cảm bỗng xuất hiện vết nứt, đầy lo lắng, sà lại bên cạnh cậu.
“Cậu làm bà Hai lo lắng quá!”
Cẩn nắm lấy tay người phụ nữ: An Việt thế nào rồi?
Đáng tiếc chẳng thể phát ra tiếng, may mắn bà Hai vốn chăm Cẩn từ bé nên chỉ cần nhìn khẩu hình miệng cũng đủ để bà hiểu cậu đang muốn hỏi gì.
“An Việt vẫn ổn, thằng bé đang chờ bên ngoài, cậu muốn gặp nó không?”
Cẩn gật đầu, cậu không quên trước khi mình hôn mê trạng thái của An Việt có vẻ không ổn.
Bà Hai ra ngoài thông báo, bước vào phòng có tới tận hai người, anh trai Cẩn và cả An Việt. An Việt đã trở lại trạng thái bình thường, đứng bên cạnh bà Hai đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩn trên giường, bàn tay hôm qua được Cẩn hôn nay vẫn còn nóng một cách kỳ lạ, người con trai Chúa đất ấy vì sao lại hôn hắn? Hành động đó biểu thị cho điều chi?
Chính lại gần. “Em ổn chưa?”
Cẩn gật đầu, cậu vẫn còn đau, nhưng lựa chọn giữa việc nói mình bị đau và gật đầu, thì cái gật đầu có vẻ tiện hơn.
“Anh đã xử lý xác cùng những tên ẩn quân của Giran rồi, sắp tới anh phải tới lãnh địa của hắn để tiếp nhận quyền quản lý. Nguyên nhân cho cái chết của hắn đã được anh gửi tới cho cha. Chúng ta lựa chọn nói thật, nói Giran có ý đồ bất chính với con trai thứ hai của Chúa đất, nên xảy ra xô xát dẫn đến mất mạng, bản chất của Giran cả thiên hạ này ai cũng biết, nên đây là lý do hợp lý nhất. Anh đã từng nghe có người trù ẻo hắn rằng: thứ đó sớm muộn gì cũng chết vì căn bệnh mê sắc của mình, cho nên nguyên nhân cái chết đó khá hợp lý.”
Chính áy náy nhìn Cẩn. “Chỉ khổ cho em, vì đưa em vào chuyện này.”
Cẩn không trách, nếu nói ra sự thật mà có thể làm yên lòng những kẻ bề tôi dưới chướng Giran thì còn chi bằng.
“Hôm qua An Việt đã cứu em?” Chính hỏi.
Cẩn gật đầu, vươn tay vẫy gọi An Việt qua. Hắn lưỡng lự đôi chút nhưng vẫn bước qua, nhìn bàn tay đang vươn ra với mình An Việt không biết phải làm sao, mãi sau hắn quyết định đưa tay mình lên, Cẩn liền nắm lấy tay hắn kéo An Việt tới bên người mình.
“Cảm ơn ngươi An Việt.” Chính nói thay cho em trai.
Cẩn gật đầu tán thành.
Chính nói tiếp: “Ta đã nhìn ra lòng trung thành của ngươi, từ nay ta muốn người là hậu vệ trung thành nhất của em trai ta, ở bên nó bất kể ngày và đêm.”
Cẩn kinh ngạc nhìn anh mình, rõ ràng họ đã bàn trước để An Việt đi vào hang động nghiên cứu đá nổ, sao có thể làm hậu vệ cho cậu được.
Nhìn ra được lo lắng của em trai, Chình an ủi: “Đừng lo, vừa làm một lúc hai việc có thể.”
An Việt lấy tay mình khỏi tay Cẩn, quỳ một gối xuống đất, tỏ lòng trung thành: “Thưa cậu từ nay cậu chính là chủ nhân của ta, ta xin nghe mọi lời cậu sai bảo.”
Cẩn vươn người qua, nâng An Việt dậy, nhân vật chính của cậu, ân nhân của cậu, người cậu yêu quý sao có thể quỳ gối hèn mọn như thế được chứ.
Nhìn em trai giành tình cảm tốt đẹp cho người hầu mới, Chính hơi nhíu mày nhưng không biết nói gì, lát sau hắn đề nghị thêm: “Anh muốn mang theo hai người trong tay em. Đó là Thanh Thư và Nhã Quỳnh, hai đứa bé này rất có năng khiếu sổ sách đừng để chúng làm ẩn quân. Anh muốn tiếp tục con đường làm ăn với người tây mà Giran để lại, nên cần đào tạo người của mình.”
Cẩn hơi lo lắng, nếu đi ra ngoài rất có thể Thanh Thư sẽ gặp Thanh Hoài, bị nhà họ Lâm lợi dụng, nhưng bây giờ có nhiều chuyện đã thay đổi, hơn nữa lại đi cùng anh trai cậu, nên chắc không cần lo quá.
Cẩn bảo bà Hai lấy giấy bút cho mình, ghi vội vào: “Nếu đem hai đứa đó đi, xin anh hãy đào tạo họ thành những người mạnh mẽ, đừng để chúng bị thế lực nào dụ dỗ đi mất.”
Thanh Thư và Nhã Quỳnh có lẽ nên nắm lấy số phận của mình, tự đi tìm hạnh phúc của họ, nếu muốn vậy cần phải để hai người đó ra đi.
Chính nhận yêu cầu của em trai, gật đầu. Cẩn nhìn qua An Việt, hắn không quên hai nhân vật kia là em trai hàng xóm của nhân vật chính, liền ghi câu hỏi: “An Việt ngươi thấy sao? Muốn hai đứa ấy đi chứ?”
An Việt sửng sốt nhìn người trên giường, sao một vị chủ nhân lại quan tâm đến suy nghĩ của hắn như vậy chứ? Đáng sao? Người này vì sao cứ làm lồng ngực hắn khó chịu đến vậy?
An Việt lắc đầu, đáp lại: “Ta nghe theo ý kiến của Thanh Thư và Nhã Quỳnh, chúng ta tuy thân như anh em nhưng không phải là anh em ruột, chuyện của họ vẫn nên để họ quyết định.”
Chính liền mang ý kiến đi hỏi trực tiếp Thanh Thư và Nhã Quỳnh. Thanh Thư từ trong máu đã là một chàng trang mê khám phá muốn đi đây đi đó, nên khi nghe Chính nói sẽ mang mình đi, Thanh Thư đồng ý, cậu chỉ hơi lo lắng cho An Việt, nhưng khi nói chuyện họ liền hiểu con đường mà mỗi người đi đều đã chọn được, Thanh Thư mỉm cười đồng ý với sắp xếp của Chính.
“Anh vì sao lại muốn làm người hầu thân cận cho cậu Cẩn?” Thanh Thư hỏi An Việt khi Chính rời đi.
An Việt im lặng không đáp lời. Thanh Thư có vẻ đã hiểu ra gì đó, nhắc nhở: “Cậu ấy dù có câm cũng là con trai Chúa đất, muốn cậu ấy để ý đến anh là một chặng hành trình dài, coi chừng đau khổ lúc đó chạy về khóc với em là không được đâu.”
An Việt mỉm cười rất nhạt, bàn tay được hôn của hắn vẫn còn nóng đây, nóng tới vào tim, hắn tin chắc mình sẽ có được người con trai đó, hay nói đúng hơn phải có được, vì cậu đã dám hôn lên mu bàn tay hắn, lau đi máu trên đôi tay bẩn thỉu của hắn.
Hắn nhất định phải có được Phiêu Cẩn bằng mọi giá, có được đôi mắt trong veo ấy, có được cái ôm ấm áp của ngày hôm qua.
Hắn nâng tay lên hôn vào đúng vị trí được Cẩn hôn ngày hôm qua, đời này hắn đã có mục tiêu để sống tiếp, cướp lấy nụ hôn đó vĩnh viễn.
...
Bộ này như cảnh cáo, vứt não đọc giải trí nghe hông mọi người, nên đừng có hỏi tui tính hợp lý, muốn cho chúng nó yêu nhau quất thui. Mình sẽ đẩy nội dung đi nhanh nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất